Vu Phượng Quân không phải đợi lâu, cậu thanh niên Tiểu Lữ cùng với 6, 7
thanh niên cường tráng khác từ toa giường cứng vội vàng đi tới, mũi cậu
ta vẫn còn hai miếng giấy cầm máu, trông thật là hài hước. Nhưng tất cả
những ai nhìn thấy cậu ta đều phải nhịn cười và lảng đi chỗ khác mà
tránh, vì 6, 7 thanh niên cường tráng mặt mày dữ tợn đi ngay sau cậu ta.
Những người này đến gấp, nhưng cũng không vội vàng đi tìm Phương Minh
Viễn ngay, mà dưới sự chỉ huy của Vu Phượng Quân, phải đưa cái cậu Quách Tử đang bốc mùi kia ra phòng riêng, chỉ có điều toàn thân cậu ta dính
những thứ rác rưởi mà chính cậu ta nôn ra, tuy mùi hôi không bay xa đến
30m, nhưng cứ nhìn vào mấy người phải bịt mặt bịt mũi mà đứng cạnh cậu
ta thì cũng có thể đoán ra được lực đánh đáng kinh ngạc đến mức nào.
-Tiểu Lữ, cậu đưa nó vào nhà tắm đi, tắm kỹ một chút, tìm quần áo thay cho nó, bộ này bỏ đi!
Vu Phượng Quân dường như đang cố gắng hết sức ép mình không đưa tay lên che mũi lại, tuy nhiên tốc độ nói của ông lại nhanh hơn bình thường rất nhiều, hơn nữa vừa nói xong đã mím chặt miệng lại.
Tiểu Lữ cùng hai người trai tráng vẻ mặt đau khổ đưa Quách Tử đi, phía
còn lại của hành lang thì Tiền Thân đang vội vội vàng vàng trở lại, sau
anh ta là trưởng tàu và hai cảnh sát vũ trang.
-Ông
chủ, vị này là trưởng tàuVương Mạnh.Trưởng tàu Vương, đây là chủ tịch
công ty thương mại Bạch Hổ kiêm tổng giám đốc công ty phát triển nhà đất đô thị Kim Tượng thành phố thương mại Vu Phượng Quân.
Tiền Thân giới thiệu hai người với nhau.
Vương Mãnh là một người trung niên, hơn 40 tuổi. Do mặt ông nhiều nếp
nhăn rất rõ nên trông ông có vẻ già hơn so với tuổi, như một người hơn
50 vậy. Sau lời giới thiệu của Tiền Thân, trưởng tàu Vương nhận ra một
mùi khó chịu. Đây chính là mục đích của Vu Phượng Quân. Có thể Phương
Minh Viễn không biết gì về công ty thương mại Bạch Hổ và công ty phát
triển nhà đất Kim Tượng ở thành phố thương mại, nhưng nhà Vương Mạnh ở
Trịnh Châu thì trong lại lại biết rất rõ.
Công ty
thương mại Bạch Hổ, nghe thì có vẻ rất bình thường, chẳng có điểm gì đặc biệt, nhưng mtj số người nắm bắt tin tức khá nhanh về cục đường sắt
thành phố thương mại, công ty thương mại Bạch Hổ, đó là một trong những
nhà cung cấp hậu cần cho cục Đường sắt thành phố thương mại. ¼ số tiền
mua sắm vật liệu mỗi năm của cục Đường sắt thành phố thương mại đều do
công ty này tài trợ. Hơn nữa, rất nhiều người đều biết rằng, ông chủ của công ty thương mại Bạch Hổ là thượng khách của rất nhiều lãnh đạo trong cục Đường sắt.
Mà công ty phát triển nhà đất Kim Tượng lại càng nổi tiếng trong thành phố thương mại. Nghe nói một số cổ đông
trong công ty này là con cháu các lãnh đạo tỉnh và thành phố.
Chủ tịch công ty thương mại Bạch Hổ kiêm Tổng giám đốc công ty phát
triển nhà đất Kim Tượng thành phố thương mại, hai chức danh này, không
cần biết là ai, nhưng chắc chắn là người mà một trưởng tàu như Vương
Mãnh cần phải kính trọng!
-Ông chủ Vu! Xin chào! Xin chào!
Vương Mãnh lập tức hớn hở đưa tay nắm lấy tay Vu Phượng Quân mà nói.
-Thật may mắn khi được gặp ngài ở đây, phúc ba đời choVương Mạnh tôi,
Tổng giám đốc Tiền khi nãy có nói qua tình hình với tôi, không biết ông
chủ Vu muốn chúng tôi làm gì?
Vu Phượng Quân bắt tay qua loa với ông ta rồi buông tay, thản nhiên nói:
-Trưởng tàu Vương, đúng là có chút chuyện vặt phiền đến anh. Trước hết, làm phiền nhân viên phục vụ dọn sạch phòng riêng này một chút, vào giúp chúng tôi đổi sang phòng khác.
Vương Mạnh kéo cửa
phòng với nét mặt nghi hoặc không hiểu chuyện. Ngay lập tức, mùi chua
chua xộc vào mũi Vương Mãnh, theo bản năng, Vương Mạnh đưa tay bịt mũi
lại. Cũng may ông ta còn có chút khả năng tự chủ, chưa vung tay thì đóng ngay cửa phòng lại.
Lúc này những tấm thảm trải trong
phòng riêng đầy thứ kinh khủng với mùi chua chua khiến người ta buồn
nôn. Hơn nữa, Vương Mãnh để ý thấy trên giường, dưới đất còn vương lại
không ít vết máu.
Vương Mãnh nín thở quay đầu lại, đóng cửa lại rồi mới thở một hơi dài. Hành khách trong toa lúc đó cũng chạy
đến, một người khoảng trên dưới 30 tuổi, với vài cô bác trẻ tuổi, đồng
phục đường sắt trên người rất bó sát người, lộ rõ ra những đường cong
trên cơ thể.
-Bệ Lệ Lệ, cô đi tìm mấy người lại đây, rửa cái phòng này đi!
Vương Mãnh nói.
-Ô!
Lệ Lệ nhanh nhảu đáp rồi quay đi. Ánh mặt của Tiền Thân cứ chăm chăm
vào cặp mông tròn rắn chắc, một lúc lâu sau mới định thần lại.
Vương Mãnh quay lại nói với Vu Phượng Quân:
-Ông chủ Vu, chúng tôi sẽ cho dọn ngay phòng này. Tuy nhiên trước mắt
thì tất cả các phòng đều có người rồi, có lẽ phải hai trạm sau mới có
phòng trống. Tôi chỉ có thể nói cố gắng hết sức sắp xếp cho ngài, hiện
tại chỉ còn mấy giường trống ở toa giường cứng, không biết…
-Trưởng tàu Vương! sếp chúng tôi là ai chứ, làm sao có thể đến chen chúc với mấy người ở toa giường cứng kia chứ?
Lông mày của Tiền Thân dựng ngược lên, không chút khách khí chỉ tay thẳng vào Vương Mạnh nói:
-Chúng tôi không cần biết các ông còn hay không còn giường mềm, cho ông thời gian 20 phút tìm một phòng nằm mềm cho sếp Vu, một trưởng tàu nhỏ
nhoi như ông mà cũng dám mặc cả với chúng tôi sao? Lãnh đạo cục Đường
sắt của các ông còn chưa chắc đã dám!
Sắc mặt Vương
Mãnh khó xử. phòng giường nằm mềm, hiện giờ đều đã có khách rôi. Hơn
nữa, thời đại nay, người có thể đi toa nằm mềm, có thể nói là không phú
cũng quý, người nào cũng có chút lai lịch. Vì Vu Phượng Quân, để người
tar a khỏi phòng, đây lại là chuyện vặt vãnh mà đắc tội với người ta,
hơn nữa, nếu làm không tốt còn tự chuốc lấy tai họa vào thân! Anh ta chỉ là một trưởng tàu, không phải cục trưởng cục đường sắt à!
-Trưởng tàu, thật ra ông cũng không cần khó xử đến vậy!
Tiền thân đột nhiên vừa cười vừa nói:
-Ông có biết vì sao phòng này lại biến thành như vậy không?
Vương Mãnh lúc này mới đột nhiên phản ứng lại, khi nãy Tiền Thân đi gọi ông báo lại việc này, nói là có người xông vào phòng riêng của bọn họ,
còn đánh người của bọn họ.
-Tiền tổng, ý của ngài là…
Tiền thân chỉ vào phòng Phương Minh Viễn ở nói:
-Chính là người đàn ông trong phòng kia, xông vào phòng chúng tôi, còn
đánh bị thương người của chúng tôi. Ông thân là trưởng tàu, đối với hành vi như vậy có phải cho chúng tôi một lời giải thích!
Trong lòng Vương Mãnh lập tức hiểu ra vài phần, ông ta chỉnh lại áo mũ,
vẫy hai ông cảnh sát đường tàu, cả ba người đến gõ cửa phòng riêng của
Phương Minh Viễn.
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, Lưu Yên Hồng đứng trước cửa nhìn ba người Vương Mãnh hỏi:
-Có chuyện gì vậy?
Từ những thứ bên cạnh Lưu Yên Hồng, Vương Mãnh dễ dàng nhận ra trong
phòng còn có ba người, trong đó có hai cô gái xinh đẹp khiến mắt ông
sáng lên, và một cậu nam thanh niên, đang nằm nghiêng trên giường đọc
sách!
Trong lòng Vương Mạnh không khỏi cảm
thấy lo lắng, có thể xông vào phòng riêng của Vu Phượng Quân mà còn dám
ra tay bừa bãi, trong phòng này chắc chắn là những ông lớn, ai cũng
không ngờ được rằng trong phòng riêng lại là ba cô gái với một cậu thanh niên với dáng vẻ học sinh. Chẳng lẽ chính cậu thanh niên này đã đánh cả bốn người bên Vu Phượng Quân? anh ta cũng có khả năng đánh lắm chứ? Hơn nữa…
Tuy nhiên, những người nhìn thấy những ngwoif này đi cùng Vu Phượng Quân, ngoài Tiền Thân trông có vẻ điềm đạm, những
chắc cũng thuộc loại xấu xa, có điều sao ánh mắt của ông ta cứ vuốt ve
phần mông của Lệ Lệ chứ? Những người còn lại thì nhìn không giống những
người làm kinh tế chân chính một chút nào! Một đám cao lớn thô kệch, mặt mày dữ tợn, một vài người còn có cả hình xăm trên người. Còn bên này
chỉ có một cậu thanh niên trẻ duy nhất, cùng lắm cậu ta chỉ 20 tuổi. Sao có thể xông vào phòng của Vu Phượng Quân mà ra tay được chứ? Hơn nữa,
đánh người trên tàu mà cái cậu này lại không tỏa ra chút gì sợ hãi sao?
Còn quá là bình tĩnh ấy chứ.
-Tôi là trưởng tàu của
chuyến tàu này, có người tố cáo trong mấy người anh chị có người xông
vào phòng khác, ra tay đánh người, này, là cậu đấy, mời cậu ra đây nói
rõ sự tình.
Trong lòng Vương Mãnh tuy vẫn lầm bầm, nhưng trong lòng thì không chút hoài nghi mà có đôi chút uể oải.
Phương Minh Viễn ném sách sang một bên, đứng dậy đi ra, trong lòng không ngừng cười nhạt.
Xem ra cái lão sếp Vu kia đúng là đã coi hắn là một nhân vật quan trọng rồi, lại còn dám chơi mình, xem ra mấy cú khi nãy không có cú nào đấm
thẳng vào mặt hắn là sẽ không cho hắn nhớ đời rồi.
Phương Minh Viễn còn chưa ra ngoài nói chuyện, bên cạnh Vương Mãnh lại
thêm một người nữa, Trần Trung vẫn ngồi ở đường nhỏ dọc các toa bước
qua, vỗ vai người cảnh sát đường tàu sau lưng Vương Mãnh hỏi:
-Người anh em, có chuyện gì vậy?
Người cảnh sát đường tàu quay lại nhìn Trần Trung, nhìn cách thức ăn
mặc của cậu ta cũng không phải người bình thường, hắn cũng hiểu rằng
ngồi được trong phòng giường mềm đương nhiên không có người bình thường, vì thế nói năng cũng giữ kẽ hơn.
-Xảy ra vụ ẩu đả nhỏ, chúng tôi đến hỏi thử.
-Ẩu đả?”:
Trần Trung nhìn lướt qua mấy người của Vu Phụng Quân vẫn đứng đó, bĩu môi nói:
-Là bọn rác rưởi trong phòng đó hả? Cũng không biết xấu hổ mà còn báo cảnh sát ư?
-Rác rưởi?
Ba người Vương Mãnh bất giác nhìn nhau.
-Anh Trung, anh vào đây chút.
Phương Minh Viễn gọi. Trần Trung ừ một tiếng rồi lách vào từ sau lưng mấy người Vương Mãnh.
-Hai cậu ở cùng nhau sao?
Vương Mãnh nhíu mày.
Phương Minh Viễn cũng không trả lời hắn, chỉ nói nhỏ hai câu với Trần
Trung. Trần Trung gật đầu, kéo Vương Mạnh ra khỏi phòng. Vương Mãnh
không tự chủ được bị lôi sang một bên.
-Này cậu, cậu muốn gì vậy?
Vương Mãnh dùng sức chống cự.
Trần Trung đưa quyển sổ nhỏ ngoe nguẩy ra trước mặt anh ta rồi lại thu
lại. Vương Mãnh ngay lập tức dừng phản kháng, kinh ngạc nhìn Trần Trung.
-Anh có ra đây nói chuyện cùng tôi chút không? Anh nghĩ cho kĩ!
Trần Trung ra vẻ bận nhưng vẫn ung dung hỏi.
Nhìn Vương Mãnh và hai tên cảnh sát đường sắt đi sang phía khác cùng
Trần Trung, lại không đi cùng Phương Minh Viễn, trong lòng Vu Phượng
Quân cảm thấy bực bội. Do mùi trong phòng thực sự rất khó ngửi, mà Lệ Lệ lại đang dọn dẹp ở đó cùng hai người khác, nên họ đều phải đứng về một
phía của toa tàu và thấy được nhất cử nhất động của mấy người Vương Mãnh mặc dù không nghe rõ họ đang nói gì.
-Cái lão Vương Mãnh đang làm cái trò gì không biết!
Tiền Thân đứng ở một bên nói.
Vu Phượng Quân lại càng nổi giận đùng đùng!