Trùm Tài Nguyên

Chương 394: Cậy thế ức hiếp người khác




Phương Minh Viễn biết được tin này tử trong điện thoại của Địch Thanh Sơn, dưới sự nổ lực của Du Chính Thanh cố gắng năm tiếng, cuối cùng Tỉnh uỷ cũng đồng ý suy xét về việc cho phép Vu Phượng Quân tìm người bảo lãnh chờ thẩm tra, đương nhiên nói là sẽ suy xét nhưng trên thực tế thì cơ bản là đã đồng ý, chỉ có điều trình tự như vậy càng thêm vẻ chính thức một chút, cũng có vẻ thận trọng hơn, trong trường hợp này thì giới quan chức Hoa Hạ dường như khá thận trọng, những lời nói của Địch Thanh Sơn trong điện thoại bộc lộ rõ sự hối hận, nhưng đối với quyết định này của Tỉnh uỷ hắn cũng chẳng còn cách nào khác.
Phương Minh Viễn đặt điện thoại xuống, trong lòng cực kỳ không vui, tìm người bảo lãnh chờ thẩm vấn chính là quyền lợi của tất cả những người bị tình nghi là phạm tội, nhưng mà điều này áp dụng dành cho những đối tượng nào thì trọng luật tố tụng hình sự cũng quy định rõ ràng, trong tình huống của Vu Phượng Quân hiển nhiên là không thuộc bất cứ loại nào trong đó. Nhưng mà trong Hoa Hạ, kiểu như không làm theo pháp luật, ví dụ chuyện các ban ngành khác nhau tự hành động quả thực là chuyện nhiều không kể hết, khiến cho người ta muốn tích cực cũng không biết phải làm như thế nào?
Phương Minh Viễn tuy trong lòng không thoải mái nhưng hắn cũng hiểu, vì việc này mà chất vấn Cảnh sát tỉnh Trung Nguyên thì cũng không có tác dụng gì. Những cán bộ này có thể tìm ra trăm ngàn lý do để biện minh cho quyết định của mình là công chính, liêm minh, là vì bảo vệ sự tôn nghiêm của pháp luật và những quyền lợi mà người dân đáng được hưởng, là vì xây dựng một xã hội pháp chế Hoa Hạ mới, là phù hợp với lợi ích căn bản của phần lớn người lao động, là vì nhân dân ủng hộ…
Chính phủ luôn luôn đúng, quần chúng đối với điểm này mãi mãi vẫn không thể hiểu rõ được chân tướng, Phương Minh Viễn trước đây vô số lần bị bọn quan vô liêm sỉ làm cho khuynh đảo, nên đã có thêm những hiểu biết vô cùng sâu sắc.
Tuy anh có thể thông qua tập đoàn Carrefour, thông qua Bộ đường sắt và bộ cảnh sát để tạo áp lực lên Cảnh sát tỉnh Trung Nguyên, nhưng vì việc này mà phải nợ một đống ân tình như vậy thì thật chẳng đáng, đương nhiên là anh cũng có thể tạo ra một số phiền phức đối với Cảnh sát Tỉnh Trung nguyên, nhưng mà cũng đồng nghĩa với việc phải đối mặt với một số vấn đề, rõ ràng việc này là không cần thiết, hàm ý của nó là muốn giết ngàn địch thì sẽ tự tổn hại tám trăm quân của mình, điều này làm người ta cảm thấy có chút nan giải.
Hơn nữa điều càng làm cho Phương Minh Viễn cảm thấy không vui chính là, một số cán bộ của Uỷ ban nhân dân thành phố lại có thể vì 100 triệu yên tiền vốn đầu tư của Nhật Bản mà tính ra thì cũng không đến 100 triệu đô la mỹ, lại có thể chà đạp lên luật pháp, thả cho Vu Phượng Quân tìm người bảo lãnh sau thẩm tra, trong khi đó bản thân mình ở trong nước cũng là một tỷ phú, tiền đầu tư vượt xa của Công ty Cổ phần Sada, lại phải quanh co chấp nhận kết quả như vậy, trong mắt của những tên quan này thì người trong nước và ngoài nước, địa vị hoàn toàn bị đảo lộn.
-Chủ tịch Công ty Cổ Phần Sada Kiến Điền?
Phương Minh Viễn nói thầm trong bụng, tên Nhật Bản quỷ sứ này đến cũng thật đúng lúc, hơn nữa hắn còn mang theo hai người bạn, đến việc khảo sát khu công nghiệp khai thác và phát triển kỹ thuật của thành phố cũng chưa làm mà đã có ý định đầu tư vào rồi, điểm này dường như không phù hợp lắm với phong cách của bọn họ lắm.
Sada là một Công ty Thương mại được thành lập ba năm trước, trụ sở đặt tại thành phố Nagasaki và người sáng lập là Sato Kiến Điền, công ty này có nguồn vốn điều lệ là một trăm triệu yên, ban đầu khi công ty thành lập công việc chủ yếu là kinh doanh hàng hoá xuất nhập khẩu giữa Nhật bản và Hoa hạ, đương nhiên là hơn 70% giao dịch là nhập khẩu hàng hoá của Hoa Hạ để đáp ứng cho nhu cầu trong và xung quang thành phố Nagasaki.
Ba năm nay, nguồn tài chính của công ty này không được coi hùng hậu, nhưng quy mô phát triển khá nhanh, hơn nữa tài sản còn tăng lên một cách nhanh chóng, chung quy lại công chủ yếu là do Công ty Cổ phần Sada có thể mua sản phẩm hàng hoá với giá cả ưu đãi từ Hoa Hạ, rất nhiều hàng hoá nhập khẩu có giá cả thấp đến mức có thể khiến cho người ta vô cùng phẫn nộ, may mà giữa những năm 90 đối với những sản phẩm của Hoa Hạ thì chính phủ Nhật Bản vẫn chưa chú ý nhiều đến vấn đề phá giá. Có khoản lợi nhuận hậu hĩnh, năm nay Công ty Sada nêu ra kế hoạch đầu tư xây dựng vào Hoa Hạ đại lục, mà thành phố mà bọn họ lựa chọn chính là Thành phố thương mại của tỉnh Trung nguyên.
-Ông Sato, xem ra lần này phải phiền ông đích thân tới thành phố một chuyến!
Trong văn phòng làm việc của Công ty Cổ phần Sada, người ngồi ở vị trí cao sau bàn làm việc không phải Sato mà lại là một người thanh niên khoảng 25, 26 tuổi, mà Sato người vốn được xem là người có vị trí cao nhất cũng phải tỏ ra kính cẩn lễ độ trước bàn làm việc của người này.
-Ai! Anh Quân xin hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ làm cho sự việc được ổn thoả.
Sato khom người nói:
-Nhất định sẽ khiến cho anh em cậu được đoàn tụ!
-Ông Sato, đem anh ta đến đây là một hạ sách, đến cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ, không cần làm như vậy! Sản nghiệp của anh trai tôi trong thành phố thương mại so với chúng ta chỉ có nhiều hơn chứ tuyệt đối không ít hơn, hơn nữa mấy năm qua,nếu không phải anh tôi cố ý muốn chuyển lợi ích cho phía bên này thì Công ty Cổ phần Sada này sao có thể phát triển nhanh chóng cho tới hôm nay?, người thanh niên phiền não nói:
-Cho nên, ngài Sato nhất định phải tuỳ theo hoàn cảnh mà hành sự! Trong thành phố, có không ít người đều biết tôi, vì thế lần này tôi không thể đi cùng ông, việc của anh tôi thì chỉ có thể nhờ ông giúp đỡ!
-Ai! Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để anh Vu đạt được mong muốn!
Kiến Điền Sato đáp lại.
Người thanh niên này chính là Vu Phượng Chính em trai của Vu Phượng Quân, 5 năm trước, đến Nhật du học, cũng giành được quyền cư trú lâu dài ở Nhật, cũng người sáng lập đích thực của Công ty Cổ phần Sada, Sato chẳng qua chỉ là một con rối của hắn, Công ty Sada chính là bởi vì có mối quan hệ này cũng là dựa vào lợi ích mà Vu Phượng Quân âm thầm chuyển đến, nên tài sản đã tăng lên một cách nhanh chóng trong một thời gian ngắn như vậy.
Vu Phượng Chính dự định đầu tư vào thành phố lần này, một mặt hiển nhiên là vì thấy được thị trường của Hoa hạ rất tiềm năng, mặt khác là để củng cố địa vị trong thành phố cho anh trai mình. Sẽ có ngày thành phố phải coi trọng nhân tố này, bất cứ kẻ nào trong thành phố muốn động đến Vu Phượng Quân đều phải suy nghĩ thật kỹ sau đó mới làm! Mấy năm nay ở Nhật, hắn xem như là được nhìn rõ, người của Hoa Hạ khi ở Nhật đã phải chịu sự kỳ thị thế nào, khi trở về nước địa vị vẫn không thể bằng người nước ngoài.
Nhưng Vu Phượng Chính thật không ngờ tới, dự án đầu tư này khi vừa mới bước vào hoạt động chính thức thì trong thành phố, Vu Phượng Quân đã xảy ra chuyện rồi! Nếu không phải là có người trong cục cảnh sát thành phố mật báo, e rằng bây giờ hắn vẫn chẳng hay biết gì.
Sau khi biết anh mình bị Tỉnh bắt giữ, Vu Phượng Chính suy nghĩ trước sau cuối cùng mới quyết định phái Sato Kiến Điền lập tức tới, tranh thủ lúc trong nước còn có thể xử phạt khoan hồng với Vu Phượng Quân, ít nhất cũng có thể hoãn thi hành án, những việc mà anh trai mình tự gây ra, Vu Phượng Chính tất nhiên là hiểu rõ, nếu mà tất cả đều bị lộ ra thì cho dù có bị phán tử hình cũng không phải quá đáng, nếu mà thực sự không cứu được thì chỉ còn cách bỏ tất cả tài sản tại thành phố thương mại này và đưa Vu Phượng Quân xuất ngoại.
Vì thế mới có cuộc điện thoại ấy của Sato Kiến Điền, còn về việc hắn nói có người bạn muốn đầu tư vào lĩnh vực công nghiệp điện tử của thành phố thương mại, đó đơn giản chỉ là cái cớ để nâng cao giá trị của Vu Phượng Quân trong thành phố thương mại.
Người xưa có câu giữ kẻ thù không đánh để bảo toàn tính mạng, hôm nay hắn Vu Phượng Chính đến cậy thế ức hiếp người khác!
Đến ngày thư ba khi Vu Phượng Quân bị bắt thì được thả ra, nhưng những vây cánh của hắn bao gồm cả Tiền Thân vẫn đang bị giam giữ.
Vu Phượng Quân đối với việc này có chút lo lắng, nhưng hắn cũng hiểu chỉ cần bản thân không có chuyện gì, Tiền Thân và những người đó cần phải hiểu được, nếu như dám nói gì sai, chỉ cần Vu Phượng Quân hắn chưa chết thì bọ họ cũng không có đồ tốt mà ăn.
Việc mà Vu Phượng Quân quan tâm nhất hiện nay chính là nhanh chóng nhận được sự tha thư của Phương Minh Viễn, trong lòng Vu Phượng Quân hiểu rõ hơn ai hết, sự giúp đỡ của em trai lần này cũng chỉ là cứu mình nhất thời, nhưng lại không thể cứu được cả đời, trừ khi tự mình tình nguyện bỏ tất cả ở Hoa Hạ, lẩn trốn đến một nước khác,muốn so sánh thế lực cùng với tập đoàn Carrefour thì quả thực tất cả những tài sản trong tay mình thật là chẳng đáng là bao.
-Ông chủ, Giải Tiểu Huy bọn họ đã bị cục cảnh sát tạm giam ba ngày rồi!
Vu Phượng Quân vừ bước lên xe thì Dương Đông thân tín của hắn đã thông báo tin xấu này rồi.
-Giải Tiểu Huy?
Vu Phượng Quân nhíu mày:
-Lần này lại là vì sao đây?
Giải Tiểu Huy bị cục cảnh sát bắt không phải lần một lần hai, chỉ có điều trước đây đều là vì hắn miễn cưỡng xem cậu em vợ của mình, người trong cục cảnh sát thành phố thương mại sau khi biết thân phận của hắn thường thì đều thả hắn ra, lần này tự mình bị phòng cảnh sát tỉnh bắt giam, một số người trong Cục đang quan sát xem gió thổi vê hướng nào, thế nên tạm giam hắn vài ngày cũng là chuyện bình thường.
-Là bởi vì ở nhà hàng ăn hắn ngắm thấy được mấy em và xảy ra xung đột với đối phương, ai cũng không ngờ tới, đối phương lại có thể có quan hệ với Trần Ương và Lý Thường Ức của Cục đường sắt thành phố, nơi đó lại chính là muốn mời hai người này dùng cơm, kết quả là bị Trần Ương gọi Địch Thanh Sơn tới đưa tất cả bọn họ về cục, đến cả 5 cảnh sát địa phương cũng đều bởi vậy mà bị liên luỵ, không chỉ là bị cách chức tạm thời, nghe nói còn bị truy cứu trách nhiệm pháp luật.
Dương Đông cười khổ nói. Vu Phượng Quân bị bắt, tuy rằng lúc đầu bọn họ đều không hay biết, nhưng giấy không thể gói được lửa, trong hệ thống cảnh sát bọn họ cũng có tai mắt, hơn nữa, tuy rằng Vu Phượng Quân ở tận Nhật Bản và cũng có liên hệ với bọn họ, lúc này mới biết, ông chủ đang phòng làm việc của Cục đường sắt thì bị Cục cảnh sát của tỉnh bắt đi.
-Rõ là bùn lầy đỡ không nỗi tường! Nếu hắn còn không quản được đũng quần của mình như thế này thì một ngày nào đó hắn sẽ phải chết trên mặt này!
Vu Phượng Quân tức giận khoát tay nói.
-Hiện tại không cần phải lo cho hắn, để hắn ở trong đó tỉnh táo lại một chút cũng tốt! Tuy nhiên phải chuyển lời cho hắn, bảo hắn yên tâm ở trong đó một chút, đừng có cái gì không nên nói cũng nói ra, đến lúc đó, đến tôi cũng không cứu nổi hắn!
Dương Đông trong lòng không khỏi cười khổ, ông chủ của mình, muốn lo cho người khác cũng không xem lại bản thân mình lần này cũng giữ không nổi chính đũng quần của mình, đầu nhỏ chỉ huy đầu to, nếu không thì sao lại đắc tội với người khác được, đi một chuyến xe lửa liền gặp phải tai ương ngục tù.
-À, đúng rồi, các người đã điều tra ra là ai mở tiệc chiêu đãi Trần Ương và Kế Thường Ức chưa?
Vu Phượng Quân đối với cậu em vợ này mặc dù không mấy ưa, nhưng lại rất say mê chị hắn, có bị châm biếm mỉa mai cũng không thành vấn đề, cuối cùng cũng lòi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.