Kỳ thật không chỉ có hắn, ở tỉnh và ở thành phố, đã có vài vị lãnh đạo
quản lý việc thu hút đầu tư, đều có ý muốn gặp Phương Minh Viễn, muốn
thử xem có thể có được sự đầu tư của nhà họ Phương không. Nếu có thể có
một đại dự án giống như dự án nhà máy thép Đông Bắc, thì kim ngạch đầu
tư của thành phố thương mại trong một năm không những sẽ được giải quyết mà còn dư thừa ra không ít. Nhưng thái độ của Phương Minh Viễn rất rõ
ràng, lúc này đây ở lại thành phố thương mại không phải là việc nằm
trong kế hoạch, đương nhiên sẽ không có tính toán đầu tư gì. Trong mắt
không ít người, Phương Minh Viễn rõ ràng là đang bực bội gì đó với các
lãnh đạo của nơi đây.
Trong lòng Phương Minh Viễn cũng có chút an tâm, hai ngày này, Vu Phượng Quân cũng nghĩ không ít biện pháp, nhờ
người giúp gặp mặt Phương Minh Viễn một lần nữa, nhưng Phương Minh Viễn
đối với việc hắn đưa ra căn bản là không quan tâm. Điều này khiến Vu
Phượng Quân không khỏi phiền lòng.
Nếu bảo vứt bỏ sản nghiệp nhà
mình, Vu Phượng Quân đương nhiên là không muốn buông. Hắn kinh doanh đã
nhiều năm ở thành phố thương mại, có đến hàng trăm sản nghiệp, tổng tài
sản cũng lên đến mấy chục triệu RMB, mà một khi lẩn trốn, tài khoản
trong ngân hàng có thể đủ dời đi một phần, nhưng bất động sản thì không
còn nữa. Vu Phượng Quân tin rằng, chỉ cần bị xác nhận là lẩn trốn, những sản nghiệp này, trong một thời gian rất ngắn, sẽ biến thành vật trong
tay kẻ khác ngay! Bất kể là xét về sự thật hay về pháp lý, thì đều không còn dính dáng gì đến mình nữa!
Những sản nghiệp này, Vu Phượng
Quân cũng là thông qua lừa gạt, mất nhiều năm thời gian mới tích lũy
được, cứ như vậy mà buông ra, sẽ làm hắn ruột gan đau quặn. Nhưng trước
mắt xem ra, dường như hắn đã là không có lựa chọn nào khác!
Vu
Phượng Quân hai ngày này đã ngầm tìm người đem bán tài sản của mình đổi
sang tiền mặt, nhưng nhiều thứ như vậy, trong khoảng thời gian ngắn muốn biến thành tiền mặt, lại muốn an toàn mà xuất ra nước ngoài, cũng không phải là một việc dễ dàng!
Cho nên, sự xuất hiện của Kiến Điền
Sato, đối với Vu Phượng Quân mà nói, không thể nghi ngờ chính là bùa hộ
mệnh cứu mạng hắn! Chỉ cần Kiến Điền Sato chưa rời khỏi thành phố Thương Đô ngày nào, thành phố còn đang đợi khoản đầu tư này đến ngày nào, hắn
vẫn có thể an toàn! Hắn cũng có thêm nhiều thời gian để tẩu tán tài sản
của mình!
Vu Phượng Quân nhìn bên ngoài đã thấy cơn mưa nhỏ dần,
trong lòng vui mừng khôn xiết không nói nên lời, tuy nhiên nếu đi sai
một bước, thì sẽ phải đi biệt xa xứ, trách ông trời đối với mình quá bất công!
Du Chính Thanh thở phào một cái, hắn đã nghe loa thông báo của sân bay, bởi vì mưa đang nhỏ rồi, nên phi công đã có thể bắt đầu hạ cánh! Rất nhanh, chiếc phi cơ đầu tiên đã hạ cánh xuống đường băng! Tuy nhiên, thoạt nhìn nó có vẻ hơi nhỏ!
-Đó là một chiếc phi cơ công vụ xa hoa! Tình hình chung, chỉ có thế cung cấp cho các phú thương tư
nhân nước ngoài sử dụng loại phi cơ như thế này!
Vu Phượng Quân
cũng chú ý tới ánh mắt của Du Chính Thanh, hắn thật ra hai năm qua đi
Nhật Bản, cũng biết một chút ít về phương diện này.
-Ý của anh là, đó là một chiếc chuyên cơ? Chỉ phục vụ cho tư nhân?
Du Chính Thanh kinh ngạc nói.
-Đúng vậy!
Vu Phượng Quân cẩn thận che giấu lòng khinh miệt đang trỗi lên trong long
mình, đường đường là Phó thị trưởng, thế mà đến máy bay công vụ của nước ngoài còn chẳng rõ bằng mình, không biết là một ngày từ sáng đến tối
nghĩ gì trong đầu nữa? Loại máy bay này thì đã là gì? Các Vương tử mấy
nước Trung Đông còn dùng Boeing 747 làm chuyên cơ nữa kìa.
-Nói như vậy, một lát nữa sẽ có một vị phú hào xuống khỏi máy bay, hay là sẽ có một vị phú hào từ nơi này đi?
Du Chính Thanh tò mò đứng lên, có thể chính mình thuê máy bay riêng cũng
đã khó rồi, bây giờ không ngờ còn hiện ra trước mắt một chiếc phi cơ tư
nhân, hắn rất muốn nhìn, đây rốt cuộc là vị thần tiên nào đây.
Vu Phượng Quân giơ ngón tay cái lên nói:
-Thị trưởng Du, ngài nói đúng điểm mấu chốt rồi đấy!
Lúc này, từ trước cửa hậu cơ sân bay truyền đến một âm thanh ồn ào, Du
Chính Thanh không hài lòng liền quay đầu ra xem, người nào thật là không có mắt, mình đường đường là Phó thị trưởng ngồi đây chờ đón khách, mà
lại khiến cho trong phòng ầm ĩ như vậy.
Chỉ có điều hắn vừa quay
đầu lại, đã nhìn ngay thấy đoàn người Phương Minh Viễn đang đi tới.
trong đó còn có bốn người Vu Nhụy, đi bên cạnh còn có Trần Ương và Kế
Thường Ức, Vu Liệt và Địch Thanh Sơn, còn có bảy tám gã cảnh sát đi theo phía sau bọn họ. Du Chính Thanh trong lòng không khỏi than xui xẻo!
Nhưng bốn mắt đã nhìn thấy nhau rồi, cũng không thể làm như không thấy,
đành phải tươi cười rạng rỡ ra đón.
-Hoá ra Phó thị trưởng Du cũng ở đây? Ngài đang đi khảo sát đấy ư? Hay là đang muốn đón ai?
Trần Ương ra vẻ kinh ngạc nói.
-Có vài vị thương gia từ Nhật Bản đến đây khảo sát, tôi và ông chủ Vu cùng tới đón!
Du Chính Thanh đáp. Trong lòng thầm chửi:
-Chết tiệt, ngươi làm sao biết được việc của thành phố!
-Aa
Trần Ương vỗ trán nói:
-Tôi nhớ ra rồi, chính là vị thương nhân Nhật Bản yêu cầu Vu Phượng Quân
nhất định phải cùng đi thị sát rồi? Giám đốc Vu, có phải vì lí do này
nên mới cho phép ông chủ Vu bảo lãnh chờ hậu thẩm chăng?
Vu Liệt lạnh lùng nhìn Vu Phượng Quân đứng ở cách đó không xa liếc mắt một cái nói:
-Bí thư Trần nói không sai, Phó thị trưởng Du đã vì thế mà đã ở cục chúng
tôi tận năm tiếng đồng hồ, nhất nhất ép chúng tôi phải đồng ý thả hắn
ra!
Du Chính Thanh trong lòng vô cùng tức tối, Vu Liệt ngươi bớt
nói thì sẽ chết à? Ngay trước mặt Phương Minh Viễn, như vậy không phải
là đang bêu xấu ta sao? Tuy nhiên hắn vẫn cười nói:
-Phó giám
đốc Vu này, tôi không phải cũng là vì công việc sao, vì sự nghiệp khai
thác kỹ thuật, phát triển sản nghiệp của thành phố chúng ta sớm ngày
hình thành, vì quốc gia tạo thêm sản lượng, vì nhân dân có thêm công ăn
việc làm. Kinh phí của cảnh sát tỉnh, cũng là này do những sản nghiệp
như vậy nộp thuế thì mới có thể duy trì được.
-Hừ!
Vu Liệt bất mãn quay đầu đi, không muốn nhiều lời với người này. Cơn tức trong
lòng Du Chính Thanh cũng lập tức trào lên, ở cái thành phố này, hắn cũng là nhân vật số một, tuy rằng ảnh hưởng ở tỉnh có thể kém hơn Vu Liệt,
nhưng tại đây ai mạnh ai yếu, còn rất khó nói trước. Vu Liệt làm như vậy trước mặt mọi người là không giữ thể diện cho hắn, là không coi hắn ra
gì mà!
Nhưng vào lúc này, hắn cũng không muốn cùng Vu Liệt phân
cao thấp, dù sao chuyến bay của Kiến Điền Sato có thể hạ cánh bất cứ lúc nào, cho bọn họ được cảnh này, đối với công việc thu hút đầu tư khẳng
định là sẽ có bất lợi. Du Chính Thanh cưỡng chế một hơi, quay đầu nhìn
về phía Phương Minh Viễn.
-Đây chính là Phương Minh Viễn lừng lẫy đại danh? Đại danh của anh đã sớm như sấm bên tai, đáng tiếc đến hôm
nay, mới có vinh hạnh gặp mặt! Tôi xin tự giới thiệu một chút, tại hạ là Du Chính Thanh, Phó thị trưởng của thành phố này.
Du Chính Thanh nhiệt tình nói.
Phương Minh Viễn giơ tay ra bắt lấy tay Du Chính Thanh thản nhiên nói:
-Thật là vinh hạnh! Chào ngài.
Du Chính Thanh cảm giác tựa như đấm tay vào một cục bông gòn, câu trả lời
khô khan khách sáo này giống như thể hai người gặp mặt nhau và chào hỏi:
-Ăn rồi phải không?
Giống như không hề có ý nghĩa thực tế, làm hắn vốn dĩ là người rất có tài ăn
nói, cũng không biết nên tiếp theo nên nói như thế nào.
Lúc này
Du Chính Thanh chú ý tới ngoài cửa xuất hiện khoản bảy tám người, trong
đó đại đa số nhìn qua là thấy, tuy rằng cũng là dân da vàng, nhưng không giống như là người Hoa Hạ. Du Chính Thanh giả vờ cáo lỗi, bước nhanh
trở lại bên cạnh Vu Phượng Quân nói:
-Những người này là người của Kiến Điền Sato sao?
Vu Phượng Quân cẩn thận xem qua mỗi người, hơi thất vọng lắc đầu nói:
-Thị trưởng Du, có vẻ như không phải, mặc dù có thể họ cũng là người Nhật Bản!
Du Chính Thanh thoáng thở nhẹ, liền thấy bảy tám người kia đi đến trước
mặt Phương Minh Viễn, người trung niên đi đầu tiến lên và nói với Phương Minh Viễn vài câu, tiếp theo liền đem một chiếc hòm da cung kính giao
tận tay Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn mở chiếc hòm da ra,
lấy ra từ trong đó một ít tư liệu phân phát cho Trần Ương, Kế Thường Ức, Vu Liệt và Địch Thanh Sơn, vài người cùng vùi đầu vào xem, Du Chính
Thanh trong lòng không khỏi có chút tò mò, nhưng cũng ngượng ngùng không dám chủ động tiến lên phía trước.
Bốn người đó vừa xem vừa trầm
trồ, còn chốc chốc ngẩng đầu nhìn nhau, khiến cho Du Chính Thanh lại
càng kinh ngạc, tò mò không ngừng.
-Thị trưởng Du, chuyến bay từ Nagasaki đã hạ cánh, bọn người Kiến Điền Sato sắp đến rồi!
Vu Phượng Quân nhẹ giọng nhắc nhở Du Chính Thanh. Du Chính Thanh lúc này mới buộc được mình chú ý tới cửa ra vào.
Không để họ chờ lâu, sáu gã người Nhật áo mũ chỉnh tề xuất hiện nơi cửa ra vào.
-Thị trưởng Du, người đàn ông trung niên dáng người thấp bé, với chút tóc
trên đỉnh đầu đang đi ở đầu tiên kia, chính là ngài Kiến Điền Sato!
Vu Phượng Quân kích động chỉ ra nói.
Du Chính Thanh vội vàng phái phiên dịch và mấy nhân viên đi đến trước mặt, mình và Vu Phượng Quân cũng bước tới rất nhanh.
Tuy nhiên có người đã nhanh chân hơn họ, vài tên cảnh sát đã đem sáu người
Kiến Điền Sato đưa xuống dưới, đưa tới trước mặt Phương Minh Viễn, còn
đưa đi ngay trước mặt Du Chính Thanh.
- Ông chính là Kiến Điền Sato của công ty Sato?
Phương Minh Viễn cười nói.
-Đúng vậy, tôi chính là Kiến Điền Sato!
Kiến Điền Sato nhìn nhìn Phương Minh Viễn, lại nhìn nhìn những người xung
quanh hắn, bao gồm cả mấy người Nhật Bản vừa đến trước họ một lúc, có
chút nghi hoặc nói:
-Anh là người của Ủy ban nhân dân thành phố đến đón tôi sao? Vì sao tôi không thấy Vu Phượng Quân tiên sinh?
Phương Minh Viễn không trả lời câu hỏi đó, mà quay đầu lại nhìn hai người bên cạnh Kiến Điền Sato nói:
-Hai vị là đến từ Sasebo Nhật Bản, có ý khảo sát khai thác kỹ thuật, phát
triển sản nghiệp, Phó giám đốc công ty cổ phần Mỹ Đạt Vũ Điền Chính Tạo
và Giám đốc công ty cổ phần Giai Ni đúng không?
Hai người bên cạnh Kiến Điền Sato mặt nghi gật đầu nói:
-Ngươi là vị nào?
-Chủ tịch Kiến Điền Sato, tôi ở đây!
Vu Phượng Quân cuống quýt, nhảy lên kêu. Một dự cảm xấu xuất hiện.
-Tránh ra! Các ngươi đang làm ảnh hưởng đến công việc của lội Ủy ban nhân dân thành phố đấy!
Du Chính Thanh phẫn nộ quát.
-Giám đốc Vu, hiện tại anh có thể bắt giữ Vu Phượng Quân!
Phương Minh Viễn cười nói:
-Hiện tại hắn ít nhất có một tội: cố ý lừa gạt cán bộ chính phủ, lấy đầu tư giả dối để mưu cầu quyền lợi phi pháp!