Trời đã tối, Phương Minh Viễn bước chậm ở đầu đường thị trấn Hải Trang,
tuy rằng người nhà họ Phương hiện giờ đều ở biệt thự trong khu Li Sơn,
đến cả vợ chồng Phương Thắng, bình thường cũng ở trong thành cổ, nhưng
những phòng cũ của Phương gia ở thị trấn Hải Trang, vẫn còn được giữ
lại. Phương Minh Viễn cach một khoảng thời gian, thì âm thầm trở về đây
một chuyến. Chỉ có ở đây, hắn mới có thể tìm được kí ức trước đây của
hắn, để chính mình ghi nhớ thời khắc khi mà mình cũng từng là một trong
hàng tỉ người dân bình thường này.
Thời tiết mùa hè ban ngày nóng nực, đến lúc này rồi mà vẫn chưa dịu đi, không khí oi bức bao trùm cả
mặt đất, người đi lại trên phố cũng không phải là ít. Hiện giờ thị trấn
Hải Trang, so với vài năm trước, cũng có thể nói là biến hóa nghiêng
trời lệch đất. Đường phố hai bên vốn có những căn phòng cũ, phần lớn đều đã được dỡ bỏ, thay vào đó là trùng điệp những tòa nhà sáu tầng, mặt
đường cũng mở rộng không ít.
Phương Minh Viễn đứng ở trước cửa
một vườn lớn, hắn còn nhớ rõ, nơi này vốn là một bãi than đá, chiếm một
diện tích tương đối lớn, than đá ở đây từng chất đầy như núi, hồi còn
bé, hắn thường cùng bạn bè trèo tường vào đây chơi. Cũng không biết
rằng, nơi này đối với hắn lúc đó có cái gì thích thú đến vậy!
Tuy nhiên hiện giờ nơi này đã mọc lên hai tòa nhà sáu tầng sừng sững, hai
bên con đường lớn bằng phẳng rộng rãi là hai hàng liễu, dưới ánh đèn
đường, Phương Minh Viễn có thể nhìn thấy có không ít người đang ngồi
trong vườn hóng gió. Còn có không ít trẻ nhỏ đang nô đùa trong đó.
Phương Minh Viễn trong lòng vui mừng khôn xiết.
Trong quá khứ,
Phương Minh Viễn cũng từng trở về thị trấn Hải Trang từ Bắc Kinh. Tuy
nhiên khi đó thị trấn Hải Trang, bởi vì có nhà máy thiết bị cán ép Tần
Tây, mà những hộ giàu ở đâu lâm vào cảnh kinh doanh khốn cùng, cho nên
bao trùm toàn bộ thị trấn là một không khí trầm lặng, không chút sinh
khí. Phương Minh Viễn nhớ rất rõ, lúc ấy ở thị trấn ngoại trừ những con
đường bùn đất được sửa lại thành những con đường cái, sửa lại một con
đường để hai xe có thể đi song song với nhau và xây thêm một con đường
xi măng nối giữa hai con phố, thì toàn bộ thị trấn, hầu như là giống hệt cái hồi mà hắn rời đi đến Bắc Kinh! Hơn nữa còn có vẻ rách nát thêm!
Làm sao giống như bây giờ, trần đầy sức sống và sinh khí!
Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây hiện giờ đã khác xưa nhiều, không chỉ có máy
móc thiết bị trong nhà máy đã hoàn toàn đổi mới, hơn nữa lực lượng kỹ
thuật cũng vô cùng hùng hậu! Nơi này không chỉ có có nhân viên của mấy
nhà máy thép lớn trong nước cử đến để nghiên cứu và phát triển, mà còn
có các nhà khoa học từ Liên Xô được mời đến, hơn nữa nhà máy này vài năm nay, số lượng nhân tài đào tạo ra, nhìn ra toàn quốc thì đúng là xếp
hàng thứ nhất.
Hơn nữa, hiện giờ nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây
đã không hoàn toàn chỉ đảm nhận nhiệm vụ tăng trưởng sản xuất, những lúc nó không phải nghiên cứu công việc thì sẽ đảm nhận một bộ phận sản xuất thiết bị của các thành viên hiệp hội gang đặc chủng mang tới, nhất là
một ít nguyên kiện cần đặc biệt định chế —— đây là lợi ích của lực lượng kỹ thuật hùng hậu, điều này khiến những cơ xưởng bình thường phải không ngừng sáng tạo ra các mô hình đặc thù, tiếp thu ý kiến của quần chúng,
mới có thể hoàn thành một cách mỹ mãn. Chỉ thu nhập của mảng này thôi,
nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây đã có thể đủ thực hiện bài trừ phí dụng
nghiên cứu phát triển trên cơ sở cân bằng thu chi.
Các công nhân
trong nhà máy, có một bộ phận tự nguyện đi tới nhà máy thép Đông Bắc của nhà họ Phương, những người ở lại, bait hơn một phần ba số người ban
đầu, nhưng tiền lương của công nhân cũng được tăng lên gấp đôi, kể cả
các nhân tố lạm phát, thu nhập của các công nhân rõ ràng đã được nâng
cao. Tuy rằng ở thành phố Phụng Nguyên, mới chỉ được xem là tầng lớp
trung lưu, nhưng so với năm đó, có thể nói là tốt hơn rất nhiều rồi.
Hơn nữa phải biết rằng, cuộc sống tại thị trấn Hải Trang, so với cuộc sống
tại Phụng Nguyên, mức sống cũng không kém hơn là mấy. Không cần nói đâu
xa, mỗi ngày chỉ mua rau quả và thịt để ăn, hai nơi giá cả đã chênh lệch nhau một phần ba rồi! Tính cả tiền nước, tiền điện, phí thông
tin..v..v, phí dụng mỗi tháng cũng không nhỏ tẹo nào.
Hơn nữa dọc theo đường cao tốc từ trong khu đến Phụng Nguyên, từ thị trấn Hải Trang đi thành phố Phụng Nguyên, đi xe tuy chỉ mất bốn năm phút, nhưng chắc
chắn đã thu hẹp khoảng cách giữ hai nơi ấy. Hiện giờ thị trấn Hải Trang, mỗi khi đến ngày thứ Bảy, những người đi tới Phụng Nguyên mua sắm, bốn
chiếc xe khách của nhà máy được điều động đều ngồi chật ních người. May
mà ở đây còn có xe khách từ Đồng Xuyên tới Phụng Nguyên, nên thật ra
không cần lo lắng lắm.
Đương nhiên, điều khiến mi người ở trấn
càng vui hơn chính là, từ nay về sau bọn họ cũng là người Phụng Nguyên,
là người tỉnh thành!
Hộ khẩu, hai chữ nhẹ tênh này, đối với những người không phải dân Hoa Hạ mà nói, thì sẽ không có khả năng hiểu được
tầm quan trọng của nó.
Mà hai chữ này, đối với người trong nước
mà nói, lại nặng tựa ngàn cân! Bất kể là đi học, đi làm, sinh con đẻ
cái, hay là chăm sóc người thân trước lúc lâm chung, hộ khẩu ở những nơi khác nhau, quyết định đến vận mệnh của hàng tỉ con người khác nhau. Cho nên, có thể có hộ khẩu ở Phụng Nguyên, là chuyện mà thị trấn Hải Trang
mấy năm qua cảm thấy hứng khởi nhất! Bởi ý nghĩa này, hậu thế về sau, ít nhất là chuyện học trong tương lai, đã được ưu tiên hơn so với trăm
triệu đồng bào khác trong cả nước rồi.
Trong lòng Phương Minh
Viễn tràn đầy vui sướng, mặc dù nhiều năm như vậy, ngoại trừ người nhà
mình là thay đổi nhiều nhất, thì chính là quê hương mình thay đổi! Tất
cả những thứ trước mắt này, khiến hắn vô cùng tự hào.
Theo đường
cái tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh liền đi tới ngã tư đường ở thị
trấn Hải Trang, cũng là nơi phồn hoa nhất của nơi này. Một bên là trung
tâm mua bán của thị trấn Hải Trang năm đó, tuy nhiên hiện giờ cũng biến
thành một siêu thị cỡ trung. Đối diện là một cái chợ lớn, tiệm số một
của nhà hàng nhà họ Phương chính là ở đây!
Đối diện chợ chính là
trường tiểu học, Phương Minh Viễn đã trải qua năm năm học tiểu học ở
đây. Lúc này, cổng trường đang đóng chặt, Phương Minh Viễn không khỏi có chút tiếc nuối, hắn đã lâu không trở lại trường xưa.
Phương Minh Viễn hai tay cho vào túi quần, cứ tùy bước mà đi, bỗng nhiên ngẩng đầu
lên, lại phát hiện không biết từ lúc nào, cách nhà máy thiết bị cán ép
Tần Tây không xa, xây lên một ngôi nhà ba tầng, hộp đêm Phú Hào mấy chữ
này sáng lên nhấp nháy. Phương Minh Viễn khẽ run lên một lát, lúc này
mới lắc lắc đầu, hắn thật không ngờ, không ngờ đến cả thị trấn Hải Trang nơi này mà cũng có hộp đêm, ơn nữa nhìn qua thì quy mô cũng không nhỏ!
Đối với hộp đêm kiểu này, Phương Minh Viễn cũng không phải có ý nghĩ bài
xích, đối với hắn, những nơi như thế này có thể nói là không thể không
xuất hiện trong xã hội, cho dù là không thể quang minh chính đại xuất
hiện, vậy thể nào cũng là mọc lên ngầm. Đây là do nhân tính quyết định!
Mà không phải là chế độ xã hội có thể thủ tiêu một cách dễ dàng. Chỉ cần không tồn tại việc bắt ép con gái nhà lành, lây truyền bệnh qua đường
tình dục, mua bán thuốc phiện hay những hành vi tương tự gây nguy hại
cho xã hội, mọi người đều tình nguyện, một người nguyện đánh, muốn người nguyện đỡ, thì cũng không có gì đáng khiển trách.
Hơn nữa, phụ
nữ Hoa Hạ làm cái nghề này, cố nhiên là những người lười biếng., thích
ăn chơi hưởng thụ, không thích lao động, ham hưởng lạc, nhưng cũng có
nhiều người là do bất đắc dĩ. Những phương diện như y tế, giáo dục,
dưỡng lão do không hoàn thiện, nên đã bức rất nhiều cô gái phải bán đi
thân thể của mình, chứ không còn lựa chọn nào khác! Nói họ là những
người phụ nữ sa ngã, hay đúng hơn là một phần do những việc làm không
đúng của chính phủ đã bức họ vào con đường này.
Phương Minh Viễn
tiếp tục đi về phía trước, từ xe đã nhìn thấy, trước cửa hộp đêm đỗ
không ít xe, trong đó cũng có một vài chiếc xe tốt. Xem ra, nơi này kinh doanh rất chạy.
Chờ hắn đến gần, chỉ thấy ngoài cửa hộp đêm, bốn cô gái trẻ dáng người thanh thoát, mặc xường xám màu đỏ, tà xẻ tận đùi, lộ ra đôi chân thon dài, xem chừng khoảng hai mươi tuổi. Tuy rằng chưa
được gọi là tuyệt sắc, nhưng luồng thanh xuân vẫn tỏa ra ngoài. Phương
Minh Viễn âm thầm lắc lắc đầu, nơi này cách nhà máy thiết bị cán ép Tần
Tây quá gần, hơn nữa lại nằm trên con đường lớn vào thị trấn Hải Trang,
có thể nói vị trí là cực kỳ bắt mắt, xem ra phông nền của hộp đêm này
khá vững chắc!
Hắn còn chú ý thấy, những chiếc ô tô đỗ ở trước cửa này, biển số xe đến từ Phụng Nguyên, Duy Nam và Đồng Xuyên đều có.
Ngay lúc Phương Minh Viễn đi qua cửa hộp đêm, tiếp tục đi về phía trước,
chợt nghe thấy trong đêm đen truyền đến một tiếng phụ nữ thét chói tai,
tiếp theo, từ trên mái nhà một bóng người rơi xuống, trong chớp mắt đã
ngã lên nóc một chiếc ô tô ở dưới lầu! Lập tức bên ngoài hộp đêm là
những tiếng thét chói tai liên hồi! Bốn cô gái kia, bị dọa cho chết
khiếp!
Phương Minh Viễn sợ run một chút, mãi một lúc mới ý thức
được chuyện gì vừa xảy ra. Hắn bước nhanh chân tới hiện trường, chỉ thấy trên nóc một chiếc xe Santana là một cô gái tóc dài đang nằm úp xuống,
trên người ngoại trừ nội y thì không còn vật gì khác, chiếc váy ở thân
dưới cũng bị xé rách tung toé, đôi chân dài trắng muốt vẫn còn vài vết
rách, máu tươi đang chảy ra, trên chân cũng đã không có giày nữa. Tuy
không thấy rõ gương mặt, cũng không biết thương thế của cô như thế nào,
nhưng nóc chiếc xe Santana đã biến hình méo mó, trên cửa kính còn một
dòng máu đỏ tươi đang chảy xuống, xem ra người này bị thương không nhẹ.
Phương Minh Viễn vội vàng rút điện thoại, gọi cấp cứu, lại nhớ tới thị trấn
Hải Trang mặc dù có hai bệnh viện, một bệnh viện thị trấn, một bệnh viện nhà máy, nhưng không một số điện thoại nào mà hắn nhớ rõ, càng không
biết nơi này là có gọi được 120 không. Đúng lúc hắn vẫn đang chần chừ
xem phải liên hệ với ai, thì vài tên bảo an của hộp đêm đi ra từ cửa
chính. Đi mấy bước lên trước và vây quanh lấy chiếc xe.
Cầm đầu
là một thanh niên trên cánh tay có khắc một hình trạm trổ, một tay hắn
cướp lấy chiếc điện thoại trong tay Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn
không kịp đề phòng, khiến hắn lấy đi mất.
-Anh bạn, tôi khuyên
anh hãy khôn khéo một chút, nơi này không có chuyện của anh, càng không
liên quan đến anh! Đừng ở đây mà nhiều chuyện!
Người thanh niên giọng lạnh như băng nói:
-Đến lúc đó, anh muốn hối cũng chẳng kịp!
Cùng lúc đó, bốn người còn lại đem cô gái kia lật xuống khỏi xe, chỉ có điều động tác lật cô ta xuống không hề cẩn thận!
-Cẩn thận một chút!
Phương Minh Viễn lớn tiếng nói. Động tác thô bạo như vậy, sẽ khiến người ta càng bị thương nặng hơn!