Trùm Tài Nguyên

Chương 390: Dâm dê?




Trước sự cảm kích của Giám đốc Bạch, Phương Minh Viễn và cô ta lại đến các phòng riêng trong tòa nhà nhìn một lượt, quả đúng như là của Giám đốc Bạch đã nói , phòng riêng của tầng trên so với phòng riêng của tầng dưới này còn cao cấp hơn một bậc .Ở chỗ đó ngoài bạn tròn hội nghị có thể ngồi được 20 người ra, ở bên cạnh chỗ đó còn có một bộ sô pha ,trong phòng riêng thì có phòng vệ sinh, còn có người phục vụ chuyên trách khách hàng của riêng phòng này. Hơn nữa căn phòng này còn có đủ loại phong cách, Trung Quốc cổ xưa , phong cách Nhật Bản, còn có phong cách châu Âu , có thế thấy rõ, chủ nhân của căn nhà này đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết đối với việc thiết kế phòng ăn .
Phương Minh Viễn chọn căn phòng theo phong cách châu Âu rồi mới theo Giám đốc Bạch xuống lầu .
A, đúng rồi, Giám đốc Bạch, những món vừa mới gọi nếu vẫn chưa làm thì thì khỏi làm nhé. Lầu trên của các cô chắc cũng có một kiểu thực đơn khác chứ ?
Phương Minh Viễn nói, vừa rồi hắn mới chú ý thấy ,thực đơn của lầu dưới có thể nói là thức ăn đơn giản , cho dù có một số món ăn có giá hàng trăm tệ, nhưng số định mức trong toàn thực đơn thì không nhiều. Căn phòng của tầng trên có giá 3000 tệ trở lên, nếu như vẫn theo thực đơn của lầu dưới, còn không thể nào gọi ra quá 20, 30 món ăn!
-Vâng, ngài yên tâm , tôi sẽ thông báo cho nhà bếp.
Giám đốc Bách cười , còn hướng Phương Minh Viễn nói như thế ,ở trong căn phòng cao cấp của lầu trên này , còn có thêm một thực đơn khác , hai người vừa đi vào thang máy , Phương Minh Viễn liền nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến từ căn phòng của mình. nhìn theo tiếng âm thanh, chỉ thấy bên ngoài phòng mình có 7 , 8 người đàn ông. Phương Minh Viễn trong lòng hồi hộp, nhưng hắn lập tức chú ý thấy Trần Trung đứng cách cửa một mét giữa năm người, giải quyết 7,8 người này đối với bọn họ mà nói chẳng qua chỉ bằng thời gian của vài cái hít thở mà thôi.
Vẻ mặt Phương Minh Viễn lóe lên vẻ giận dữ , bước mạnh chân đi đến, nhưng Giám đốc Bạch liền kéo hắn lại , nói với hắn:
-Ngài đừng nên đến , băng nhóm đó không nên dính vào, kẻ cầm đầu chính là em trai tình nhân của ông chủ Vu, đã hoành hành ngang ngược ở đây thời gian qua, không có ai dám quản, ngay cả cảnh sát cũng không còn quản bọn chúng.
-Ông chủ Vu?
Phương Minh Viễn hỏi lại.
-Chính là Vu Phượng Quân?
-Chính là ông ta! Ngài đừng có đi tới. Tôi đi thông báo cho Tổng giám đốc của chúng tôi , để ông ấy đến giúp ngài.
Nói rồi , Giám đốc Bạch liền chạy đến quầy lễ tân gọi điện thoại.
-Lại là Vu Phượng Quân!
Phương Minh Viễn thực sự không thể bỏ qua cơn tức giận này. Vu Phượng Quân, đúng thật là âm hồn không phân tán à, mọi người đều vào cơ quan rồi ,cậu em vợ này còn đến chọc tức mình , việc trị an của thành phố thương mại này thực sự là có vấn đề ! Cũng là Vu Nhụy bọn chúng không có tới, nếu không sẽ cho chụp ảnh lại.
-Đi ra ngoài ! Đây là phòng của chúng tôi ! Triệu Nhã phẫn nộ đối với mấy thanh niên trước mặt và nói người thanh niên này tuổi khoảng chừng hai mươi mấy, tóc tai vàng khè , ngoại hình không khó coi, nhưng đôi mắt có vẻ ti hí mắt lươn, khiến cho cả người thoạt nhìn cảm thấy có phần dâm ô. Hai phút trước , người thanh niên này bỗng dưng xông vào căn phòng, sau khi nhìn thấy Triệu Nhã và Phùng Thiến, mặt trơ tráo ngồi ở đây mà không chịu đi ,theo sau hắn còn có 7, 8 người mà vừa nhìn là biết không phải dạng thanh niên đứng đắn, nhưng bị hắn cho đứng ngoài canh cửa.
Giải Tiểu Huy híp híp đôi mắt nhìn Triệu Nhã và Phùng Thiến, vì căm phẫn mà hai gò má đỏ ửng, trong bụng hoàn toàn không biết nói gì cho phải. Nghĩ không ra hôm nay sinh nhật của mình, mọi người cùng đến ăn uống cũng có diễm phúc như vậy, gặp được hai tiểu mĩ nhân! Nhìn hai má của hai người bọn họ, lại nhìn thân hình của bọn họ, ngay cả những cô gái đứng đầu hộp đêm mà lão đại chọn ra cũng không khiến hắn mê li như vậy.
Hơn nữa hắn còn nghe nói , hai tiểu mỹ nữ này rõ ràng không phải là người nơi đây, 80% là đến khách đến thành phố thương mại du lịch, nếu như thế thì càng dể giải quyết! Giải Tiểu Huy tính toán trong bụng, làm thế nào mới có thể không gây chú ý đưa hai tiểu mĩ nữ này mang đi đây .Đây mới chính là món quà tốt nhất cho sinh nhật ngày hôm nay .
Hơn nữa Giải Tiểu Huy đã nghĩ kỹ rồi , đợi chơi hai cô gái này chán sẽ tặng cho anh rể Vu Phượng Quân, cho dù bản thân hắn đã lấy vợ hai hay đơn giản là đưa đến hộp đêm làm con át chủ bài, Vu Phượng Quân khẳng định sẽ nhớ đến lòng tốt của hắn, người đẹp thế này , không phải là đi đâu cũng có thể gặp được.
-Tiểu mỹ nhân , ai nói đây là phòng của các người, đây rõ ràng là phòng của chúng tôi . Người phụ trách phòng ăn rõ ràng đã đồng ý cho chúng tôi, phòng này sẽ là phòng hôm nay chúng tôi sử dụng!
Giải Tiểu Huy cười đùa cợt mà nói:
-Nhưng , nếu như tiểu mĩ nữ không muốn đi, anh trai như tôi cũng không nỡ đuổi các em đi, vậy thì ngồi xuống giúp anh đây uống vài li rượu nhé, hôm nay là sinh nhật của anh trai , uống rượu cho các em phong bao!
-Xí! Ngươi là anh trai của ai! không biết xấu hổ !
Triệu Nhã đã nhìn thấy đám người Trần Trung và Lưu Yến Hồng từ khe hở của cửa , trong lòng bình tĩnh, nói không chút khách sáo.
Giải Tiểu Huy bị cô mắng như thế trước mặt mọi người, lập tức một trận cười nhẹ truyền đến từ trong đám người bên ngoài, Giải Tiểu Huy trên mặt không nén được sự tức giận , hắn đập bàn một tiếng “ bộp” , quát :
-Nha đầu thối , **** đừng có không biết xâu hổ ! *** lại ăn nói bậy bạ. Ông đây cho anh em cho mày**m!
**m là cái gì , Triệu Nhã và Phùng Thiến đương nhiên là không biết rồi , nhưng bảy tám người đứng trước cửa lập tức bị kích động, vừa đập cửa , vô cùng phấn chấn , có người còn huýt sáo hét to :
-Anh Giải anh minh.
Phương Minh Viễn trong bụng giận tím mặt !** mễ là cái gì , trong đầu ông hiểu rõ.
-Anh Trần !
Phương Minh Viễn gọi to, hắn nhìn bọn khốn nạn một lượt , không bỏ sót một tên.
Trần Trung nghe tiếng lập tức bước qua.
Một bàn tay đánh mạnh vào sau cổ của người đàn ông trước mặt, người này chỉ vì đang hưng phấn đâu nghĩ được sau lưng bỗng nhiên lại còn có người tập kích, sự thực thì ông cũng nghĩ đến rồi , cũng biết rằng ngăn không được Trần Trung , hai mắt đảo điên, hai chân mềm nhũ , ngã bổ nhào xuống đất, Trần Trung cuối cùng cũng động thủ rồi, những người khác hiển nhiên cũng sẽ không đứng nhìn, chưa đến nửa phút bảy tám người trước cửa phòng chia ra chạy trốn một nhóm người , Lưu Yến Hồng thì chân chạy vào phòng , đứng ở sau lưng Triệu Nhã và Phùng Thiến.
Giải Tiểu Huy ngây ra như phỗng, bàn tay vẫn còn duy trì tư thế đập bàn, nhưng hai mắt đăm đăm! Hắn vạn lần không ngờ tới bảy tám tay chân đánh thuê , ở dưới tay của người khác chỉ như là diều hầu bắt gà mà thôi. Dễ dàng bị đánh ngã. Xem bộ dạng thì toàn bộ đã bị đánh ngất, trong đầu Giải Tiểu Huy lúc này vẫn chưa biến thành keo hoàn toàn, còn biết trong đất nước Trung Quốc, chuyện như sát nhân đường phố kiểu này vẫn là hiếm thấy, nhưng nếu đã sống thế này, lúc này đối với hắn mà nó , có gì khác so với chết hoàn toàn ?
Phương Minh Viễn sắc mặt xanh lét chậm rãi đi tới, ngồi trước mặt Giải Tiểu Huy nhìn anh ta một cách lạnh lùng, đây là người đầu tiên dám trực tiếp ở trước mặt hắn nói ra từ chủ của ** mễ .Lúc Phương Minh Viễn vào cửa, trong lòng đã hạ quyết tâm rồi , đối với gì gì đó Giải Tiểu Huy này , hắn nhất định phải cẩn thận, chăm chú mà tra ra, hắn không tin được , không ngờ dám hô**mễ trước mặt mọi người, cái tên này chỉ thô tục là giỏi.
Hướng vào cái chết, nói cách khác chính là ban cho viên đạn!
Giải Tiểu Huy tự nhiên không biết rằng, lúc này trong lòng Phương Minh Viễn đã phán cho anh ta tội chết.
Anh ta đương nhiên không thể tỉnh lại từ trong khiếp sợ đâu.
-Minh Viễn !
Triệu Nhã nhảy lên nói:
-Hắn vừa nói muốn đem tôi và Thiện Thiện ** mễ , ** mễ là cái gì ?
Phương Minh Viễn sắc mặt tối thui tưởng chừng như có thể so với Bao công được rồi, hận không thể đánh cho Giải Tiểu Huy một trận, việc này Ni mã cũng có thể tùy tiện hỏi ?
-Không phải lời gì hay ho, đừng hỏi nữa!
Phương Minh Viễn khoát tay nói, tôi đã đặt một phòng ở lầu trên , cô Lưu, chị mang người đưa bọn họ lên đó đi.
-Vâng! Phương thiếu gia.
Lưu Yến Hồng sắc mặt có chút đỏ hồng trả lời. Mặc dù cô nghe cũng không hiểu rõ ** mễ là ý gì. Nhưng từ phản ứng của bọn thuộc hạ của Giải Tiểu Huy thì có thể đoán ra được mấy phần.
-Hừ!
Triệu Nhã lúc này cũng đoán ra được mấy phần , khuôn mặt cũng đã ửng đỏ, căm hận trừng mắt nhìn Giải Tiểu Huy đã ngây người ra từ trước
-Đi thôi!
Phùng Thiến nhéo cô một cái, thấp giọng nói
Lúc này thì kẻ ngốc cũng nhìn ra, trong lòng Phương Minh Viễn vô cũng lo lắng, lúc này đây, thì đừng có trêu đùa hắn nữa.
Đợi cho Triệu Nhã và Phùng Thiến rời đi, mấy người Trần Trung lập tức đưa bảy tám người ở trước cửa vào phòng, lúc đó Giám đốc Bạch đã đi lên, trong đại sảnh cũng có một số người chú ý đến vụ rối loạn ở nơi đây, một đám ló đầu ra nhìn. Trần Trung đóng cửa phòng lại , chặn lại ánh mắt tò mò của mọi người.
-Qúy ngài, ngài đúng là gây ra tại họa lớn rồi!
Vẻ mặt hoảng hốt của Giám đốc Bạch trách cứ Phương Minh Viễn từ ngoài cửa, hạ giọng nói với Phương Minh Viễn:
-Đang lúc người của chúng còn chưa biết, Các người nhanh chân đi đi! Chậ trễ thì không kịp nữa! Ccác người có người, nhưng thuộc hạ của Vu Phượng Quân đông hơn, chị của hắn lại là một trong những người tình mà Vu Phượng Quân cưng chiều nhất!
Phương Minh Viễn nhìn Giám đốc Bạch từ , người phụ nữ này dù nói thế nào đi chăng nữa thì đúng là cí vài phần dũng khí
-Nếu chúng tôii đi rồi, cô và khách sạn của các người thì làm sao?
Phương Minh Viễn nói.
-Nhiều nhất là bồi thường cho bọn chúng ít tiền, ông chủ của chúng tôi ở thành phố thương mại này không phải ai cũng có thể đụng đến, Giải Tiểu Quân đến nhà hàng của chúng tôi gây rối , kết quả bị người ta đánh, cái này truyền đi đâu chúng tôi cũng không sợ.
Giám đốc Bạch nói:
-Về phần tôi, phương thức xử lý này đã có sự cho phép của ông chủ, ông ấy đương nhiên sẽ bảo vệ tôi.
-Ông chủ của các người là ai?
Phương Minh Viễn rất có hứng thú với ông chủ này.
-Ôi, các người mà không mau chạy đi,vừa mới có khách nhìn thấy sự việc xảy ra ở đây rồi, bên trong khẳng định sẽ có người nhận ra Giải Tiểu Huy khẳng định cũng sẽ có người vì để lấy lòng Vu Phượng Quân mà sẽ gọi điện thoại cho hắn,rồi còn thông báo cho bọn cảnh sát đến ! Cảnh sát ở đây sớm thì đã bị Vu Phượng Quân mua chuộc rồi, chúng không dám làm gì chúng tôi nhưng lúc đó các người sẽ nguy to rồi !
Giám đốc Bạch lo lắng nói.
Trong lúc đang nói chuyện, chợt nghe một tiếng phanh xe chói tai từ ngoài cửa truyền vào, tiếp đến là mấy tên cảnh sát xuất hiện ngay tại trước cửa lớn của nhà hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.