Trâu Hữu Nghĩa đưa bút cho người của Du Tân Bình tường trình trước, để
vợ chồng Minh Ngọc Công và Hải Thuân đứng một bên, còn ba người làm tai
quầy tiêu thụ đến cùng Hải Thuân lúc nãy, sau khi bị Từ Hải Tinh nói cho một hồi tuy bây giờ trong lòng đều lo lắng không yên, mặc dù cũng muốn
đổi ý, nhưng nhìn vẻ mặt sầm sầm của Hải tổng lại không dám nói lời nào, trong lòng vô cùng khó xử.
Tuy Phương Minh Viễn bọn họ đã đi rồi nhưng trong lòng Hải Thuân lúc này dường như là một cây cỏ dài.
Người thanh niên này rốt cuộc là có gia thế như thế nào? Vì sao Trâu Hữu
Nghĩa sau khi nghe xong một cuộc điện thoại lại như là đã ăn thuốc súng, đối phó với mình như vậy? Cho dù hắn là thuộc bộ phận quan trọng trong
lực lượng cảnh sát, nhưng ở thời đại này còn phải xem rốt cuộc ai mới là người có tiền! Không thấy một số nhà đầu tư đó, mỗi người đều giống như những đại gia vô cùng bình thường, đến cả các lãnh đạo thành phố và
tỉnh kia cũng phải khách khí vài phần. Mình đường đường là một Phó tổng
của siêu thị Trường An, một siêu thị lớn nhất của thành phố Phụng Nguyên nếu phải đến Cục cảnh sát thì cũng phải có người đưa người đón đàng
hoàng, đã bao giờ phải chịu đãi ngộ như thế này?
Nhưng Hải Thuân
cũng hiểu rõ, chắc chắn xảy ra một sự việc bất thường gì đó thì một tên
Phó sở trưởng đồn công an mới dám không nể mặt mình như vậy, bên trong
khẳng định là có nguyên nhân! Hắn lại không phải ăn no rồi không có
chuyện gì để làm, sợ công việc của mình quá nhẹ nhàng nhàm chán, vì vậy
Hải Thuân lại càng không dám có hành động gì, cách nghĩ của hắn và Minh
Ngọc Công có thể nói là độc nhất vô nhị.
Bên ngoài phòng họp có
một người bước chân rón rén đi vào, nói nhẹ vào tai của Hải Thuân vài
câu, sắc mặt của hắn liền sám lại vài phần.
Minh Ngọc Công vẫn chú ý nhất cử nhất động của hắn, vừa nhìn thấy người kia đi ra lập tức đi lại gần và nhẹ nhàng hỏi:
-Hải tổng, lại xảy ra chuyện gì rồi?
-Tên tiểu tử vừa rồi đi xe BMW!
Hải Thuân cũng không gạt hắn mà thấp giọng nói.
-BMW, cái xe có thương hiệu của Đức à?
Minh Ngọc Công giật mình lắp bắp, nén hồi hộp trong lòng mà nói.
-Ừ!
Hải Thuân rầu rĩ gật đầu, trong lòng thực chất không hề giống vẻ bề ngoài
đang cố tỏ ra không có việc gì của hắn, thân là Phó tổng giám đốc của
siêu thị Trường An, một siêu thị lớn nhất ở thành phố Phụng Nguyên này,
trong mắt của hắn vẫn là không thể bì nổi, một chiếc BMW đồng nghĩa với
điều gì? Trong lòng Hải Thuân lúc này tràn đầy vẻ chua xót, ban đầu theo hắn nghĩ chẳng qua chỉ là một việc cỏn con, nhưng đến bây giờ dường như lại trái ngược hoàn toàn.
Lưu đại thiếu gia thực sự là đã tự ra
cho mình một đề khó, Lưu đại thiếu gia trong lòng Hải Thuân chính là Lưu Đông Lai con trai của Phó bí thư tỉnh uỷ.
Lưu Đông Lai sau khi nhận được điện thoại liền nhìn Quách Nhạc Đồng với vẻ mặt kỳ dị, nhìn đến mức kiến hắn phải sợ hãi.
-Đông Lai, ông nhìn tôi làm gì?
Quách Nhạc Đồng theo bản năng nhích lại gần nhíu mày hỏi :
-Lúc nãy là điện thoại của ai vậy? Không phải là lại có người làm hỏng chuỵên của ông đấy chứ?
Lưu Đông Lai cười lạnh nói:
-Nhạc Đồng, lúc nãy là điện thoại của Hải Thuần Phó tổng giám đốc của siêu
thị Trường An, vừa mới đây, tại siêu thị Trường An, Phóng viên Vu và bạn trai của cô ấy đã xảy ra xung đột với họ, tôi thì có lòng tốt giúp ông
xả cơn giận cho nên mới bảo Hải Thuân ra mặt làm khó bọn họ một chút
Quách Hải Đồng lập tức bị chấn động,thì ngay cả Giải Hưng Hoa và Điền Trung Bình ở bên cạnh cũng hướng ánh mắt chú ý sang.
-À việc đó làm đến đâu rồi?
Quách Nhạc Đồng hỏi.
-Hình như lai lịch của tên tiểu tử ấy không phải là vừa, Quách Đại Thiếu lần này gặp phải một đối thủ không vừa rồi.
Lưu Đông Lai nhấp một ngụm rượu, ôm một mỹ nhân trong lòng và ung dung nói.
-Những lời này của cậu là có ý gì, đừng dông dài, muốn nói thì thẳng thắn mà nói!
Điền Trung Bình bất mãn nói:
-Lúc nào cũng chỉ thích ăn uống chơi bời, theo ông nói thì sự việc rắc rối, thành hay không thì cũng thẳng thắn nói ra chứ?
Ánh mắt của Lưu Đông Lai có phần tức giận khi nhìn liếc qua Điền Trung
Bình, nhưng mà lấy hắn thì cũng không còn cách nào khác. Vị tình địch đó của ông dường như là có quan hệ với một nhân vật rất lớn, trong thành
phố có vị Bí thư nào họ Dương không? Một tên Sở trưởng cỏn con của đồn
công an sau khi nghe điện thoại của người này liền thay đổi thái độ với
Hải Thuân, thậm chí còn chấp nhận lập hồ sơ báo án của đối phương, cho
rằng Hải Thuần cố ý lừa bịp tống tiền bọn họ, hiện tại Phóng viên Vu của ông và bạn trai của cô ấy đã rời đi rồi còn Phó tổng giám đốc Hải Thuân thì vẫn đang phải chịu điều tra! À phải rồi tôi nói này anh Giải, hình
như Minh Ngọc Công và Minh Ngọc Thành có quan hệ rất gần với Thuỷ Trung
Ích à?
Giải Hưng Hoa đặt ly rượu trên tay xuống, thản nhiên nói:
-Việc này sao mà tôi biết được, Minh Học Quân và Minh Ngọc Thành, tên của hai người này lần đầu tiên tôi nghe thấy.
-Người xảy ra xung đột với phóng viên Vu tên là Minh Ngọc Công, là con trai
của Minh Học Quân và là em của Minh Ngọc Thành, ồ, vậy thì lần này hắn
sẽ gặp phiền toái rồi!
Lưu Đông Lai cười ha hả nói.
-Bí thư họ Dương?
Điền Trung Bình đặt ly rượu đang cầm trên tay xuống, vuốt cằm một lúc sau mới nói:
-Tôi nhớ trong Ban tổ chức Tỉnh uỷ Phụng Nguyên có một bí thư họ Dương,
trong Cục du lịch cũng có một Phó bí thư họ Dương, Cục giáo dục khu Viễn Lâm cũng có một người nữa.
-Còn có một người trong Cục phòng cháy chữa cháy, trong Bộ kế hoạch hoá gia đình cũng có một phó bí thư họ Dương.
Giải Hưng Hoa nêu ra vài ví dụ.
Nhưng mà các ông cảm thấy vị Bí thư họ Dương này lại có thể ra lệnh cho Sở
trưởng của đồn cảnh sát siêu thị Trường An, nhưng bọn họ lại ép tới cả
Minh Học Quân và Minh Ngọc Thành, có thể kiến cho một số cảnh sát sau
khi biết rõ thân phận của Minh Ngọc Công lại có thể đứng về phía phóng
viên Vu.
Lưu Đông Lai cười lạnh nói:
-Vị Bí thư họ Dương này, chắc chắn thân phận cao hơn so với Minh Học Quân hơn nữa còn không để ý đến thế lực của Minh Học Quân!
Năm ngón tay của Quách Nhạc Đồng vịn vào ghế soffa, trầm ngâm một lúc sau mới nói :
-Các bộ phận trong thành phố, có thể đạt được khả năng này thì trong ấn tượng của tôi là không có!
Minh Học Quân đã là chủ nhiệm hội đồng nhân dân thành phố, điều này chứng tỏ hắn đi trước cả đi Hội đồng nhân dân, cũng là một nhân vật lớn của
thành phố Phụng Nguyên, ít nhất cũng là nhân vật lớn nhất của một ban
ngành nào đó.
-Tôi không nhớ có ai có thể phù hợp với điều kiện này!
Điền Trung Bình cũng gật đầu nói.
-Vậy thì có khi nào là một cán bộ của Tỉnh.
Giải Hưng Hoa cũng thích thù nói:
-Nếu như là cán bộ của tỉnh, lại vừa vặn có một vị mang họ Dương quản lý hệ
thống cảnh sát, thì đương nhiên chỉ có thể là Dương Hữu Nghĩa, Bí thư
Đảng uỷ công an tỉnh kiêm Giám đốc sở cảnh sát rồi!
-Hí...
Lưu Đông Lai và Quách Nhạc Đồng theo bản năng hít một hơi.
Giải Hưng Hoa nói xong chính mình cũng không khỏi giật mình, nếu thực sự là
Dương Hữu Nghĩa, vậy thì lớn chuyện rồi, hơn nữa thân phận của người
thanh niên ở bên cạnh Vu Nhụy quả thực là không nhỏ, phải biết rằng bốn
người bọn họ đáng được xem là con nhà quan, bậc cha chú lại là đồng
nghiệp với Dương Hữu Nghĩa, cũng không thể khiến vị này để ý đến bọn họ
dù chỉ một chút. Mà người thanh niên này lại có thể gọi điện thoại trực
tiếp cho Dương Hữu Nghĩa!
-Không cần! Không phải hắn chính là Phương Minh Viễn đấy chứ?
Giải Hưng Hoa không kìm được buột miệng nói.
Lúc này cánh cửa phòng bị đẩy ra, Lưu Trì bước đến, vừa lúc nghe được câu nói của Giải Hưng Hoa, kinh ngạc nói:
-Giải đại thiếu gia, các anh là đang nói đến Phương Minh Viễn?
-Anh Trì, anh đến rồi à!
Lưu Đông Lai đứng dậy, đẩy người phụ nữ ngồi bên cạnh mình sang một bên, tiếp đón Lưu Trì:
-Nào, xin mời ngồi chỗ này!
Bất kể là trong thể chế hay trong gia tộc thì Lưu Đông Lai cũng không thể
so sánh với Lưu Trì đứa cháu trai so với con trai này càng được coi
trọng hơn, vì vậy bất luận là ở đâu, đối với Lưu Trì thì Lưu Đông Lai
cũng không dám thất lễ.
-Ha ha, anh Lưu, cuối cùng thì anh cũng đến! Không cần phải nói chứ, anh tự phạt ba chén!
Giải Hưng Hoa cười nói, đã có cô gái này dâng rượu cho anh rồi.
-Chẳng còn cách nào khác, lúc buổi họp lúc chiều có mấy việc mọi người tranh
luận không thống nhất ý kiến, nếu không phải là tôi quyết định lần sau
bàn tiếp thì còn đến muộn hơn nữa!
Lưu Trì nâng chén rượu lên và nói:
-Tôi nói này Giải Đại Thiếu, ở đây chỉ có rượu mà không có đồ ăn làm thế nào uống cạn? Tôi đã phải chạy cả trăm dặm đến đây, lại bị đón tiếp như thế này sao?
Giải Hưng Hoa vẫy tay, cô gái bên cạnh hắn duyên dáng cười đứng dậy.
Lưu Trì cạn một ly, cởi hai nút áo sơ mi và nói:
-Hôm nay quả thực vắt kiệt người khác rồi! Còn mấy người thì thật thoải mái, có thể ở đây bao phòng, uống rượu còn có các cô gái xinh đẹp ngồi cùng, còn tôi? Cực khổ chạy tới đây mới vào cửa còn bị phạt rượu, ai... À
đúng rồi lúc nãy các người đang nói Phương Minh Viễn làm sao? Đối với ba từ Phương Minh Viễn này Lưu Trì thực sự bị mẫn cảm với nó.
-Anh Trì, là như thế này...
Lưu Đông Lai đem tất cả sự việc rõ ràng kể lại một lần cho Lưu Trì nghe.
Lưu Trì vừa nghe vừa rút ra một điếu thuốc mà không nói gì, sau khi Lưu
Đông Lai một mạch kể xong câu chuyện, Lưu Trì lại trầm tư một lúc sau
mới nói:
-Giải Đại Thiếu quả nhiên là hiểu biết, tôi cho rằng người này tám phần chính là Phương Minh Viễn!
-Hả?
Giải Hưng Hoa bốn người bọn họ đều phát ra giọng nói kinh ngạc.
-Anh Trì, Phương Minh Viễn không phải là đang ở Trường Đại học Thượng Hải sao, à bây giờ đang là kỳ nghỉ hè!
Lưu Đông Lai vỗ lên trán, sao hắn lại quên mất cơ chứ?
-Anh Lưu, Phương Minh Viễn năm nay cũng khoảng 20 tuổi rồi, vậy thì Vu Nhụy
lớn hơn so với hắn một chút, liệu gia đình của hắn có đồng ý không?
Điền Trung Bình khó tin nói. Đến nay Phương Gia cũng là một gia tộc có sản
nghiệp lớn của Tỉnh Tần Tây, Phương Minh Viễn lại là con người con
trưởng của Phương Gia, Vu Nhụy bất kể là về tuổi tác hay gia cảnh đều
không xứng với Phương Minh Viễn!
Lưu Trì cười nói:
-Ai có
thể khẳng định là hai người bọn họ đang yêu nhau, có thể là Vu Nhụy tìm
hắn làm tấm lá chắn cho mình cũng không chừng, tên tiểu tử Phương Minh
Viễn luôn thích xen vào chuyện của người khác, thầy giáo của Vu Nhụy là
Tô Ái Quân, lúc trước khi nhà họ Phương còn chưa phát đạt thì hai bên
vẫn còn qua lại, mấy năm nay, Vu Nhụy ở Đài truyền hình cũng không ít
lần giúp Phương Gia mở rộng danh tiếng, việc nhỏ lần này tên tiểu tử ấy
sẽ không từ chối. Đối với Phương Gia mà nói, Phương Minh Viễn có mấy
người phụ nữ cũng chẳng phải là chuyện gì lớn!
Sắc mặt của Quách Nhạc Đồng sạm đi vài phần.
-Lần này, Minh Ngọc Công và Hải Thuân thực sự là gặp vận đen rồi.
Muốn đấu với Phương Minh Viễn bọn họ sẽ có kết cục tốt đẹp, đó chính là gặp quỷ!
Lưu Trì dường như là không để ý đến vẻ mặt sầm xì của Quách Nhạc Đồng lại nói tiếp:
-Các người xem, tôi cũng là con cháu của Lưu gia, các lãnh đạo ở tỉnh Phụng
Nguyên này cũng phải nể mặt vài phần, nhưng mà lúc đó khi thành lập hiệp hội thép đặc chủng, tên tiểu tử kia cũng không thèm nể mặt tôi, tôi đã
dẫn đến một số nhà đầu tư ngành xe taxi, hắn lại ra lệnh cho người bản
địa trộn lẫn cát vào khiến cho tôi mất mặt, bây giờ những người đó vẫn
còn oán trách tôi.
Giải Hưng Hoa trong lòng thầm cười lạnh, lời
nói của Lưu Trì hơi bị thổi phồng, đổi trắng thay đen, tuy nói rằng Khu
xe taxi khu Bình Xuyên, Lưu Trì không kiếm được nhiều bằng nhà độc
quyền, nhưng món hời thu được cũng không phải ít, về phần nói những nhà
đầu tư kia còn oán trách hắn thì thực sự là chuyện cười, hiện nay Bình
Xuyên là một khu công nghiệp phát triển mạnh nhất của thành phố Phụng
Nguyên, Lưu Trì ngồi ở vị trí cao như vậy người muốn nịnh hắn còn chưa
hết, sao còn dám oán giận hắn được.
Có điều cắt nguồn tài chính,
cũng giống như giết bố mẹ người ta, Lưu Trì không ưa Phương Minh Viễn
cũng là chuyện bình thường, đặc biệt thế lực của Phương Minh Viễn tại
Bình Xuyên qua lớn, bất kể một người tơi làm Bí thư Quận uỷ hoặc Chủ
tịch quận nơi này đều cảm thấy bị bó buộc, không thể vung tay múa chân
được, Lưu Trì bất mãn đối với Phương Minh Triết cũng là đúng thôi, chỉ
là những lời này của hắn vài phận động đến tâm sự của Quách Nhạc Động
Tuy nhiên Giải Hưng Hoa cũng biết kết quả cuối cùng cũng coi như hài lòng,
nhưng dù sao cũng dây dưa đến bí thư tỉnh uỷ cho nên bản thân hắn cũng
không có ý muốn tham gia vào chuyện này, nhưng tuyệt đối cũng không cản
trở người khác.
-Hơn nữa, trong khu này, muốn làm chút việc, khắp mọi nơi đều có bóng dáng của Phương Gia làm người ta phiền không nổi
chứ đừng nói đến cái khác, tôi rất vất vả mới có thể liên hệ được với
nhà đầu tư phía nam, giám đốc của bên họ cũng đã tới khảo sát và quyết
định đầu tư rồi, nhưng mà những người trong khu này lại nói hạng mục này không tốt thì lại nói môi trường bị ô nhiễm, không thì lại là hiệu quả
và lợi nhuận không cao, cũng không biết bọn họ lấy đâu ra nhiều vấn đề
như vậy, mọi người không phải đều mong nhà đầu tư đến càng nhiều càng
tốt hay sao?
Lưu Trì vẻ mặt rầu rĩ nói.
-Bốp!
Điền Trung Bình đập bàn đứng dậy nói:
-Làm cái gì mà làm, phá một khu nhỏ như vậy cũng về phần hay sao? Những dự
án lớn hơn nhiếu, đến bây giờ công ty của chúng tôi cũng đã hoàn tất
rồi, các người thật là lắm chuyện.
-Tôi cũng thấy là nhiều
chuyện, nhưng quyết định này là do Bí thư quận uỷ Lý Đông Tinh ra lệnh,
Lã Lương mấy người bọn họ cũng kiên trì, tôi cũng mới vừa nhận chức
không lâu, cũng không tiện lật lại phải không?
Lưu Trì buông tay nói:
-Hơn nữa bây giờ Lý Đông Tinh đã là Phó chủ tịch thành phố, mọi người cũng phải suy xét cẩn thận.