Trùm Tài Nguyên

Chương 426: Hãy giải đáp nghi vấn cho tôi




Chu Hiểu Yên và Chư Hưng Quốc lúc này mới chú ý tới, cánh cửa phòng khách thông ra phía sau không biết từ khi nào đã mở ra, người thanh niên thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi, đi cùng với cô gái xinh đẹp vừa tiếp đón họ, chậm rãi đi đến. Chu Hiểu Yên hai má hơi nóng lên, mặc kệ nói như thế nào, nói xấu sau lưng người ta, lại bị đương sự nghe được, đương nhiên là có chút xấu hổ.
Chư Hưng Quốc lại thấy, trong giọng nói của Phương Minh Viễn dường như cũng không có vẻ gì tức giận, ngược lại càng có ý muốn châm chọc.
-Có thể khiến Phương Minh Viễn cảm thấy như vậy, thì thật là hiếm có, không biết, ta có thể hỏi một chút là vì sao không?
Chu Hiểu Yên có chút bất mãn nhìn hắn một cái.
Phương Minh Viễn ngồi xuống đối diện hai người, khẽ nhếch miệng cười, nói:
-Phó tổng giám đốc Chư, nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản. Ừ, nói như thế, anh trước đây cũng từng làm quan, anh cảm thấy một vị thất phẩm Huyện lệnh cung kính gọi anh một tiếng đại nhân thì sẽ có cảm giác rất là oai phong, nhưng nếu một vị quan tam phẩm cung kính gọi anh một tiếng đại nhân thì càng có cảm giác vinh quang hơn vậy chứ?
-Đương nhiên là cảm thấy oai hơn rồi!
Chu Hiểu Yên thốt ra nói.
-Ừ, tôi cũng vậy nghĩ như vậy!
Phương Minh Viễn cười nói. Chu Hiểu Yên sợ run một chút, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Chư Hưng Quốc trong lòng quả thực vui mừng khôn xiết, Phương Minh Viễn rõ ràng là ám chỉ, theo gia thế mà nói, Chu Hiểu Yên nếu dựa theo tiêu chuẩn trong quá khứ mà nói, cũng là mộ vị Đại tiểu thư không hơn không kém, cái danh đại thiếu gia này, có thể được một vị đại tiểu thư như Chu Hiểu Yên gọi ra, đương nhiên là có cảm giác oai hơn rồi!
-Cậu thật đúng là trẻ con, thanh niên ngông cuồng!
Chu Hiểu Yên không hài lòng nói. Cô tự nhận thấy tuổi mình cũng phải tầm mẹ của Phương Minh Viễn, bị Phương Minh Viễn trêu chọc như vậy, đương nhiên là không thấy vui vẻ gì rồi.
-Còn trẻ mà không ngông cuồng, đợi lúc già rồi, có muốn ngông cuồng cũng không được! Theo tôi được biết, Phó tổng giám đốc Chu năm đó, ở đại viện quân đội Bắc Kinh, cũng rất nổi danh ... Haha!
Phương Minh Viễn không để tâm, cười nói.
Chu Hiểu Yên da mặt cứng đờ lại, Chu Hiểu Yên trước khi đi lấy chồng, mới tầm hai mươi ba hai mươi tư tuổi, lúc ấy còn sống cùng công công trong một đại viện quân đội, nổi danh là cô gái đi đầu, mặc những gì người ta chưa dám mặc, đi đầu trào lưu thời trang đương thời. Nào thì quần loa, đầu sư tử, thậm chí là quần thụng, tất cả đều đã mặc qua. Vì thế mà chịu không ít quở trách của những người lớn tuổi. Chỉ có điều tuổi tác ngày càng cao, địa vị của cô ở Công ty cũng lớn mạnh dần, hơn nữa cũng đã có con rồi, mới thôi niềm đam mê thời trẻ, trở nên điềm đạm, chin chắn hơn. Không ngờ rằng lúc này lại bị Phương Minh Viễn nhắc đến.
Chư Hưng Quốc trong lòng cười thầm, Phương Minh Viễn này quả nhiên không phải là ngọn đèn cạn dầu, Chu Hiểu Yên cậy già lên mặt, không ngờ lại bị hắn nói một câu như vậy.
-Anh Phương, tôi và Phó tổng giám đốc Chu hôm nay đến Phụng Nguyên, là phụng sự sai khiến của Tổng công ty, đàm phán với cậu về chuyện tiêu thụ lượng dầu diesel dự trữ của quý nhà máy lọc dầu.
Chư Hưng Quốc trở lại chuyện chính nói. Hiện giờ cả nước vì thiếu dầu mà đang loạn xị bát nháo, có thể mau chóng đạt được hiệp nghị với nhà họ Phương, sau đó ổn định lại tình hình tốt nhất. Chứ cứ tiếp tục tình hình thế này, chỉ sợ một số người của hai công ty lớn này chắc sẽ lấy gậy ông đập lưng ông thôi!
Phương Minh Viễn cười cười nói:
-Không phải hai vị không biết đó chứ? Trung ương có lệnh cấm, nhà máy lọc dầu của nhà họ Phương tôi, từ nguyên liệu đến sản phẩm cuối cùng, đều không được đưa vào thị trường trong nước. Mặc dù là bán cho công ty của các vị tiêu thụ, thì cũng là không thể!
-Về điểm này, anh có thể yên tâm! Hiện giờ dầu diesel trong nước đang khan hiếm, cả nước đang vì lượng dầu diesel này mà náo loạn lên trên. Rất nhiều trạm xăng địa phương, vì thế mà đều đã xảy ra ẩu đả, thậm chí còn có địa phương làm kinh động tới quân đội. Mà bởi vì nhà xưởng thiết bị đang kiểm tu, công ty chúng tôi trong khoảng thời gian ngắn, căn bản không thể đảm bảo lượng dầu diesel mà thị trường trong nước cần. Cho nên vì cuộc sống của quảng đại của nhân dân, vì sự phát triển kinh tế của quốc gia, Trung ương đã đồng ý cho công ty chúng tôi thu mua tất cả lượng dầu diesel dự trữ của quý nhà máy.
Chu Hiểu Yên nói.
-Tất cả?
Phương Minh Viễn lắc lắc đầu nói:
-Vậy thì không thể được!
-Vì sao?
Chu Hiểu Yên bất mãn nói.
-Thứ nhất, tôi chưa nhận được thông báo từ Trung ương, cho phép tôi bán dầu cho các vị; thứ hai, ngay cả là Trung ương cho phép, cũng không có nghĩa là tôi nhất định phải đem toàn bộ lượng dầu diesel dự ttữ này bán cho các vị, trừ phi các ngươi được Trung ương trao quyền, bảo nhà chúng tôi vì nước mà bán dầu; thứ ba, trong số dầu này, chúng tôi đã có kế hoạch từ trước, tôi không thể mạo muội bội ước được; thứ tư, trong đó, còn có không ít là dầu dự trữ cho các sản nghiệp mang danh nghĩa nhà họ Phương. Đem trừ đi những khoản này thì số dầu trong tay tôi cũng chẳng còn là mấy! Cho nên, thật có lỗi!
Phương Minh Viễn thản nhiên nói.
-Đùa kiểu gì vậy, anh nói cần, thì tôi phải đem tất cả dầu của mình bán cho anh sao, để cho các anh kiếm tiền từ chỗ dầu đó sao? Thực coi nhà họ Phương là đồ ngốc chắc.
Chu Hiểu Yên và Chư Hưng Quốc ngơ ngác nhìn nhau, Chư Hưng Quốc cười ha hả nói:
-Cậu Phương, cậu quả là biết nói đùa! Nhà nước sao có thể vô duyên vô cớ thu mua toàn bộ lượng dầu diesel của nhà máy anh được? chúng tôi chỉ dựa trên giá dầu diesel quốc tế để thu mua dầu của các anh. Hơn nữa theo như chúng tôi biết, hàng triệu tấn dầu ở nhà máy đó cũng chưa có cùng ai ký kết hợp đồng tiêu thụ, không phải sao?
Ở vị trí của bọn họ, muốn biết một vài chuyện, đôi khi cũng không quá khó, nhất là với điều kiện có sự “phối hợp” của Phương Minh Viễn.
-Hợp đồng tiêu thụ? Quả thật là không có. Tuy nhiên lại có ước định giữa tôi và hoàng tử Abdullah, hợp đồng quan trọng như vậy sao?
Phương Minh Viễn khoát tay nói.
Chư Hưng Quốc và Chu Hiểu Yên im lặng không nói gì, tuy trong lòng bọn họ rất muốn nói, không có hợp đồng thì không tính toán gì hết, lượng dầu diesel này vẫn là vật vô chủ. Nhưng bọn họ cũng hiểu được, trong giới làm ăn, luôn luôn có một nhóm người, coi trọng danh dự bằng trời, lời hứa của bọn họ chính là bản hợp đồng tốt nhất! Mà Phương Minh Viễn, cho tới nay, dường như đều thuộc nhóm người ấy.
Hơn nữa điều càng phiền toái hơn chính là, chuyện này lại liên quan tới hoàng tử Abdullah, tuy rằng, Kuwait chỉ là một tiểu vương quốc, nhưng người ta là Vương tử, đến nước mình, thân phận địa vị, cũng chỉ kém Ủy viên bộ Chính trị một bậc. Hơn nữa, theo truyền thống của Trung Quốc, ngoại giao không phải là việc nhỏ. Huống chi lại là một quốc gia Trung Đông, bọn họ nào dám tùy ý giật dây để Phương Minh Viễn bội ước! Nếu chẳng may có câu nào nói không đúng, khiến cho hoàng tử Abdullah bất mãn, đề xuất kháng nghị lên bộ Ngoại Giao, thì đúng là mất mặt!
Lúc công ty cửhọ đến, đã nghĩ tới việc Phương Minh Viễn sẽ đề ra những điều kiện hà khắc, hoặc là nâng cao giá cả, thậm chí còn suy xét đến việc Phương Minh Viễn sẽ đề xuất phải đưa thành phẩm của nhà máy lọc dầu vào thị trường nội địa, nhưng thật là không ngờ, hắn lại cự tuyệt không bán!
-Anh Phương, như vậy tôi có thể hỏi, khi nào thì ước định giữa anh và hoàng tử Abdullah được thực hiện?
Chu Hiểu Yên chớp mắt, mỉm cười nói.
-Hoàng tử Abdullah nói với tôi rằng, ước định sẽ được thực hiện ở thời điểm thích hợp! Tôi chỉ cần chuẩn bị thật tốt cho hắn!
Phương Minh Viễn nhún vai nói:
-Có lẽ là ba đến năm tháng nữa, cũng có thể là ngay ngày mai, dầu sẽ được chở đi từng chuyến đến nơi cần đến!
Chu Hiểu Yên và Chư Hưng Quốc quả thực là muốn ói ra máu, nào có ước định như vậy? Nếu hoàng tử Abdullah một năm nữa vẫn chưa cần, thì Phương Minh Viễn sẽ đem lượng dầu diesel này dự trữ tiếp trong một năm sao? Phí bảo tồn chỗ dầu này, cũng không phải nhỏ! Nhưng Phương Minh Viễn nói có bài bản hẳn hoi, hai người biết rõ hắn không bao giờ ăn nói bừa bãi, cũng không có cách nào khác.
-Anh Phương, hiện giờ dầu diesel trong nước đang khan hiếm, nhiều trạm xăng đã xảy ra rối loạn, cuộc sống của ngàn vạn quốc dân đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng, kinh tế quốc dân phát triển cũng bởi vậy mà chậm lại. Đến chú của anh là Thời Văn Sinh, cũng chịu chịu thiệt hại nặng nề. Hai công ty chúng tôi, đã nhập về một trăm ngàn tấn dầu diesel từ thị trường quốc tế, nhưng chỉ có thể giảm bớt một chút gánh nặng. Hiện tại đúng là mùa tiêu dùng dầu diesel, chúng tôi cho dù muốn mua dầu trên thị trường quốc tế, cũng khó mà mua đủ...
Chư Hưng Quốc lại nhắc lại tình cảnh của mình.
-Phó tổng giám đốc Chư nói như vậy, làm tôi cảm thấy có chút khó hiểu!
Phương Minh Viễn ngồi thẳng dậy, cầm lấy mấy trang tư liệu từ trong tay Lâm Dung, nhìn vài lần nói:
-Mấy tháng nay, bởi vì thời tiết nóng bức, tình hình cung cấp điện gặp rắc rối, nhà máy phát điện chạy dầu diesel đang làm ăn tốt, hơn nữa lúc này cũng là thời điểm thuyền đánh cá làm ăn được, cũng sẽ tiêu hao lượng lớn dầu diesel. Hơn nữa mùa mưa đã đến, phát sinh nhiều tai họa về địa chất, các nhân tố này, khiến cho lượng tiêu dùng dầu diesel tăng cao! Những điều này cũng không phải cái gì bí mật, cũng không phải chỉ năm nay mới xảy ra. Nhưng vì sao hai quý công ty, trong nửa năm đầu, lại xuất ra ngoài một lượng lớn dầu diesel? Còn đem nhà xưởng máy móc ra kiểm tu trong khoảng thời gian này. Hai vị có thể cho tôi biết, là vì sao không?
-Điều này...
Chư Hưng Quốc và Chu Hiểu Yên nhất thời cũng không biết phải mở miệng như thế nào. Thân là cán bộ cấp cao trong công ty, đương nhiên là biết, vì sao lại có đợt khủng hoảng thiếu dầu như thế này. Chính là bởi vì nhà họ Tông suy sụp, lợi ích của mấy công ty xăng dầu lớn bị xáo trộn. Một mặt, các thế lực cũ muốn giành được lợi ích lớn hơn, một mặt, các thế lực mới cũng muốn bon chen giành phần cho mình. Cho nên, một bộ phận người đã ngấm ngầm thao túng sự xuất hiện của vụ khủng hoảng này.
Nhưng điều bọn họ không ngờ đến chính là, bởi vì Tông gia có người phối hợp giữa các công ty xăng dầu lớn, khiến cho lượng dầu diesel tồn kho bị đem đi xuất khẩu. Đây mới là lý do căn bản làm xuất hiện vụ khủng hoảng thiếu này.
Mà mấy công ty xăng dầu lớn này, đương nhiên, chủ yếu là công ty Xăng dầu và Hóa dầu phản ứng chậm chạp, không có các chính sách đối phó đúng đắn, khiến cho đợt khủng hoảng này ngày càng nghiêm trọng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.