Trùm Tài Nguyên

Chương 387: Tình hình vô vọng




Lúc Vu Liệt xuất hiện ở cửa phòng hội nghị, sắc mặt La Thủ Tắc không khỏi có chút biến đổi, trước là không hiểu vì sao người của cảnh sát tỉnh lại xuất hiện ở đây và vào lúc này, mà người đến lại là Vu Liệt, khiến cho hắn phần nào cảm giác được tính nghiêm trọng của sự việc! Mối quan hệ giữa La Thủ Tắc và Vu Phượng Quân tương đối thân thiết, sao có thể không biết chuyện Vu Liệt không vừa mắt với Vu Phượng Quân, chẳng qua là bởi vì Vu Phượng Quân có mối quan hệ rộng ở thành phố khiến Vu Liệt không có cớ gì, động thủ với Vu Phượng Quân.
Vu Phượng Quân tối hôm qua vừa mới trêu chọc phải người thanh niên họ Phương lai lịch chưa rõ ràng, Vu Liệt sớm như vậy đã đột nhiên dẫn người đến trụ sở làm việc của cục Đường sắt thành phố Nguyên Thương, như thế đương nhiên khiến La Thủ Tắc này trong lòng có chút bất ổn .
-Phó thị trưởng La, không ngờ lại gặp anh ở đây!
Nhìn thấy La Thủ Tắc, Vu Liệt liền cười nói.
-Phó Giám đốc Vu, không biết có chuyện gì mà ông đến sớm như vậy?
La Thủ Tắc cũng khẽ mỉm cười nói.
-A, nói cho Phó thị trưởng La cũng không có vấn đề gì. Tối hôm qua chúng tôi nhận được tố cáo, trên đoàn tàu từ Thượng Hải đến Phụng Nguyên, đã xảy ra một việc ác man. Cảnh sát của cục, hiểu pháp luật mà phạm luật, lạm dụng chức quyền hiềm nghi cho người khác, cho nên Giám đốc An đặc biệt cử tôi đến, điều tra tỉ mỉ vụ việc này. Nếu đúng thật là tồn tại những con sâu làm rầu nồi canh trong hang ngũ cảnh sát như vậy, nhất định phải nghiêm trị, chấn chỉnh lại kỷ luật trong đội ngũ cảnh sát, đòi lại công bằng cho người bị hại. Sau khi tôi đến đây, có nghe nói Cục trưởng Từ cũng ở trong này, cho nên cố ý đến chào hỏi!
Vu Liệt cười nói:
-Chỉ có điều thật không ngờ, lại gặp được Phó chủ tịch La ở đây. Phó chủ tịch La cũng là vì việc này mà đến sao?
Trong lòng La Thủ Tắc không khỏi bị chấn động, sự tình không ngờ lại truyền đến tai cảnh sát tỉnh Trung Nguyên nhanh như vậy! Hơn nữa cảnh sát tỉnh cũng phản ứng nhanh như thế, rõ rang, chuyện này là do người thanh niên họ Phương kia gây nên!
-Đúng vậy, một việc nghiêm trọng như vậy xảy ra ở nhà ga thành phố thương mại, quả là một sự bôi nhọ đối với hình tượng của cả thành phố! Tôi cùng đến với Từ cục trưởng, đến xem xem mọi chuyện là như thế nào.
La Thủ Tắc trong long giật thót, ngoài miệng thì lại đáp.
-Kết quả đã điều tra rõ chưa?
Vu Liệt cười ma mãnh, nói.
-Về cơ bản là rất rõ ràng rồi, mấy tên cảnh sát do Đội phó đội cảnh sát hình sự phân cục Nhị Thủy do Mã Đắc Quang quản lý, tiến vào nhà ga thành phố thương mại làm nhiệm vụ, lý do không đủ, nên lạm dụng chức quyền, ảnh hưởng vô cùng mạnh mẽ, Từ cục trưởng đối với chuyện này vô cùng địa phẫn nộ.
La Thủ Tắc bình tĩnh nói. Tới tình trạng này, số mệnh của Mã Đắc Quang ký thực đã được quyết định ngay từ đầu, hắn chỉ là đồ bỏ đi!
- Đội phó đội cảnh sát hình sự phân cục Nhị Thủy Mã Đắc Quang? Người của phân cục Nhị Thủy đã đến chưa?
Ánh mắt của Vu Liệt liếc nhìn về phía Lý Kế Mãnh lúc này đang mặt mày tái mét.
-Báo cáo! Phó Giám đốc Vu, cục trưởng phân cục Nhị Thủy Lý Kế Mãnh đến báo danh!
Lý Kế Mãnh sốc lại tinh thần, tiến lên phía trước rồi cúi chào nói.
-Cục trưởng Lý, phân cục Nhị Thủy xuất hiện vụ án nhân viên chấp pháp biết luật mà vẫn phạm luật như vậy, ngươi thân làm cục trưởng nhưng không làm tròn bổn phận của mình! Ngày thường, cấp trên dạy dỗ các người như thế nào, chấp pháp trong phạm vi quyền hạn của mình, có phải là các ngươi sớm đã cho vào quên lãng rồi không? Các người có phải đều cho rằng mình là to nhất rồi đúng không?
Lời răn dạy của Vu Liệt khiến Lý Kế Mãnh sợ xanh cả mặt. Nhưng hắn cũng chỉ dám cúi đầu nhận lỗi, ai bảo Vu Liệt còn là thủ trưởng của cấp trên của hắn! Lý Kế Mãnh trong lòng chỉ hận không thể cắn chết Mã Đắc Quang, Mã Đắc Quang sống hay chết hắn không quan tâm, nhưng bởi vì Mã Đắc Quang mà làm hỏng tiền đồ của mình, là điều mà Lý Kế Mãnh không thể chịu nổi.
-Phó Giám đốc Vu, do tôi dạy dỗ chưa nghiêm, mới khiến Mã Đắc Quang trở thành con sâu làm rầu nồi canh trà trộn vào đồn cảnh sát, gây ra chuyện lớn như vậy. Từ cục trưởng đã quyết định, sau khi trở về, nhất định phải nghiêm khắc xử lý tên Mã Đắc Quang đầu sỏ này!
Lý Kế Mãnh trong lòng mặc dù vô cùng khó chịu, nhưng không dám thể hiện ra ngoài mặt.
-Nghiêm khắc xử lý? Hừ, loại người bại hoại như vậy, trước đó không biết đã làm ra bao nhiêu vụ bê bối rồi! Bề trên đã quyết định, phải đem tên Mã Đắc Quang này về tỉnh cục tiến hành xử lý. Tôi đến đây, cũng là vì muốn đưa chúng đi!
Ánh mắt Vu Liệt đảo qua toàn bộ căn phòng nói:
-Bọn người Mã Đắc Quang đâu rồi?
Lý Kế Mãnh kinh hãi, hắn thật không ngờ, tỉnh lại trực tiếp nhúng tay vào vụ này! Mã Đắc Quang chết cũng không đáng tiếc, chỉ sợ hắn ở tỉnh nói hươu nói vượn, thì sẽ phiền toái to. Mã Đắc Quang mà bị bắt thì hắn Lý Kế Mãnh cũng cùng chung số phận mà thôi!
-Phó Giám đốc Vu...
Lý Kế Mãnh còn chưa dứt lời, Vu Liệt đã quay đầu nói với tên cảnh sát đi phía sau:
Đưa cục trưởng Lý ra nhận mặt rồi bắt bọn Mã Đắc Quang về tỉnh!
Sau đó, chẳng quan tâm xem Lý Kế Mãnh phản ứng như thế nào, quay người đi thẳng đến chỗ Phương Minh Viễn.
-Thị trưởng La!
Lý Kế Mãnh tức giận đến run cả người, từ đầu đến cuối, La Thủ Tắc không dám đỡ lời cho hắn một câu.
La Thủ Tắc chậm rãi quay đầu lại, Lý Kế Mãnh lập tức nhận thấy, trên mặt La Thủ Tắc, là một vẻ mặt mà trước nay hắn chưa từng nhìn thấy!
La Thủ Tắc tới bây giờ mới tỉnh ra, Phương Thiếu, đó chẳng phải chính là Phương Minh Viễn của Tập đoàn Carrefour sao! Ngoại trừ hắn ra, còn ai có thể khiến Tổng giám đốc Lâm Hâm của công ty con trực thuộc tập đoàn Carrefour phải cung kính như vậy? Lại có thể khiến tân cục trưởng cục Đường sắt thành phố Nguyên Thương hết lời khen ngợi như vậy? Lại có thể khiến Phó giám đốc sở cảnh sát tỉnh Trung Nguyên phải đích thân ra mặt như vậy?
Vu Phượng Quân lần này đen rồi! Đúng là cũng không oan uổng chút nào! Đừng nói là một thương nhân nhỏ, cho dù là có quan hệ với xã hội đen đi chăng nữa thì đã làm sao? Bản thân đã bị người ta tóm được chứng cứ chính xác như vậy rồi, thì cũng chỉ có cách lặng lẽ mà đi xuống, nếu không có gia tộc hắn che chở, có khi còn có khả năng vác tai ương lao ngục vào thân kìa! Người kia là một nhân vật danh tiếng lẫy lừng, hơn nữa trong lịch sử ngoại giao, còn là nhân vật chiếm một vị trí không nhỏ!
Người như vậy, nữ nhân bên cạnh hắn, mà Vu Phượng Quân cũng dám để mắt đến, còn lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích, hắn chính là muốn chết đây mà!
Nếu nói là không ngờ , La Thủ Tắc tin, vừa mới đi ra Vu Phượng Quân đã bị Vu Liệt khống chế rồi , thảo nào cấp trên phái Vu Liệt tới, chiêu thức ấy có thể nói là biết cách dùng người, Vu Liệt khẳng định sẽ không cho Vu Phượng Quân nửa cơ hội thoát thân! Vu Phượng Quân mà toi, công ty thương mại Bạch Hổ, thì cái công ty khai thác bất động sản Kim Tượng kia cũng xong rồi! Chính mình cũng là uổng phí một phen tâm huyết!
La Thủ Tắc nhìn thoáng qua một cách ngỡ ngàng bọn người Phương Minh Viễn với Tôn Tầm, đồ ngốc này, thôi xong rồi! Ảnh hưởng của nhà họ Phương đối với Tô Gia, một Phó bí thư nhỏ nhoi, nhất là còn bị bọn họ nắm giữ nhược điểm, còn không phải dễ như trở bàn tay sao!
La Thủ Tắc nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi có chút hối hận, hận mình biết quá muộn , nếu không thì, nói cái gì cũng dám nhảy vào cái hố sâu này đâu!
Chỉ có điều vẫn chưa ra mắt bọn người Phương Minh Viễn, hơn nữa xem bộ dạng của Kế Thường Ức, dường như cũng không định đem chính mình giới thiệu cho Phương Minh Viễn, hắn cũng không muốn mặt dày mày dạn đến tiếp cận, hắn cũng không nắm chắc đối phương sẽ thái độ gì với mình. Đừng nói là La gia và Tô Gia vốn dĩ không bao giờ qua lại, chỉ dựa vào những gì vừa xảy ra, muốn người ta dựa vào cái gì mà vui vẻ với mình?
La Thủ Tắc phẩy tay áo bỏ đi, đương nhiên , hắn đi cũng là có nguyên nhân của mình —— hắn nhất định phải ra tay trước, xóa sạch quan hệ giữa mình và Vu Phượng Quân, càng muốn tìm cơ hội chuyển lời đến Vu Phượng Quân, khiến hắn hiểu được cái gì là "Đúng mực" !
Kế Thường Ức lúc này trong lòng vô cùng sảng khoái ! Người xuất thân từ vụ Kế hoạch và Phát triển Bộ Đường sắt được cho là có chút ít quan hệ với Tô Hoán Đông, lúc này đây cục trưởng cục Đường sắt thành phố Nguyên Thương Cao Kiếm Phong đột nhiên từ chức sớm, cho hắn một cơ hội thật hiếm có, cũng là một thách thức thật lớn!
Tô Hoán Đông quyết định tiến hành cải cách ở bộ Đường sắt, cũng không phải cái gì bí mật, rất nhiều người đều biết, chuyện này cũng đem lại lợi ích cho nhiều người trong bộ. Tuy rằng Tô Hoán Đông khiến cho nhiều người không thể ngăn cản cuộc cải cách này, nhưng bọn họ lại có thể ngấm ngầm ngáng chân cuộc cải cách, lấy đủ cách để cản trở tiến trình. Đối với điểm này, Tô Hoán Đông cũng không có cách nào khác, dù sao hắn cũng không phải kẻ độc tài!
Muốn thúc đẩy tiến trình cải cách, không chỉ cần có quyết tâm cao, cũng cần các cục nghiêm túc chấp hành! Mà Cục Đường sắt thành phố thương mại lại là đầu mối then chốt, trở thành một khúc xương cứng trong đó. Nếu có thể bắt cục Đường sắt thành phố thương mại đi đầu trong cải cách, không nghi ngờ gì sẽ giảm bớt được rất nhiều sự cản trở.
Tuy rằng nói như vậy, đối với cục trưởng cục Đường sắt thành phố thương mại Cao Kiếm Đỉnh mà nói, có chút tàn khốc, nhưng trên thực tế chính là như thế —— hắn bất ngờ từ chức sớm, đã cho Tô Hoán Đông một cơ hội. Mà Tôn Tầm tự chuốc lấy diệt vong, còn lại Kế Thường Ức rất nhanh dọn sạch chướng ngại vật để nắm giữ cục Đường sắt thành phố Nguyên Thương!
Lúc ra đi, hắn còn đang suy nghĩ phải như thế nào để mau chóng mở ra cục diện mới ở cục Đường sắt thành phố thương mại, thúc đẩy cải cách hệ thống đường sắt. Trần Ương tuy rằng là bí thư, nhưng hắn còn máu thăng tiến, cho nên cũng không phải chướng ngại gì cho mình, mà Tôn Tầm thì khác, mấy năm nữa là hắn về hưu rồi, có muốn thăng chức cũng là vô vọng, khó mà tránh khỏi khống chế lợi ích của mình. Cho nên, thu phục Tôn Tầm như thế nào, ít nhất không thể để hắn trở thành chướng ngại vật của mình, liền trở thành điểm mấu chốt trong kế hoạch của Kế Thường Ức.
Kế Thường Ức nửa đêm bị điện thoại trong phòng mình đánh thức, sau khi biết được tin tức này, lúc ấy quả thực là sung sướng! Khác gì đang lúc mệt nhọc còn có người đưa gối đến đầu!
Cho nên bất kể là từ phía Tô Hoán Đông, hay là từ phía chính hắn mà nói, hắn đều phải khoản đãi Phương Minh Viễn một bữa ra trò, hắn thật là phúc tinh, thay mình giải quyết một vấn đề lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.