Thời Văn Sinh đảm nhiệm chức Phó thị trưởng Khang An đến nay đã gần bốn
tháng, bốn tháng này, khiến hắn cũng có đủ thời gian, hiểu biết qua qua
về tình hình Khang An.
Hiện giờ Khang An, cho dù là ở trong tỉnh
Tần Tây, nhưng vẫn là khu kém phát triển trong thành phố, có đến gần hai phần năm số nhân khẩu, thu nhập một năm còn dưới mức nghèo khó do quốc
gia quy định, còn lại ba phần năm phần chi ba người thi hai phần năm
trong đó vẫn còn là giàu vớt, tức là mới trên mức nghèo so với quy định
một chút. Ngành nông nghiệp vẫn là trụ cột của nền kinh tế nơi đây, còn
công nghiệp thì vẫn là trống rỗng.
Cả thành phố, không có một
doanh nghiệp quốc hữu nào cấp trung ương hay cấp tỉnh, những doanh
nghiệp nhà nước cấp thành phố, thì cũng chỉ có hai ba cái, mà có bản
lĩnh, có thể khiến Thời Văn Sinh cảm thấy nhỉnh hơn một chút, thì cũng
không có! Hơn nữa mấy doanh nghiệp này đang lâm vào cảnh nợ nần chồng
chất, chỉ có mấy doanh nghiệp tư nhân thì vẫn còn vài phần sức sống. Chỉ có điều này những doanh nghiệp tư nhân đó quy mô thật sự là rất nhỏ,
không thể phân chia thứ bậc! Nếu đặt ở quận Bình Xuyên, thì trình độ
chắc cũng xếp hạng cuối.
Thời Văn Sinh trong lòng cũng không có
gì vui vẻ. Tuy rằng được điều đến Khang An đảm nhiệm chức Phó thị
trưởng, cấp bậc của hắn được nâng cao, số nhân khẩu được quản lý cũng
tăng nhiều, nhưng thực quyền và tài chính trong tay, chỉ sợ còn không
bằng một Phó chủ tịch quận nhỏ nhoi ở Bình Xuyên!
Tuy nhiên, đã
đến đây rồi, lại có Phương Minh Viễn hứa hẹn, Thời Văn Sinh cũng chỉ có
thể điều chỉnh cảm xúc của mình mà bắt đầu thực hiện đúng chức trách.
Cũng may Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Khang An, ai cũng biết rằng
Thời Văn Sinh trước khi đến đây đảm nhiệm chức Phó thị trưởng thành phố
Khang An, là do Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh bồi thường cho Phương
gia, cũng là mượn tay Thời Văn Sinh, đến tra rõ vụ án bắt giữ phi pháp
công dân ở bệnh viện tâm thần huyện Đường Âm, cho nên về công việc, cho
dù có cái gì bất mãn, nhiều nhất cũng chỉ dám ngấm ngầm không hợp tác,
chứ không dám công khai tiến hành, càng không dám ra mặt chống đối. Cho
nên, công việc của Thời Văn Sinh khai triển đến bây giờ còn xem như
thuận lợi, cũng có một lượng lớn cán bộ ở Khang An nghe theo hắn.
Có không ít những người tin tức nhanh nhạy đều biết rằng, vụ ánh giam giữ
phi pháp công dân ở bênh viện tâm thần huyện Đường Âm, vô cùng ầm ĩ, ba
người cầm đầu ở Khang An khẳng định là phải chịu một phần trách nhiệm.
Mà Thời Văn Sinh vào lúc này, bị điều đến làm Phó thị trưởng, lại là ủy
viên thường vụ của Thành ủy, đây không phhải là con chấy trên đầu hòa
thượng sao —— quá rõ ràng, ở tỉnh là có ý để Thời Văn Sinh tiếp nhận
chức vụ của Thị trưởng. Thị trưởng tương lai, không nịnh bợ hắn thì nịnh bợ ai?
Huống chi, ở thành phố không ít người đều nghe nói, Thời
Văn Sinh đến Khang An nhậm chức, nhưng là mang theo nhiệm vụ đến ——trong vòng ba năm, phải giúp Khang An nhận được đầu tư một tỷ nhân dân tệ,
cam đoan nền kinh tế Khang An trong vòng ba năm tốc độ phát triển sẽ
không dưới 20%!
Một tỷ nhân dân tệ, số lượng này lúc mới đầu được Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh công bố, các cán bộ Khang An đều phải
sợ ngây người! Phải biết rằng, tốc độ phát triển của thủ đô năm trước
giá trị mới chỉ hai mươi tỷ, mà tốc độ phát triển của Khang An cùng năm
giá trị chỉ là hơn tám trăm tám mươi triệu tệ, trong đó rốt cuộc có bao
nhiêu phần là khai khống, cũng chỉ có thành phố Khang An biết.
Một tỷ tệ tiền đầu tư, gần như tương đương với tổng giá trị đầu nhập của
Khang An trong vòng một năm cộng thêm một quý, như vậy, không thể nghi
ngờ sẽ khiến nền kinh tế Khang An xảy ra biến cố long trời lở đất! Mà
trong quá trình này, sẽ có bao nhiêu cơ hội kiếm tiến? Bao nhiêu cơ hội
thăng chức? Có được thành tích sáng chói như vậy, Thời Văn Sinh e rằng
chưa đến ba năm, sẽ lại được thăng chức, rất có khả năng rồi sẽ đảm
nhiệm chức Bí thư Thành ủy Khang An.
Sau lưng Thời Văn Sinh còn
có nhà họ Phương lừng lẫy tiếng tăm của tỉnh Tần Tây mà! Có sự hậu thuẫn lớn như vậy, đương nhiên là nhiều người vội kết thân còn không kịp.
Phương Minh Viễn đến Khang An, Thời Văn Sinh tự mình ra ngoài thành phố nghênh đón hắn, đương nhiên, hắn sẽ không lên giọng ra nghênh đón.
-Chú à, xem ra khoảng thời gian này của chú trôi qua không tồi! Mặt mày hồng hào chưa kìa!
Phương Minh Viễn kéo Thời Văn Sinh lên xe của mình và nói.
-Mặt mày hồng hào? Đó là do nóng chăng?
Thời Văn Sinh sờ sờ mặt cười khổ nói:
-Minh Viễn, chú đợi cháu đã lâu lắm rồi!
Lời này của Thời Văn Sinh một lời nhưng hai nghĩa, Phương Minh Viễn đương nhiên là hiểu được ý của hắn.
Thời Văn Sinh đến Khang An nhậm chức đã gần bốn tháng, mà khoản tiền đầu tư
một tỷ mà nhà họ Phương hứa hẹn còn chưa có kế hoạch rõ ràng, điều này
khiến Thời Văn Sinh trong lòng khó tránh khỏi cũng có chút bồn chồn.
-Chú à, không phải cháu đã đến đây rồi sao!
Phương Minh Viễn cười nói:
-Bốn tháng nay, chú sống ở đây thế nào?
-Như ngồi trên đống lửa vậy!
Thời Văn Sinh lắc đầu cảm than:
-Cán bộ của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, ngoại trừ việc tìm trăm
phương nghìn kế thể hiện đối với chú rằng vụ việc giam giữ phi pháp công dân ở bệnh viện tâm thần Đường Lâm chẳng có can hệ gì với họ hết, thì
lúc nào cũng quanh co muốn moi được thông tin từ chú, rằng khi nào thì
khoản đầu tư của ông mới đến, định đầu tư vào doanh nghiệp nào. Thật sự
là phiền chết đi được!
Phương Minh Viễn không nhịn nổi cười, chuyện như vậy, quả là không nằm ngoài dự liệu của hắn.
-Chú ơi, khi mà đã quyết theo nghiệp chính trị, những chuyện như thế này về
sau khó mà tránh khỏi, cứ coi như bốn tháng này là một lần khảo nghiệm
là được!
Phương Minh Viễn cười nói:
-Tuy nhiên, để cho chú an tâm, cháu đã mang cả chú Cổ Vũ Thành đến đây này!
-A? Anh Cổ Giám đốc ngân hàng cũng đến đây sao?
Thời Văn Sinh vui mừng ra mặt nói:
-Thật là tốt quá! Hiện giờ Ủy ban nhân dân thành phố đều đang chết đói rồi!
Muốn vay ngân hàng, vậy mà bốn ngân hàng lớn không một nơi nào nguyện ý
cho vay, muốn vay chút tiền trong tay họ, quả thực giống như là nặn kem
đánh rang vậy!
Đúng với việc này, Thời Văn Sinh có cảm xúc vô
cùng sâu sắc, lúc trước ở Bình Xuyên, Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận
muốn vay tiền ngân hàng, chỉ cần nói một câu. Khi đó, mấy người phụ
trách bốn ngân hàng lớn ở Bình Xuyên, giống như là bôi cao lên da chó
vậy, cứ bám dính mãi không thôi, cứ cầu xin vay tiền của bọn họ. Mà tới
Khang An, nếu không phải chính mình có Phương gia hậu thuẫn, người phụ
trách của bốn ngân hàng này, chỉ sợ ngay cả chút tiền này cũng không
muốn cho chính quyền vay.
Cổ Vũ Thành hiện giờ là người tổng phụ
trách kiến thiết ngân hàng của cả khu Tây Bắc, có hắn ra mặt, ít nhất
thì người quản lý của ngân hàng kiến thiết Khang An cũng sẽ không thể
lại thoái thác!
-Sao có thể như vậy chứ?
Phương Minh Viễn
kinh ngạc nói. Mới có bảy tháng, mới hơn nửa năm một chút, vậy mà Ủy ban nhân dân thành phố đã hết tiền rồi sao? Vậy thì nửa năm cuối này, các
mục chi ra của Ủy ban nhân dân thành phố phải làm như thế nào?
-Sao có thể?
Thời Văn Sinh nói:
-Không phải cháu đã nói rồi đấy sao, tất cả đều có khả năng! Câu nói này, đã
có được sự xác minh rất lớn trong thành phố Khang Anhiều!
Hoá ra, tài chính của thành phố Khang An chuyển biến xấu, theo góc độ nào đó mà nói, nhà họ Phương lại là người khởi xướng!
Đúng là bởi vì đem vụ án bắt giữ người phi pháp ở bênh viện tâm thần huyện
Đường Âm lôi ra ngoài ánh sáng, mà đẩy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố vào đầu sóng ngọn gió!
Bệnh viện tâm thần huyện Đường Âm,
trong thời gian hai năm trở lại đây, có bản ghi chép lại kỉ lục giam giữ phi pháp công dân lên đến năm trăm bảy mươi chín người, đợt giam giữ
dài nhất lên đến ba tháng mười tám ngày. Mà số người bị giam giữ phi
pháp nhưng không được ghi chép lại, thì cũng không dưới con số này. Mà
thời gian giam giữ lâu nhất, khẳng định là hơn nửa năm! Hơn nữa, bệnh
viện tâm thần huyện Đường Âm, ngoài việc giam giữ phi pháp công dân, còn ngược đãi tinh thần và thể xác của họ. Nhẹ thì mắng chửi cho mấy cái
tát, nặng thì đấm đá túi bụi, thậm chí còn dùng đến khí giới. Trong thời gian hau năm, trong bản ghi chép, số người bị đánh trọng thương lên đến bảy mươi ba người, trong đó có ba người sau khi xuất viện đã nhanh
chóng tử vong!
Những người bị hại lần này lên đến hơn một nghìn
người, sau khi vụ án này được đưa ra ánh sáng, đệ đơn lên tòa án Khang
An xin bồi thường, trong đó rất nhiều người đã hô lên khẩu hiệu:
-Ở thành phố mà không giải quyết, thì sẽ báo cáo lên tỉnh, lên Trung ương đi".
Mà vào đúng thời điểm mẫn cảm này, khi mà tỉnh và thậm chí là cả nước đều
chú ý đến, thì Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cho dù gan có to
tày trời, cũng không dám dùng thủ đoạn thấp kém để áp chế cơn giận của
quần chúng nhân dân! Hơn nữa, sự tình này càng lớn, thời gian càng dài,
đối với hình tượng Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố càng nhiều bất
lợi, càng dễ dàng khiến cho lãnh đạo tỉnh và trung ương chú ý đến. Cho
nên, bọn cán bộ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Khang An trải qua
nhiều lần bàn bạc, và đám phán với những người bị hại, cuối cùng bất đắc dĩ tiếp nhận mọi yêu cầu của những người bị hại, bồi thường cho họ!
Hơn một nghìn người bị hại, trong đó có không ít người, không chỉ bị giam
cầm phi pháp, còn có không ít người bị bệnh viện đả thương, trong đó bị
thương tổn nghiêm trọng có bảy mươi sáu người, trong đó còn có ba người
đã chết. Để trấn an những người này, tất cả những phí dụng cần thiết,
khiến cho tài chính của Khang An suy sụp nghiêm trọng. Đương nhiên,
trong đó cũng có một nguyên nhân lớn là, Khang An những năm qua, thu
nhập tài chính vẫn luôn thiếu hụt, khất nợ một lượng lớn một khoản vay
từ ngân hàng.
Những người quản lý của bốn ngân hàng lớn này vốn
dĩ đã bất mãn với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, nay mượn cơ hội này, họ nhất trí làm khó dễ, trừ phi Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành
phố có thể đề xuất một kế hoạch thật khả thi, nếu không thì tuyệt đối
không cho vay. Lần này đúng là khiến Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành
phố sứt đầu mẻ trán.
-Sau đó ngài Thị trưởng đang ngồi trên đống
lửa này liền đem cục Tài chính giao lại cho chú quản lý sao? Như vậy thì mọi sự lung tung lộn xộn này đều để cho chú phụ trách à?
Phương
Minh Viễn nói. Ở trong nước, bình thường là Thị trưởng nắm giữ quyền lực kinh tế, Phó thị trưởng thường vụ thì sẽ trực tiếp phân công quản lý
cục Tài chính, âu cũng là một phương thức giữ cho nhau được cân bằng.
Tuy rằng đây là tình hình chung, nhưng ở trong nước, những vị Thị trưởng nắm gọn quyền lực kinh tế, quyết không để người khác động vào, không
phải là ít!
Tuy nhiên chiêu này của Thị trưởng Khang An thật ra
khá cao minh, ngày sau cũng không ai có thể đổ lỗi gì cho hắn được. Dù
sao tất cả mọi người cũng biết, Thời Văn Sinh đến chính là kế tiếp chức
vụ của hắn, như vậy bất kể là theo thông lệ của quốc nội hay là đối với
tương lai phát triển của chính Thời Văn Sinh, thì nắm giữ cục Tài chính
cũng không phải là một chuyện xấu!