Thành phố Thượng Hải khi màn đêm buông xuống, ánh đèn sáng rực huy hoàng, từ trên cao nhìn xuống, giống như một viên minh châu rạng rỡ được khảm trên đất Trung Quốc.
Hỗ Thị năm 96, tuy rằng quy mô kinh tế còn thua xa so với kiếp trước, nhưng ở đại lục, địa vị kinh tế của nó cũng khó mà xoay chuyển được! Là Phó chủ nhiệm thường trực Ủy ban Kế hoạch và Phát triển ở thành phố Thượng Hải, Giang Ái Hoa quyền lực trong tay là rất lớn, có khi còn vượt quá sức tưởng tượng của một người bình thường.
Ở kiếp trước, nơi này vốn được gọi là Ủy ban Kế hoạch quốc gia, tới năm 98, lại được đổi thành Ủy ban Kế hoạch Phát triển quốc gia, hai nghìn năm sau, lại được gọi là Ủy ban Cải cách và Phát triển quốc gia, ở kiếp này, cũng không biết là bởi duyên cớ gì, khoảng nửa đầu năm 95, lại được đổi thành Ủy ban Cải cách và Phát triển Trung Quốc.
Ủy ban Kế hoạch và Phát triển Trung Quốc này tổng cộng thiết lập ba mươi mốt chức năng cơ cấu, có thể nói là đề cập tới các mặt phát triển cuộc sống trong xã hội quốc nội, cho nên cũng có người gọi là Hội đồng nhà nước.
Là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển thành phố Thượng Hải, nhất cử nhất động của Giang Ái Hoa, đều thu hút sự quan tâm của vô số người. Công việc mỗi ngày, rồi còn các bữa tiệc, có thể nói đã khiến thời gian biểu của Giang Ái Hoa chật kín.
Tuy nhiên, buổi tối ngày mười bốn tháng mười một, Giang Ái Hoa đã từ chối lời mời của nhiều nhân sĩ nổi danh các giới, chỉ mang theo viên thư ký của mình là Hầu Đức Y và lái xe, đi tới khách sạn nhà họ Phương cách đại học Cộng Tế Hoa Đông không xa.
-Thật có lỗi quá, trên đường có chút việc, tôi đã tới chậm!
Vừa vào cửa, Giang Ái Hoa liền chủ động mở lời nói:
-Tôi tự phạt ba chén!
-Ba chén không được, ít nhất phải sáu chén! Các vị đều là quan chức cán bộ uống rượu thay nước, ba chén rượu đúng chỉ là rửa họng mà thôi!
Trần Nam Sơn cười to nói:
-Nhất định phải sáu chén, sáu chén!
Giang Ái Hoa nhìn Giang Nhạc Sơn, Phương Minh Viễn, Lưu Dũng, ba người vô tình nhún vai cùnglúc.
Vẻ mặt đầy bất lực. Quả là không nên làm mất lòng Trần Nam Sơn!
-Anh Trần, anh muốn chuốc cho tôi quá chén sao?
Thấy ngay cả con mình cũng không thể nói giúp được cho mình, Giang Ái Hoa chỉ có thể cười khổ mà nói:
-Được rồi, sáu chén thì sáu chén, Giang Ái Hoa tôi có thể không nể mặt mũi nhiều người, nhưng anh Trần và Phương Minh Viễn thì tôi nhất định phải nể! Tuy nhiên tôi có một yêu cầu!
-Nói đi!
Trần Nam Sơn đứng dậy, đoạn định cầm lấy bình rượu rót rượu cho Giang Ái Hoa, Lưu Dũng và Giang Nhạc Sơn vội vàng đoạt lại.
-Có thể để tôi ăn chút gì đã không?
Giang Ái Hoa nhìn bàn thức ăn nói:
-Giữa trưa đã uống đầy một bụng rượu, buổi tối nếu lại uống thêm một bụng rượu nữa, thì tôi cũng chỉ có nước tìm chỗ mà nằm xuống thôi!
Trần Nam Sơn khoát tay chặn lại nói:
-Ăn đi, ăn đi. Ôi... Hiện giờ xã hội này, thật sự là không biết nói cái gì cho phải. Không ăn cơm thì sẽ không làm nên chuyện nữa sao? Từ sáng đến tối chỉ thấy tiệc rượu. Uống vào thì lợi cho quốc gia, còn tai họa thì do thân thể mình gánh chịu!
Giang Ái Hoa tràn đầy đồng cảm, gật đầu nói:
-Vấn đề là không ăn uống thì không được, cứ cố tình cự tuyệt, thì chính là không nể mặt các vị đồng nghiệp huynh đệ trong đơn vị, chính là cự tuyệt quảng đại cán bộ, trừ phi là người đứng đầu, đứng nhì nơi đó, nếu không sẽ làm cho ta không thể không cúi đầu.
-Thôi được, sáu chén rượu kia anh cũng không bắt buộc phải uống! Như vậy sẽ không làm lãng phí lương thực quốc gia!
Trần Nam Sơn thở dài một hơi, thần sắc có chút tiêu điều nói.
-Anh Trần, rượu thì vẫn phải uống, đây là bữa tiệc cảm tạ của tôi đối với mấy vị, sao có thể không uống rượu được!
Giang Ái Hoa nghiêm mặt nói.
Nói xong, Giang Ái Hoa bưng lên một chén rượu, đứng dậy nói với Trần Nam Sơn:
-Anh Trần, chúng ta coi như người một nhà không nói hai lời, những lời vô nghĩa thì tôi sẽ không nói, tôi xin kính anh một ly!
Dứt lời, Giang Ái Hoa ngửa đầu, uống cạn chén rượu.
Giang Ái Hoa lại bưng lên một chén rượu, nói với Phương Minh Viễn:
-Nghe đại danh của cậu đã lâu, chỉ tiếc là bây giờ mới có dịp gặp mặt. Lần này, nếu không phải là hai vị đưa tay ra cứu giúp, Nhạc Sơn chỉ sợ là sẽ phải chịu khổ! Thân làm cha như tôi, tuy mong con mình trước khi có thể thăng tiến trong xã hội, có thể chịu một ít cơ cực, nhưng thấy bộ dạng của nó lúc này, trong lòng cảm thấy đau như cắt. Phương Minh Viễn, các vị ra tay trợ giúp, nhà họ Giang tôi sẽ mãi ghi nhớ trong lòng, sau này nếu có gì cần đến sự giúp sức của Giang Ái Hoa tôi, chỉ cần không trái với kỷ cương quốc pháp, tôi Giang Ái Hoa...
-Anh Giang, Phương Minh Viễn là ai cơ chứ, sao có thể trái với kỷ cương quốc pháp được!
Trần Nam Sơn không hài lòng ngắt lời nói:
-Tập đoàn Carrefour những năm gần đây hàng năm quyên tặng bao nhiêu, chỉ tính số người được sắp xếp làm trong ngành cảnh sát, quân đội, và cả những người công nhân thất nghiệp được đi làm lại, là đã coi như chùi mông cho các vị cán bội rồi đó!
Trần Nam Sơn sau khi biết được thân phận của Phương Minh Viễn, hết mực bênh vực hắn.
Giang Ái Hoa cười cười, nâng chén uống một hơi cạn sạch. Tuy hắn cũng hiểu, Trần Nam Sơn nói rất có lý, nhưng hắn cũng là muốn nói cho rõ ràng, nhà họ Giang cũng không thể vô điều kiện vô nguyên tắc mà giúp cho Phương gia được.
Phương Minh Viễn cười, nói thật, lúc trước giúp Giang Nhạc Sơn, cũng không trông mong gì được báo đáp, cho nên Giang Ái Hoa nói như vậy, hắn cũng không nghĩ đến. Hơn nữa, Giang gia như thế nào, hắn không biết, nhưng Giang Ái Hoa có thể được cho là cán bộ cấp cao trong thể chế Hoa Hạ, nếu tiếp tục thăng cử, còn có thể có tư cách của quan viên cấp bộ, có thể nói những lời như vậy, hắn cũng tự biết rồi. Chỉ có điều Giang Ái Hoa lại nói trắng ra, nên đúng là có chút khó chịu!
-Bác Giang, tôi chẳng qua là giữa đường gặp chuyện bất bình, rút dao cứu giúp, người xưa còn vậy, huống chi tôi và anh Giang cũng xem như bạn học, lại đều là bạn của Tĩnh Ngọc, cũng chỉ là chuyện nhỏ, không cần phải cảm ơn gì hết! Hôm nay, chúng tôi đến, cũng không phải muốn bác trả thù lao hay gì hết, chỉ là muốn kết thân với bác mà thôi.
Phương Minh Viễn nâng chén nói.
Giang Ái Hoa sắc mặt có chút biến đổi, Phương Minh Viễn này nói như vậy giống như là trong mềm có cứng, chẳng những biểu lộ chính mình căn bản không có ý định đòi trả ơn, còn nói bóng gió Giang Ái Hoa lấy lòng tiểu nhân đo chí quân tử. Giang Ái Hoa bình thường đều được nghe những lời nịnh nọt, ngay cả là những ý kiến bất đồng, cũng đều là những lời nói dịu dàng khuyên bảo, đột nhiên nghe được những lời thẳng thừng như vậy, trong lòng cũng là có chút khó chịu.
Tuy nhiên Giang Ái Hoa kia là ai, rất nhanh liền điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Không nói đến việc Phương gia hiện giờ ở thành phố Thượng Hải sức ảnh hưởng đã không thể coi thường, chỉ dựa vào mối quan hệ giữa Phương gia và Sài gia, còn có sự trợ giúp cho con mình ngày hôm nay, sao có thể để điều gì khác bộc lộ ra ngoài!
-Nói rất hay, những điều người khác làm cho ta, chỉ là dệt hoa trên gấm, thực chất thì vẫn cần dựa vào chính mình!
Trần Nam Sơn đập bàn nói:
-Anh có cách nghĩ như vậy thật là tốt! Tốt lắm, không cần nói thêm cái gì nữa, hôm nay tôi đến đây, cũng không phải là để ở đây mà nghe mọi người nói những câu khách sáo như vậy!
Trần Nam Sơn nói như thế, Giang Ái Hoa và Phương Minh Viễn tự nhiên cũng sẽ không tiếp tục giằng co, hai bên cười ha hả, đổi sang chủ đề khác.
-Cậu Phương, tôi nghe nói mấy tòa nhà cũ ở ngoại bãi cậu đã cho sửa chữa trang hoàng lại xong xuôi rồi, không biết trong tương lai đã có tính toán gì không?
Rượu quá ba tuần, Giang Ái Hoa chủ động hỏi han.
Những tòa nhà cũ ở ngoại bãi của thành phố Thượng Hải, trải qua bao nhiêu xuay vần, cuối cùng nhà họ Phương lấy bốn tỷ nhân dân tệ, mua quyền sử dụng những tòa nhà này theo trả góp mười năm. Điều này đã gây chấn động lớn cho ngành bất động sản ở thành phố Thượng Hải.
Phương gia sau khi mua được quyền sử dụng những tòa nhà này, lập tức triệu tập những tinh binh mãnh tướng trong lĩnh vực sửa chữa trang hoàng trên cả nước, còn kêu gọi một số công ty xây dựng ở Anh, Mĩ, Pháp, Đức tham gia đấu thầu. Trải qua nửa năm, ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, nghe nói tổng chi phí hao tổn của cải không dưới trăm triệu tệ, mới sửa chữa trang hoàng, khôi phục lại bộ dạng ban đầu của những tòa nhà ấy.
Giang Ái Hoa tuy không có tận mắt nhìn thấy, nhưng lại nghe thấy không ít người nhắc tới, những tòa nhà này bây giờ vô cùng tráng lệ, mà còn tràn đầy phong cách kiến trúc của các quốc gia khác nhau, đã trở thành điểm chú ý mới của du khách khi đến bến Thượng Hải.
Đã có không ít công ty doanh nghiệp quan tâm đến những tòa nhà này, muốn đặt trụ sở ở bên trong, hoặc văn phòng lãnh sự quán, nhưng cho tới giờ, Phương gia đối với việc sử dụng những tòa nhà này, vẫn chưa để lộ ra một lời nào. Cho dù là ban lãnh đạo thành phố hỏi đến, thì cũng chỉ nói là vẫn đang trong suy xét.
Cũng có không ít người đã hỏi tới Giang Ái Hoa, muốn thăm dò ý tứ của Phương gia, lúc này đây có cơ hội gặp gỡ Phương Minh Viễn, Giang Ái Hoa liền nhớ tới việc này.
-Bác Giang, những lời này hỏi sớm quá, đừng nhìn mặt ngoài công trình dường như là đã hoàn thành, kỳ thật bên trong vẫn còn tu sửa còn lâu mới chấm dứt. Phỏng chừng được đến tháng ba tháng bốn năm sau mới có thể hoàn tất. Về phần chúng sẽ được sử dụng như thế nào?
Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát nói:
-Không dối gì bác, lúc đầu gia đình tôi mua quyền sử dụng những tòa nhà này, cũng đã nghĩ đến việc sử dụng chúng trong tương lai, hiện giờ còn đang trong quá trình tu sửa. Kỳ thật là để biến chúng trở lại nguyên trạng!
-Nguyên trạng?
Giang Ái Hoa có chút kinh ngạc nói.
Phương Minh Viễn cười cười không nói, trong lòng nghĩ thầm, ngươi thật biết giả vờ! Hắn không tin, là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển thành phố mà đối với ý đồ sử dụng những tòa nhà này lại không biết chút gì!
Phương Minh Viễn không tiếp lời, Giang Ái Hoa chỉ có thể ngượng ngùng cười, một bên Trần Nam Sơn cũng giật mình nói:
-Anh nói những tòa nhà này đều để trở lại thành nguyên trạng sao? Nơi đó trước kia không phải là trung tâm tài chính cũ của thành phố Thượng Hải sao?
Phương Minh Viễn gật gật đầu nói:
-Anh Trần nói rất đúng, chúng ta chính muốn biến nơi đó thành Phố Wall của thành phố Thượng Hải!
Giang Ái Hoa và Trần Nam Sơn lập tức mở to mắt, đối với danh từ Phố Wall này, bọn họ đương nhiên là không xa lạ gì.
Phố Wall, nằm ở phía nam thành phố Manhattan của New York, chỉ rộng chừng mười một mét, chiều dài cũng chỉ khoảng một phần ba dặm Anh, chỉ có bảy đoạn phố, hơn nữa lại là những con phố vừa hẹp vừa ngắn, chỉ có điều bởi vì nơi này tập trung những giao dịch chứng khoán của New York, là nơi giao dịch chứng khoán của nước Mĩ, đầu tư ngân hàng, các thị trường giao dịch của chính phủ và thành phố, các công ty tín thác, ngân hàng dự trữ Liên Bang, các ngành phục vụ công cộng và công ty bảo hiểm tổng bộ cùng với các ngân hàng của các đại tập đoàn tài chính của Mĩ như Rockefeller, Morgan, các tổng văn phòng quản lý bảo hiểm, đường sắt, vận tải đường thuỷ, lấy quặng, công nghiệp chế tạo, trở thành trung tâm giao dịch chứng khoán tài chính của cả nước Mĩ và thậm chí là thế giới.
Phố Wall tương đối nhỏ, mặc dù nằm trên bản đồ Manhattan New York, nhưng cũng chỉ là một mảnh đất nhỏ, nhưng từ "Phố Wall" hiện đã trở nên siêu việt hơn chính bản thân con phố, trở thành đại danh từ làm lũng đoạn tư bản, có khi cũng đặc chỉ những thị trường tài chính và cơ quan tài chính có sức ảnh hưởng với nền kinh tế toàn bộ nước Mĩ.
Có thể nói Phố Wall chính là thị trường tư bản của nước Mĩ, thậm chí là đại danh từ chỉ ngành tài chính dịch vụ, lũng đoạn tư bản nước Mĩ, tượng trưng cho sự tập trung cao độ tài chính và đầu tư. Sự lũng đoạn tư bản từ nơi này chi phối cả nền kinh tế chính trị nước Mĩ.
Ý của Phương Minh Viễn, đương nhiên chính là, muốn biến vùng bến Thượng Hải thành trung tâm giao dịch, chứng khoán của thành phố Thượng Hải.
Giang Ái Hoa nuốt một hơi, tuy rằng sớm đã biết, Phương gia nếu đồng ý tiêu bốn tỷ vào đầu nhập tư bản, thu mua những tòa nhà này, ngày sau nhất định sẽ có một vụ lớn, nhưng hắn thật không ngờ, Phương Minh Viễn không ngờ lại có dã tâm lớn như vậy!
-Đương nhiên, chúng ta là sẽ không gọi là Phố Wall, tôi định gọi nó phố Tài Chính! Phố Tài Chính của thành phố Thượng Hải!
Phương Minh Viễn cười nói:
-Tôi hy vọng ngày sau, có thể ở thấy được sự xuất hiện của tất cả các ngân hàng trọng yếu, các công ty tín thác và các cửa hàng mặt tiền công ty bảo hiểm trên thị trường quốc nội ở chính nơi này.
-Vậy thì đến bây giờ, đã có ý định manh nha gì chưa?
Giang Ái Hoa lập tức truy vấn nói. Hắn cũng hiểu được, nếu tư tưởng của Phương Minh Viễn có thể thành hiện thực, thì đối với sự phát triển kinh tế của thành phố Thượng Hải sẽ là một sự kiện vô cùng có ý nghĩa.
-Tổng bộ ngân hàng Tế Dân đã xác định sẽ đặt tại ngoại bãi, ngân hàng Giao Thông cũng đã đồng ý, tương lai chi nhánh trụ sở chính của thành phố cũng sẽ đặt tại đây! Còn các ngân hàng khác, trước mắt vẫn còn đang trong quá trình thương thảo!
Phương Minh Viễn nói:
-Đương nhiên, nếu quốc gia có thể phóng khoáng hơn một chút với các ngân hàng ngoại quốc, tôi nghĩ còn có thể xác định dẫn vào hai đến ba ngân hàng từ Hồng Kông và các nước khác!
Giang Ái Hoa không khỏi líu lưỡi, hắn thật không ngờ, Phương Minh Viễn lại có dã tâm lớn như vậy, mới thoạt nhìn, không ngờ đã có tính toán như vậy! Một hạng mục thế này, khi tìm kiếm khách hàng là lúc khó khăn nhất, mà một khi có một bộ phận ngân hàng, công ty bảo hiểm quyết định nhập trú, như vậy sẽ tái hấp dẫn các ngân hàng khác, chuyện tự nhiên sẽ trở nên dễ dàng!
Ngân hàng Giao Thông là xí nghiệp tài chính quốc hữu trọng điểm của quốc gia, tuy rằng quy mô so với các ngân hàng quốc hữu khác còn có sự chênh lệch nhất định, nhưng đối với các ngân hàng địa phương ngân hàng mà nói, vẫn là một nhân vật tầm cỡ đáng ngưỡng mộ.
Ngân hàng Tế Dân là ngân hàng theo hình thức đầu tư cổ phần, lấy dân doanh tư bản làm chủ thể khởi xướng thiết lập, những người khởi xướng bao gồm quốc nội hơn mười công ty xí nghiệp, còn có cả tư bản đến từ Hồng Kông. Thời gian thành lập tuy rằng cũng không lâu, nhưng hiệu quả và lợi ích là tương đối rõ rệt.
Nếu đúng như những gì Phương Minh Viễn nói, nếu đúng hai ngân hàng đều quyết định nhập trú ở ngoại bãi, đối với phố Tài Chính của Phương Minh Viễn, thật đúng là một sự khởi đầu tốt đẹp!