Trùm Tài Nguyên

Chương 380: Tôi muốn bốn trăm tệ




Bước chân của Liễu Bình Ninh dừng lại , kinh ngạc nhìn Tiền Thân một lượt.
Tiền Thân cười nhẹ như mây, bộ dạng như đã có dự kiến, lồng ngực như đang nhảy loạn . Anh ta đón nhận mệnh lệnh của Vu Phượng Quân, đứng đợi ở ngoài phòng hội nghị nhưng qua một lúc lâu như vậy , không ngờ chỉ có một mình Liễu Bình Ninh đi ra, khiến cho anh ta không có sự lựa chọn nào khác , đây là nguyên nhân vì sao, Tiền Thân vừa đến liền tung ra điều kiện ưu đãi để mua ba chữ một trăm tệ .
Nhìn thấy Liễu Bình Ninh dường như có chút lòng, Tiền Thân vội vàng lấy ra điếu thuốc , châm lửa và nói :
-Này,thử xem điếu thước này của tôi như thế nào!
Liễu Bình Ninh nhận lấy điếc thuốc nhìn anh ta một cái, thuốc lá Trung Hoa , một gói chỉ mười mấy tệ , ở trong nước được xem như là thuốc tốt rồi , ít nhất anh ta thường ngày không tiêu nổi rồi, Tiền Thân giúp anh ta châm thuốc , nhìn hắn ở đó phì phèo điếu thuốc , trong lòng rất xót ruột ,nhưng lại không giám thúc giục.
Liễu Bình Ninh hút được mấy hơi, lúc này mới hỏi:
-Không biết nên xưng hô như thế nào ? Quý danh của ngài ?
Tiền Thân vội vàng cười cười nói:
-Tôi họ Tiền , tên là Thân, là giám đốc công ty thương mại Bạch Hổ thành phố thương mại . Xưng hô tên ngài như thế nào?
Liễu Bình Ninh thản nhiên nói:
-Hóa ra là giám đốc Tiền, tôi họ Liễu!
-Nhưng là Liễu trong Liễu Ám Hoa?
Tiền Thân không biết là Liễu hay là Lưu , người Tần Tây nói tiếng phổ thông , có khi người tỉnh khác còn không phân biệt được.
Liễu Bình Ninh gật đầu nói:
-Lời giám đôc Tiền vừa nói có ý gì? Trăm tệ mua ba chữ?
Tiền Thân trong lòng mừng rỡ, chỉ cần anh ta mở miệng nói, vậy là có cơ hội rồi.
-Không sai , mười vạn tệ , tôi chỉ cần có ba chữ!
-Ba chữ nào?
Liễu Bình Ninh tò mò hỏi.
-Chính là tên của người thanh niên đó ở chung phòng với ba cô gái!
Tiền Thân nén thấp giọng nói:
-Chỉ cần cậu nói cho tôi biết tên của hắn , trăm tệ này là của cậu rồi!
Liễu Bình Ninh chợt giật mình, hóa ra tên Tiền Thân này muốn biết tên của hắn! Đáng tiếc ,tuy Tiền Thân cho rằng bọn họ là một nhóm nhưng Liễu Bình Ninh thật sự không hề biết tên của Phương Minh Viễn , chỉ biết rằng , Vu Nhụy và hắn ta có vẻ rất thân thuộc , hơn nữa trong tám người , hình như tất cả đều đi theo hắn. Xem ra phải là người không giàu thì sang.
Liêu Bình Ninh thả lỏng tay và nói:
-Giám đốc Tiền hỏi nhầm người rồi , này cậu , tôi cũng không biết tên của hắn là gì!
Nói xong , Liễu Bình Ninh Ninh nhấc chân đi trở lại.
Tiền Thân vội vàng đưa tay kéo hắn lại một bên mà nói :
-Ông Liễu, nếu không biết anh có thể hỏi, nhưng tôi chú ý thấy , những phóng viên nữ của các anh chắc cũng phải thân thuộc lắm , chẳng lẽ cô ta cũng không biết danh tính lai lịch của người kia?
Liễu Bình Ninh lắc đầu lia lịa nói
-Thoạt nhìn thì có vẻ ký giả Vu rất thân thuộc với người đó, nhưng từ trước lại chưa từng nhắc qua với chúng tôi, hơn nữa , nghề của chúng tôi , những điều gì nên hỏi , những điều gì không nên hỏi ,không phải những người ngoài ngành như các ngài có thể biết , trăm tệ mặc dù rất tốt , nhưng tôi quả thật làm không được ! Giám đốc Tiền , vẫn là ông nên tìm người khác thôi! Tôi phải đi rồi!
Tiền Thân khẩn trương , hai tay kéo cánh tay của Liễu Bình Ninh lại nói:
-Ông Liễu, hai trăn tệ thế nào? Hai trăm RMB, đáng để Liễu tiên sinh thử một lần không ?
Liễu Bình Ninh ngừng bước một lát, tiếp đó lại di chuyển bước chân.
-Ông Liễu, hai trăm tệ để đổi lấy ba chữ , chẳng lẽ cũng không được ư?
Tiền Thân vẻ mặt khó tin nói.
-Hai trăm tệ tuy không hề ít , nhưng Giám đốc Tiền đã nghĩ tới chưa. Mặc kệ tôi có thể hay không thể thành công từ trong đám phóng viên nghe được tên của người đó , đều có thể khiến cho cô ta hoài nghi , Mà bối cảnh của cô ta , thiết nghĩ Giám đốc Tiền hẳn là rất rõ rồi. Nếu mai sau phóng viên Vu biết lãnh đạo của đài chúng tôi vì tôi mà nói ngọt vài câu, chẳng phải là tự phá hoại miếng cơm của mình sao? Chỉ vì hai trăm tệ , có đáng không?
Tiền Thân biết, những lời Liễu Bình Ninh nói là thật, tuy rằng đã là năm 96, tiền lương trong nước vẫn còn khá thấp, nhưng đài truyền hình được xem như là một đơn vị có lương cao. Hơn nữa những người bọn họ ,cũng không ít các khoản thu nhập thêm , trong vòng một năm, con số kiếm được cũng không nhỏ. Còn chưa kể đủ các loại đãi ngộ phúc lợi, cái đó cũng khá dày rồi. Nếu thống kê tất cả những cái đó lại, hai trăm tệ chẳng qua cũng chỉ là thu nhập mấy năm của họ mà thôi! Vì thu nhập mấy năm mà đánh mất công việc đảm bảo thu nhập của chính mình , khó trách Liễu Bình Ninh không thèm suy nghĩ.
Nhưng …Hắn tuy là tâm phúc của Vu Phượng Quân, Nhưng hai trăm tệ này đã là toàn bộ thu nhập của một người lao động bình thường trong vòng hai mươi năm trong thành phố thương mại, cao tới đâu, thì anh ta không dám chắc Vu Phượng Quân có thể đáp ứng. nếu Vu Phượng Quân không đáp ứng, lẽ nào muốn đích thân anh ta bỏ tiền túi bù à?
-Ông Liễu, xin ngài chờ một chút! Tôi ngay bây giờ sẽ gọi điện thoại hỏi một lát!
Tiền Thân lấy điện thoại ra nói.
-Giám đốc Tiền , nếu ngài thật sự có thành ý vậy bốn trăm tệ tiền mặt cho lần này nhé! Nửa tiếng sau tôi sẽ lại đến hút điếu thuốc , đến lúc đó , nếu tôi hỏi ra rồi , chúng ta một bên giao tiền, một bên giao hàng ! Tôi không thể đứng ở đây quá lâu!
Liễu Bình Ninh khoát tay trở về phòng hội nghị. Tiền Thân vươn vai một lúc , trong hai con mắt ở sau cặp kính lóe lên cái nhìn độc ác!
-Bốn trăm tệ tiền mặt! Vu Phượng Quân căm tức nói:
-Hắn nghĩ rằng hắn là ai hả? Chỉ một thông tin mà cũng đáng bốn trăm tệ tiền mặt! Hơn nữa , đã hơn nửa đêm cái con mẹ nó nữa , ta đi đâu để lấy bốn trăm tệ tiền mặt đây! Tiền Thân , cho dù hắn không hiểu chuyện này, chẳng lẽ nói mà ngươi cũng không hiểu ư?
Bốn trăm tệ đối với Vu Phượng Quân mà nói , thật ra chẳng là cái gì to tát cả, nhưng lại bị loại người này bắt chẹt , cảm giác như kiểu sư tử há to mồm .Nhưng khiến cho trong lòng Vu Phượng Quân khó chịu , cho tới nay , đều là Vu Phượng Quân hắn dọa dẫm bắt nạt người khác , khi nào thì đến lượt thuộc hạ của hắn đến gây khó dễ mình.
Tiền Thân cúi đầu, cũng kính đứng ở trước mặt Vu Phượng Quân , mặc dù trong lòng không ngớt oán thán , nhưng trước mặt lại không hề thể hiện ra ngoài.
-Ông chủ , tôi đã nói rồi , người bình thường thì không có giữ một khoản tiền mặt lớn như vậy , nhưng hắn thì nói chắc như đinh đóng cột, căn bản là không dễ thương lượng!
Tiền Thân vẻ mặt đau khổ :
-Hơn nữa tên họ Liễu , hắn còn nói , lấy chi phiếu sợ chúng ta giở trò ma mãnh!
-Bộp!
Vu Phượng Quân đập mạnh lên bàn , bộ ấm chén trên bàn rung lên kêu loảng choảng Vu Phượng Quân hắn tự nhận thấy hắn không phải là loại người tốt gì , nhưng từ trước đến nay đều nói lời giữ lời , cho nên từ trước đến nay ghét nhất là người khác nghi ngờ danh dự của hắn.
-Bọn khốn kiếp !
Vu Phượng Quân nghiến răng nghiến lợi mà nói. Nếu không phải hiện giờ tình hình có hạn, chỉ dựa vào những lời nói này , hắn sẽ không để cho tên họ Liễu sống yên thân!
Trong con mắt của Tiền Thân hiện lên một tia hài lòng , lúc này đây , tên họ Liễu kia đã động vào điều cấm kị của Vu Phượng Quân rồi, cho dù bây giờ không thể thu phục hắn , nhưng hôm sau Vu Phượng Quân khẳng định sẽ tìm cơ hội trả thù , tên tiểu tử nhà ngươi , sẽ khiến cho ngươi giống sư tử há rộng miệng, hại ta đây bị ông chủ mắng!
Vu Phượng Quân trầm ngâm một lát ,vừa định nói gì đó , thì cửa phòng họp mở ra, Quách Tử bước nhanh đến , thấp giọng nói với Vu Phượng Quân :
-Phó chủ tịch thành phố đến rồi, còn có Cục trưởng Từ Nghi và cục trưởng phân cục Nhị Thủy.
Vu Phượng Quân phiền não khoát tay chặn lại nói:
-Chuyện này giao cho cậu , khẩn trương đi làm ! biết càng sớm càng tốt !
Lúc này , Trần Ương nơi đó cũng nhận được báo cáo của thư kí , Trần Ương chán ghét khoát tay ra hiệu đã biết rồi.
Tôn Tầm một bên cũng thầm vui mừng! La Thủ Tắc dù chỉ là danh tước Phó chủ tịch của thành Thượng Đô , liên thường vụ Phó thị trưởng , Thành ủy ủy viên thường vụ đều không có , nhưng hắn lại xuất thân từ gia tộc nhà La Bí thư ủy ban tỉnh Trung Nguyên Lưu Đắc Dụ , chỉ là thư kí năm đó của La lão gia ! Bí thư tỉnh ủy Tần Triều Dương , đó chỉ là người mà La lão gia một tay bí mật đề bạt lên , Nhưng Tần Triều Dương cũng không để lại thể diện cho La lão gia , vì lợi ích của lão Tần , thế nào cũng phải quan tâm một phần cho nên địa vị của La Thủ Tắc ở thành phố thương mại này , và thậm chí ngay cả trong tỉnh Trung Nguyên cũng không hề thấp chút nào.
Trần Ương tuy là Bí thư đảng ủy của cục đường sắt kiêm Cục trưởng cục đường sắt, điều này chủ yếu là vì nguyên Cục trưởng Cục đường sắt , Phó Bí thư đảng Ủy Cao Kiếm Phong , vào hai mươi tám ngày trước , vì đột phát chảy máy não , không thể không nằm viện điều trị , mặc dù cấp cứu kịp thời , không dẫn tới hậu quả nghiêm trọng nhưng Cao Kiếm Phong đã không thể đảm đương được chức vụ Cục trưởng Cục đường sắt . Sự việc phát sinh quá đột ngột , trong thời gian ngắn sẽ không có người thích hợp đảm nhiệm chức vụ này , cho nên trước mắt Bí thư đảng ủy Trần Ương sẽ gánh vác chức vụ này .Nhưng tình hình này sẽ được thay đổi trong ngày hôm nay , Bộ đường sắt đã phát lệnh bổ nhiệm Phó vụ trưởng Vụ kế hoạch và phát triển đường sắt Kí Thường Ức đảm nhiệm chức Cục trưởng cục đường sắt, Kế Thường Ức tối hôm qua đã lên tàu , theo dự kiến thì 8 giờ sáng nay sẽ đến ga tàu của thành phố thương mại.
Cấp bậc của Trần Ương chắc chắn là cao hơn La Thủ Tắc , lại không cùng một tổ chức với La Thủ Tắc , Hơn nữa quan hệ giữa La lão gia và Tô Hoán Đồng sếp của bộ đường sắt luôn bất hòa , nhưng theo tình hình lâu dài , Trần Ương không hề muốn có bất kì xung đột nào với La Thủ Tắc. Dù sao Cục đường sắt của thành phố thương mại còn ở trong tỉnh Trung Nguyên này ,. Rất nhiều công việc còn cần đến sự hợp tác của hai bên , chẳng lẽ chỉ vì một chút việc vặt này mà cả ngày lại phiền lòng , đó cũng không phải là điều mà Trần Ương nghĩ đến , cho nên , nếu đã biết trước La Thủ Tắc đến ,cũng không nhìn thấy mặt của hắn.
-Bí thư Trần , Phó chủ tịch La đến , chắc chắn là do Vu Phượng Quân, nhà họ Lanh với Bộ trưởng Tô nhưng là….., Nhà báo Vu sẽ không bị ức hiếp đâu nhỉ?
Tôn Tầm nhìn thấy Trần Ương không có một chút ý định lên đường , nhịn không được đành nhắc nhở .Cho đến bây giờ Vu Nhụy bọn họ đang ở thành phố thương mại, nhưng không được để xảy ra sai sót gì .Nếu không , Bộ trưởng Tô lúc đó sẽ nghĩ như thế nào?
Trần Ương giật mình hoảng hốt , như thể đó là sơ suất của hắn , Tôn Tầm khốn kiếp này đã đắc tội với đối phương , nếu nói là ở tòa nhà làm việc của Cục đường sắt, sẽ thật bất công với Vu Nhụy , cũng thật là không còn cách nào khác để giải thích với Tô Hoán Đông!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.