Mà đằng sau hắn còn bốn thanh niên xem ra khoảng hai tư hai năm tuổi đang đuổi theo hắn, vừa đuổi vừa chạy thỉnh thoảng còn có người hô:
-Chặn nó lại, đừng để cho nó chạy về hướng ký túc xá.
-Bốn tên to đầu còn không bắt nổi một thằng oắt con nói ra há chẳng để người ta cười cho!
-Bên này, bên này! Chặn bên này! Mẹ nó, lão Tam nếu mày còn kéo nữa, làm lỡ việc mọi người, tao sẽ đánh gãy cái chân chó của mày đấy.
Lưu Dũng và Phương Minh Viễn nghe rất rõ, ban đầu họ còn tưởng bọn học sinh ẩu đả đánh nhau, loại này trong trường học mặc dù không nhiều nhưng cũng không phải không có, thông thường đều là chồng nói ý chồng vợ nói ý vợ, tất cả như một lũ trẻ con, đúng là cơn tức giận của bọn trẻ, vì thế có xảy ra những chuyện như thế này chỉ cần không liên quan đến người mình quen. Dù sao thì những kẻ giỏi mới nổi loạn, ba năm không được, bình thường cũng không phải nổi loạn đến mức không thể cứu vãn nổi.
Bây giờ xem ra hình như cũng không phải như vậy, bốn thanh niên đó xem tuổi bọn chúng, nghe giọng điệu chúng nó nói chuyện thì giống với lũ đầu gấu trong xã hội hơn. Liền sau đó,hai kẻ nghe vẻ hung hãn hơn liền đưa ra quyết định.
Thằng nhóc trẻ tuổi kia lúc này cũng bắt đầu chú ý đến hai người Phương Minh Viễn đang qua đường. Hắn chần chừ một lúc, cuối cùng không phải là chạy về hướng Phương Minh Viễn cầu cứu mà nghiêng về hướng bên trong chạy tiếp. Phương Minh Viễn âm thầm gật đầu, từ điểm này cho thấy, tính cách của thằng nhóc này có vẻ hay, đến lúc này mà vẫn không muốn liên lụy đến người vô can.
Bốn tên thanh niên áp sát phía sau, Phương Minh Viễn cao giọng nói:
-Chúng mày đang làm gì đấy? Trong trường cấm đánh nhau! Chúng mày không dừng tay lại tao sẽ báo với bảo vệ.
Người thanh niên bị đuổi nghe thấy quay đầu lại vội nói:
-Mấy người mau chạy mau đi.
Hai tên này nghe vẻ học dốt, nếu như vậy mà có thể dọa bốn tên đằng sau mình, tự mình hà tất phải tha cho hai tên bọn họ.
-Báo động.
Một trong tên đuổi theo thằng nhóc đó cười nhạt nói:
-Em bốn, anh đi cảnh cáo hai tên không biết trời cao đất dày kia để cho chúng hiểu cái gì gọi là hiện thực xã hội.
-Vâng!
Bốn tên trong bọn chúng phân ra một tên đi thẳng đến chỗ Phương Minh Viễn hai người nhìn cho rõ ràng. Tên này cùng tầm khoảng hai tư hai năm tuổi, cắt tóc ngắn, phía trước trán để lại mấy sợi dài! Cách ăn mặc quái dị này có từ những năm 96 ở Trung Quốc, mấy đứa xuất phát từ gia đình gia giáo tuyệt đối không thể như vậy.
-Này, mấy thằng miệng còn hôi sữa mẹ, mau cuốn xéo cho tao! Nếu không, đừng trách anh bốn tao không khách sáo!
lão tứ đứng trước mặt Phương Minh Viễn và Lưu Dũng, dùng tay chỉ về phía hai người nói. Cái cảm giác chỉ điểm giang hồ, cảm giác tự phụ khiến cho hắn cảm thấy rất sảng khoái.
Chỉ có điều hắn chưa kịp nói xong chớp mắt cái một đòn từ dưới chân lên, cả người hắn bay trên không, sau đó ngã xuống đất, cú ngã cũng không phải nhẹ, mười mấy giây toàn thân đều đau ê ẩm.
Chờ hắn tỉnh hẳn dậy, tứ chi chống trên đất, từ đằng sau có một bàn chân giẫm lên.
-Thằng rác rưởi! Đúng là không có tí sức lực nào cả!
Lưu Dũng vẻ mặt không mấy thú vị nói. Anh ta và Trần Trung đã học không ít các kỹ thuật đánh nhau, mỗi ngày cũng tăng cường luyện tập, chỉ có điều giống như Phương Minh Viễn kinh nghiệm thực chiến quá ít! Anh ta còn cho rằng tên lão tứ gì đólà ai chứ, kết quả chỉ một cước, đầu đã quỳ rạp xuống đất.
-Ba tên kia giao cho anh đấy, tôi xử lý tên này cho.
Phương Minh Viễn cười nói.
-Nhưng anh cũng nên cẩn thận, trên người mấy tên này có hung khí, đừng có mà làm thương chính mình. Sau này còn đưa bọn chúng ra công lý mà thân bị dính hai đao cũng không đáng.
-Ừh, tôi biết rồi!
Lưu Dũng háo hức nói. Khó mà có cơ hội được đánh nhau giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, tay đã ngứa ngáy lắm rồi, anh sẽ không bỏ qua đâu.
Căn bản cũng không cần hắn ta đuổi mấy tên này, nhìn thấy đồng bọn bị Phương Minh Viễn đánh hai ba cú nhanh gọn đã đo ván, ba tên còn lại liền bỏ qua thằng nhóc đang đuổi lại, đi thẳng đến chỗ Phương Minh Viễn, hơn nữa Phương Minh Viễn cũng nhìn thấy trên tay bọn chúng đều cầm dao.
Phương Minh Viễn cũng không dám để một mình Lưu Dũng lên trước. Mấy tên côn đồ này làm gì cũng không suy tính trước sau, nhất thời nóng lên có thể sẽ ra tay! Nếu Lưu Dũng bị đâm thì sẽ rất phiền phức. Vì vậy hắn không chút do dự đá một cước lên tên dưới chân, mà vốn dĩ tên thứ tư đã bất tỉnh nhân sự.
-Thả người của bọn tao ra.
Tên cầm đầu trên mặt có vết sẹo hung hăng nói:
-Nếu không tao sẽ cho mày khốn đốn đấy.
-Chúng mày dám, chúng mày mà dám đâm thì hãy đợi đợi đó mà ăn đạn.
Từ đằng sau bọn chúng phát ra một giọng nói là thàng nhóc học sinh bị bọn chúng đuổi như có đám ma trong tay nó cầm hai viên đá, không thể không thừa nhận rằng công tác vệ sinh trong trường đại học Cộng tế Hoa Đông làm rất tốt, gậy gộc, đá vôi trong một lúc nhất thời không thể tìm ra nó cũng chỉ có thể tìm được hai viên đá nắm trong tay.
Mặt ba tên kia có chút giãn ra, chúng cũng hiểu, những câu vừa nãy không phải là để hù dọa bọn chúng, Đại học Cộng tế Hoa Đông không chỉ nằm trong thành phố Thượng Hải, trong cả nước cũng là một trong những Trường Đại học danh tiếng, nếu chúng dám đâm sinh viên trong trường, chính là xem thường mạng sống của mình, chúng cũng không thể ở lại trong thành phố Thượng Hải này nữa. Nếu đâm trọng thương hoặc chết, chúng có bị ăn đạn cũng không có gì mới mẻ! Trong những năm 96, sinh viên đại học còn bị quản lý theo cấp bậc, ra khỏi cổng trường, thường là cấp bậc cán bộ, không cần biết là công tác tại đơn vị nào mà cứ theo cấp bậc.
-Ăn đạn nhiều chẳng có ý nghĩa! Chỉ cần chúng dám động thủ thì sẽ đem bọn chúng đên sa mạc Takla Makan để cải tạo cát biển! Chỗ đó rất đáng sợ! Đảm bảo cả đời chúng nó cũng khó mà quên được!
Lưu Dũng cười nhạt nói.
-Không chừng sau một nghìn tám trăm năm đào lên loài người còn xem chúng như bảo bối ấy chứ.
Ba tên đó sắc mặt liền thay đổi dưới ánh đèn đường có chút nhợt nhạt.
-Các anh, chúng ta không oán không thù, anh em chúng tôi cũng không trêu chọc gì mấy anh, hà tất phải để ý mấy chuyện này?
Tên cầm đầu nói.
-Kẻ nào chõ mõm vào chuyện này? Mày chạy đến trường tao đánh học sinh của tao, muốn chúng tao hợp tác với bọn mày, coi như là không thấy gì? Mày nghĩ mày là ai?
Lưu Dũng tức giận nói.
-Cho chúng mày hai con đường! Một là bây giờ ba trọi ba, đánh thắng chúng tao, bọn mày có thể đưa nó đi, bảo vệ trường và đồn cảnh sát có bắt chúng mày không đó là việc của chúng mày,hai là, thành thật nói cho bọn tao biết, sao chúng mày lại chạy vào trong trường đánh người? Chúng tao sẽ tha cho bọn mày! Cho chúng mày mang nó cút đi.
Phương Minh Viễn nói.
-Tao đếm đến ba mày chọn đi.
-Mày dọa ai chứ? Lão đại, ba người chúng ta không đánh nổi ba thằng học sinh sao?
Một người trong bọn chúng nói.
Phương Minh Viễn nói:
-Hai!
-Bọn tao nói.
Tên có vết sẹo trên mặt cắn răng nói.
-Bọn tao được người ta nhờ đến dạy cho nó một bài học sau này không được lo việc bao đồng nữa.
-Ai sai chúng mày tới?
Phương Minh Viễn cười nhạt nói.
-Tên tuổi!
-Lưu Lão Lục! Lưu Thu Phong!
Lão đại lập tức nói.
-Hắn là đội viên dân phòng chỗ chúng tao.
-Không phải tao lo chuyện bao đông? Lo chuyện bao đồng gì chứ?
Thằng nhóc học sinh nhíu mày nói. Nó có chút không hiểu, gần đây nó không hề chuyện gì lệch lạc cả.
-Chúng mày là đội viên dân phòng nào? Chúng mày ở đâu? Tao không có thời giờ để khua môi múa mép với chúng mày, hơn nữa rốt cuộc xảy ra chuyện gì đừng bảo bọn tao nuốt lời.
Phương Minh Viễn có chút tức giận, lời thằng khốn đó nói có vẻ ấp úng.
Tên khốn đó chần chừ một lát nói ra địa chỉ, Phương Minh Viễn không thuộc chỗ đó lắm, Lưu Dũng đã biết nơi đó cách đại học kinh tế Hoa Đông không xa.
-Lưu lão lục muốn bọn tao cảnh cáo mày, Giang Lạc Sơn đừng có mà can dự vào việc nhà ăn nếu không lần sau không chỉ đánh mày một trận đâu.
Tên đó nói tiếp.
-Hừ!
Giang Lạc Sơn bừng tỉnh hừ ra một tiếng.
-Hóa ra là tay sai của anh em Dương Hải Dân và Dương Hải Thuận.
-Dương Hải Dân chính là Chủ nhiêm Dương chúng ta gặp chiều nay! Dương Hải Thuận là anh em của hắn nhận thầu nhà ăn của trường.
Lưu Dũng biết Phương Minh Viễn thường không quan tâm mấy chuyện này vì thế đã nói nhỏ với hắn.
Phương Minh Viễn nheo nheo mắt, chuyện lúc chiều hắn vốn không để ý tới. Đồ ăn trong nhà ăn đại học kinh tế Hoa Đông ngon hay dở nói thật hắn vẫn không có quyến phát ngôn. Chỉ có điều theo kinh nghiệm trước đây hắn biết, nhà ăn của trường này mười cái thì có đến tám cái không tiện nói. Nhưng chiêu của Dương Hải Dân không ngờ đã chứng thực mấy điều vô nghĩa mà Giang Lạc Sơn nói ở cửa nhà ăn lúc chiều.
Nhưng Phương Minh Viễn không rãnh đến mức lo chuyện bao đồng, dù sao Giang Lạc Sơn này và Sài Tĩnh Ngọc bọn họ có quan hệ gì, việc này cũng không cần hắn đích thân xử lý. Tin rằng để cho Sài Tĩnh Ngọc giải quyết vị này thì sẽ không có phiền toái gì.
Phương Minh Viễn bỏ chân giẫm lên người lão tứ ra nói:
-Bây giờ cút đi,đừng để bọn tao nhìn thấy chúng mày tring trường một lần nữa….
Phương Minh Viễn còn chưa nói xong thì nhìn thấy một toán từ trong rừng bước ra gồm năm người mặc đồng phục nhân viên bảo vệ trong trường.
-Này! Các người đang làm gì vậy?
Người trung niên đứng đầu quát lớn.
-Trong trường không được đánh nhau.
Nói xong năm người bước nhanh lại gần.
-Chuyện gì vậy? kẻ nào ra tay đánh người?
Người trung niên liếc mắt một cái liền thấy lão tứ vẫn đang bất động vừa được đỡ dậy lập tức lớn tiếng hỏi.