-Ha…
Phương Minh Viễn ngáp một cái một cái hai mí mắt hơi, ở bên
cạnh Triệu Nhã và Phùng Thiến dựa người vào sofa dùng 2 chiếc áo khoác
phủ lên mắt,dù sao cũng đều còn trẻ khi sự phấn khích qua đi cơn buồn
ngủ kéo đến sẽ rất khó để cưỡng lại,may mà phòng hội nghị này của cục
đường sắt thành phố có thể chứa được khoảng năm người, hai người bọn họ
chiếm 1 chỗ cũng không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của những người
khác.
-Phương Minh Viễn, anh ngủ trước đi.
Trần Trung nhẹ nhàng bước tới nhẹ giọng nói:và
-Đây là lãnh đạo Cục đường sắt thành phố thương mại, cũng thật chẳng ra làm
sao lại có thể dùng cách này, cũng chẳng có ai đến giải quyết vấn đề.
Phương Minh Viễn lắc đầu và nói:
-Thôi đi, không ngủ nữa, mới ngủ được một chút lại bị gọi dậy như thế càng khó chịu!
Phản ứng của Cục đường sắt thành phố ngược lại không làm anh cảm thấy bất
ngờ dù sao Tôn Tầm cũng là Phó bí thư Đảng ủy hay nói cách khác chỉ có
Bí thư Đảng ủy và Cục trưởng của cục đường sắt thành phố mới là cấp trên của hắn ,đối với hắn những người khác đều không có quyền xử lý, cho nên cẩu thả cũng là bình thường.
-Minh Viễn, tên tiểu tử này quả là giảo hoạt, sao lúc nào cũng đẩy người khác lên trước làm lá chắn!
Vu Nhụy ngồi bên cạnh hắn gắt giọng
-Đều do anh cứ mang thầy Tô ra nói, bây giờ thì tốt rồi, ba người bọn họ sắp xem ta là bồ tát rồi.
Phương Minh Viễn cười, hạ giọng nói:
-Cô Vu nếu không phải tôi giúp cô chặn Đài truyền hình Thượng Hải và đài
truyền hình Hoa Hạ, lúc nào cô cũng có thể tùy thích chọn một bên, tôi
sẽ giúp cô chuyển chổ làm, thế nào? Cứ coi như tôi nhận lỗi.
Vu Nhụy không khỏi có chút động lòng, nhưng mà cô biết trong Thành phố và
Thượng Hải, Phương gia có sức ảnh hưởng không nhỏ ,đưa mình vào thực sự
không phải là việc khó, mà đài truyền hình Bắc Kinh và Thượng Hải chắc
chắn thuộc vào đài truyền hình hạng nhất trong nước, bản thân nếu như
vào được thì chắc chắn trên bản lý lịch này sẽ dày đặc những lời có giá
trị.
Anh nói là đài truyền hình Bắc Kinh hay là đài truyền hình Hoa Hạ ?
Hơi thở của Vu Nhụy trở nên nặng nề hơn cô đột nhiên phản ứng lại, Phương Minh Viễn nói dường như là đài truyền hình Hoa Hạ.
Đài truyền hình Bắc Kinh và đài truyền hình Hoa Hạ có gì khác nhau, không phải đều ở Bắc Kinh sao?
Phương Minh Viễn cười gian xảo.
-Nhảm nhí! Đương nhiên là có sự khác biệt rồi!
Vu Thụy nóng nảy nói. Một cái có quy mô lớn trên cả nước, một cái chỉ có
tính địa phương như thế có thể giống nhau sao? Tất cả mọi người trong hệ thống của Hoa hạ có ai lại không muốn được làm việc tại đài truyền hình này.
Phương Minh Viễn mỉm cười tinh nghịch chớp mắt vài cái và nói:
-Cô Vu! Bình tĩnh, bình tĩnh, bên kia chẳng phải là đồng nghiệp của cô sao? Không nên làm người khác hiểu lầm, phải chú ý hình tượng! Chú ý hình
tượng!
-Khốn kiếp!
Vu Nhụy gằn nhỏ giọng xuống mắng :
-Nếu có thể làm việc tại đài truyền hình Hoa hạ có bắt bọn họ gọi ngươi bằng ông lớn họ cũng vui vẻ bằng lòng .
Vu Nhụy thực sự là đã thấy không ít chuyện hay khi làm việc ở đây, có
người vì một vị trí dẫn Chương trình đến bạn bè tốt cũng trở mặt thành
thù ,có người vì muốn thăng chức mà không ngại phải cặp kè với các vị
ông này ông kia, thậm chí còn dùng những thủ đoạn đê tiện để đâm sau
lưng người khác chỉ vì có thể chuyển đến làm việc tại vùng duyên hải
phát triển hơn . Nếu không phải thân phận của Vu Nhụy tốt hơn nhiều so
với người khác, được sự quan tâm chú ý của lãnh đạo thì cô cũng khó mà
thoát khỏi số phận này. Một vị trí trong đài truyền hình của tỉnh đã có
thể gây ra những sóng gió như vậy huống hồ nếu có cơ hội được làm việc
trong đài truyền hình cả nước e rằng những người này sẽ đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu.
Phương Minh Viễn mỉm cười vỗ nhẹ vào tay Vu Nhị cười nói:
-Được thôi, được thôi, nếu Cô Vu đã nói như vậy thì tôi sẽ giúp cô, có điều
không phải là bây giờ, lúc này anh còn hy vọng còn ở đài truyền hình có
thể giúp tôi một tay.
Vu Nhụy hết sức vui mừng , ôm cổ vừa thơm hai má của Phương Minh Viễn nói:
-Anh
còn cần em ở đài truyền hình giúp anh một tay không? Không biết có bao
nhiêu người muốn được giúp anh tay mà không được. Lời này của Vu Nhụy
quả thật không hề sai, không biết có bao nhiêu người chỉ mong sao có lúc Phương Minh Viễn cần đến giúp đỡ của bọn họ, nợ ân tình thì không thể
thiếu, biết đâu trong tương lai lại có thể cứu bọn họ trong lúc cấp
bách.
-Nhưng bọn họ sao có thể đáng tin giống cô Vu!
Phương Minh viễn cười nói.
-Nếu không thể đứng dưới một góc độ công bằng thẳng thắn thì đưa tin này cũng không cần thiết.
Vu Nhụy cười như không cười nhìn Phương Minh Viễn nói:
-Anh càng ngày càng biết nói ngọt, chẳng trách các cô gái cứ như thiêu
thân tự nguyện lao đầu vào lửa để tiếp cận anh, aizzz, đúng rồi, thành
thật nói cho tôi biết rút cuộc anh muốn làm gì?
sự việc khôi hài
này đối với Vu Nhụy thì Phương Minh Viễn cố ý tạo nên, nếu anh ấy làm
sáng tỏ thân phận của mình thì dù Vu Phượng Quân có hai cái gan cũng
tuyệt đối không dám có chủ ý đánh Triệu Nhã chứ đừng nói đến biết chuyện sau này anh là người kế nghiệp duy nhất. Phương Minh Viễn chính là
không muốn nói! Lúc này mới dung túng cho dáng vẻ kiêu ngạo Vu Phượng
Quân.
-Không muốn làm gì cả, chẳng qua chỉ muốn lẽ công bằng mà thôi!, nhân tiện loại bỏ một tai hoạ cho đời.
Phương Minh Viễn lạnh lùng nói, nếu như lần đầu tiên khiêu khích thì chỉ làm
tôi cảm thấy đáng ghét, nhưng lần thứ hai liền khiến cho Phương Minh
Viễn nổi sát khí, lần này chính là xảy ra va chạm với người của Phương
Minh Viễn, nếu đổi lại là một người bình thường thì e rằng hắn đã thắng
thế rồi, từ hành động kiêu ngạo của hắn thì không khó để nhận thấy, e
rằng những việc tương tự hắn cũng làm ra không ít, cũng không biết đã
hại bao nhiêu người rồi, mà Phương Minh Viễn vốn ghét nhất loại người
này.
-Kiểu như thế này!.
Vu Nhị mỉm cười mãn nguyện
-Nếu như vậy khi lấy anh làm tấm lá chắn em còn có thể chịu đựng được, à vẫn còn một chuyện em muốn hỏi anh một chút…
Lúc này trong phòng họp La Thủ Tắc, Từ Nghi, Lý Kế đang nghe Vu Phượng Quân giải thích tình hình, La Thủ Đắc sau khi nghe xong mắt nhắm lại không
nói gì , còn Từ Nghi và Lý Kế thì sắc mặt có chút ảm đạm nhưng
không giống như La Thủ Đắc, thực ra hai người vốn dĩ không muốn đến nhưng lại không thể không đến, dù sao bọn họ cũng là cấp trên trực tiếp của Mã
Đắc Quang, xảy ra một sự kiện lớn như vậy thân là lãnh đạo sao có thể
dấu mặt, huống hồ trong báo cáo của Mã Đắc Quang có nhắc đến bốn người
của Cục cảnh sát càng khiến cho bọn họ không thể không đến.
-Người thanh niên kia là ai?
La Thủ Đắc hỏi. Trong tình hình này đương nhiên
Vu Phượng Quân sẽ không dám giấu diếm hắn bất cứ điều gì, cho nên La Thủ
Tắc ngay lập tức có thể nhạy bén ý thức được, trong số những người này
Phương Minh Viễn chắc chắn là một nhân vật rất quan trọng, bốn người của Cục cảnh sát kia đi cùng anh ta, mà thân phận của Vu Nhụy cũng là do
anh ta công bố ra ,điều này chứng tỏ địa vị của anh ta tuyết đối không
hề thua kém Vu Nhụy. Nhưng La Thủ Đắc có cảm giác thân phận thực sự của
người thanh niên này nếu phải mang ra so sánh chỉ sợ còn cao hơn Vu Nhụy rất nhiều.
-Tôi vẫn đang tìm hiểu
Vu Phượng Quân sắc mặt âm trầm nói.
-Nhất định phải điều tra ra thân phận của anh ta chúng ta mới có thể bốc thuốc đúng bệnh.
La Thủ Đắc thản nhiên nói. Trong điện thoại, Vu PhượngQuân nói không được
rõ ràng giống như bây giờ, La Thủ Đắc còn cho rằng chỉ là một chút xung
đột giữa hai bên. Dựa vào thân phận là con cháu của La Gia, La Thủ Đắc
rất tự tin bất kể đối phương là ai, trừ phi là mấy người khóa sau của bộ chính trị, thế nào cũng phải nể mặt hắn vài phần.
Nhưng đến giờ
khi nghe Vu Phượng Quân nói, La Thủ Đắc mới phát hiện ra, sự việc e rằng không phải có thể xử lý dễ dàng như vậy, trong việc này Vu Phượng Quân
làm quả thực là hơi quá đáng, năm lần bảy lượt khiêu khích, hơn nữa còn
làm sai lộ trình của đối phương, hành động này chắc chắn đã kiến cho sự
tức giận của họ lên tới đỉnh điểm, nếu đổi lại là mình thì cũng nhất
định không dễ dàng bỏ qua dù cho có người chịu đứng ra hòa giải đi chăng nữa.
10% cổ phần trong công ty Thương mại Bạch hổ tuy là tốt, nhưng La Thủ Đắc chắc chắn lại càng coi trọng con đường làm quan
của mình, Ở Hoa Hạ chỉ cần còn làm quan thì hiển nhiên sẽ không bao giờ
thiếu tiền, vì thế anh ta sẽ không vì tiền mà mạo hiểm con đường làm
quan . Hơn nữa, hàng năm gần một nửa lợi nhuận trong Công ty Thương mại
Bạch hổ của Vu Phượng Quân đều là đến từ các giao dịch của Cục đường sắt thành phố thương mại. Vu Phượng Quân sau lần gây sức ép này không biết
liệu có ảnh hưởng đến quan hệ giữa họ với Cục đường sắt thành phố thương mại hay không?
Vì một lợi ích chưa được xác định rõ ràng mà làm mất lòng một bên mang lại rất nhiều lợi ích khác thực sự là không đáng, cho nên La Thủ Tắc phải vô cùng thận trọng.
Vu Phượng Quân hiển
nhiên không ngờ tới, lúc này La Thủ Tắc lại có thể tránh né,hắn nghĩ địa vị của Cục cảnh sát tuy lớn nhưng không có nghĩa là người của cục cảnh
sát xuất hiện thì không ai dám đụng đến. Ít nhất hắn cũng từng chứng
kiến trước mặt La Thủ Tắc một gã Phó cục trưởng Cục giám sát cũng phải
khách khí lấy lòng vài phần, vì thế chỉ cần La Thủ Tắc ra mặt thì cũng
đủ đảm bảo hắn được bình an vô sự.
-Ông chủ! Mã Đắc Quang có thấy rõ ràng chứng cứ của bọn họ thực sự là của Cục cảnh sát không? Từ Nghi hỏi.
-Cục trưởng Từ, Đội trưởng Mã bọn họ đang nghỉ ngơi ở ngay bên cạnh, hay là gọi tới hỏi thử lại một cách tỷ mỉ?
Lý Kế nói.
Cục trưởng Từ thoáng nhìn La Thủ Tắc một cái, La Thủ Tắc nhẹ gật đầu, Vu
Phượng Quân không đợi người thư ký ngồi phía sau Từ Nghi đứng dậy đã lập tức sai thủ hạ của mình đi mời, nói là mời kỳ thực Mã Đắc Quang đã sớm
đợi ở của từ lâu.
Cho nên cửa vừa mở ra Mã Đắc Quang liền bước nhanh đến cúi chào La Thủ Tắc và mấy người kia.
- Lúc ấy cậu có nhìn thấy rõ không? Bọn họ thực sự là người của cục cảnh sát? Nhưng là thuộc bộ phận nào?
Từ Nghi hỏi dồn dập, trong cục cảnh sát cũng chia thành nhiều bộ phận, nếu đắc tội với những bộ phận trọng yếu thì phiền toái sẽ lớn hơn một chút, còn nếu là những bộ phận không quan trọng thì cũng không có gì đáng
ngại lắm, Cục trưởng Cục cảnh sát ở đây cũng là một chỗ dựa vững chắc .
-Quả thực là giấy chứng nhận của Cục cảnh sát, tôi có thể khẳng định, nhưng… ở bộ phận nào thì tôi không rõ vì lúc ấy thoáng qua quá nhanh.
Mã Đắc Quang câu đầu nói chắc như đinh đóng cột, tuy nhiên những câu tiếp theo lại có chút do dự.