-Hi! Chị Vu! Chúng ta đến rồi đây!
Người trẻ tuổi tay cầm camera
chào hỏi Vu Nhụy và nói. Cùng Vu Nhụy xuống xe ở thành phố Thương Đô,
tiền lương một năm cũng khá lớn, một việc tốt như vậy đối với người chưa vào được bao lâu như hắn, quả thực là bánh từ trên trời rơi xuống! Cho
nên, hôm nay vừa nghe Vu Nhụy gọi tới, không cần nói hai lần, hắn liền
khiêng camera tới đây.
Hắn chớp mắt nhận ra trong đám người này
có Phương Minh Viễn, trong lòng hơi lo lắng một chút, tuy rằng từ đầu
tới cuối Vu Nhụy không nói gì về thân phận chính xác của Phương Minh
Viễn nhưng thằng ngốc cũng biết thân phận của Phương Minh Viễn không
phải là nhỏ---- xe công vụ sang trọng như vậy ở trong nước, không phải
ai cũng có thể có được.
Ánh mắt hắn hướng về đôi vợ chồng trung
niên kia, còn ôm đứa con trong lòng, trong lòng vô cùng thương hại----
các ngươi có thể tìm phiền phức nhưng sai người rồi.
Vợ chồng
Minh Ngọc Công lúc này cũng choáng váng, tuy rằng bọn họ không nghe rõ
Sở trưởng Trâu và Liễu Ngọc Ninh nói gì, nhưng mới đi ra đã nhìn thấy
đài truyền hình. Mặc kệ, dù là đài truyền hình thành phố hay đài truyền
hình tỉnh, đều không phải là đèn cạn dầu. Mà một khi ảy ra việc lớn, có
lẽ cha hắn và anh hắn có thể tới…có lẽ ép không được. Mà phải là không
được nói. Minh Ngọc Công cũng hiểu được những việc mình làm là tự bôi
den gia đình mình.
-Yên lặng, mọi người yên lặng.
Sở trưởng Trâu kêu lớn:
-Nơi này không phải chỗ mọi người nói chuyện, Giám đốc Từ, phiền anh sắp xếp lại cho chúng tôi một phòng!
Từ Hải Tinh cũng hiểu, nếu tiếp tục giằng co ở đây, người tụ tập càng
nhiều, không thể nghi ngờ sẽ ảnh hưởng tới việc buôn bán của cửa hàng,
nếu có gì ngoài ý muốn, muốn hay không đều bị ảnh hưởng. Vì thế cảnh sát và bảo vệ đưa người của hai bên tơi một phòng họp nhỏ của cửa hàng
Trường An.
Sở trưởng Trâu đau đầu nhìn rõ trái phái, rất rõ ràng, bên Minh Ngọc Công đội hình rất sơ sài!
-Khụ! Các vị, về nguồn gốc của sự việc, Phương thiếu tôi đã nghe rõ. Trưởng
phòng Minh, cô Vu, theo tôi thấy, đây cũng không phải là chuyện gì to
tát, mọi người nhường một bước, mọi việc sẽ ổn thỏa. Mọi người thấy đúng không?
Sở trưởng Trâu trầm giọng nói.
-Đội trưởng trâu, vậy theo ý ngươi, chỉ cần bọn họ và chúng tôi chịu nhận lỗi, chuyện này coi như xong.
Minh Ngọc Công vội tiếp lời.
Đám người Du Tân Bình không khỏi thở phào một cái, chỉ là lời nhận lỗi, có được không. Mọi người chuyển ánh mắt về phía Vu Nhụy.
Phương Minh Viễn lạnh lùng nói:
-Trưởng phòng Minh, nếu anh công khai nhận lỗi với bọn tôi, và bồi thường tổn
thất về thời gian của chúng tôi, tôi có thể suy xét một chút, chuyện này không công khai ra ngoài! Sở trưởng Trâu, không phải là chúng tôi không chịu nhượng bộ, mà là chúng tôi không làm gì sai, dựa vào cái gì yêu
cầu chúng tôi nhượng bộ?
Vợ chồng Minh Ngọc Công nhảy dựng lên như mèo bị giẫm vào đuôi, nói :
-Không thể! Các ngươi đẩy ngã đứa nhỏ của nhà tôi, còn làm vỡ đồng hồ của tôi, không bắt các ngươi bồi thường là may cho các ngườii rồi.
-Chính là cái đồng hồ Trưởng phòng Minh mang từ Thụy Sỹ về phải không?
Phương Minh Viễn bĩu môi nói :
-Được, nếu các ngươi nói là đồng hồ Thụy Sỹ, có thể cho tôi xem?
Sở trưởng Trâu nhìn Minh Ngọc Công, vợ Minh Ngọc Công rụt tay lại, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, Minh Ngọc Công vội vàng nói :
-Làm gì?
-Làm gì?
Phương Minh Viễn kinh ngạc nói:
-Anh nói là đồng hồ Thụy Sỹ, tôi cũng muốn xem, nếu chẳng may là đồng hồ
Hongkong thì sao? Hơn nữa tôi cũng phải xem nó hỏng chưa chứ? Sở trưởng
Trâu, yêu cầu này không quá đáng chứ? Chẳng lẽ chúng tôi không có quyền
được nhìn? Hay là hắn cho rằng, ngay trước mặt Sở trưởng Trâu mà chúng
ta còn có hành động gì sao?
Sở trưởng Trâu nhìn Minh Ngọc Công, ho nhẹ một tiếng nói:
-Trưởng phòng Minh!
Tuy không nói gì thêm, nhưng không cần nói cũng biết hàm ý trong đó. Nói
đến mức như vậy, trong lòng Minh Ngọc Công không chịu cũng phải giao cho cảnh sát, cảnh sát giao cho Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn
cầm trong tay, lăn qua lăn lại mấy lần, nếu như nhìn kĩ cái đồng hồ này
một chút, xem cẩn thận, còn thấy trên mặt có một kẽ nứt. Phương Minh
Viễn đặt nó trên tay cười nói:
-Trưởng phòng Minh, anh nói chiếc đồng hồ này mang từ nước ngoài về ah?
-Vâng!
Minh Ngọc Công nói:
-Tôi mua bằng ngoại tệ.
-Ta có thể hỏi Trưởng phòng Minh một chút, ngươi mang từ nước nào về vậy? Tốn bao nhiêu ngoại tệ?
Phương Minh Viễn cười lạnh lùng nói:
-Nếu Trưởng phòng Minh không nói cũng không sao, nhờ bộ phận hải quan cũng
dễ dàng điều tra ra. Không phải là trưởng phòng Minh lúc đi cũng không
báo với hải quan chứ?
Sắc mặt Minh Ngọc Công lập tức thay đổi, hắn đẩy vợ con qua một bên, nói nhỏ hai câu rồi ánh mắt sáng lên nói:
-Tôi nhớ lầm, đồng hồ đó là hai năm trước cha tôi đi Hongkong mua cho tôi. Không tin các người có thể đi điều tra.
Vu Nhụy ở bên cạnh ồ lên.
-Sở trưởng Trâu, những gì Minh trưởng phòng nói ngươi nghe rõ rồi chứ?
Phương Minh Viễn đứng đậy đem đồng hồ tới trước mặt Minh Ngọc Công nói :
-Ngươi nhìn lại một lần nữa, ngươi xác định đây là đồng hồ Thụy Sỹ do cha ngươi mua từ Hongkong về phải không?
Minh Ngọc Công nhìn mặt Phương Minh Viễn, trong lòng không hiểu vì sao lại nói như vậy. Hắn cắn răng gật đầu nói:
-Chính là cha tôi mua cho.
-Được rồi, coi như là cha ngươi mua ở Hongkong hai năm về trước, ta cũng muốn hỏi, lúc đó cha ngươi mua ở chỗ nào của Hongkong, có hóa đơn không?
Phương Minh Viễn nhìn chằm chằm vào hai mắt Minh Ngọc Công hỏi.
-Cái này tôi cũng không biết, hóa đơn cũng đã mât rồi!
Minh Ngọc Công không chút do dự nói.
-Sở trưởng Trâu, Giám đốc Từ, mọi người tới xem, tôi cho rằng đây là một chiêc đồng hồ nhái của Thụy Sỹ!
Phương Minh Viễn đem đồng hồ cho Sở trưởng Trâu nói.
-Là giả!
Sở trưởng Trâu và Từ Hải Tinh giật mình nói.
-Không thể!
Minh Ngọc Công nhảy dựng lên, nói lớn.
-Không có gì là không thể!
Phương Minh Viễn nói:
-Đồng hồ Thụy Sỹ chính hãng như thế nào, tôi sẽ nói tỉ mỉ, nhìn bên ngoài,
các góc cạnh của đồng hồ phải đối xứng, không có vết trầy xước và rỗ,
nắp sau và mặt đồng hồ phải hòa hợp chặt chẽ. Hai lò xo của dây đồng hồ
phải ở đúng giữa, vị trí thích hợp và cân bằng như vậy lò xo không thể
dễ dàng để rơi ra khỏi dây. Mặt kính của nó phải trơn bong và trong suôt không trầy xước và khuyết điểm. Mặt đồng hồ và kim phải được mạ sáng,
vạch khắc giờ phải phát sáng, hoàn mỹ, không sứt mẻ. Hơn nữa sờ bên
ngoài của nó phải có cảm giác êm đềm, nhìn đẹp. Hai người nhìn chiếc
đồng hồ này xem, bên ngoài thì bóng nhưng rỗ, còn không nói những vết
trên mặt kính, dù sao cũng đã dùng hai năm, ở trong tay trẻ con, khó
tránh khỏi va chạm. Nhưng lớp mạ kim đồng hồ cũng xỉn màu, không sáng,
hơn nữa vạch khắc giây phút không đồng đều, chỗ dài chỗ ngắn. Hai vị sờ
vào nó, có phải có cảm giác sần sũi không? Hai vị nhìn xem, có phải là
bên ngoài nhìn cũng không đẹp, hơi thô?
Sở trưởng Trâu và Từ Hải
Tinh quan sát dựa theo những điều Phương Minh Viễn nói, chiếc đồng hồ
này quả là có chút thô ráp. Vợ chồng Minh Ngọc Công cũng đã đổ mồ hôi.
Tuy rằng trong phòng họp có mở điều hòa không khí, vẫn là khá mát mẻ.
-Đương nhiên, cũng có khả năng là ta nhìn nhầm rồi! Giám đốc Từ, tôi tin rằng ở thành phố Phụng Nguyên hiện giờ cũng đã có cửa hàng bán đồng hồ Thụy
Sỹ, chúng ta không ngại nhờ họ tới kiểm tra một chút chứ, xem đây có
phải là đồng hồ Thụy Sỹ hay không?
Phương Minh Viễn đem chiếc đồng hồ quay lại cho bọn Vu Nhụy xem.
-Không vấn đề gì, ở cửa hàng Trường An của chúng tôi có có sư phụ già chuyên sửa đồng hồ Thụy Sĩ.
Từ Hải Tinh nói.
-Tôi từ chối!
Minh Ngọc Công đang ngồi tự nhiên bật dậy :
-Tôi không đồng ý làm như vậy. Cùng lắm thì tôi nhận tội với các người, việc này dừng ở đây. Chũng tôi phải về nhà ông nội đứa trẻ ăn cơm.
Sở trưởng Trâu nghe thấy như vậy liền vui vẻ, sự việc mà giải quyết như vậy, quả là tốt quá.
Chỉ có điều, không chờ hắn mở miệng, Phương Minh Viễn đã nói chắc như đinh đóng cột.
-Không được! Sự việc còn chưa nói rõ ràng, Trưởng phòng Minh, làm sao anh có
thể rời khỏi đây chứ? Người biết nói rõ ràng Trưởng phòng Minh vội vã
đưa đứa trẻ về gặp phó chủ nhiệm Minh, người không biết lại cho rằng
Trưởng phòng Minh sợ, đây chính là bất lợi cho danh dự của phó cục
trưởng và Phó chủ nhiệm Minh. Cho nên, tôi nghĩ việc này phải điều tra
rõ ràng. Nếu nói là bên này chúng tôi không có đạo đức, không hiểu được
đạo lí kính già yêu trẻ, đẩy ngã trẻ con, làm vỡ đồng hồ đeo tay, chúng
tôi nên xin lỗi, nên bồi thường; nếu nói là trưởng phòng Minh vu khống
hãm hại chũng tôi, ác ý lừa bịp, vậy cũng phải xin lỗi chúng tôi trước
mặt mọi người, trả lại trong sạch cho chúng tôi!
-Ngươi ngậm máu phun người! Ngươi nói hươu nói vượn!
Minh Ngọc Công tức giận đến run người, chỉ tay vào mặt Phương Minh Viễn nói :
-Ngươi nên tự xem lại mỗi lời ngươi nói. Tôi Minh Ngọc Công là ai? Anh trai
tôi là Cục trưởng Cục công thương, cha tôi là Phó chủ nhiệm hội đồng
nhân dân thành phố, tại sao tôi lại lừa bịp ngươi? Đúng là ngươi định vu oan hãm hại gia đình họ Minh chúng tôi, là tổn hại tới danh dự nhà họ
Minh.
Phương Minh Viễn đưa tay lấy lại chiếc đồng hồ từ chỗ Vu
Nhụy, để trên tay đặt trươc mặt Minh Ngọc Công, chỉ tay vào chiếc đồng
hồ, nói:
-Vậy mời Trưởng phòng Minh giải thích một chút, tại sao
hai năm trước Phó chủ nhiệm Minh lại mua được chiếc đồng hồ Thụy Sỹ sản
xuất năm 94 ở Hongkong? Chẳng lẽ nói phó chủ nhiệm Minh giống như diễn
viên điện ảnh của Mỹ, có thể vượt thời gian?
Những lời này của
Phương Minh Viễn không chỉ làm Minh Ngọc Công sợ ngây người, mà mọi
người ở đây đều kinh hãi, Từ Hải Tinh lập tức chạy tới, nhìn theo ngón
tay Phương Minh Viễn chỉ quả nhiên thấy một loạt chữ tiếng Anh nho nhỏ,
quả nhiên là được sản xuất vào năm 94.
Phương Minh Viễn lại đem đồng hồ tới trước mặt Sở trưởng Trâu nói:
-Sở trưởng Trâu, anh xem, có phải là được sản xuất năm 94 không?
Sở trưởng Trâu nhìn chăm chú, lại nhìn Từ Hải Tinh, Từ Hải Tinh gật đầu
đáp lại. Sở trưởng Trâu trong lòng thầm kêu một tiếng khổ, Minh Ngọc
Công bị Phương Minh Viễn bắt được chứng cớ. Hai năm trước không thể mua
được đồ sản xuất năm 94, vậy chắc chắn là Minh Ngọc Công nói dối.
-Trưởng phòng Minh, anh có gì giải thích về chuyện đó không?
Sở trưởng Trâu nhíu mày nói.
Minh Ngọc Công không nói được lời nào. Hắn tự biết, toàn bộ lời nói vừa rồi
của mình là nói hươu nói vượn. Chiếc dồng hồ này không phải là đồng hồ
Thụy Sĩ, là hàng nhái hắn mua ngoài chợ, giá của nó là hơn một trăm
đồng. Hơn một trăm đồng, đừng nói là đồng hồ Thụy Sĩ chính hãng, chính
là mua cái dây, chỉ sợ cũng không đủ tiền.
Thật ra không phải hắn thiếu tiền, cũng không phải nghĩ ra thủ đoạn đó để lừa tiền làm giàu,
chỉ là hắn thích làm như vậy, cho dù là đối phương có bồi thườn mấy chục đồng, nhìn mấy người đó thấp kém chịu nhận lỗi trước mặt hắn, hắn đã
thỏa mãn rồi. Mà trong thời gian dài, không làm như vậy, cả người hắn
không tự nhiên, không thoải mái.
Đầu tiên, những hành vi như vậy
vợ con hắn không đồng ý. Nhưng khi trải qua nhiều lần như vậy, vợ con
hắn phát hiện, không ngờ làm như vậy không phải là bất lợi, mỗi lần như
vậy lời ít cũng phải trăm đồng, sau cũng không nói gì, ngược lại còn
giúp đỡ hắn, cùng nhau làm. Dần dần, đứa bé bảy tuổi cũng đồng lõa với
hắn.
Nhưng hắn thật không ngờ, chính mình, cả trăm lần thành công không ngờ chẳng những lhoong có hiệu quả mà ngược lại, bị người ta bắt
được nhược điểm.
-Điều này có gì lạ đâu, cái đồng hồ này của
chúng tôi, năm 95 bị đứa nhỏ nhà tôi làm hỏng nắp, cài không vào, chúng
ta đành thay đổi cái mới.
Vợ Minh Ngọc Công trong lúc khó ló cái khôn
-Cho nên xuất hiện chữ sản xuất năm 94, có gì lạ đâu?
-Đúng vậy, đúng vậy! Tôi quên mất, đồng hồ của chúng tôi năm 95 có thay nắp.
Minh Ngọc Công giống như người sắp chết chìm vớ được cọc, liên tục gật đầu nói.
-Ngươi nghĩ chúng ta đều ngốc à?
Du Đình Giai kêu lên, cô đúng là chưa từng gặp người nào vô liêm sỉ chống chế như vậy.
Phương Minh Viễn nhìn Sở trưởng Trâu, Sở trưởng Trâu bất đắc dĩ buông tay, tuy rằng mọi người đều hiểu được hai người này 99% là nói dối, nhưng không
ai có thể phủ nhận, trong thực tế, quả thực là có khả năng này.
Minh Ngọc Công lập tức đắc ý nói:
-Các người như vậy là mang tội nói xấu nhân phẩm người khác! Tôi đường đường là trưởng phòng của một đơn vị quốc gia, anh là Cục trưởng Cục công
thương, cha là Phó chủ nhiệm hội dồng nhân dân thành phố, tại sao lại có thể làm như vậy? Các ngươi ngậm máu phun người cũng phải tìm ra căn cứ
chính xác. Các người như vậy là nói xấu các bộ ngành quốc gia.
Mấy người Du Tân Bình vừa lóe ra hy vọng rồi hai mắt lại ảm đạm lại.
-Nhụy Nhụy, coi như xong! Các ngươi không muốn về nhà sao?
Củng Lệ Lệ kéo kéo Vu Nhị nói nhỏ.
-Với loại người như hắn không dùng biện pháp giảng đạo lí.
Lúc này Vu Nhụy giận ngứa hàm răng, nhưng lại không có cách nào khác. Cho
dù là bằng chứng cuối cùng trong tay bọn họ cũng cho là giả, là hàng
nhái, tin tưởng bọn họ giỏi, nhưng cuối cùng cũng trốn tránh trách
nhiệm.
Sở trưởng Trâu đứng dậy nói :
-Nếu như vậy, việc này coi như xong. Cũng không phải chuyện gì lớn, mọi người không cần phải bối rối! Phải không?”
Vợ con Minh Ngọc Công chắp tay vào hông, tay kia chỉ vào mấy người Phương Minh Viễn nói:
-Hừ, hôm nay xem như các ngươi may mắn. Chúng ta không truy cứu..
Minh Ngọc Công dùng tay kéo áo vợ nói nhỏ :
-Bớt nói vài câu đi! Hiện giờ, trong lòng Minh Ngọc Công này có chút bất an, đối phương biết rõ anh mình là cục trưởng cục công thương, cha mình là
phó chủ nhiệm hội đồng nhân dân thành phố mà thái độ vẫn cứng rắn, mạnh
mẽ như vậy, thật là không để anh trai và cha vào mắt. Vừa rồi không phải bà vợ nhanh trí xoay chuyển tình thế, chính mình gặp nan.Cho đên giờ,
tim còn đập thình thịch. Nếu cứ xong việc như vậy cũng tôt. Đừng quay
lại nói gì, phiền toái.
Phương Minh Viễn nhìn đồng hồ, đã 5h30
chiều mà Vu Nhị nói ở nhà lúc 6h. Còn kéo dài như vậy, chỉ sợ muộn. Tuy
rằng Phương Minh Viễn tin rằng trong những người bán hàng này có người
biết sự thật, nhưng tự nguyện đứng ra làm chứng, chỉ sợ không có. Nếu
không thì họ đã sớm xuất hiện.
Phương Minh Viễn trả lại đồng hồ cho cảnh sát, cười lạnh nói :
-Minh Ngọc Công, anh trai ngươi là Minh Ngọc Thành, Cục trưởng cục công thương, được lắm, tôi nhớ kĩ ngươi rồi!
-Nhớ kĩ chúng tao làm gì vậy? chúng tao không trộm cắp, không cướp đoạt, các ngươi đẩy ngã con tao, không chịu nhận lỗi, tao muốn báo cáo với lãnh
đạo của các ngươi.
-Vợ Ninh Ngọc Công kêu lên :
-Các người là người của đơn vị nào? Tôi không tin lãnh đạo của các ngươi sẽ bao che cho các ngươi.
Không chỉ có sắc mặt bọn Du Tân Bình biến sắc, lúc đấy sắc mặt Sở trưởng Trâu cũng hơi thay đổi khi nghe lời chói tai này.
-Trưởng Phòng Minh, nếu ngươi có chứng cứ chứng minh tiểu thư đây đẩy ngã con
ngươi, cũng mời ngươi lây ra! Chỉ cần có căn cứ chinh xác, chúng ta sẽ
xử lí theo lẽ công bằng.
Minh Ngọc Công trừng mắt nhìn vợ, cười nói:
-Sở trưởng Trâu, vợ tôi cũng vì thương đứa nhỏ, nói chuyện không suy nghĩ,
ngươi đừng đê trong lòng, ý chúng tôi không phải như vậy.
-Minh
phu nhân, hoan nghênh người tới đài truyền hình chúng tôi tìm lãnh đạo,
sự việc này không rõ ràng lắm, tôi luôn tin tưởng vào sự rõ ràng trong
thiên hạ. Tôi tên là Vu Nhụy, là phóng viên của đài truyền hình tỉnh,
tôi tin chỉ cần ngươi tới đài, hỏi thăm thì sẽ không khó tìm thấy tôi.
Vu Nhụy tiến lên một bước, nói với giọng điều châm chọc.
Minh Ngọc Công chính mình muốn nói thay vợ :
-Phóng viên Vu, tôi đồng ý với những lời này của cô, sự việc rồi sẽ có ngày
nào đó được làm sáng tỏa. Tôi cũng tin, cuối cùng tôi sẽ tìm được người
làm chứng cho tôi. Đến lúc đó xem ai thân bại danh liệt.
-Nếu đã như vậy, thì việc này cứ như vậy đi.
Sở trưởng Trâu đứng dậy nói :
-Giám đốc Từ, chúng ta đi…
Hắn còn chưa nói hết câu, đột nhiên cửa phòng họp bị đẩy ra, một người
khoảng 50 tuổi, đầu còn lại một ít tóc đang tiến tới, phía sau hắn còn
có ba người con gái ăn mặc giống nhân viên bán hàng đi theo.
-Tổng giám đốc Hải, tại sao ngài lại đến đậy?
Từ Hải Tinh vội vàng nói.
Tổng giám đốc Hải liếc mắt một cái, trong ánh mắt mang theo chút không hài
lòng, căn bản là không dừng lại trước mặt hắn mà nhìn thẳng vào Minh
Ngọc Công, cầm tay hắn nói:
-Trưởng phòng Minh, để ngài phải chịu oan khuất, người của chúng tôi không thể đứng ra làm chứng cho ngài được