-Chổ tôi có một tư liệu thống kê của hải quan, từ những số liệu này, công ty lớn Xăng dầu và Hóa dầu Trung Quốc , trong sáu tháng đầu năm nay, lượng dầu diesel xuất khẩu vượt qua hai trăm bốn trăm ngàn tấn, chỉ trong một tháng, hai quý công ty đã xuất khẩu tới sáu mươi bảy vạn tấn. Hai vị có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là lí do tại sao không?
Phương Minh Viễn đập mấy trang giấy trong tay, mỉm cười nói.
Chư Hưng Quốc và Chu Hiểu Yên có nhìn Phương Minh Viễn có vẻ tức giận, bọn họ không tin, Phương Minh Viễn có thể lấy được tư liệu thống kê của hải quan, hắn lại thông minh như vậy, mà không thể đoán ra mục đích thật sự đằng sau hành vi bất thường này của công ty họ?
Phương Minh Viễn coi như không nhìn thấy sự tức giận của họ mà nói:
-Thành thật mà nói, lúc nhìn thấy số liệu thống kê này, tôi đã nghĩ rằng, nếu một nhà nghiên cứu địa lý, một nhà thám hiểm và một cán bộ của cục Thống Kê bất hạnh lưu lạc đến sa mạc Sahara, trong vòng một tháng, không nhận được bất kì viện trợ nào từ bên ngoài, chỉ dựa vào năng lực của bản thân, mọi người nói, ai có thể sống sót đến cuối cùng?
Chư Hưng Quốc và Chu Hiểu Yên có vẻ không thích ứng được với cách thức nói chuyện đầy tính khiêu khích này của Phương Minh Viễn, trong nhất thời còn chưa biết trả lời như thế nào. Phương Minh Viễn cũng không vội mà công bố đáp án, chỉ chống tay nâng cằm, đưa mắt quan sát hai người.
Chu Hiểu Yên nháy mắt ra hiệu với thư ký của mình, người thư ký lập tức hiểu ý liền giơ tay nói:
-Anh Phương, theo tôi thấy, đương nhiên là nhà thám hiểm nổi tiếng thế giới kia rồi!
Phương Minh Viễn dương hai hàng lông mày lên nói:
-Vì sao?
-Nhà địa lý học chưa chắc đã có kinh nghiệm sinh tồn ở sa mạc, nhưng nhà thám hiểm kia, khẳng định là có kinh nghiệm sinh sống trong sa mạc, cho nên hắn đương nhiên phải là người sống lâu nhất rồi!
Người thư ký tự tin nói.
Phương Minh Viễn lại nhìn Chư Hưng Quốc, Chư Hưng Quốc nói:
-Tôi thì lại cảm thấy đó sẽ là nhà địa lý học, cũng không phải không có khả năng. Rất nhiều nhà địa lý học đều đã tự mình đi tới các nơi, thực địa khảo sát địa phương. Những người mà chỉ dựa hoàn toàn vào lý luận suông, thì không thể trở thành nhà địa lý học nổi danh toàn cầu được!
Chư Hưng Quốc tuy rằng cảm thấy câu hỏi này của Phương Minh Viễn, dường như có ám chỉ gì khác, nhưng trong thời gian gấp gáp như vậy, hắn cũng chỉ có thể chiếu theo kiến thức phổ thông mà đáp.
-Không không không, hai vị đều sai lầm rồi!
Phương Minh Viễn cười nói:
-Đáp án đúng phải người cán bộ của cục Thống kê có khả năng sống sót cuối cùng!
-Vì sao?
Chư Hưng Quốc và Chu Hiểu Yên đồng thanh hỏi. Hai người thư ký cũng kinh ngạc nhìn.
-Rất đơn giản, bởi vì lượng nước trong người hắn là nhiều nhất!
Phương Minh Viễn không đổi giọng, nói.
Chư Hưng Quốc và Chu Hiểu Yên run lên một lát, lập tức bừng tỉnh, thần sắc dở khóc dở cười. Bọn họ thật không ngờ, trong lúc này, Phương Minh Viễn còn có thể nhàn hạ thoải mái mà chơi trò chơi cân não!
-Cho nên tôi đang nghĩ, những số liệu này, trong đó có bao nhiêu là khống, có bao nhiêu là thật? Hai đại công ty xăng dầu, nửa năm đầu rốt cuốc đã xuất khẩu ra bao nhiêu dầu diesel? Khủng hoảng dầu trong nước, rốt cuộc có phải do con người gây ra.
Phương Minh Viễn nói tiếp, khiến hai người họ cười không nổi.
Chư Hưng Quốc cười nói:
-Cậu Phương cứ nói đùa, đây là số liệu thống kê của hải quan, chúng tôi có thể thay đổi được gì!
Chu Hiểu Yên cũng liên tục nói phụ họa.
Phương Minh Viễn cười cười, đặt tập tư liệu lên mặt bàn nói:
-Được rồi, có lẽ do tôi lo lắng nhiều! Tục ngữ nói “bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính”(Không làm chính trị thì không thể bàn chuyện chính trị), tôi cũng không cần quan tâm!
Chư Hưng Quốc và Chu Hiểu Yên lúc này mới ngầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy trong phòng đang bật điều hòa không khí, nhiệt độ vô cùng thoải mái, nhưng Chư Hưng Quốc vẫn cảm thấy sau lưng mình toát hết mồ hôi hột. Phương Minh Viễn này, quả nhiên là danh bất hư truyền.
-Cậu Phương...
Chư Hưng Quốc há hốc mồm, chần chừ một chút nói:
-Nếu hoàng tử Abdullah không xác định khi nào thì thực hiện ước định giữa hai người, công ty tôi nguyện ý lấy một trăm mười phần trăm giá cả thị trường thu mua lượng dầu diesel này. Hơn nữa công ty tôi có thể hứa hẹn, nếu đến lúc hoàng tử Abdullah thật sự cần chỗ dầu đó, mà quý nhà máy sản xuất không đủ, chúng tôi có thể giúp đỡ bồi thêm vào, tuyệt đối sẽ không khiến nhà máy các anh khó xử! Không biết, nói như vậy, cậu có thể...
-Đến lúc đó quý công ty có thể lấy một trăm năm mươi phần trăm giá thị trường cho tôi chứ?
Phương Minh Viễn không kìm nổi cười nói, mượn gió bẻ măng, đó là điều bắt buộc của các lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước. Phương Minh Viễn kiếp trước kiếp này, đều đã nghe qua vô số ví dụ.
Chư Hưng Quốc nét mặt già nua đỏ rực lên, liên tục xua tay nói:
-Anh Phương thật biết nói đùa, điều này sao có thể! Chúng ta thiết lập hợp đồng song phương, và điều khoản này có quy định rõ ràng trong hợp đồng. Như vậy là được đúng không?
-Chúng tôi cũng có thể đưa ra cam đoan tương tự!
Chu Hiểu Yên lập tức ngắt lời nói:
-Công ty chúng tôi chỉ vì không ít công xưởng đang tiến hành kiểm tu, cho nên sản lượng dầu cung cấp không đủ, một khi khôi phục sản lượng bình thường, sẽ còn vượt hơn số sản lượng của công ty họ!
Chư Hưng Quốc trong lòng hết sức bất mãn, Chu Hiểu Yên này quả là biết “chia sẻ vinh quang”!
Phương Minh Viễn nhìn Chư Hưng Quốc và Chu Hiểu Yên cẩn thận từ trên xuống dưới một lúc lâu, hai người Chư Hưng Quốc và Chu Hiểu Yên bị hắn nhìn tới mức không biết phải làm sao.
-Anh Phương, ý của cậu là...
Chư Hưng Quốc không kìm nổi hỏi.
-Đối với việc hai vị đường xa đến đây, tôi vô cùng hoan nghênh, nhưng về lời đề nghị của hai vị, tôi không có hứng thú!
Phương Minh Viễn thẳng thừng nói.
-Vì sao?
Chư Hưng Quốc và Chu Hiểu Yên đồng thanh nói. Bọn họ quả thực không thể lý giải, Phương Minh Viễn này rốt cuộc là nghĩ như thế nào, món hời như vậy mà cũng muốn khước từ .
-Bởi vì tôi không thể mạo hiểm như vậy, càng không đáng để vì thế mà bị hàng nghìn người chỉ trỏ! Ảnh hưởng đến thanh danh của nhà họ Phương!
Phương Minh Viễn đứng dậy, nhún nhún vai nói:
-Tôi còn có chuyện phải giải quyết, Dung Dung, giúp tôi tiễn hai vị khách!
Chư Hưng Quốc và Chu Hiểu Yên lúc ấy đều hoàn toàn không hiểu, vì sao Phương Minh Viễn không cho mình một lần bàn bạc.
-Anh Phương, phương án này có điểm nào không hài lòng thì mọi người cùng nhau thương lượng!
Chư Hưng Quốc cũng vội vàng đứng lên, gấp giọng nói.
-Đúng vậy, anhPhương, có điểm nào không hài lòng cứ nói ra, mọi người cùng nhau thương lượng!
Chu Hiểu Yên cũng có chút luống cuống tay chân.
-Chư tổng, Chu tổng, nếu hai người đã chuẩn bị về những vấn đề trong phương án này thì tôi nghĩ hôm nay nên dừng ở đây thôi!
Dứt lời, Phương Minh Viễn cũng không quan tâm đến Chư Hưng Quốc và Chu Hiểu Yên nữa, cứ nghênh ngang mà bước đi.
-Anh Phương, anh Phương!
Nghe thấy tiếng gọi sau lưng, Phương Minh Viễn trong lòng âm thầm cười lạnh, công ty Xăng dầu và Hóa dầu thật đúng là gây được sự chú ý, tăng giá có 10% mà đem lượng dầu dự trữ thu mua từ chỗ mình, sau đó lại đầu tư vào thị trường trong nước, cứ như vậy, đúng là giúp họ gỡ rối vấn đề, giải quyết vấn đề cho họ, còn chính mình lại phải vì bọn họ mà mang tiếng bội ước, mà chỉ vì cái giá 10% kia thôi sao?
Hơn nữa, sau này nếu việc này lan truyền ra ngoài, mọi người cũng sẽ không thấy những nguy cơ mà Phương gia phải chịu trong đó, mà chỉ biết nhìn đến 10% kia, Phương Minh Viễn chắn chắn có thể khẳng định, hai công ty lớn này về sau chắc chắn sẽ nói về 10% này, đến lúc đó, nhà họ Phương làm không tốt thì sẽ trở thành nhân tố quan trọng dẫn đến sự thua lỗ trong năm nay của hai công ty lớn này. Mà tới lúc đó, những người quốc dân chịu đựng nỗi khổ khan hiếm dầu sẽ đối đãi với nhà họ Phương như thế nào?
Vì 10% này, vừa phải gánh vác nguy cơ, lại tổn hại đến thanh danh, người của hai công ty này, chẳng lẽ thực sự nghĩ rằng mình là người vì tiền mà không biết xấu hổ sao?
Trong ba ngày tiếp theo, Chư Hưng Quốc và Chu Hiểu Yên mỗi ngày đều đến tiến hành thương thảo với Phương Minh Viễn, đôi bên còn nhiều vấn đề cần giải quyết. Ý kiến của Phương Minh Viễn rất rõ ràng, hắn thà rằng lựa chọn phương án cho tỉnh Tương mượn, miễn các phí thủ tục, miễn lợi nhuận, chứ không đem bán cho hai công ty này, tuy rằng cả hai công ty đều đã đẩy giá lên cao một trăm ba mươi phần trăm!
Mà Chư Hưng Quốc và Chu Hiểu Yên cũng đã nói hết nước hết cái, cho dù là trung ương có đồng ý với phương án của tỉnh Tương, nhưng lúc chấp hành, vẫn cần đến sự phối hợp của hai đại công ty xăng dầu này thì mới được. Nếu họ không thể thu mua chỗ dầu nàym thì họ cũng sẽ cự tuyệt không tiêu thụ dầu nhà họ Phương!
Đôi bên lâm vào thế giằng co!
Lúc này, cũng không biết là hai công ty lớn này có bên nào nảy sinh ra vấn đề, đem nội dung cuộc đàm phán giữa nhà họ Phương và hai công ty lớn này tiết lộ ra ngoài, nhất thời khiến cả nước bị chấn động lớn. Tuy mọi người không rõ, vì sao nhà họ Phương thà rằng lựa chọn một phương án cho mượn không lấy tiền, chứ không muốn đem dầu bán cho hai công ty Xăng dầu và Hóa dầu, nhưng bọn họ vẫn ý thức được, chính sự tắc nghẽn từ phía hai công ty này, khiến cho một trăm vạn tấn dầu diesel kia không thể nhanh chóng đưa vào thị trường!
Trong thời gian đó, các phương tiện truyền thông lớn đều đưa tin về việc này. Các nơi chịu thiệt hại nặng nề do thiếu dầu ở tỉnh Tương và tỉnh Tần Tây cũng đều tiến hành báo cáo về việc này, đối với hành vi cản trở này của hai công ty xăng dầu lớn đều tỏ vẻ phẫn nộ và bất mãn. Theo sau, chính quyền Trung ương cũng rõ ràng chỉ rõ, đôi bên phải từ bỏ, tất cả lấy đại cục làm trọng, cố gắng mau chóng đạt được hiệp nghị, hình thành phương án, để giải quyết vấn đề thiếu dầu trước mắt lan rộng trên cả nước. Đến những cán bộ cấp cao của hai công ty này, cũng có những người có ý kiến khác, yêu cầu công ty tạm thời từ bỏ ích lợi để giải quyết tình trạng thiếu xăng dầu làm trọng!
Hai công ty đến lúc này cũng đã hiểu được thật sự là không thể kéo dài thêm nữa, tình hình nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ chỉ chuyển biến xấu đi, những gì bọn họ gặp phải chỉ sợ không chỉ là bãi chức miễn quan, vì thế cũng nhanh chóng khuất phục trước Trung ương, tỏ vẻ phục tùng mệnh lệnh của Trung ương, toàn lực phối hợp để giải quyết nạn thiếu dầu trong cả nước.