Trùm Tài Nguyên

Chương 379: Khoản tiền không ngờ tới




Đối diện với ựu tức giận của Phượng Quân, Tiền Thân rút đầu lại, không dám tiếp lời.
Tuy nhiên anh ta cũng hiểu, do hiện giờ sự việc đã đề cập tới Tô Hoán Đông, mối quan hệ của Vu Phương Quân trong chính quyền tỉnh ủy tỉnh Trung Nguyên, còn có mối quan hệ làm ăn trong chính quyền Uỷ ban nhân dân thành phố, rất nhiều người đều đã có boăn khoăn như vậy khi đối diện với những thỉnh cầu của Vu Phượng Quân, đều là ra sức khước từ! Còn La Thủ Tắc dám mở miệng, không chỉ bởi vì anh ta là Phó chủ tịch thường trực thành phố, ủy viên thành ủy, càng bởi vì anh ta xuất thân từ nhà họ La, gia tộc này vẫn tồn tại từ thời kiến quốc tới nay. Hơn nữa nhà họ La và nhà họ Tô là đối thủ, là kẻ thù về chính trị! Về nhiều phương diện, hai nhà đều không ngừng tranh đấu gay gắt. Cho nên, La Thủ Tắc dám nói những lời này, đã thay cho những người khác, đừng nói 10% cổ phần của công ty Bạch Hổ, ngay cả 20%, 30% cổ phần e rằng đối phương cũng không dám thò tay ra! Dù sao tiền kiếm được, cũng phải có số.
Lúc này Tiền Thân có thể nói là hối hận không kịp, sớm biết sẽ có một kết quả như vậy, anh ta nói gì cũng phải ngăn cản hành động của Vu Phượng Quân. Trong lòng Tiền Thân rất rõ, mấy năm gần đây, sau khi anh ta theo sau Vu Phượng Quân làm tùy tùng, đã sơ được không ít tiền, nhưng cũng đã kết không ít kẻ thù. Khi Vu Phượng Quân ở đây, những kẻ thù đó e ngại Vu Phương Quân, không dám làm gì, nhưng nếu Vu Phượng Quân lực lượng mỏng, thậm chí còn giảm sút, ngày tận thế của Tiền Thân anh ta cũng không còn xa nữa! Cho nên, anh ta và Vu Phượng Quân thậm chí còn gọi là con châu chấu trên một sợi dây thừng, nếu Vu Phượng Quân suy sụp, anh ta cũng tiêu đời!
Nhưng mặc dù trong lòng hối hận không kịp, nhưng anh ta không dám để lộ ra nữa lời. Cho dù hiện tại trong lòng Vu Phượng Quân chắc chắn cũng rất hối hận, nhưng anh ta cũng sẽ không bộc lộ ra bên ngoài và thừa nhận.
-Ông chủ, mấy người con ông cháu cha ở đó, muốn hay không muốn cũng phải thông báo một tiếng, nếu có người có thể tạo quan hệ với nhà họ Tô, ngầm hòa giải cũng có lẽ việc này có thể qua đi.
Tiền Thân nói giọng nhỏ nhẹ.
Vu Phượng Quân khẽ lắc lắc đầu, anh ta và mấy người con ông cháu cha cho dù bình thường có quan hệ rất tốt, nhưng đó đều là lấy tiền cho chó ăn. Bọn họ tuyệt đối không ngại tâng bốc anh, nhưng sự việc đưa than sửi ấm thì không phải trông cậy vào họn họ. Làm không tốt, còn sẽ thất bại nặng nệ, thừa cơ chía cắt tài sản của anh. Hơn nữa mấy người này, trước giờ danh dự của bọn họ đều không đáng tin cậy, lúc này Vu Phượng Quân làm sao sẽ dể dàng nói với bọn họ được.
-Tiền Thân, điều tra ra tài liệu về người thanh niên đó chưa?
Vu Phượng Quân trầm giọng nói. Không biết vì sao, Vu Phượng Quân cảm thấy người thành niên đó,
Tiền Thân cúi đầu nói:
-Hiện tại chúng tôi ngoài biết tám người bọn họ đều cùng lên xe từ Thowngj Hải, bốn người đài truyền hình tỉnh Tần Tây đó lên xe ở Giang Ninh, đích đến của bọn họ đều là Phụng Nguyên, theo Mã Đắc Quang nói, người trung niên đó là Trần Trung, ngoài việc đó ra, thì không có thông tin gì có giá trị.
-Đều là rác rưởi của anh ta*, tra một người không ngờ tra không ra!
Vu Phượng Quân tức giận nói.
-Bọn họ sẽ không lại có số tiền lớn từ trong lời nói của người khác phải không? Bảy người khác không được, những người đó của đài truyền hình tỉnh Tần Tây cũng không được sao? Chục tệ không được, thì trăm tệ!
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, 10% cổ phần của công ty cũng cần rời khỏi tay rồi, đến lúc đó, Vu Phượng Quân tự nhiên không thể lại keo kiệt được nữa.
Trong lầu lớn văn phòng Cục đường sắt thành phố thương mại, một đoàn người Phương Minh Viễn bọn họ có tám người, còn có bốn người Vu Nhụy bọn họ, đang ở một phòng hội nghị lớn. Mọi người ngồi, nằm tụ tập lại từng nhóm, tuy đêm đã khuya, tuy mọi người ngồi tàu hỏa đã nữa ngày, ai nấy đều có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần lại khá phấn khởi. Dù sao kinh nghiệm đối diện với Phó bí thư Đảng ủy Cục đường sắt, đối với đại đa số người, vẫn là chưa từng có.
Còn Vu Nhụy bọn họ thì không cần nhắc đến nữa, ai nấy cũng giống như uống thuốc kích thích, đề tài hay như thế à, những ống kính này ghi lại, chỉ cần có thể có được có được sự phê chuẩn của cấp trên cho trình chiếu, thì chắc chắn có thể chấn động Hoa Hạ! làm người của truyền thông, ai mà không hi vọng tác phẩm của mình có thể được vạn người chú ý đến? Thì ngay cả đề mục Vu Nhụy cũng đã nghĩ xong rồi, gọi là “Địa bàn của tôi tôi làm chủ----tuyên ngôn của Thuyết Lão Đại.
Tuy, giáo viên của cô ta là Tô Ái Quân, còn cha của Tô Ái Quân là Tô Hoán Đông, người trưởng môn của Bộ đường sắt, nhưng Vu Nhị lại cơ bản không định nói năng nể tình! Bởi vì cô ta biết, mặc dù xảy ra sóng gió lớn, Tô Ái Quân cũng tuyệt đối sẽ không bởi vì cô ta nói thật mà “nhìn cô ta với con mắt khác”, thời gian ở trường, chính Tô Ái Quân chính là một ngoại tộc trong đội ngũ giáo viên, thường thường sẽ nói một số phát ngôn khiến phái trường rất đau đầu, nếu không phải ba anh ta là Tô Hoán Đông, chắc chắn cũng sẽ gặp thêm nhiều phiền phức rồi. Mà đối với học sinh Tô Ái Quân lại càng như vậy, trước giờ không bởi vì học sinh nói sự thật mà khiến anh ta cảm thấy mất mặt, thậm chí khó chịu đến mức xử phạt học sinh, ngược lại anh ta lại ủng hộ những học sinh nói lời thật thà. Ba của giáo viên Tô Hoán Đông, mặc dù Vu Nhụy chưa gặp qua, nhưng cô ta tin rằng gia đình có thể giáo dục ra một người như thầy Tô, cũng không thể bởi vì mình phê bình mặt xấu của hệ thống đường sắt mà có ác cảm gì đó với mình.
-Tôi ra ngoài hút thuốc!
Anh cả Liễu Bình Ninh trong tổ bốn người đứng dậy nói. Mấy người Vu Nhụy cũng đã cười lên, ai cũng biết vị đại ca này nghiện thuốc lá, bình thường có thể nói là hút thuốc luôn mồm, trong phòng hội nghị, bởi vì Phương Minh Viễn bọn họ luôn không có người hút thuốc, nên Liễu Bình Ninh cũng ngại châm thuốc, bây giờ xem ra không chịu nổi rồi.
-Anh Liễu, tôi ra ngoài cùng anh!
Chàng trai trẻ vẫn cầm Camera đứng dậy nói.
Liễu Bình Ninh cười nói:
-Được rồi, cậu Tưởng, cậu trông máy Camera là được rồi! Lúc này, bọn họ không dám chơi thủ đoạn gì!
Liễu Bình Ninh tin rằng, chỉ cần Cục đường sắt thành phố thương mại, còn có Vu Phượng Quân đó vẫn có lý trí, thì không thể chơi thủ đoạn gì thái quá trong lúc mẫn cảm như vậy. Điều đó chỉ sẽ làm cho tình hình vốn căng thẳng hoàn toàn ra khỏi vòng kiểm soát. Không ngờ anh ta nói như vậy, Tưởng Uy cũng đành phải kiên trì ngồi xuống.
Liễu Bình Ninh đã ra khỏi phòng hội nghị, lập tức có một nhân viên nữ của Cục đường sắt đến nghênh đón nói:
-Qúy ngài, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài?
Những người này đều nhận chỉ thị rõ ràng của lãnh đạo, nhất định phải tiếp đãi chu đáo những người tron phòng hội nghị, chỉ cần không phạm phải sai lầm lớn, muốn cái gì cho cái đó! Đương nhiên rồi, cùng lúc đó, các cô ấy cũng nhận trách nhiệm trông chừng những người này. Lời lãnh đạo đã nói ra, bất luận là khi nào, cũng không thể để những người này rời khỏi tầm mắt của các cô ấy!
Liễu Bình Ninh đã giơ điếu thuốc đang bốc khói trong tay nói:
-Tôi hút thuốc ở đây! Cậu không quản tôi chứ!
Nhân viên vội vàng chạy chậm lại cầm gạt tàn thuốc cho anh ta, lúc này mới lui ra chổ xa.
Liễu Bình Ninh cứ đứng như vậy trên lối đi của hành lang, mở chiếc cửa sổ ra, nhìn xa xăm, ngoài trừ đèn giăng khắp nơi ra, hầu như các các đô thị của thành phố thương mại đã vào màn đêm, hít một hơi thuốc! Lần này cùng Vu Nhụy đến Giang Ninh, không ngờ khi sắp tới còn xảy ra chuyện như vậy. Tuy nhiên Liễu Bình Ninh cảm thấy đây là chuyện tốt, mọi người cùng trải qua khó khăn như vậy, chắc chắn sẽ kéo gần một quan hệ hai bên có điểm nhiều điểm rất có lợi.
Liễu Bình Ninh không có suy nghĩ gì về Vu Nhụy, cô gái xinh đẹp như vậy, lại có gia cảnh phi phàm, tự nhiên không phải người đàn ông đã đã kết hôn như anh ta có thể nhớ thương, tự biết điều này anh ta vẫn có, nhưng Liễu Bình Ninh cho tới lúc này nghĩ lại thời khắc đó, vẫn cảm thấy không thể nào tin được.
Giáo viên của Vu Nhụy không ngờ là Giám đốc Sở Giáo dục tỉnh! Nghĩ đến điều này, trong lòng Liễu Bình Ninh khó tránh ức chế run rẩy, Giám đốc Sở Giáo dục tỉnh, đó là cán bộ cấp Sở, cùng cấp với phòng chủ quản lý cấp trên của đài truyền hình, tuy không quản được đài truyền hình, nhưng những vị lãnh đạo của đài truyền hình nhìn thấy hắn như vậy cũng phải nể mặt, chẳng trách, đóa hoa Vu Nhụy có vị trí siêu nhiên như vậy trước lãnh đạo trong đài truyền hình!
Kỳ thật việc này, Lưu Bình Ninh nghĩ còn kém, quan hệ xã hội của Vu Nhụy, các lãnh đạo trong đài truyền hình có người biết một phần, nhưng vị trí siêu nhiên đó của cô ta, hơn nữa là những lãnh đạo này đều biết, Vu Nhụy có thể nói trong giới truyền thông một điểm quan hệ tốt nhất của Tập đoàn Carrefour và nhà họ Phương, đài truyền hình tỉnh điều cô ta đến, cũng là để có quan hệ tốt hơn giữa nhà họ Phương và Tập đoàn Carrefour, từ đó có thể có được thông tin mới nhất!
Là doanh nghiệp tư nhân lớn nhất trong khu vực tỉnh Tần Tây đại diện cho nhà họ Phương, nhất cử nhất động của bọn họ tự nhiên cũng bị nhiều người để ý. Đài truyền hình lần lượt mất đi tin tức hàng ngày của tỉnh Tần Tây, trong lòng tất nhiên cũng vô cùng khó chịu, mới moi một khoản tiền lớn của Vu Nhụy.
Tuy nhiên so với điều này, giám đốc sở giáo dục tỉnh không ngờ là con trai của Phó thủ tướng Tô, thông tin này càng khiến Liễu Bình Ninh kinh ngạc đến tột cùng! Đó là lãnh đạo quốc gia nhé!
Lúc ấy, Liễu Bình Ninh thực sự kinh ngạc đến ngây người ra, nói thật, đến Phòng hội nghị, trong đầu anh ta như mớ hỗn độn, còn những người khác, cũng e rằng không mấy khác biệt….
-Này, anh bạn, cho ít lửa!
Một giọng nói làm gián đoạn suy nghĩ của anh ta.
Liễu Bình Ninh thuận tay lấy bật lửa ra, đưa qua…
-Là anh!
Liễu Bình Ninh dơ tay ra giữa chừng, người cầm thuốc đứng bên cạnh anh ta không phải Kính gọng vàng thuộc hạ của ông chủ Vu gì đó hay sao?
-Cảm ơn!
Tiền Thân dơ tay ra nhận lấy bật lửa, tự châm cho mình một điếu, lại đem bật lửa trả lại.
Liễu Bình Ninh theo bản năng nhận lại bất lửa, anh ta run lên một lát, dụi điếu thuốc mới hút trong tay đã cháy một nữa vào gạt tàn, quay đầu đi.
-Anh bạn, đừng vội đi như vậy chứ.
Tiền Thân ngăn anh ta lại, cười nói:
-Tôi bỏ ra một trăm tệ, mua ba chữ, không biết anh muốn phát tài không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.