Thành phố Thượng Hải tháng bảy mặt trời gay gắt như lửa. ánh mắng mặt
trời chói chang liên tiếp bảy tám ngày, mặc dù Thượng Hải là thành phố
gần sông, gần biển, cũng vẫn giống như một lồng hấp bình thường, khiến
dân tình khốn khổ.
Nhà ga Thượng Hải, lúc này đúng vào mùa cao điểm, học sinh được nghĩ hè về quê, trong nhà ga vốn đã chật
chội không chịu nổi giờ lại tấp nập người. Phóng mắt ra xa, đâu đâu cũng là đầu người. Tuy rằng nhà ga có mở điều hòa, nhưng cũng chỉ như muối
bỏ biển, nhưng có ít cũng còn hơn không có. Mùi hồ hôi, mùi cơ thể, âm
thanh ồn ào cùng pha lẫn nhau tạo thành một cảnh tượng quái dị mà khó có thể diễn tả bằng lời.
-Theo tôi chúng ta nên về bằng máy bay vẫn là tốt nhất!
Phùng Thiến bĩu môi than thở. Tuy rằng trong tay không có hành lí gì
nhưng đi giữa đám người này chen chúc trong nhà ga, đối với người có
thói quen ra vào có xe đưa đón, đi xa có máy bay công vụ cao cấp đưa
đón, đối với cô ta mà nói thật sự là có chút khó tiếp nhận. Chỉ có điều
lúc này máy bay công vụ cao cấp của Phương Minh Viễn, Phương Bân được cử đi từ Hongkong tới Mỹ sử dụng, nửa tháng vẫn chưa thấy về, Phương Minh
Viễn vội về thành phố Phụng Nguyên tự nhiên là không thể chờ được.
Thiến thiến, cố nhịn một lát, chúng ta vào phòng đợi sẽ không nhiều người như vậy!
Phương Minh Viễn ai ủi cô. Kiếp trước hắn đã từng trải qua nên đối với cảnh tượng này đã có sự chuẩn bị đầy đủ tâm lý.
Triệu Nhã không ngừng lấy khăn tay tự quạt cho mình, nhưng chỉ như vậy
cũng không thể ngăn lại những giọt mồ hôi đang lăn xuống hai bên thái
dương. Lúc này cô cũng có chút hối hận, nếu sớm biết như vậy cô nhất
định không đồng ý với ý kiến đi xe lửa về Phụng Nguyên của Phương Minh
Viễn. Tuy là giường nằm nhưng cũng không thể nhanh bằng ngồi máy bay.
Chỉ có điều, việc đã đến nước này có hối hận cũng không kịp.
Trong đám người hộ tống của Trần Trung, cũng là đoàn người cuối cùng
tới phòng đợi của nhà ga, vừa vào tới cửa lập tức mang tới cho người ta
cảm giác lạnh. Phòng đợi cũng không lớn, ở bên trong cũng có khoảng mười người nhưng so với không khí bên ngoài đúng là một trời một vực!
-Hù..
Phùng Thiến và Triệu Nhã không hẹn mà cùng thở phào một cái, cảm giác
như chính mình giống như con cá thiếu nước vừa mới được về Trường Giang
và Hoàng Hà, lấy lại vài phần sức sống.
-Sớm biết như
vậy, tôi đã ở lại đây, quay về cùng chị Dung, đều là em, tiểu Nhã biết
đề nghị này của Phương Minh Viễn không tốt mà không ủng hộ chị! Trên
trán Phùng Thiến đầy mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng như vừa mới uống rượi,
khẽ than thở với Triệu Nhã.
-Lúc nãy sao chị không nói rõ, nếu chị nhất định không ngồi xe lửa, Minh Viễn không thể bắt chị ngồi?
Triệu Nhã ngầm lấy tay nhẹ đánh vào thắt lưng một cái, Phùng Thiến nhột, lập tức cười lên.
Phương Minh Viễn chào hỏi đám người của Trần Trung, đem hành lí đặt ở
một bên. Lâm Dung hiện giờ không về Phụng Nguyên cùng bọn họ mà ở lại
Thượng hải, ở đó còn có việc cần cô giải quyết, xong mới đi được.
Lúc này Phương Minh Viễn mới ngồi xuống quan sát phòng đợi. Phòng cũng
không lớn, bày một loạt ghế dựa plastic. Bốn chiếc quạt ở bốn phía trên
bốn bức tường đang thổi không ngừng. Tuy vậy như vậy nhưng so với bên
ngoài cũng mát mẻ hơn một chút. Lúc mới vào, người ta có thể cảm thấy
thoải mái một chút nhưng nếu ở trong đây lâu một chút cũng cảm thấy khá
oi bức.
Lần này trở về Phụng Nguyên, tuy rằng không có
máy bay công vụ nhưng bất kể là ngồi máy bay hay tự mình lái xe, đối với Phương Minh Viễn mà nói, trở về Phụng Nguyên không phải việc gì khó
khăn. Chẳng qua, Phương Minh Viễn muốn tự mình nhận thức một chút về
chất lượng phục vụ hiện giờ nên mới đề xuất ngồi xe lửa về Phụng Nguyên.
Từ khi nhà họ Phương nhận thầu đường sắt Phụng Đồng tới nay đã được vài năm, ban đầu cơ bản là thua lỗ, tới nửa năm nay cơ bản đã cân bằng việc thu chi. Nghĩ lại, đường sắt Phụng Đồng, nhóm công nhân hiện giờ so với lúc trước rõ rang tăng, kỳ thật đường sắt Phụng Đồng mấy năm nay cũng
đang phát triển.
Đương nhiên là tin tức này khiến cụ Tô Hoán Đông vô cùng vui sướng, lúc trước không phải có sự ủng hộ mạnh mẽ
của ông ta, nhà họ Phương cũng sẽ không nhận thầu đường sắt Phụng Đồng.
Hiện giờ thấy doanh thu có triển vọng, điều này cũng có nghĩa là cần
phải mở màn cho công tác cải cách những tuyến đường sắt khác trong nước!
Phải biết rằng, tuy đường sắt Phụng Đồng là đường sắt của tỉnh Tần Tây, dọc đường đi tới Phụng Nguyên, ngoại trừ ở huyện Bình Xuyên lúc trước
cũng là khu Bình Xuyên của thành phố Phụng Nguyên hiện giờ, cũng đều
không có khu đất và thành phố nào ra gì. Đồng Xuyên trong quá khứ cũng
được coi là căn cứ cung cấp nguồn thức ăn chủ yếu cho tỉnh Tần Tây,
nhưng mấy năm gần đây, mỏ than ngầm của Đồng Xuyên dần cạn kiệt, lại
không thể tìm ra điểm tăng trưởng kinh tế mới, tương lai của Đồng Xuyên
cũng rất mịt mờ. Hiện giờ kinh tế tăng trưởng không tốt, số công nhân
thất nghiệp ngày càng tăng lên.
Nhưng ngay cả trong
tình huống bất lợi như vậy, một đường sắt địa phương như vậy, đường sắt
Phụng Nguyên vẫn có thể cần bằng thu chi, nói như vậy sự lựa chọn cải
cách của nhà họ Phương có thể khả thi.
Có thể nói ông
cụ Tô Hoán Đông nửa đời người cống hiến cho ngành đường sắt, mà đường
sắt Hoa Hạ những năm qua biểu hiện ra ngoài dáng vẻ già nua, có thể nói
là một tâm bệnh trong lòng ông cụ. Đó cũng là vì, ông đảm nhiệm chức Bộ
trưởng đường sắt, đẩy lùi muôn vàn khó khăn, dứt khoát cải cách ngành
đường sắt.
Đây là một trò hiểm, khả năng thành công so
thất bại quả thực là kém xa. Mà một khi cải cách thất bại, cũng có nghĩa là cơ hội để Tô Hoán Đông vào vị trí Phó thủ tướng dừng tại đây, không
có khả năng tiến lên phía trước.
Nhưng Tô Hoán Đông vẫn đang tiến lên một bước. Điều này khiến Phương Minh Viễn một phen sợ
hãi, thực sự cũng muốn ông cụ làm ít một chút. Sau này mới có nhà họ
Phương nhận thầu đường sắt Phụng Nguyên, làm thí điểm cải cách đường sắt
Lúc đầu, trong lòng Phương Minh Viễn cũng không chắc chắn bao nhiêu
phần. Kiếp trước, đường sắt Hoa Hạ cũng từng đưa ra nhiều phương án, và
một trong số đó cũng đã mở rộng ra cả nước, nhưng kết quả cuối cùng
không ngờ là thất bại. Đường sắt có giá cao chất lượng thấp, hành khách
trách móc nhiều, tin tức xấu về công trình rất nhiều, vẫn hoạt động bí
mật không ngừng, chẳng những không đủ lợi nhuận cho đất nước ngược lại
hàng năm nhà nước phải đầu tư một khoản trợ cấp lớn. Ngay cả đường sắt
tốc độ cao lưu thông cũng không thể thay đổi sự thật là đường sắt đang
lạc hậu nghiêm trọng. Ở thời kì đất nước phát triển nhanh, ngược lại hệ
thống đường sắt trở thành nơi phát triển của kinh tế.
Kết quả như hiện giờ, nói thật Phương Minh Viễn cũng cảm thấy vui vẻ bất ngờ.
Cho nên, khi Tô Hoán Đông đề xuất để hắn tiến hành ngầm điều tra tình
hình hệ thống đường sắt hiện tại của Hoa Hạ một lần, Phương Minh Viễn
đáp ứng không chút do dự.