Trùm Tài Nguyên

Chương 370: Ra tay




Dưới sự “áp giải” của hai cậu thanh niên, Phương Minh Viễn đến phòng riêng cách phòng riêng của hắn hai phòng, lúc đó trong phòng riêng đã có hai người, một trong hai người chính là người đã đi chậm lại khi Triệu Nhã bước vào!
Người còn lại trông như một nhà trí thức hào hoa phong nhã, khoảng ba lăm ba sáu tuổi, tóc cắt ngắn với một cặp kính gọng vàng.
-Hi, anh bạn đến rồi. Quách Tử, các cậu làm thế nào mà mời được cậu này đến thế?:
Cặp kính gọng vàng tủm tỉm cười, nói:
-Chẳng có phép tắc gì cả!:
Giọng nói và nụ cười không chút thành thật của anh ta rõ ràng đến mức chỉ nhìn qua cũng thấy. Người này chẳng chẳng thèm bận tâm về điều này.
Cậu thanh niên được gọi là Quách Từ mỉm cười, nói:
-Tiền tổng, chúng tôi còn không động đến một sợi tóc của hắn, còn tử tế chán.
Tiền tổng quay lại nói với Phương Minh Viễn:
Anh bạn, mời anh qua đây muốn nhờ anh giúp một việc, đổi cho chúng tôi chỗ nằm của anh ! anh nhìn thấy rồi chứ? Việc này là giúp sếp Vu của chúng tôi, sau việc này sếp không bạc đãi anh đâu
Đang nói, ngwoif có cặp kính gọng vàng rút trong tập tài liệu ra một số tiền và đặt trên bàn một xấp tiền khoảng hơn 2000 tệ .
-Chỉ cần anh gật đầu, bốn cái giường trong phòng, anh thích cái nào chọn cái nấy, chỗ tiền này cũng là của anh luôn.
-Cặp kính gọng vàng cười nói.
Phương Minh Viễn bỗng nhiên hiểu ra rằng, thì ra mục đích của ông sếp Vu là như thế này đây. Chỉ cần hắn gật đầu, thì nếu hắn vào phòng kia, các cô Triệu Nhã chẳng ai dám nói hai chữ “không được”. Dù quan tòa có đến thì cũng thế mà thôi!
-Anh bạn, nhìn cậu có vẻ vẫn là học sinh nhỉ, xã hội bây giờ kiếm tiền không dễ dàng đâu. Chỗ tiền này ít nhất cũng đủ cho cậu xài trong vài tháng. Nhưng tiêu tiền thì dễ lắm. Tiền ăn tiền ở, tiền thuốc tiền thang nữa, thế là đi mấy nghìn rồi. Bố mẹ không dễ dàng gì để nuôi nấng cậu, mặc dù không giúp gì được cho họ thì cũng không nên gây thêm khó khăn cho họ nhỉ?
Cặp kính gọng vàng chân tình nói muốn tốt cho Phương Minh Viễn.
Quách Tử đứng bên không cho là đúng liền nói:
-Tiền tổng, nói những lời này với thằng nhóc này làm gì nữa, nếu thích nó đã cầm tiền và xách hành lý sang đây rồi. Nếu nó không thích, hơ hơ, này nhóc, đánh ngã hắn xuống, lấy cái vé đi thế là xong! Còn mày, không chừng đến điểm tới nó lại đuổi cổ mày xuống!
-Quách Tử!
Ông sếp Vu nhẹ giọng.
-Không được ăn nói hàm hồ.
-Vâng! Quách Tử co rúm người.
Sếp Vu lại quay sang Phương Minh Viễn:
-Anh bạn, tục ngữ có câu “Ở nhà nhờ cha mẹ, ra ngoài dựa bạn bè”, thêm một người bạn là thêm một con đường. Hôm nay cậu giúp tôi, không những số tiền này thuộc về cậu, sau này có việc cần, cậu cứ đến tôi. Lão Tiền, đưa danh thiếp của tôi cho cậu ta.
-Cặp kính gọng vàng lập tức lấy danh thiếp trong tập tài liệu ra đưa cho Phương Minh Viễn : “anh bạn, giữ cận thận!
Phòng au này có việc cần, ông chủ Vu của chúng tôi là người lấy việc giúp người khác làm vui đấy”
Phương Minh Viễn liếc qua tấm danh thiếp vừa nhận: Vu Phượng Quân - chủ tịch công ty thương mại Bạch Hổ kiêm tổng giám đốc công ty phát triển nhà đất đô thị Kim Tượng thành phố thương mại.
Về thành phố thương mại, gia đình Phương Minh Viễn cũng có sản nghiệp ở đó, có cơ sở của tập đoàn Hữu Gia Lạc Phúc, tuy nhiên Phương Minh Viễn cũng chẳng hiểu lắm về thành phố này. Chỉ biết rằng, đó là nơi giao cắt giữa đường sắt Lũng Hải và đường sắt Kinh Hỗ.
Thấy Phương Minh Viễn đã nhận danh thiếp mà vẫn chưa vui vẻ gật đầu, ánh mắt Vu Phượng Quân có vẻ không hài lòng. Nếu không phải vì biết đến nay những người ngồi ghế mềm đi du lịch đều không phải người thường, còn Phương Minh Viễn trông cứ như sinh viên, hắn không mong làm lớn chuyện, nếu không đã chẳng phải phí những lời này với anh ta! Vu Phượng Quân cũng được xem như những nhân vật hàng đầu ở thành phố thương mại, tuy không đến tầm một cái dậm chân khiến cả thành nghiêng ngả, nhưng cũng không dễ dàng để người khác xem thường.
Nếu không phải vì ngạc nhiên khi nhìn thấy Phùng Thiến và Triệu Nhã lúc lên tàu, khiến hắn nhất thời hứng lên, thèm được ôm các em sinh viên xinh xắn, chứ không thì với một nhân vật vô danh như Phương Minh Viễn, Vu Phụng Quân còn chẳng thèm nói nửa lời. Tuy nhiên, cũng chỉ là một đám nít ranh, sinh viên cái gì, còn chưa tốt nghiệp phổ thông, thế mà là một đám sinh viên trong công ty của mình!
Kính gọng vàng nhìn ra vẻ không vui của Vu Phượng Quân, vội vàng giục Phương Minh Viễn : -Quyết định nhanh đi! Sếp Vu chẳng qua là giữ thể diện cho cậu thôi, tiểu tử cậu đừng có tỏ vẻ không hiểu
Phương Minh Viễn tiện tay đưa tấm danh thiếp lên giường của Vu Phượng Quân, vừa cười vừa nói:
-Nếu ông Vu muốn tôi đến đây chỉ vì chuyện này thì tôi xin nói thẳng với ông, tôi không có hứng thú đổi giường cho ông. Nếu ông Vu đây thấy khoang của mình không tiện, có thể tìm người khác đổi, xin hai vị tránh chỗ. Tôi phải về rồi!
Khuôn mặt ông Vu đang bình thường bỗng đanh lại, ông không bao giờ nghĩ rằng, tên tiểu tử này lại dám dùng giọng điệu khinh miệt đó từ chối mình như đang nói về một việc nhỏ nhặt không đáng nói vậy! Trong chốc lát, cái thái độ đó của anh ta khiến Vu Phụng Quân bỗng dưng nổi giận đùng đùng.
–Mẹ kiếp, tên tiểu tử mày không muốn sống nữa à!
Quách Tử đứng đằng sau Phương Minh Viễn lập tức chửi lớn, giơ nắm đấm sau gáy Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn nghe hắn chửi, nghe hắn xỉ nhục người nhà, nổi giận đùng đùng, xoay nhẹ người cho ngay một cùi trỏ vào bụng Quách Tử. Quách Tử đâu có ngờ rằng ở đây mà Phương Minh Viễn vẫn dám ra tay với mình. Dính một cùi trỏ mạnh như vậy, bụng Quách Tử dường như lộn hết ruột gan, không tự chủ được, bất giác hắn khụy xuống, những thứ ăn lúc tối hắn cho ra ngoài hết, Phương Minh Viễn đánh một cú đúng ngay, liền quay về phía cửa phòng cho tên thanh niên còn lại một quyền trúng mũi, khiến cho hắn nghiêng ngả, cũng còn may cho hắn, phía sau còn có cái giường để hắn ngã xuống. Tuy nhiên hắn vẫn bị một quyền của Phương Minh Viễn làm cho hoa đom đóm mắt, chảy máu mũi!
Vu Phượng Quân và kính gọng vàng không kịp đề phòng, tuy trên người vẫn sạch sẽ nhưng dưới giày thì đầy những thứ mà Quách Tử vừa nôn, trong phòng lập tức tràn ngập mùi chua lòm lòm khiến người khác buồn nôn.
Phương Minh Viễn mở cửa khoang chạy ra ngoài, tiện tay đóng luôn cửa khoang lại, Trần Trung ngay lập tức bước qua.
-Mấy thằng ranh vớ vẩn ý mà, không có gì!
Phương Minh Viễn khua tay nói :
- Tuy nhiên phải cận thận, chó cùng dứt giậu, nếu bọn chúng hiểu biết, thì hôm nay coi như xong rồi. Còn nếu không thì, hừ hừ!
Không ngờ hắn chú ý đến Phùng Thiến và Triệu Nhã! Còn dám xỉ nhục người nhà hắn.
Nếu không phải Phương Minh Viễn vẫn giữ được chút tỉnh táo, có thể bị bọn Vu Phượng Quân đánh cho một trận rồi.
Lúc này cả Vu Phụng Quân và kính gọng vàng đều ngơ ra, ở thành phố thương mại, có khi nào bọn họ gặp phải sự việc như vậy, 2 người đi cùng mà lại bị cái tên tiểu tử đó đánh ngã ra đất một cách dễ dàng như vậy. Nhìn bộ dạng của Quách Tử, không những nôn hết những thứ trong bụng, nôn cả ra mật xanh mật vàng. Còn người kia, tuy có đỡ hơn nhưng cũng nằm sõng xoài trên đất như Quách Tử, nhưng mũi máu chảy dòng dòng, người cũng lắc la lắc lư nữa.
cho dù hai ngwoif không ảnh hưởng được đến thành phố thương mại, nhưng nếu nhìn vào sức chiến đấu thì chỉ một Quách Tử cũng đủ thu dọn cả hai một cách nhẹ nhàng. Mà Phương Minh Viễn thì nhanh nhẹn dứt khoát hạ gục Quách Tử và tên còn lại một cách nhanh chóng. Đối với Vu Phượng Quân thì đúng là quá kinh ngạc! Chỉ một lúc mà cả hai đều bị hạ gục.
Một lúc sau, Vu Phượng Quân vừa hoàn hồn thì ngay lập tức cảm thấy một mùi khó chịu khiến ông ta buồn nôn, khiến cổ họng, và cả mắt ngứa ngáy khó chịu. Vu Phượng Quân ngay lập tức đứng ra mở cửa phòng và đi nhanh ra ngoài. Cái phòng tàu chật hẹp với bầu không khí ngột ngạt lúc này với ông ta cũng trong lành một cách lạ thường! Vu Phượng Quân hít thở mấy hơi, lúc này, kính gọng vàng và cậu thanh niên chảy máu mũi cũng chạy khỏi phòng!
Cậu Lã, cậu đi tắm đi! Tắm xong đến toa giường cứng gọi mấy người lão Thất đến đây!
Vu Phượng Quân liếc qua mấy thứ bẩn thỉu trên giầy mình, cả cổ họng và mắt lại lần nữa khó chịu!Sau tiếng vâng bị nghẹt lại do bóp mũi, cậu thanh niên đi về phái toa cuối của khoang tàu.
Kính gọng vàng cố gắng nín ** bị nôn, lấy từ trong túi áo một tờ giấy rồi cúi xuống lau những thứ bầy nhầy trên giầy da giúp Vu Phượng Quân , sau đó lau giầy mình.
Tuy đã lau sạch những thứ dính trên đôi giày, nhưng Vu Phượng Quân vẫn cảm thấy đôi giày bốc lên mùi gì đó khác lạ, khiến bụng ông ta sôi lên từng đợt. Nhưng xét tình hình trên xe, dù ông có muốn đổi đôi giày khác cũng không có mà thay.
Trong lòng Vu Phượng Quân có thể nói là nổi trận lôi đình, đã bao năm nay, Vu Phượng Quân ông chưa lần nào chịu thiệt như vậy, tự làm mình mất mặt đến vậy!
Năm nào cũng bắt nhạn, hôm nay bị nhạn mổ mắt, không ngờ lại bị một thằng nít ranh khiến mình không chịu nổi như vậy! Ông nhìn xung quanh, dọc toa tàu đã không còn bóng dáng của Phương Minh Viễn, chỉ có hai người đàn ông ngồi trước cửa phòng anh ta.
-Tiền Thân, cậu đi tìm trưởng tàu, nói với ông ta có người cố ý sinh sự, đánh bị thương người của chúng ta, còn làm bẩn cả phòng riêng nữa!
Vu Phượng Quân khua tay nói với kính gọng vàng.
-Để trưởng tàu cho người đi dọn dẹp, rồi xem xem còn buồng nào khác nữa không!
Vu Phượng Quân không định quay trở lại khoang tàu đó nữa, chỉ cần nghĩ về cái trong phòng riêng với đầy những thứ bẩn thỉu đó là bụng ông lại không ngừng rạo rực lên.
-Vâng!
Kính gọng vàng vội vàng gật đầu đi nhanh khỏi đó, tuy trong lối đi nhỏ, mỗi phòng riêng đều đóng rất chặt, nhưng ông vẫn cảm thấy xung quanh có cái thứ mùi khiến người ta phát nôn. Có thể lánh đến toa khác đối với ông là một sự hưởng thụ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.