Trùm Tài Nguyên

Chương 385: Tình hình gây áp lực lớn




-Tự giải quyết cho tốt!
-Tự giải quyết cho tốt!
-Tự giải quyết cho tốt!
Bốn chữ này giống như việc bốn cái cán búa mà nện trong lòng Từ Nghi, như tiếng ong vo ve bên tai, hoa đom đóm mắt. Tuy Tập đoàn Carrefour chỉ là một doanh nghiệp tư nhân ở tỉnh Trung Nguyên của Hoa Hạ, hệ thống cảnh sát đô thị không có quan hệ cấp cao thấp cũng không quản đến mũ quan của Từ Nghi, nhưng Từ Nghi cũng không giám coi thường sức ảnh hưởng của tập đoàn Carrefour!
Những doanh nghiệp hàng đầu của hệ thống siêu thị bán lẻ, những công ty trên thị trường chứng khoán Thượng Hải, hiện giờ nghiệp vụ đã mở rộng đến Hongkong, Macao và Nhật Bản đều có tiếng trên trường quốc tế, hơn nữa điều quan trọng hơn là, hệ thống cảnh của tập đoàn Carrefour và Hoa Hạ đều có quan hệ mật thiết. Từ bộ cảnh sát cho tới các tỉnh chứa nhiều thành phố của cả nước, mỗi năm Tập đoàn Carrefour quyên tặng số tiền cho hệ thống cảnh sát tập hợp lại là một con số khiến người ta giật mình kinh ngạc, mà nó cung cấp các loại phương tiện cho hệ thống cảnh sát cùng với nguồn phúc lợi ngầm với gia trị không thể tính toán.
Trước mắt hệ thống cảnh sát rộng khắp toàn quốc dự tính là không đủ, những khoản quyên góp mà tập đoàn Carrefour đề ra đã trở thành những bổ sung trọng yếu cho Cục cảnh sát.
Hơn nữa lúc đầu, hệ thống cảnh sát mọi nơi, ban ngành của chính phủ đối với sự quyên góp của Tập đoàn Carefour có chút lo lắng, lo lắng tập đoàn Carrefour sẽ có những yêu cầu quá mức, nhưng trong thời gian qua, mọi người mới phát hiện ra tập đoàn Carrefour chưa bao giờ có yêu cầu gì quá mức, chỉ có những điều cảnh sát phải làm đúng với trách nhiệm. Đối với doanh nghiệp có ít yêu cầu như vậy, nguồn vốn ban đầu khó khăn hệ thống cảnh sát làm sao có thể không thích?
Hơn nữa, theo cải cách mở ra chính sách không ngừng xâm nhập, doanh nghiệp nhà nước hiện giờ đối mạt với sự thay đổi của chế độ xã hội, rất nhiều công nhân viên chức của doanh nghiệp nhà nước thất nghiệp. Kinh tế phát triển khó khăn, khoản chi của nhà nước cho công an chậm chạp cũng đúng, Tập đoàn Carrefour quyên góp càng đáng quý.
Những lời của Lâm Hâm trước mặt mọi người hôm nay, chỉ cần lan truyền ra ngoài, Từ Nghi hoàn toàn có thể tưởng tượng được, không cần ba ngày, những lời này được truyền từ văn phòng tỉnh Trung Nguyên đến cục cảnh sát thành phố thương mại, e rằng tất cả mọi người đều xôn xao. Mọi người sẽ phải hỏi rốt cuộc Từ Nghi đã đắc tội gì với Tập đoàn Carrefour mà tập đoàn này lại vì lời đồn này sẽ giảm khoản quyên góp cho Cục cảnh sát thành phố thương mại. Đây có thể là một chuyện lớn liên quan đến lợi ích của mọi người, không thể qua loa được.
Từ Nghi đã từng nghe nói qua, khoản quyên góp của Tập đoàn Carrefour đối với hệ thống cảnh sát địa phương không phải là không có ngoại lệ. Ngay cả những nơi mà tập đoàn này đặt chi nhánh, thành phố Phụng Nguyên, cũng nhiều lần bị cảnh cáo. Cho nên ở Cục cảnh sát, Từ Nghi cũng nhiều lần nghiêm khắc cảnh cáo cấp dưới, phá án là một việc cần phải động não, không có căn cứ xác thực, không thể đụng đến Tập đoàn Carrefour.
Hôm nay không hiểu sao mà Lâm Hâm lại nói một câu như vậy. Như vậy sao lại không thể làm cho Từ Nghi bị chấn động.
Từ Nghi vội vàng đuổi theo, bắt được cánh tay Lâm Hâm, vội vàng nói :
-Tổng giám đốc Lâm, những lời này của anh là như thế nào? Ai đui mù đắc tội với quý công ty mà làm Tổng giám đốc Lâm tức giận như vậy?
Lâm Hâm mặt trầm ngâm lắc lắc cánh tay. Lúc này Từ Nghi bắt tay thật mạnh, không buông tay ra.
Lâm Hâm lạnh lùng nhìn hắn nói một câu:
-Cậu muốn biết? Hãy đi theo tôi!
-Bí thư Trần, tôi giới thiệu với anh một chút, vị này chỉ sợ anh không biết?
Lúc này Kế Thường Ức kéo Phương Minh Viễn tới trước mặt Trần Ương nói.
Trần Ương thở dài trong lòng, quả nhiên không ngoài dự đoán, người thanh niên này là mấu chốt của vấn đề. Hắn vốn không hỏi mà tự nghĩ ra, ý đồ của Phương Minh Viễn không lộ ra, hiện giờ Kế Thường Ức lại muốn giới thiệu, cũng tốt. Tự mình cũng muốn biết là thần thánh phương nào!
Trần Ương cười nói:
-Cục trưởng Kế, ngươi không cần thừa nước đục thả câu, xin mời giới thiệu một chút đi!
-Phương thiếu, Kế mỗ không phải đến muộn chứ?
Kế Thường Ức một bên vươn tay đến, vừa cười vừa nói :
-Cũng tốt, tối nay không có xe lửa.
uất thân từ Vụ phát triển và kế hoạch Cục đường sắt, nhưng thực ra có mấy lần vào nhà Tô Hoán Đông, và gặp Phương Minh Viễn vài lần, tuy hai người chưa quen nhưng cũng không phải là xa lạ. Đương nhiên Kế Thường Ức biết Phương Minh Viễn ở nhà họ Tô cũng bình thường như nhà của mình, qua lại tự do bất cứ lúc nào. Hơn nữa không chỉ có Tô Hoán Đông thích hắn mà bà Tô đối với hắn như con cháu nhà mình.
Phương Minh Viễn không nhịn nổi cười, nếu không nói đến tình huống bất ngờ, có cán bộ cao cấp ngồi tàu của Bộ đường sắt, nhân viên của đoàn tàu sẽ không tự nhiên mà tự mình tra thuốc mắt cho chính mình sao? Nhận cũng không thoải mái.
-Cục trưởng Kế tới đúng lúc lắm!
Phương Minh Viễn cầm tay hắn nói :
-Bí thư Trần đang muốn sắp xếp cho chúng tôi một chỗ ở.
-Bí thư Trần, vị này là người sáng lập Tập đoàn Carrefour Phương Minh Viễn, là vãn bối mà bộ trưởng Tô thương yêu nhất.
Kế Thường Ức nói bên tai Trần Ương .
-Bí thư Trần, đã nghe thấy chưa?
Trần Ương lập tức hai mắt trợn lên, bộ dạng rất kinh ngạc. Thân là cán bộ cấp cao của Bộ đường sắt mà lại không biết Phương Minh Viễn. Trải qua nhiều năm như vậy, Bộ đường sắt cũng sớm truyền ra, năm đó Tô Hoán Đông quyết định báo cáo về đường sắt cao tốc, và sau đó với Bộ đường sắt tổ chức đường sắt cao tốc, phát triển nghiên cứu công tác máy móc tốc độ cao, cùng với Chương trình nghị sự cải cách Cục đường sắt, đằng sau đều có mặt Phương Minh Viễn.
Thậm chí Tô Hoán Đông còn đem đường sắt Phụng Đồng cho nhà họ Phương kinh doanh, làm thí điểm cải cách đường sắt. Mà theo tin tức cách đây không lâu, đường sắt Phụng Đồng hiện giờ đã đi vào quỹ đạo, tuy rằng tới đầu năm nay thu chi mới cân bằng nhưng Trần Ương lại biết rằng có ý nghĩa rất lớn lao. Một tuyến đường sắt ngắn, ngoại trừ Phụng Nguyên, cũng xuyên suốt các thành phố, nhiều năm trước Cục đường sắt Phụng Nguyên thua lỗ, hàng năm nhận trợ cấp từ cục. Mà ở trong tay nhà họ Phương, tuy thời gian mấy năm ngắn ngủi cũng đã đổi sang diện mạo hoàn toàn mới. Nếu đem máy móc của đường sắt Phụng Đồng đều được đổi mới, đường sắt Phụng Đồng sớm thu được thắng lợi rồi.
Trần Ương cũng nghe được chút tin tức, Tô Hoán Đông có ý đem một chút quan niệm và phương pháp kinh doanh cho vệc mở rộng đường sắt Phụng Đồng. Kế Thường Ức tiếp nhận chức Cục trưởng cục đường sắt xem ra cũng chính là Tô Hoán Đông sắp xếp, vì chuẩn bị cải cách ngành đường sắt.
Hơn nữa, theo một thân phận khác của Phương Minh Viễn mà nói, Trần Ương cũng đã nghe thấy, người sáng lập Tập đoàn Carrefour là một đứa trẻ, lời đồn như vậy đã sớm được lưu truyền, cũng không phải là phóng viên tới Carrefour chứng thực, nhưng tập đoàn này luôn luôn không thừa nhận, cũng không phủ nhận. Bây giờ Kế Thường Ức nói như vậy, điều đó chắc chắn là có thật!
Nghĩ đến đây, Trần Ương nhìn Phương Minh Viễn, rõ ràng là một người còn trẻ. Trong lòng không khỏi thêm phần căng thẳng. Tục ngữ nói, đừng nên coi thường người trẻ tuổi. Người thiếu niên trước mặt, tuổi còn nhỏ cũng đã làm nên sự nghiệp lớn, Trần Ương không dám nghĩ, ở tuổi như vậy, hắn làm được cái gì. Khó trách sẽ có người Cục cảnh vệ Bộ cảnh sát hộ tống!
-Đúng là có mắt như mù.
Trần Ương vươn tay đến cười nói :
-Phương thiếu, anh hại tôi đoán cả buổi tối, rốt cuộc là con cháu nhà ai. Không ngờ tuổi trẻ mà lại tài ba như vậy.
Phương Minh Viễn cầm tay hắn, mỉm cười nói :
-Đúng là phải xin bí thư Trần thứ tội, con người tôi không thích bị người khác chú ý, bất đắc dĩ không muốn người khác biết thân phận. Bí thư Trần có đủ nhận thức về điều này, khi mà thân phận đang ở vị trí cao, sẽ rất khó phân xử rõ ràng, người muốn tiếp cận anh, rốt cuộc là có cùng chí hướng với anh sao, hay là nhìn thấy thân phận của anh. Cho nên còn mời bí thư Trần hòa giải.
Phải nói là trong lòng Trần Ương không tức giận, đúng là nói dối trợn tròn mắt. Lúc đó nếu Phương Minh Viễn đem thân phận sáng ngời ra thì sự việc này đã đơn giản hơn, Tôn Tầm có can đảm cũng không dám làm khó xử tiểu bối của Tô Hoán Đông. Càng không cần nói, hiện giờ Tập đoàn Carrefour là khách hàng lớn của ngành đường sắt, hàng năm vận chuyển vật tư bằng đường sắt cũng tới vạn tấn. Mà La Thủ Tắc biết được sẽ là người đầu tiên mau chóng phân rõ giới hạn với Vu Phượng Quân, thì đâu có vụ rắc rối đêm nay. Nhưng cuộc nói chuyện này của Phương Minh Viễn lại làm hắn hiểu rõ ý tưởng của Phương Minh Viễn.
-Phương thiếu anh thật là quá khách sáo.
Trần Ương nắm chặt tay Phương Minh Viễn, lắc liên tục mấy cái nói.
Lúc này, Tôn Tầm ở bên cạnh xem ra đã nhìn thẩn thờ, lúc Kế Thường Ức đem Trần Ương tới, hắn cũng muốn tới nhưng bị bọn Trần Trung cố ý ngăn lại. Cho nên cuộc nói chuyện giữa Trần Ương và Phương Minh Viễn hắn không nghe được rõ ràng lắm, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt cũng có thể biết Trần Ương lúc này bình đẳng, nói một cách chính xác là có vài phần lấy lòng Phương Minh Viễn lúc nói chuyện. Mà Cục trưởng Cục đường sắt Kế Thường Ức lại có vẻ thân thiết với Phương Minh Viễn.
Nhân vật số một, số hai đều biểu hiện như vậy, hắn gặp rắc rối, nhân vật thứ ba liệu có thể làm gì? Trong lòng Tôn Tầm đã lạnh tới gót chân. Hắn không khỏi nhìn Vu Phượng Quân lúc này đang há mồm trơn mắt, nếu không vì hắn, làm sao mình lại lâm vào hoàn cảnh này.
Đối với ánh mắt vô cùng tức giận của Tôn Tầm, Vu Phượng Quân hình như không nhìn thấy. Tâm trạng lúc này của hắn khó có thể dùng ngôn từ diễn tả - hắn khó có thể tin được, Cục trưởng Cục đường sắt thành phố thương mại, cùng với Bí thư đảng ủy bên cạnh Phương Minh Viễn giống như các vì sao vây quanh mặt trăng, dường như là đối phương giao tiếp với thái độ gặp cấp trên.
Mà Lâm Hâm, Tổng giám đốc Tập đoàn Carrefour tỉnh Trung Nguyên, người nổi tiếng trong giới doanh nhân ở thành phố thương mại, khiến cho Vu Phượng Quân mở rộng tầm mắt. Tuy nghe không được rõ ràng bọn họ đang nói gì, Vu Phượng Quân nhìn thấy thái độ của Lâm Hâm với Phương Minh Viễn trong lúc nói chuyện, tuy Phương Minh Viễn vỗ vài cái nhẹ vào bờ vai của hắn, trên mặt Lâm Hâm vô cùng vui mừng, quả thật giống như trúng số lớn. Còn Từ Nghi phía sau Lâm Hâm mặt trắng bạch, Vu Phượng Quân còn thấy tay chân hắn run cầm cập.
Từ Nghi quay đầu nhìn hắn một cái, Vu Phượng Quân không tự chủ được giật mình một cái, từ ánh mắt Từ Nghi, hắn có thể thấy được sự oán hận, còn có…tuyệt vọng!
Tâm trạng Vu Phượng Quân lộn xộn một chút, hắn đột nhiên phản ứng lại, cổ đông lớn của Tập đoàn Carrefour, nhưng nhà họ Phương ở tỉnh Tần Tây cũng không phải là cái gì bí mật, chỉ cần mọi người đều chú ý tới Tập đoàn Carrefour. Phương thiếu này có phải là con cháu nhà họ Phương không?
Nghĩ đến đây, Vu Phượng Quân lập tức như rơi vào thế giới bị đóng băng, quan hệ của nhà họ Phương với hệ thống cảnh sát cũng không tồi, cũng không phải là cái gì bí mật. Nếu Phương thiếu này chính là con cháu nhà họ Phương, như vậy không cần nói nữa, chính mình cũng gặp phiền phức.
Vu Phượng Quân quyết định thật nhanh, ở lại đây lâu, chỉ sợ chính mình cũng gặp phiền phức. Không ai có thể hiểu hơn chính Vu Phượng Quân, kết quả cuối cùng như thế nào.
Trong lòng Vu Phượng Quân rất rõ, mình đúng là gây rối với người phụ nữ của Phương Minh Viễn, hơn nữa mấy lần khiêu khích muốn thay đổi Phương Minh Viễn, chắc chắn là đã chọc giận đối phương. Loại con ông cháu cha này, báo thù người khác, luôn luôn lòng lang dạ sói, thậm chí có chút không từ thủ đoạn. Có khi, chỉ vì chuyện nhỏ cũng khiến cho nhà họ Phương thất bại. Việc như vậy, Vu Phượng Quân không hiếm thấy nhưng hắn cho rằng Phương thiếu này là một trường hợp đặc biệt.
Hơn nữa loại con ông cháu cha này, cực kì am hiểu vận dụng lực lượng chính phủ, mà lấy quan hệ của cảnh sát và Tập đoàn Carrefour, vận dụng cảnh sát cùng phe với mình, không phải là việc khó. Cục cảnh sát thành phố thương mại, không tra ra thì thôi, một khi động tới, sự mục nát của chính mình, căn bản là không dấu giếm được bao lâu, mà tới lúc đó Tập đoàn Carrefour và Bộ đường sắt có áp lực, trong những người mà mình quen biết, có mấy người nguyện ra tay giúp mình một lần. Chỉ sợ sau này, có thể chưa đến lúc chết, mình phải cảm ơn trời đất rồi!
Vu Phượng Quân cũng là người lăn lộn nhiều, tự nhiên là hiểu được, ngục giam của Hoa Hạ là nơi như thế nào. Nếu mà chính mình đi vào, chết lại là một sự giải thoát!
Cho nên Vu Phượng Quân liên tiếp chú ý tới La Thủ Tắc, liền xoay người đi đến cửa phòng hội nghị, hắn sợ nếu mình không đi xuống nhanh, không thể ra ngoài theo cửa này được.
Tới bây giờ, công ty nào, tài sản nào, đều bay theo mây, Vu Phượng Quân quyết định rời khỏi trụ sở làm việc của Cục đường sắt, lập tức lên ô tô đi luôn. Từ nay về sao ẩn danh, chờ cơ hội, ra khỏi Hoa Hạ, trốn đi thật xa.
Vu Phượng Quân vừa tới cửa phòng hội nghị, cửa chính lại một lần nữa bị đẩy ra, lọt vào trong tầm mắt, vẫn là một người mang trang phục cảnh sát!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.