Phương thiếu gia, hôm qua hai công ty Xăng dầu và Hóa dầu Trung Quốc đều có người đề xuất với Uỷ ban Quản lý tài sản nhà nước muốn mua dầu
diesel từ nhà máy hóa dầu của anh! Quyền chủ động đã nằm trong tay chúng ta rồi.
Giọng của Tông Chính nói qua điện thoại đầy vẻ hưng phấn.
-Ừh, ở đây tôi cũng có một tin tốt lành báo cho anh, có lẽ trong mấy ngày
tới có thể có mấy tỉnh bị thiếu dầu sẽ liên kết lại đề nghị vớiTtrung
ương vay dầu của chúng ta.
Phương Minh Viễn thản nhiên nói.
-Vay dầu? Vay thế nào?
Tông Chính kinh ngạc nói.
Phương Minh Viễn nói tóm tắt qua điện thoại, Tông Chính ở đầu dây bên kia trầm ngâm một lúc mới nói:
- Như vậy Phương thiếu gia, lựa chọn của anh là gì?
-Về chuyện này, không phải chúng ta đã nói rõ ràng ngay từ đầu rồi sao? Tôi hy vọng từ sau vụ thiếu dầu lầnnày, nhà nước có thể vì dân mà bỏ mấy
nhà máy lọc dầu đi. Mấy công ty bọn họ đã không thể đảm bảo nhu cầu thị
trường dầu trong nước thì phải để các doanh nghiệp tư nhân bổ sung vậy.
Ai có thể giúp chúng ta đạt được mục tiêu này, vấn đề dầu hãy cứ để kẻ
đó có phương án xử lý.
Phương Minh Viễn nói.
Tình trạng
thiếu dầu diễn biến đến mức này thức tế là ngoài dự liệu của Phương Minh Viễn. Mặc dù Tông Chính đã cho hắn xem tất cả các tài liệu đúng là hai
công ty hóa dầu này có kẻ dự định giả sản xuất dầu, từ đó tăng tốc nhảy
vọt vào thế lực hai công ty hóa dầu của nhà họ Tông. Nhưng với tình thế
này đã không phải là vì thanh tẩy thế lực nhà họ Tông nữa mà cả hai bên
cùng thiệt hại. Đúng là không đánh được hổ mà còn bị hổ vồ.
Trật
tự xã hội Trung Quốc một nửa đã vì hiện tượng thiếu dầu mà trở nên căng
thẳng, không chỉ đời sống người dân bị ảnh hưởng nghiêm trọng ngay cả
việc sản xuất của các xí nghiệp cũng không tránh khỏi, tình trạng thiếu
dầu ở Trung Quốc với quy mô lớn như vậy trước nay chưa từng có.
Mặc dù kiếp trước của Phương Minh Viễn hiện tượng thiếu dầu một năm một lần thậm chí mấy lần, giá dầu thô thị trường quốc tế tăng cao, tình trạng
thiếu dầu càng nhiều hơn; mùa xuân thì thiếu dầu, mùa hè tình hình dùng
điện căng thẳng,thiếu dầu; ngừng việc cấm đánh cá, các tàu thuyền đánh
cá khởi hành, lại thiếu dầu, ngay cả giá dầu trong nước có giảm xuống
cũng đối mặt với hiện tượng thiếu dầu, mọi người từ lâu đã bị tê liệt.
Mà mấy công ty hóa dầu đối với việc thiếu dầu chỉ biết nói! Họ lấy cớ hàng trăn lý do! Rõ ràng nắm giữ trên 90% thị trường trong nước, mà hàng năm lại kêu thua lỗ,nhà nước không tăng giá dầu, không trợ cấp thì tất
nhiên phải thiếu dầu.
Trước không nói, mặc dù mấy năm đầu thế
kỷ, nhu cầu dùng dầu thô của Trung Quốc còn có thể cung cấp hơn 50%, còn lại mới phải nhập từ thị trường nước ngoài vượt quá 50% dầu trong nước
phí so với dầu thô nhập từ nước ngoài không thể đánh đồng làm một! Ngoài phí thu mùa dầu và một vài khoản thuế khác gần như là không có gì.
Nếu không nói, mấy công ty hóa dầu này trên thị trường quốc tế đều là mua
tăng không mua giảm, vài lần như vậy thật sự làm cho người dân không
hiểu được, những người có học vấn cao, những cao đầu thông minh rốt cuộc là dài như thế nào? Giống như con mèo mù vô tình giết được con chuột,
thì họ cũng có thể đoán được giá dầu vài lần.
Còn chưa nói đến
vấn đề sau này họ còn viện đủ các lý do để không cung cấp dầu cho các
trạm xăng dầu tư nhân, đẩy những trạm xăng dầu này vào tình trạng khó
khăn. Lý do của họ rất dơn giản, giá dầu thô quốc tế không ngừng tăng
lên làm cho các nhà máy lọc dầu của họ bị tổn thất vì thế họ đã nhiều
lần nói với Uỷ ban kế hoạch và phát triển quốc gia về vấn đề giá dầu bán ra.Vì không phải lần nào đề cập đến là đều được phê chuẩn thế là “trên
có quyết sách, dưới có đối sách”, nhà nước đã không tăng giá lại còn số
lượng dầu bán ra,từ đó giảm bớt tổn thất của các nhà máy lọc dầu đòng
thời những loại “dầu lỗ vốn” chỉ bán cho những trạm xăng dầu của họ.
Ngay cả khi bọn họ nói tổn thất phải giảm sản lượng thì các xí nghiệp lọc
dầu tư nhân lại phải đối mặt với cảnh thiếu dầu để lọc. Những xí nghiệp
này không có quyền nhập khẩu và bán dầu thô, toàn bộ sản lượng dầu thô
trong nước đều nằm trong tay ba công ty Xăng dầu, Hóa dầu và dầu Hoa
Hải, những xí nghiệp không có dầu để lọc không thể không nhập khẩu dầu
từ bên ngoài, chất lượng của các giếng dầu đơn, hay dầu dưới lòng đất
phải được kiểm tra ba công ty hóa dầu này không hề xem thường những loại dầu thô này.
Hơn nữa theo các quy định chính sách quốc gia tất
cả các hệ thống phân phối và bán lẻ đều bị ba công ty hóa dầu này kiểm
soát, nếu thua lỗ trong lĩnh vực lọc dầu thì có thể bù vào các lĩnh vực
khác! Trong khi các xí nghiệp tư nhân lại không có cơ hội như vậy.
Mặc dù như vậy, Trung Quốc vẫn xuất hiện những hiện tượng kỳ lạ, những nhà
máy lọc dầu nhà nước lại kêu thua lỗ trong khi những nhà máy lọc dầu tư
nhân lại đi khắp nơi mua dầu thô gấp rút sản xuất! Bất cứ thương nhân
nào cũng không thể buôn bán thua lỗ, tại sao các xí nghiệp nhà nước bán
với giá thấp lại thua lỗ trong khi các xi nghiệp tư nhân bán với giá cao lại có doanh thu? Hoặc là “các xí nghiệp làm ăn thua lỗ” của ba doanh
nghiệp này nói dối, hoặc là hiệu suất sản xuất của các xí nghiệp nhà
nước thấp hơn so với các xí nghiệp tư nhân.
Tất nhiên trong đó
các vấn đề về bảo vệ môi trường, đãi ngộ công nhân viên cũng như các
phúc lợi khác, làm không bằng các xí nghiệp nhà nước, nhưng điều này căn bản không thể để cho người ta lý giải được hiện tượng kỳ quái này.
Phương Minh Viễn sở dĩ đồng ý với Tông Chính chuẩn bị cho hắn trữ lượng lớn
dầu bán ra chính là muốn nhân cơ hội này mở một lỗ hổng trong chính sách truy cập công nghệ hóa dầu của quốc gia,một cơ hội vào thị trường trong nước! Cho dù cuối cùng các xí nghiệp tư nhân chỉ có thể chiếm một phần
ba tổng giá trị thị trường, điều này đối với ba công ty lớn này là một
chế ước rất lớn để cho họ không thể phá vỡ sợi dây kết nối của nhân dân
mà không bị trừng phạt, và để cho thị trường nắm giá dầu.
Nhưng muốn phá vỡ chính sách truy cập công nghệ hóa dầu của nhà nước lại không phải dễ dàng gì!
Chính hắn lại không công hiến mỏ vàng nào cho quốc gia, lại đồng ý các điều
kiện khắt khe không mua dầu thô trong nước, không tiêu thụ sản phẩm tại
thị trường trong nước, cũng không thể thành lập các xí nghiệp lọc dầu
của bản thân.
Mà nhà nước cũng không ngờ rằng chính hắn có thể
lợi dụng tầm ảnh hưởng của các quốc gia Trung Đông ở Kuwait, nhận sự
giúp đỡ của hoàng tử Abdullah, cung cấp dầu thô cho các công ty hóa dầu
Anh quốc để đổi lấy kỹ thuật, thêm vận chuyển dầu thô của Tập đoàn vận
tải Quách Thị, còn có thế lực hùng hậu của nhà họ Phương, và xây dựng
thành công nhà máy lọc dầu hiện đại hóa với quy mô lớn.
Tông
Chính đang trầm tư, câu trả lời của Phương Minh Viễn nằm ngoài dự liệu
của hắn, mặc dù đúng như Phương Minh Viễn nói khi ban đầu hai người hợp
tác Phương Minh Viễn đã nói rõ ràng chuyện này, nhưng hắn lại không tin, trong lòng còn cười thầm Phương Minh Viễn đã là chó còn muốn lập đền
thờ, bây giờ nhìn lại đúng là Phương Minh Viễn muốn làm như thế thật.
Tôn Chính cân nhắc đau đầu, Phương Minh Viễn làm như vậy chắc chắn là muốn
đắc tội với ba công ty này rồi, mà nhà họ Tông cũng là một trong số đó.
Tông Chính định từ chối, chỉ là…
Tông Chính cũng hiểu trải qua trận thiếu dầu này thế lực của nhà họ Tông
trong nền công nghiệp hóa dầu đang suy yếu dần, chỉ khác là Tông gia
không hề phản kháng mà bị đá ra khỏi, hiện tại ngoài thế lực Tông gia bị đá ra khỏi còn có mấy kẻ ở cục đều bị kéo xuống nước.
Nếu như
thời gian có thể quay trở lại Tông Chính vẫn chọn làm như vậy! Chỉ có bố trí như vậy thì những kẻ muốn mượn gió bẻ măng mới sợ.
Tông gia
mặc dù đã bị suy sụp nhưng đến con rết trăm chân cứng mà lại không chết! Cũng không phải ai muốn là có thể bước thêm một bước, đã tính bước thêm thì phải chuẩn bị tinh thần bị trượt chân!.
Chỉ có như vậy Tông
gia mới có thể bảo vệ được thế mạnh cũng như tài sản của mình, đợi mấy
kỳ sau con cháu Tông gia sẽ tấn công vào chổ cao nhất về chiến trường
chính trị.
Mấy xí nghiệp hóa dầu của Tông gia đều bị hất đi, ý đồ của Phương Minh Viễn có ảnh hưởng gì đối với Tông gia?
Huống hồ Tông Chính đang ở phía sau hậu thuẫn cho Phương Minh Viễn, mặc dù
vẫn chưa được chính thức đứng bên cạnh Phương Minh Viễn hắn cũng đã thu
được lợi nhuận tương đối khá.Khoản tiền này là danh chính ngôn thuận,
quang minh chính đại vốn không cần phải lừa gạt ai cả. Điều này đối với
Tông gia đối thủ chính trị lâu dài mà nói là có ý phá lệ.
Mà nhìn thấy sản nghiệp của nhà họ Phương ngày càng lớn mạnh, ý nghĩ muốn liên
minh với Phương gia của Tông Chính càng mãnh liệt hơn!
Vì một sản nghiệp bị buộc rút khỏi mà trở thành kẻ thù với kẻ có tương lai sáng
lạng, nên chọn lựa thế nào, không cần nói cũng biết.
-Phương thiếu gia, anh đã kiên trì như vậy tôi cũng đành liều mình làm quân tử.
Tông Chính cười to nói:
- Được, tôi sẽ nghĩ cách thuyết phục ông cụ trả cho anh.
Gác máy, Phương Minh Viễn thở dài, đây đúng là người thì ở giang hồ mà thân không phải của mình. Hắn không muốn dính đến Tông Chính một điều gì,
nhưng muốn thúc đẩy sự phát triển của ngành công nghiệp hóa dầu trong
nước lại không thể không lách qua Tông gia, không có sự phối hợp biết
tường tận về ngành công nghiệp hóa dầu trong nước thì không xong.
Tiếng điện thoại lại vang lên, nhưng lần này lại không phải điện thoại của hắn, người gọi đến là bác Thời Văn Sinh.
-Minh Viễn à.
Giọng bác Thời Văn Sinh đầy mệt mỏi.
- Bác có việc nhờ cháu, cháu có thể vay Tập đoàn Carrefour hai mươi tấn dầu giúp bác được không?
-Ah? Xảy ra chuyện gì vậy?
Phương Minh Viễn lập tức ý thức tình hình chỗ Thời Văn Sinh sợ rằng đã có thay đổi, nếu không, Thời Văn Sinh không đời nào nhờ hắn vay dầu.
-Công ty Xăng dầu và Hóa dầu của tỉnh Tần Tây bắt đầu hạn chế bán dầu diesel rồi.
Thời Văn Sinh nói.
- Trữ lượng dầu trong thành phố Khang An đã cạn, mà bây giờ, một hàng dài mười mấy km đang bị tắc nghẽn trên đường quốc lộ, do đoàn xe từ tỉnh
Thục qua càng dài, không đủ dầu diesel nên không có cách nào khai thông. Nếu tiếp tục như vậy đoạn quốc lộ sẽ bị tắc dài dài.