Trùm Tài Nguyên

Chương 428: Giao dịch ngầm




Chính quyền Trung ương thông qua Tô Hoán Đông và Tô Ái Quân chính thức thăm dò ý của Phương Minh Viễn, là mong muốn đem dầu diesel dữ trữ bán cho công ty Xăng dầu và Hóa dầu, còn đồng ý dựa vào đề án của tỉnh, thực hiện phương án cho mượn dầu.
Điều khiến cho các lãnh đạo cấp cao của hai công ty xăng dầu lớn vô cùng tức giận là, câu trả lời mà Phương Minh Viễn đưa ra lại là, bất kể là bán xăng dầu hay là mượn xăng dầu đều không có liên quan, giữa hai bên có thể thương thảo, dù sao những loại dầu diesel này, sau khi vận chuyển đến các tỉnh, cũng phải thông qua trạm xăng dầu của hai công ty Xăng dầu và Hóa dầu tiến hành tiêu thụ ra nước ngoài. Nhà họ Phương đồng ý chính quyền trung ương cho phép thành phẩm của nhà máy lọc dầu của nhà họ Phương đưa vào thị trượng trong nước làm điều kiện tiên quyết, trước tiên cung cấp xăng dầu tới các tỉnh , giảm bớt việc dùng dầu diesel, khôi phục lại quá trình sản xuất, cuộc sống trật tự cho xã hội. Sau đó mọi người mới ngồi xuống, từ từ bàn bạc, đây rốt cuộc là bán dầu hay mượn dầu!
Có được sự cho phép của chính quyền, sự phối hợp của nhà họ Phương , Bộ đường sắt cũng vì thế cũng chuẩn bị một lượng xe bồn chuyên chở dầu lớn, vì thế dưới danh nghĩa nhà máy lọc dầu của nhà họ Phương , lượng dầu diesel dự trữ ở trong nước và ngoài nước hơn 800 ngàn tấn nhanh chóng được vận chuyển về các tỉnh bị thiếu! Hiệu quả tức thì các nơi đã giảm bớt việc dùng dầu hỏa.
Khoảng chừng ngày mùng 10 tháng 8 trở lại đây, việc thiếu thốn dầu ở hầu hết Hoa Hạ hoàn toàn đã bình ổn trở lại. Cuộc sống sản xuất của xã hội đã khôi phục bình thường .Nhưng đối với lần thiếu hụt nguồn dầu lần này, trong lòng mọi người vẫn còn sợ hãi! Mà trên báo chí truyền thông, mặc dù thông báo về việc thiếu hụt nguồn dầu rất ít nhưng tiếng nói phản hồi về vấn đề xảy ra việc thiếu xăng dầu ngày càng mạnh mẽ!
Mọi người đều biết, vấn đề thiếu dầu vô cùng nghiêm trọng lần này rất rốt cuộc là do đâu mà có? Mà lũng đoạn thị trường dầu thô và dầu nhớt trong nước thì phải có trách nhiệm như thế nào? Sau này cần phải làm thế nào để ngăn chặn tình hình này xảy ra? Dù sao, việc lần này cũng may có lượng dự trữ dầu của nhà họ Phương đã cứu nguy, lần sau thì sao? Lần sau nhà họ Phương còn ”vừa may” có một lượng lớn dầu như lần này không ?
Theo tình hình phát triển kinh tế ở trong nước, nhu cầu về nguồn năng lượng, chắc chắn sẽ ngày càng lớn. Nếu nói, những công ty xăng dầu trong nước này lại rơi vào tình trạng này, bởi vậy mà gây ra một loạt hậu quả, sẽ do ai phụ trách ?
Các tỉnh trong cả nước đều trong thống kê thiếu dầu lần này, ảnh hưởng tiêu cực cho nền phát triển của kinh tế của vùng, nhất là tổn thất của nền kinh tế . Tuy rằng đã đưa ra số liệu cụ thể nhưng còn cần đối chiếu một thời gian. Nhưng có một điều có thể khẳng định, con số ở này có thể lên đến mức kinh người! Nếu nói đến việc tính toán phạm vi trong cả nước, tổn thất về tai nạn xe cộ càng kinh người!.
Phương Minh Viễn ngồi ở trước cửa thư phòng của mình, không tập trung lật đi mấy trang sách, mà ở một bên của phòng, Phùng Thiến, Triệu Nhã và Lý Vũ Hân ba người ngồi cũng nhau ngồi xem >. Sách trong tay họ đương nhiên là bản tiếng trung rồi..
> đã tung ra thị trường hơn mười quốc gia như Mỹ, Anh , Pháp , Đức , Nhật Bản , Canada một cách thuận lợi vào mùa lễ Giáng Sinh. Bởi vậy “Phương” người nổi tiếng cũng tự mình viết những dòng khen ngợi. Và còn dùng lời của hắn chuyển thành kịch bản phim. Lập tức thu hút đượ sự chú ý của rất nhiều người.
Mà mọi thứ đã xảy ra tiếp đó đều thuận thành tác phẩm, > một phần ở thị trường trong nước cũng đạt được thành tích tốt. Sách lại một lần nữa được tái bản, cũng đứng vào bảng tiêu thụ của thị trường thế giới, do đó Joannie mới trở thành nhà văn học nổi tiếng dành cho thiếu nhi trên thế giới. Thân phận cũng lập tức phong phú lên.
Chỉ có điều quá trình đưa vào Hoa Hạ, cũng không thuận lợi như vậy. Thứ nhất, phải có một nhà xuất bản tư nhân, mà ở vào năm 95, 96 điều đơn giản đó quả là mò kim đáy bể .Tính quan trọng của công tác tuyên truyền đó là từ trước khi kiến quốc, chính phủ đã có nhận thức rõ ràng rồi. Cho nên, đối với khối ý thức tư tưởng này, khống chế cực kỳ nghiêm khắc. So sánh với nó , bất luận là chính phủ Đài Loan hay là chính phủ dân quốc đầu tiên, so sánh với bây giờ, chắc chắn có sự khác nhau về mức độ mạnh yếu!
Cuối cùng, Phương Minh Viễn không thể không chọn nhà xuất bản của tỉnh Vu Quỳnh. Lấy danh nghĩa của nó , mua ngay quyền phát hành bản tiếng Trung > ở trong nước Hoa Hạ.
Thứ hai, là một nhà văn học nước ngoài, trước khi gia nhập vào Hoa Hạ, nội dung tư tưởng đã được cơ quan có liên quan xét duyệt. mà chính là việc tiến cử > đã bị giữ lại rất lâu, nhân viên chịu trách nhiệm xét duyệt, kiên trì cho rằng > tuyên truyền tư tưởng chủ nghĩa tư bản, tuyên truyền tư tưởng phong kiến phương tây còn sót lại, cho nên vẫn giữ lại không cho phát hành. Kết quả là , ngoại trừ bản tiếng Anh > dường như cũng bắt đầu xin xuất bản các loại ngôn ngữ như tiếng Pháp, Ý, Đức, tại thời điểm đã có tên đứng đầu bảng xếp hạng, bản tiếng trung của >chỉ có bản chữ Phồn thể.
Cuối cùng, vẫn là người ở tổng cục điện ảnh Phương Bân biện hộ, lúc này mới xem như có ý nghĩa phát hành.
Mà người trong nước chuyên tâm phiên dịch > cũng đã gửi đến để ở trên bàn của Phương Minh Viễn, lập tức khiến cho Triệu Nhã bọn họ với chủ ý của Lý Vũ Hân lấy cớ là đến Phụng Nguyên nghỉ hè . Ba cô gái rất thích thú câu chuyện kỳ ảo về đứa trẻ trong dị quốc giậy phép thuật!
Phương Minh Viễn bản thân cũng chú ý đến bộ truyện > này, dường như so với kiếp trước là một bước tiến không nhỏ. Đây có lẽ cũng là tốn mấy triệu bảng Anh để đạt được, và cũng là tác dụng tốt mà Joanie.đã xây dựng được.
Mà cho tới bây giờ , không chỉ công ty điện ảnh Jade Bird có ý định đến hợp tác quay phim > , ngay cả công ty 3 sao Dreamworks và Ca Hóa Bỉ Á cũng có ý muốn hợp tác . Ngay cả công ty điện ảnh Cameron cũng có chút động lòng rồi!
Tuy nhiên Phương Minh Viễn căn bản không có dự định đem bộ truyện này giao cho Cameron. Lịch quay của Cameron đã sắp xếp tận 5 năm tới của thế kỉ mới rồi, nếu mà giao > cho họ , thì muốn xem được > e rằng phải đợi đến sau năm năm của thế kỉ mới. Thời gian này, đã khá lâu rồi.
Cho nên hắn vắt hết óc suy nghĩ, muốn kiếp này xem được bộ phim đó, còn có đạo diễn nào để lại ấn tượng cho hắn.
-Mẹ nó, không phải ai cũng sau khi ăn được một quả trứng thơm ngon, đều muốn đi nhìn con gà mà đẻ ra quả trứng đó! (kẻ thọc mạch)
Phương Minh Viễn lẩm bẩm. Bộ phim của kiếp trước, các tác phẩm ưu tú hắn nhớ cũng không phải ít, tình tiết cũng khá là rõ ràng, diễn viên chính cũng ấn tượng, nhưng ngoại trừ là người đam mê bộ phim, sau khi xem hết phim ai còn biết được đạo diễn rốt cuộc là ai? Nhất là những người đạo diễn nước ngoài!
-Minh Viễn, cậu đang nói cái gì thế?
Lâm Dung đẩy cửa bước vào, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
-Không có gì, chỉ là cảm thấy đoạn dịch này không tồi. Đọc lên rất có ý văn, khiến cho tôi cảm thấy trước mắt bừng sáng.
-Phương Minh Viễn gấp quyển sách lại cười nói.
-Tôi đang nghĩ, có nên hay không thiết lập một giải thưởng, thưởng cho nhóm nhân viên dịch các tác phẩm văn học nước ngoài hoàn hảo.
Về điều này , Phương Minh Viễn có đầy nhận thức .Trong nhà của hắn có một bộ > thời dân quốc được xem như là phiên bản cũ trong nước, làm người ta sau khi đọc xong, dư âm còn sót lại.Nhưng sau khi kiến quốc, trong một thời gian dài , đối với tác phẩm văn học ưu tú nước ngoài trình độ thu hút không đủ, đây cũng cho biết trình độ phiên dịch của các nhân viên trong nước ngày càng tuột dốc, cho nên trong một thời gian ngắn này, tác phẩm nước ngoại được dịch chuyển sang tiếng trung, đọc lên thì mất đi quan niệm về nghệ thuật, điều đó khiến cho người cảm thấy tác giả là một người nước ngoài tinh thông văn học .
Lâm Dung thì sao cũng được gật gật đầu nói:
-Nếu nói đây là điều ông muốn, đây cũng không phải chuyện khó khăn gì. Ngài dự định trao cái vinh dự này cho ai?
-Tôi nghĩ vẫn là Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ thì tốt hơn. Sau này khi bình chọn. thì cũng ít chịu sự cản trở!
Phương Minh Viễn tiện tay để trên bàn nói:
--ttiền thưởng khoảng 10 triệu đô la hồng kong là được rồi, mỗi năm bình chọn một lần, bao gồm người dịch trong nước và của Hồng Kông! Những cái khác, liền giao cho Thu Hạ và Tiểu Thúc bọn họ mệt là được rồi! Được rồi, có việc gì thế?
Lâm Dung buồn cười nhìn Phương Minh Viễn, Người lớn như vậy rồi , Cu nhiên còn thích ngồi ở bên cửa sổ, ngồi chẳng ra ngồi, đứng cũng chẳng ra đứng. Nếu là một người không quen biết đến ai có thể tin hắn là Phương thiếu gia tiếng tăm như cồn!
“Chú Tô đến đây, và hắn cùng đến , còn có ….Tương Quân !” Lâm Dung nói.
“Hả? Chú Tô Và Chú Triệu đến rồi?” Tôi lập tức sẽ xuống !” Phương Minh Viễn thay đổi sắc mặt nói . hai người này cùng đến một lúc không phải chuyện dễ dàng a.
Tô Ái Quân và Tương Quân ngồi ở trong phòng khách, đang hào hứng bàn luận về phòng khách của Phương Minh Viễn.
-Chú Tô, chú Triệu, các chú làm sao lại đến đây?
Phương Minh Viễn từ trên lầu đi xuống cao giọng nói. Tô Ái Quân thì không nói gì, dù sao hắn cũng ở tại Phụng Nguyên, Còn Tương Quân lúc nào thì đến Phụng Nguyên, làm sao mà không có tin tức gì?
-Đến chùi khu cho tiểu tử ngươi a!
Tương Quân cười to lớn:
-Tiểu tử ngoan, một thời gian không gặp, câu đã cao to hơn rồi! cứtiếp tục như vậy, phỏng chừng hồi năm ngoái, cậu cũng cao 1m85 rồi!
Phương Minh Viễn vừa chuyển mắt, liền hiểu rõ mấy phần, cười nói:
-Vậy chú Triệu đứng ở bên nào?
-Đương nhiên là đứng ở bên cháu rồi! Sống chết của bọn chúng , liên quan đếch gì tới ta! Chẳng qua là có một chút không qua mặt được thôi!
Tương Quân không chút do dự nói.
-Cho nên, cháu không cần để ý đến thể hiện của chú Triệu, chỉ lo ăn nói hung hồn sắc bén là được rồi! Chú Triệu chỉ cần truyền lời! Bọn họ ít nhiều cũng không đâu long!
Tô Ái Quân ở một bên cũng chỉ cười mà không nói.
-Vậy thì tốt quá rồi!
Phương Minh Viễn trong lòng vô cùng hưng phấn, Tuy rằng không nghĩ đến Tương Quân sẽ đến, nhưng cuối cùng cũng đợi được ngày này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.