Phương Minh Viễn bọn họ đến thành phố Khang An vào ban đêm, thành phố
Khang An mưa một trận lớn, làm giảm bớt sự nóng nực và khô hạn của thành phố Khang An cho những ngày mới vào hạ .
Thế nhưng các cơ quan
đầu não của Ủy ban nhân dân chính quyền thành phố Khang An không vì có
mưa to mà cảm thấy vui. Nháy mắt thì đã đến tháng 8 rồi. Nhưng nguồn tài chính của từng cơ quan trong tháng 7 thì vẫn chưa chuyển xuống. Cho dù
là kinh phí ăn uống, tiêu dùng có thể tạm thời cho nợ, nhưng tiền lương
của nhân viên của từng bộ ngành thì không thể cho nợ được? Nếu nói như
vậy, cấp dưới sẽ không tạo phản?
Cho nên mới sáng sớm, thì có người đến trước văn phòng văn sinh đợi. Thời gian trôi qua, số người tập trung lại càng đông!
-Đây không chẳng phải là cục trưởng Hầu sao? Ngài tới sớm thế!
-Cục trưởng Lã, ngài đến cũng không muộn à!
-Ồ, đây không phải là chủ nhiệm Cẩu sao!
Đều là người trong thể chế, có thể nói là ngẩng đầu thì không thấy cúi đầu
lại thấy. Trong một lúc, trước cửa phòng làm việc của Thời Văn Sinh
tiếng người huyên náo. Dù sao ai mà chẳng biết , Phó chủ tịch thành phố
Thời nếu không giữ lời , đúng giờ đi làm. Hiện tại vẫn chưa thấy bóng
dáng thư kí đâu, Phó chủ tịch chắc chắn là vẫn chưa tới.
-Cục trưởng Lã, ngài là muốn báo cáo cái gì cho Chủ tịch Thời vậy?
Cục trưởng Hầu của cục giáo dục mỉm cười mà vỗ vai Cục trưởng Lã nói.
-Còn có thể là cái gì đây, đương nhiên là vội vàng xin Chủ Tịch một khoản tiền rồi.
Lã Phương vẻ mặt đau khổ mà nói.
-Vội vàng xin một khoản tiền? Cục văn vật đã xảy ra chuyện gì rồi?
Hầu Đắc Kiện kinh ngạc hỏi
-Trong Cục các ngài không phải tháng trước mới xin Chủ Tịch Thời lấy đi một
khoản tiền lớn, đủ để trả lương cho các người mấy tháng.
-Tiền lương thì không có vấn đề gì, nhưng triển khai công tác, tăng lương cho nhân viên không được sao!
Lã Phương thở dài
-Thành phố Khang An của chúng ta, tuy nghèo nhưng những di tích văn vật dưới
lòng đất thì không hề ít, bảo vật đây đều là tổ tiên còn lưu giữ cho
chúng ta, khi đã vào mùa mưa, những văn vật cổ này muốn gìn giữ cẩn
thận? Thì phải cần đến tiền, lăng mộ dưới lòng đất cũng cần bảo vệ ư?
Phải cẩn thận có kẻ trộm mộ, điều này cũng cần đến tiền, trận mưa này,
khó mà giữ được cho các ngôi mô không bị xói mòn hoặc là có một ngôi mộ
nào đó cần phải khai quật, điều này cũng cần đến tiền! Không nhanh tay
xin Thời chủ tịch một khoản tiền, chẳng may xảy ra rắc rối gì, Lã Phương tôi có tám cái vai cũng không gánh vác nổi!
Lời nói này của Lã
Phương là thật , đừng để ý đến chuyện không phát triển của thành Khang
An hiện nay , nhưng trong lịch sử , thành Khang An là khu vực giao tranh quân sự, bất kể là lịch sử cổ đại triều Hán , Tam quốc , triều Lưỡng
Quốc , hay Thời Đường Tống có thể nói là phân bố khắp nơi, di tích cổ,
thơ cổ, chữ viết cổ, tượng phật khắc trên núi đá và văn vật cận đại có
hơn 600 năm lịch sử . Đã có hơn 40 ngôi mộ cổ được phát hiện. Còn phần
dưới lòng đất còn có bao nhiêu bảo tàng lịch sử thì không ai có thể biết chính xác.
Cho nên, mỗi lần đến mùa mưa, người ở cục văn vật rất là bận rộn. Theo thông lệ hàng năm, trong vòng năm năm thì có đến ba
năm thành Khang An sẽ bị sụt lở vì mưa hoặc xuất hiện thêm ngôi mộ cổ
mới hoặc mộ cổ đã phát hiện cần phải gấp rút khai quật.
Bởi vì
thu nhập tài chính của thành Khang An nghèo rớt mùng tơi, Nha môn Thanh
Thủy của Cục văn vật vốn nhận được nguồn tài chính không nhiều. Hơn nữa
sau khi tìm thấy văn bát cổ, nguồn tài chính của thành phố này càng khó
khăn! Lã Phương cầm bản báo cáo, trong lòng thật sự không có niềm tin.
-Cục trưởng Hầu , trường học này cũng nghỉ hè rồi, lúc này các ngài cũng
thoải mái rồi. Aizzz, vẫn là Bộ giáo dục thoải mái. Trong một năm có đến 3 tháng nghỉ ngơi.
Lã Phương hâm mộ nói. So với Bộ giáo dục,
mặc dù cũng không phải là bộ ngành gì mạnh nhưng so với Cục văn vật cũng làm một trời một vực.
-Aizzz, có gì tốt đâu? Kì nghỉ thì cũng
nghỉ rồi, có một số giáo viên vẫn chưa được nhận tiền lương! Một đồng
tiền cũng không thể thiếu!
Hầu Đắc Kiện thở dài một hơi.
-Đừng nói là trả lương cho toàn bộ, hiện tại trả một nửa cũng không có! Lúc
này đây chỉ có thể đến mong nhận được sự giúp đỡ của Chủ tịch.
-Aizz, Cục trưởng Cầu, không phải ngài cũng đến xin cấp nguồn vốn chứ?
Hầu Đắc Kiện quay đầu hỏi.
-Cục quản lý giám sát thực phẩm của các ngài không phải đến mức này chứ?
Cẩu Bình cười gượng xòe tay nói:
-Cục trưởng Hầu, những lời này của ngài, cái gì mà Cục quản lý giám sát thực phẩm của chúng tôi không đến mức chứ? Cục quản lý giám sát thực phẩm
của chúng tôi cũng không phải là Cục thuốc lá độc quyền, càng không phải là Cục cảnh sát còn có chút tiền phạt làm thù lao, đó cũng chỉ như muối bỏ biển, căn bản là không có đủ dùng! Chủ tịch Thời sớm thì đã yêu cầu
chúng tôi, cần phải tăng cường việc giám sát quản lý ngăn chặn việc đưa
vào thị trường các sản phẩm giả và kém chất lượng.
Hầu Đắc Kiện
và Lã Phương ngầm ra hiệu qua ánh mắt. Mặc dù là liên tục gật đầu nhưng
trong lòng lại ngầm bĩu môi! Những lời này của Cẩu Bình có chút gì đó
đuối lí, nguồn tài chính của thành phố rất căng, Thời Văn Sinh đã nhiều
lần cảnh cáo về khoản việc tiêu xài công quỹ! Các bộ ngành này chắc cũng kiếm được không nhiều thì ít, Cục quản lý giám sát thực phẩm cũng bằng
mặt chứ không bằng lòng.Cái gì nên ăn thì ăn, nên tiêu thì tiêu như thế
sẽ tốt hơn phần nào. Nhưng kiểu này thì chỉ giấu đầu hở đuôi, Thời Văn
Sinh không nhìn thấy được, nhưng Hầu Đắc Kiện bọn họ cũng biết.
Chẳng qua Cẩu Bình là người của Trần Đông Trưởng ban tổ chức thành phố. Trần
Đông có chỗ dựa vững chắc ở Tỉnh Ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, hơn nữa hắn được điều đến từ thành phố bên cạnh hồi đầu năm. căn bản không hề liên
quan đến vụ án huyện Đường Âm, chắc chắn cũng không lo sẽ bị khai trừ.
Cho nên đối với Thời Văn Sinh chắc chắn cũng không cần phải kính sợ, hơn nữa hắn còn như không có gì vô ý gây loạn cho Thời Văn Sinh. Mà Thời
Văn Sinh đối với hắn cũng chưa tìm được cách nào xử lý hắn.
Khi bọn họ nói chuyện, lại có thêm mấy vị lãnh đạo của các bộ ngành trong thành phố cầm bản báo cáo đi đến.
Hầu Đắc Kiện và Lã Phương trong lòng âm thầm tặc lưỡi, nhiều báo cáo xin
cấp thêm tài chính thế này, từng khoản từng khoản, khẳng định mức tổng
ngạch sẽ rất kinh người, tài chính thành phố trong tay Thời Văn Sinh,
chỉ sợ không còn bao nhiêu. Bốn ngân hàng lớn hiện nay đều không muốn
tiếp tục cho vay, thời gian nửa năm còn lại này, Thời Văn Sinh phải làm
gì đây? Phó Chủ tịch thành phố trong tay không có quyền hành, chút quyền lực này rõ ràng bị giảm thiểu đi rất nhiều rồi. Uy tín của Thời Văn
Sinh khẳng định sẽ gây ra một đả kích lớn cho Chủ tịch thành phố tương
lai.
Hầu Đắc Kiện và Lã Phương mặc dù đã từng lấy lòng Thời Văn
Sinh nhưng hai con người này nay đã xác minh rõ ràng là không có tiền
thì vô dụng, chính là không muốn tiếp tục xin thêm vốn, mà cũng không có khả năng!
-Aizzz? Lúc này đã đến giờ rồi, Thị trưởng Thời sao vẫn chưa đến? Thư kí Diệp cũng chưa có đến
Cầu Bình xem đồng hồ , kinh ngạc nói:
-Thị trưởng Thời trước nay vẫn luôn đúng giờ mà.
-Mọi người đều xem đồng hồ, quả nhiên như lời Cầu Bình đã nói, thời gian đã đến rồi.
Trong lúc nhất thời, mọi người cũng thảo luận ý kiến, đây là việc rất hiếm
gặp, theo họ được biết, sáng ngày hôm nay Thời Văn Sinh không có dự định gì cả?
-Thị trưởng Thời, đừng nói là đã biết ở đây có bao nhiêu
người đang ngóng cổ chờ hắn cho nên đã né tránh rồi đi? Aizzz, thị
trưởng Thời thật cũng không dễ dàng gì, có bột đó mới gột nên hồ!
Cẩu Bình thấp giọng cười và nói. Chỉ có điều giọng hắn tuy đè xuống thấp nhưng tất cả người có mặt ở đây đều nghe rõ.
Hầu Đắc Kiện và Lã Phương thoáng nhìn nhau, bọn họ đều nhìn thấy sự kinh
ngạc trong mắt đối phương, tên Cẩu Bình này , gan cũng lớn thật! cư
nhiên dám ở trước phòng làm việc của Thời Văn Sinh nói những lời này!
Lúc này hai người bọn họ mới chú ý đến, những người hôm nay đến đây xin
nguồn vốn trong đó không ít người trước đây như gần như xa với Thời Văn
Sinh. Trong lòng không nhịn được mà rùng mình, lời nói của tên Cẩu Bình
này có hàm ý a!
Ngay lúc đó, Phó trưởng ban thư kí của Ủy ban nhân dân thành phố vội vội vàng vàng đi tới nói:
-Các vị , các vị , các vị không cần phải đứng đợi ở đây nữa, Thị trưởng Thời sáng hôm nay sẽ không tới đâu!
-Sao lại không tới? Sáng nay Thị trưởng chẳng phải không có việc gì khác sao?
Cầu Bình lớn tiếng hỏi.
-Đúng vậy, Thị trưởng Thời không phải sáng nay chẳng phải không có việc gì
khác sao? Chúng tôi đều sắp chết đói rồ , phải đợi thị trưởng Thời cấp
thêm ngân sách thôi.
Có người nói phụ họa.
-Giám đốc chi
nhánh Ngân hàng kiến thiết Tây Bắc đến, Thị trưởng Thời phải đi tiếp đãi khách quý rồi! Sáng hôm nay sẽ không có thời gian rồi! Nếu mọi người
muốn gặp thị trưởng thì hẹn trước nhé !
Trưởng ban thư kí nói:
-Thị trưởng Thời đặc biệt bảo tôi đến thông báo cho các vị biết, nếu tất cả
các vị đây không đợi được, vậy thì đi hiện trường tìm ông ấy đi.
Những người có mặt ở đây lập tức không nói nên lời, nếu như ngài sớm đứng
trong đội ngũ của Thời Văn Sinh, Người này nói chuyện rất thẳng thắn, La An Kiện và Thời Văn Sinh tiếp đãi Cổ Vũ Thành, chính mình chạy đến đó
hướng Thời Văn Sinh xin ngân sách như vậy không phải là rất mất mặt ư?
Không những mất mặt Thời Văn Sinh còn mất mặt La An Kiện , còn có bộ mặt của thành phố Khang An chúng ta nữa!
Cổ Vũ Thành đó là ai, Người phụ trách của toàn bộ các khu ngân hàng vùng Tây Bắc, chính là muốn gặp lãnh đạo Ủy ban nhân dân tỉnh Tần Tây, đó cũng là chào trước một tiếng, chỉ cần lãnh đạo tỉnh ủy của ủy ban nhân dân thành phố không bận đến
nỗi vác chân lên cổ chạy, nếu không ai cũng sẽ không nể tình như vậy!
Nếu không La An Kiện và Thời Văn Sinh trở về thì làm sao mà thu dọn, về
đến ủy ban tỉnh ủy phải thu dọn một lần. Quy tắc trong quan trường,
không phải ai cũng đủ tư cách khiêu chiến !
-Đi thôi, ông Lã!
Hầu Đắc Kiện cười hả hả nói:
-Nếu Thị trưởng Thời đã bận như thế, chúng ta đừng gây thêm rắc rối ở đây
nữa! Nguồn ngân sách này lại gấp rút, cũng chẳng đến mấy ngày không phải sao? Cổ giám đốc đến, đến là quá tốt rồi!
Lã Phương hiểu ý liền đứng dậy, cùng Hầu Đắc Kiện đi ra nói:
-Đúng thế, bạn cũ của Thị trưởng Thời đến rồi, chúng ta qua vài ngày sẽ lại đến báo cáo công tác.
Hai người bước đi song song, sau đó những người đứng trước cửa phòng làm việc cũng lục đục nối đuôi nhau ra về.
Vẻ mặt Cẩu Bình có chút thay đổi, nhưng cũng chỉ đành chà chà chân rồi theo mọi người bước đi.
Cổ Vũ Thành đến nơi, ở chốn quan trường và các ngân hàng của thành phố
Khang An dấy lên một cơn bão táp! Suy cho cùng là người phụ trách cao
nhất của ngân hàng kiến thiết Tây Bắc, trong tương lại sẽ là người có
khả năng cạnh tranh nhất của ngân hàng kiến thiết, những năm gần đây
ngành tài chính trong nước càng ngày càng được nâng cao. Nhất cử nhất
động của Cổ Vũ Thành đều khiến cho người ta chú ý.
Giới quan lại
từ trên xuống dưới trong thành phố Khang An, như thể bị tảng đá lớn rơi
xuống hồ, khơi dậy hàng ngàn bọt nước! Tài chính của thành phố căng
thẳng, điều này ở trong chốn quan trường của thành Khang An đã không
phải là một bí mật, mọi người đều biết , vì khoản nợ với bốn ngân hàng
lớn quá nhiều , bốn ngân hàng lớn đều không đồng ý tiếp tục cho Ủy ban
nhân dân thành phố vay nữa. Hơn nữa , tin tức này lan truyền rất nhanh,
tin vừa truyền ra, Cổ Vũ Thành liền phát tài. Có thể nói với Phương gia
có quan hệ rất mật thiết, hơn nữa hắn có thể ngồi lên cương vị Giám đốc
của ngân hàng kiến thiết Tây Bắc , có thể nắm giữ chức Tổng giám đốc của ngân hàng kiến thiết trong tương lai, đều có mối quan hệ dây mơ rễ má
với nhà họ Phương. Cho đến hiện giờ, Các doanh nghiệp dưới trướng họ
Phương , đại bộ phận tiền vốn đều phải thông qua ngân hàng kiến thiết,
chỉ thế thôi, lợi nhuận của ngân hàng kiến thiết mỗi năm với con số cực
kì khả quan.
Mà vào lúc này, Cổ Vũ Thành bỗng nhiên chẳng nói
chẳng rằng xuất hiện ngay tại thành Khang An. Ẩn ý này hiển nhiên không
cần nói cũng biết.
Quả nhiên, không ngoài dự liệu của một số
người dự tính, vào ngày Cổ Vũ Thành đặt chân đến thành Khang An, từ Ủy
ban nhân dân thành phố chuyền đến tin tức, chi nhánh ngân hàng của Ngân
hàng kiến thiết tại Khang An đã đồng ý cho thành Khang An vay một khoản
tiền, đó là khoản tiền vay cao nhất 500 triệu tệ! Thời gian vay không
được vượt quá năm năm, lợi tức cũng là dựa theo chính sách tính lãi
suất, so với doanh nghiệp vay vốn phải thấp hơn một nửa!
Tin tức
này gây cho những người trong quan trường một chấn động mạnh, tim gan
tưởng chừng như đã ngừng đập! 500 triệu tệ, đây có thể coi như là tổng
giá trị sản xuất của người dân thành Khang An trong nửa năm! Đừng nói
một khoản tiền lớn như vậy, chứ mấy triệu tệ trước kia Thành ủy và Ủy
ban nhân dân thành phố muốn vay của các ngân hàng trong thành phố cũng
đòi hỏi rất cao rồi! Có lúc, thậm chí có lúc muốn mời lãnh đạo trong
tỉnh chảo hỏi. Càng không cần nói, thời gian cho vay còn dài , lợi nhuận còn ưu đãi như thế!
Cùng lúc đó, còn truyền đến một thông tin
khác, càng khiến cho hệ thống tài chính trong thành phố Khang An thêm
chấn động! Thời Văn Sinh không ngờ ngay tại chỗ còn hướng ngân hàng vay
một trăm triệu nhân dân tệ, trong đó chuyển cho ba ngân hàng khác 64
triệu tệ, đem số nợ trong ba ngân hàng lớn xóa sạch ! Từ nay về sau, chủ nợ của Ủy ban nhân dân thành phố Khang An chỉ có ngân hàng kiến thiết.
Tin tức này lập tức khiến người phụ trách của ba ngân hàng kia lo lắng!
Phải biết rằng, kinh tế hiện nay đang đình trệ, tiền trong ngân hàng nếu
không cho vay được, giữ trong tay cũng sẽ rất bất lợi! Hơn nữa doanh
nghiệp nhà nước bị thua lỗ, doanh nghiệp tư nhân không muốn cho vay, mặc dù chính phủ luôn khất nợ, nhưng khoản tiền này lại rất yên tâm, vừa
không có khả năng phá sản, chính phủ cũng không có khả năng quỵt nợ,
chính là thực tại không được rồi, vẫn là tổng bộ ngân hàng lên tòa thưa
kiện thôi.
Nếu Ủy ban nhân dân thành phố Khang An không bao giờ vay vốn của của ba ngân hàng kia nữa, vậy thì gặp phải rắc rối to rồi.
Trong lúc này, hệ thống tài chính của thành phố Khang An ngay cả hệ thống tài chính của tỉnh Tần Tây , thậm chí cả bốn ngân hàng đều vì thông tin này mà hỗn loạn cả lên.
Cổ Vũ Thành chạng vạng ngày đó, vội về Phụng Nguyên. Thời Văn Sinh sau khi tiễn anh ta đi, lại bí mật đến khách sạn
Lạc Tháp của Phương Minh Viễn.
-Minh Viễn, Giám đốc Cổ sẽ không sao chứ?
-Thời Văn Sinh có chút lo lắng hỏi, mặc dù nói số nợ 500 triệu tệ này, còn có hành động trả hết khoản vay tại chỗ cho ba ngân hàng kia, từ lúc Phương Minh Viễn bọn họ đặt chân đến thành phố Khang An vào tối qua, thì đã
thương thảo xong rồi, nhưng hôm nay trong lòng Thời Văn Sinh vẫn có chút bất ổn, dù sao làm như vậy, chắc chắn là sẽ đắc tội với ba ngân hàng
lớn đó.
Phương Minh Viễn cười nói:
-Chú, chú không cần
phải lo lắng! Cổ Vũ Thành nhiều nhất thì ngoài mặt sẽ bị quở mắng vài câ , thực chất, anh ta không có chuyện gì cả, hơn nữa các vị lãnh đạo ngân hàng kiến thiết sẽ còn khen thưởng anh ta!
Thời Văn Sinh không
biết rằng, Cổ Vũ Thành dám làm như thế, cũng vì đã có bàn tay của Phương Minh Viễn. Phương Minh Viễn ở chi nhánh ngân hàng kiến thiết tại Hồng
Kông đã gửi vào 100 triêu đô la Mỹ, thời hạn là ba năm và hứa hẹn là nếu Ủy ban nhân dân thành phố Khang An không trả hết nợ thì ngân hàng kiến
thiết có thể từ khoản tiền này trừ mức kim ngạch tương đương. Cứ như
vậy, ngân hàng kiến thiết mặc dù là đưa tất cả 500 triệu tệ cho thành
phố Khang An vay nhưng không cần lo lắng cuối cùng sẽ bị thiệt.
Cứ như vậy, không chỉ bán cho nhà họ Phương một mối ân tình , hơn nữa còn
mở rộng ảnh hưởng của thị trường tài chính của ngân hàng Kiến thiết ở
thành Khang An ! Hơn nữa khoản cho vay trên của ngân hàng kiến thiết,
lại còn có thêm khoản tiền gửi 100 triệu đô la Mỹ , có thể nói là nhất
cử lưỡng tiển, đôi bên cùng có lợi.
Đương nhiên rồi, hiệp định
này với ngân hàng kiến thiết là sẽ không tiết lộ ra ngoài, kỳ thực đây
cũng là vì nhà họ Phương không tiện chuyển nhượng tiền mặt đến cho Thời
Văn Sinh. Lo lắng sẽ bị sự chú ý của một số người trong tỉnh, trong nước mà có kết quả không hay, chỉ có thể chạy đường vòng giúp nước, cho tiền vào tay ngân hàng kiến thiết, chuyển về tay Thời Văn Sinh để kịp thời
giúp hắn!
Về phần đem hơn 60 triệu trả hết nợ cho ba ngân hàng
lớn, chẳng qua là một hồi chuông cảnh cáo cho ba ngân hàng đó , cũng
không có nghĩa từ nay về sau ủy ban nhân dân thành phố Khang An không
còn vay vốn của chúng. Dù sao bốn ngân hàng lớn đều là ngân hàng nhà
nước, một chén nước cần phải giữ được sự cân bằng, làm quá mức sẽ dẫn
đến sự chú ý của Tỉnh ủy, nếu như vậy thì mất nhiều hơn là được.
Nhưng nếu không hù dọa bọn họ, những ngày làm việc sau của Thời Văn Sinh sẽ có sự cản trở của bọn họ.
-Vậy thì tốt quá !
Thời Văn Sinh thở dài một hơi. Tuy rằng Phương Minh Viễn không có nói nguyên nhân trong đó, nhưng Thời Văn Sinh đối với đứa cháu trai này đã thập
phần tin tưởng rồi, nếu hắn nói không sao vậy thì Thời Văn Sinh không
phải băn khoăn lo lắng gì rồi. Có được khoản tiền lớn như vậy, Thời Văn
Sinh cảm thấy bản thân dường như một bước lên tiên vậy, cảm thấy thật
thoải mái dể chịu.
-Minh Viễn , vậy sắp đặt tiếp theo của các cháu là gì?
Thời Văn sinh hỏi, có 500 triệu tệ cho vay này , sự hoài nghi của thành phố
của tỉnh sẽ tan thành mây khói , hắn có thể tìm phương hướng để phát
triển thành phố Khang An này .Tuy rằng có Phương Minh Viễn đứng sau đầu
tư nhưng Thời Văn Sinh không muốn dựa vào người khác , hắn là dượng ,
cũng cần phát huy tính năng động chủ quan của chính mình!