Cò vé lắc đầu mấy cái, cái tay Đại Chu Mạt này, lọat vé cho suất chiếu lúc một rưỡi đẹp như thế, đã có thể bán hết từ sớm rồi. Vẫn còn đợi đến giờ này, vẫn còn đợi đến lúc suất chiếu 20 phút này sắp bắt đầu sao?
Phương Minh Viễn nắm hai tay lại nói:
-Thế thì hết cách rồi, đến chúng ta còn đang thiếu một vé đây.
-Hai trăm đồng một vé!
Cậu thanh niên cao giọng nói. Phương Minh Viễn cơ bản là không buồn đáp lại, chỉ là vẫy vẫy tay đuổi rồi mà thôi.
-Hai trăm năm mươi đồng!
Cậu thanh niên lại nói.
Phương Minh Viễn có chút mất kiên nhẫn ngẩng đầu nói:
-Đừng có nóimột hai trăm năm mươi, có 2 hai trăm năm mươi chúng ta cũng không bán! Tôi đã nói với cậu rồi, đây là vật không thể bán.
-Vậy chúng tôi bỏ 700!
Bên cạnh đột nhiên có người lên tiếng.
Phương Minh Viễn với những người ở đó kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ba người đứng dậy sau lưng hai cậu thanh niên kia, còn trẻ, chỉ khoảng hơn 20 tuổi đầu. Một người mặc âu phục giầy da, Phương Minh Viễn bỗng nhăn mày, mấy người này, có vẻ gì đó rất cứng ngắc.
-Ngươi có biết cái gì gọi là thứ tự không hả?
Người thanh niên bực tức quát lên!
-Nhưng chúng tôi ra giá cao hơn, người ra giá cao hơn có vé, không phải sao? Người đứng đầu mặc âu phục nói.
-Họ không phải người Trung Quốc sao?
-Câu này của người mặc âu phục nói thừa, trong số những người ở đó đã có người nghe ra, những người này nói tiếng Hán còn có chút gì đó hơi cứng.
-Chúng tôi là công dân nước Đại hàn dân quốc!
Người đàn ông mặc tây phục tự hào nói:
-Đồng chí đó, làm sao rồi? Một tờ bảy trăm tệ, chúng tôi muốn tám tờ!
-700 tệ? Là tiền Hàn hay Đô la Mỹ? Nếu là đô là Mỹ thì tôi sẽ suy nghĩ!
-Phương Minh Viễn khoanh tay trước ngực, bực dọc nói. Nhìn bộ dạng lấy tiền áp đặt người khác của cái tay mặc tây phục, hắn bỗng nhiên bực mình.
-Đương nhiên là Nhân dân tệ rồi. Nếu anh chấp nhận tiền Won, chúng tôi cũng không ngại!
-Cậu mặc âu phục nói sau chút ngập ngừng. 700 đô la Mỹ, đùa kiểu gì chứ! Một tờ vé xem phim những 7000 Nhân dân tệ!
7000 Nhân dân tệ ở Trung Quốc, kể cả ở trung tâm kinh tế Thượng Hải của Hoa Hạ cũng là thu nhập hơn một năm của công nhân bình thường rồi, đối với những tin tức kiểu này ở Trung Quốc hắn biết rõ. Mặc dù đối với những người Hàn Quốc thu nhập lên đến hàng chục nghìn Đô la Mỹ mà nói thì 700 Đô la Mỹ chẳng phải số tiền to lớn gì, nhưng thái độ của Phương Minh Viễn khiến hắn không vui. Có cảm giác như bị tống tiền vậy.
-Nếu không phải Đô la Mỹ thì tôi cũng chẳng phải suy nghĩ nhiều!
Phương Minh Viễn khoát tay nói.
-Chỗ bán vé ở đằng kia, không tiễn!
- Không chỉ những người phía đứng ngoài, cả tay Cò vé với cậu thanh niên về sau rút khỏi đều ngẩn người! 700 đồng một vé đã gấp 10 lần giá ban đầu rồi, Phương Minh Viễn cơ bản là không có ý định bán vé đi.
-Cậu học sinh này!
Cậu thanh niên âu phục phía sau tiến về phía cậu con trai nói:
-Có một vài người bạn Hàn Quốc bay sang đây, chỉ vì để có thể xem trước >, vì vé ngày về nước họ cũng đã mua rồi, vì thế thời gian rất gấp, có thể để lại cho chúng tôi mấy tấm vé đó được không, coi như giúp chúng tôi. Tôi biết giờ này muốn có vé trong tay rất khó, nhưng to nghĩ 700 đồng cũng có thể bù lại cho các bạn rồi!
-Trong lúc cậu này nói lại xuất hiện mấy cậu thanh niên nữa, có vẻ như cùng hội với nhau.
-Anh là…?
Phương Minh Viễn nhìn hắn hỏi.
-Tôi là Lý Ngọc, giảng viên trường đại hoc Ngoại Ngữ Thượng Hải, cậu này là Lý Hưng Xương, là lưu học sinh khoa trường tôi. Mấy người còn lại đều là bạn Hàn Quốc từ Seoul bay tới đây.
Thấy sự việc có vẻ thay đổi, Lý Ngọc vội vàng lên tiếng.
-Vậy tại sao anh không tìm nhân viên có liên quan đến việc của rạp, hay nói với bọn họ?
Phương Minh Viễn chỉ Cò vé,
-Có lẽ cậu ta rất vui nhượng lại cho các vị với cái giá 700!
-Rạp chiếu phim đã hết vé của suất chiếu lúc một rưỡi rồi, những người cò vé này, tuy trong tay họ có vé, nhưng vị trí của họ không được tốt, như vậy chỗ ngồi của chúng tôi xa nhau quá, mấy người bạn Hàn nói như thế không hay lắm, vì những vướng mắc trên nên chúng tôi hi vọng thể cùng ngồi dưới nền xem.
Lý Ngọc giải thích.
Phương Minh Viễn viễn nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn những mấy người Hàn xung quanh, giơ vé trên tay nói:
-Rất tiếc để thầy Lý và các bạn thất vọng, an hem chúng tôi tiền không thiếu!
- Chỉ vì mấy trăm bạc lẻ mà vứt đi hứng thú, lãng phí thời gian, của mình để các bạn Hàn Quốc được ngồi cùng nhau, Phương Minh Viễn không hứng thú.
Phương Minh Viễn đưa năm vé còn lại cho Lưu Vũ Yến, cười nói:
-Xin lỗi cậu, chúng tôi chỉ còn mấy vé này thôi, cậu xem làm thế nào thì làm! Cũng không sớm nữa, chúng tôi cũng phải vào rạp rồi.
-Nói rồi Phương Minh Viễn cùng Triệu Nhã và mấy người vào rạp mà không thèm để ý đến những lời của Lý Ngọc và những ánh mắt nhìn khó hiểu của những người khác.
Năm 95, rạp chiếu phim của Trung Quốc vẫn khác nhiều so với rạp chiếu có những phòng nhỏ sau này, thường là những phòng lớn chiếu có sức chứa trên nghìn người. Rạp phim mà hội Phương Minh Viễn chọn, tuy là rạp chiếu sang trọng nhất ở Thượng Hải, nhưng cũng chỉ là một phòng lớn mà thôi.
Thành Nghi đưa Phương Minh Viễn 6 vé đều là những vé có vị trị tốt nhất, còn ngồi cạnh nhau nữa, còn cậu ta với Phương Di Nhiên thì ngồi sau cách hội Phương Minh Viễn 4 hàng ghế, như vậy không làm ảnh hưởng đến Phương Minh Viễn, mà nếu có việc gì Phương Minh Viễn lại rất dễ dàng tìm được cậu ta.
-Cậu Phương Minh Viễn này thật ra là ai thế? Mấy cô bạn đi cùng hắn ta xinh thật đấy.
- Phương Di Nhiên nén giọng hỏi. Phương Di Nhiên với Thành Nghi đính hôn được nửa năm, ở Thượng Hải cũng được coi là một gia đình tầm trung, bố là một cục trưởng trong bộ máy chính phủ, mẹ làm trong cục điện lực, còn Thành Nghi lại là phó chủ nhiệm thuộc tổng công ty của tập đoàn Carrefour, con mắt nhìn mà không phải cô gái bình thường nào cũng có thể so sánh được. Ngày thường, Phương Di Nhiên chỉ nhìn thấy người khác nịnh hót Thành Nghi, hôm nay thì dáng vẻ cẩn thận của Thành Nghi có thể nói là đang tỏ ra cung kính.
-Chúng tôi là những ông chủ của công ty tập đoàn!
Thành Nghi thấp giọng trả lời.
-Ông chủ? Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Carrefour không phải ông Tôn Chiếu Luân hay sao? Phương Di Nhiên vẫn không hiểu hỏi lại.
-Hihi, Chủ tịch Hội đồng quản trị Tôn nhiều lúc cũng phải nghe cậu ta đấy! Cậu ta là người sáng lập tập đoàn Carrefour, là người thừa kế cổ đông họ Phương lớn nhất, nếu không phải hiện giờ cậu ta vẫn đang đi học, không muốn gia nhập hàng ngũ lãnh đạo thì vị trí Chủ tịch Hội đồng quản trị chắc chắn là cậu ta.
Thành Nghi ghé tai nói nhỏ với Phương Di Nhiên.
-Hả?
-Phương Di Nhiên tròn mắt, hai tay che miệng không nói được lời nào. Cô cũng từng nghe Thành Nghi nói về người sáng lập tập đoàn Carrefour như như một nhân vật huyền thoại, không ngờ hôm nay vô tình gặp được.
-Sao anh không nói trước với em một tiếng?
Phương Di Nhiên nhìn Thành Nghi trách móc.
-Anh cũng không chắc hôm nay cậu ta sẽ đến, với lại cậu ta không thích khoe khoang, những người biết cậu ta trong tập đoàn Carrefour bây giờ nếu không phải là lãnh đạo cấp cao thì chắc chắn là những người lớn từ Tần Tây chuyển đến cùng Tôn tổng năm đó. Anh phụ trách lo chỗ ở cho những người không phải cùng họ chuyển đến Thượng Hải, anh cũng không biết cậu ta là ông chủ cao nhất của công ty! Em đừng nói cho ai biết thân phận của cậu ta đấy!
Thành Nghi dặn dò.
-Em biết rồi mà!
Phương Di Nhiên nhẹ nhàng ôm cổ Thành Nghi duyên dáng cười nói:
-Anh vẫn chưa biết em giữ bí mật thế nào sao? Nếu không được anh cho phép thì dù là ba mẹ em cũng không nói đâu, như thế được chưa?
-Phương Di Nhiên hiểu được ý nghĩa của việc Thành Nghi có thể trực tiếp giúp đỡ, phục vụ Phương Minh Viễn. Nếu sau này, khi Phương Minh Viễn quyết định tham gia vào ban Giám đốc thì Thành Nghi rất có khả năng trở thành trợ lý trực tiếp cho Phương Minh Viễn! Quyền hạn trong tay Thành Nghi lúc đó đương nhiên không cùng đẳng cấp với hiện tại rồi! Kể cả Phương Minh Viễn ngày sau vẫn không tham gia trực tiếp điều hành tập đoàn Carrefour, việc đề bạt Thành Nghi chẳng qua là nói một câu mà thôi.
Phải biết rằng, tập đoàn Carrefour tuy là một công ty niêm yết, nhưng vẫn không thay đổi được tính chất doanh nghiệp tư nhân của công ty, sức ảnh hưởng của Phương Minh Viễn - cổ đông lớn nhất, cũng là người sáng lập công ty – đối với công việc của công ty là rất lớn, dù là ai cũng không dám xem thường!
Phương Di Nhiên vẫn có vẻ xem nhẹ sức ảnh hưởng của Phương Minh Viễn trong tập đoàn Carrefour, nếu thực Phương Minh Viễn lên tiếng, không phải chuyện ai cũng không dám coi thường, mà việc đó sẽ được đồng ý chấp hành 100% bởi chủ tịch Hội đồng quản trị Tôn Chiếu Luân! Những năm gần đây, những kì tích mà Phương Minh Viễn liên tục tạo ra khiến chủ tịch Tôn Chiếu Luân phục cậu ta sát đất! Có thể Phương Minh Viễn không giữ chức vụ gì cụ thể trong công ty, tuy những nhân vật có thể quản lý cả một công ty trên thế giới có thể nói là hàng nghìn hàng vạn, nhưng chỉ trong hơn 10 năm ngắn ngủi, không đi đường ngang ngõ tắt, tay trắng lập nghiệp trên đất Trung Quốc, từ không thành có thành lập một công ty quy mô lớn tài sản lên tới một tỷ nhân dân tệ như vậy thì không phải ai cũng làm được!
-Ba em thì em nói một hai câu cũng được, dù sao họ cũng không thể nhận ra Minh Viễn, càng không thể có quan hệ gì với cậu ấy.
Thành Nghi ôm chặt bờ vai Phương Di Nhiên, nhẹ nhàng nói:
-Còn với những người không liên quan thì không được nói gì, nhớ chưa?
-Ba mẹ Phương Di Nhiên rất hài lòng với cậu rể tương lai này, nếu biết mình có thể tiếp xúc với lãnh đạo cấp cao trong công ty thì việc hôn sự giữa cậu ta với Phương Di Nhiên càng lạc quan hơn nữa.
-Kìa, Thành Nghi, anh xem kia không phải là mấy người Hàn Quốc khi nãy sao?
- Phương Di Nhiên chỉ cách đó không xa.
Thành Nghi nhìn theo hướng tay Phương Di Nhiên chỉ, đúng như Phương Di Nhiên nói, mấy người Hàn Quốc ở cửa rạp khi nãy đang ngồi cùngmột hàng với Phương Minh Viễn, cách mấy ghế. Nhưng không có vị tự xưng giảng viên trường đại học Ngoại Ngữ Thượng Hải và cậu trai mặc âu phục.