Nhìn ánh mắt của Phác Kính Ân có chút kinh ngạc, trong lòng Ngụy Chiếu Đông đừng nói hết giận! Nếu nói có thể, lúc này ai muốn cúi đầu khom lưng? Ai không muốn hãnh diện chỉ điểm giang sơn?
Là một nhân viên ngoại giao, có những người phát ra ánh sáng chói lọi, nhưng nhiều lúc Ngụy Chiếu Đông lại trong lòng không biết làm gì cả! Mặc dù ông biết, nhiều lúc nhiều người ngoại quốc cái gọi là bạn bè quốc tế lại ức hiếp người của nước mình, nhưng bức bách lãnh đạo cấp trên, bức bách hoàn cảnh xã hội, họ cũng chỉ có thể đứng phía người nước ngoài, làm trái với lương tâm đi đồng lõa với bọn họ.
Ban đầu là người Mỹ, người Châu Âu và người Nhật, bây giờ lại xuất hiện người Hàn Quốc! Như người Nhật, người Châu Âu mặc dù trong lòng không vui, nhưng cùng không thừa nhận, người ta đều giỏi hơn bạn! Người Mỹ không nói, mọi người bây giờ là cảnh sát thế giới! Như Anh, Pháp, Đức, Nhật những quốc gia này diện tích chẳng qua chỉ bằng một tỉnh của Trung Quốc, dân số không quá mấy ngàn vạn, nhưng tổng sản phẩm quốc nội lại cao hơn tổng sản phẩm quốc nội hơn một tỉ dấn số Trung Quốc.
Mà Hàn Quốc lại không như vậy, nhưng là một quốc gia, hơn một nghìn năm phụ thuộc vào Trung Quốc, trong cuộc chiến tranh thế giới thứ hai, là thuộc địa của Nhật Bản, khi Triều Tiên chiến tranh, là bại tướng dưới tay quân tình nguyện, nếu không phải người Mỹ, nhất định sớm đã bị quân tình nguyện giải phóng. Nhanh chóng tiến vào nơi không biển quảng cáo, bây giờ không ngờ cũng là bộ dạng vênh váo tự đắc, điều này tất nhiên trong lòng không thấy thoải mái.
Nhưng cho dù trong lòng không thoải mái thế nào, Ngụy Chiếu Đông cũng hiểu, tuyệt đối không biểu lộ ra bên ngoài! Ai khiến đất nước cần tài chính như bây giờ, cần dụ dỗ những quốc gia này đầu tư! Chính ông ta nếu không thể khiến các quốc gia này đồng ý, lãnh đạo sẽ không để ông ta thoải mái.
Nhưng lần này thì khác, khi Ngụy Chiếu Đông nhận được tin này, lúc đó cũng rất kinh hãi, bảy người Hàn Quốc, đến đây lại gặp phải chuyện đánh nhau với người trong nước, chuyện như vậy, mấy năm gần đây, là một chuyện cực kỳ hiếm thấy. Ông ta hoàn toàn hiểu, Người Triều Tiên Phác Kính Ân khi nhận được tin này liệu sẽ có phản ứng gì.
Sự lợi hại của Phác Kính Ân, Ngụy Chiếu Đông đã được lĩnh giáo qua, chính là vào mùa hè năm trước, một cặp vợ chồng Hàn Quốc đến Trung Quốc du lịch, đã xảy ra xung đột với người Trung Quốc, vốn dĩ Hàn Quốc không để ý, lại để Phác Kính Ân ép người trong nước và chính phủ không thể không xin lỗi cặp vợ chồng Hàn Quốc đó, nói thật, tới hôm nay Ngụy Kiến Đông vẫn hơi nghẹn ngào.
Nhưng Ngụy Chiếu Đông biết, lần này Phác Kính Ân sợ là đã đụng phải tấm cửa sắt.
Tình hình cụ thể cũng không phải Ngụy Chiếu Đông đều nắm rõ, nhưng ông lại biết, lần này so với chuyện người Hàn Quốc xảy ra xung đột, nghe nói trong bối cảnh rất bất bình thường! Trong đó có Phó chánh văn phòng tập đoàn Carrefour, con trai Giang Ái Hoa Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển,cháu gái Sài Yên Sài chủ nhiệm của Bộ ngoại giao, hơn nữa chuyện này con liên lụy tới đại học Cộng tế Hoa Đông và đại học Thân Hoa, đây là hai trường đại học nổi tiếng nhất trong thành phố Thượng Hải.
Hơn nữa, nguyên nhân mấy thanh niên này đánh người Hàn Quốc là chúng được phái đến đây ngay trước mặt bọn họ và cảnh sát dùng tiếng Nhật nói ra những lời làm nhục Trung Quốc, lại không ngờ, trong những người thanh niên này có người hiểu tiếng Nhật, cho nên lúc đó đã đánh cho mấy người Hàn Quốc kia một trận.
Hết giận! Hết giận! Vui lên! Đây là phản ứng đầu tiên sau khi Ngụy Kiến Đông biết được tin này! Còn về thật giả của tin tức, dù sao Ngụy Kiến Đông cũng tin đến chin phần, những tến Hàn Quốc đó tuyệt đối có thể làm ra những chuyện như vậy.
Cho nên,ông ta mới đến đây ngay, một mặt là để thực hiện chức trách của mình, mặt khác ông cũng muồn tận mắt nhìn xem chuyện này rốt cuộc phải xử lý như thế nào! Ông không cho rằng, tập đoàn Carrefour, Giang Ái Hoa, và nhà họ Sài sẽ dễ dàng cúi đầu trước người Hàn Quốc.
Mặc dù trong lòng Phác Kính Ân rất bất ngờ, nhưng ông cũng hiểu bây giờ không phải là lúc ông cân nhắc vấn đề. Bây giờ đang là lúc cấp bách, muốn thăm dò bảy người Hàn Quốc bị đánh, đây là trách nhiệm lãnh sự của ông ta, ông ta không thể thoái thác trách nhiệm. Sau đó, mới lấy lại công đạo cho người Hàn Quốc.
Trong lòng Phác Kính Ân nổi giận, lần này, nhất định không thể tha cho kẻ gây ra họa! Nhất định phải cho chúng một bài học mà cả đờic hung không thể quên! Đông thời, ông cũng phải khiến bọn quan lại kia phải trả giá! Lúc này ông còn không biết Lý Ái Quốc đáng thương vì chuyện người Hàn Quốc bọn họ mà bị Phương Minh Viễn đánh tơi bời cho một trận.
Mà bây giờ, Lý Ái Quốc đang bị La Hồng và Trương Quang Vĩ chất vấn, mà một bên là Giang Ái Hoa, ba người mặt sầm xuống như ngồi đáy nồi.
Lý Ái Quốc toan fthaan run rẩy đến lúc này cũng mới biết, hóa ra người thanh niên đánh người kia không phải ăn nói lung tung, đúng là làm kinh động Cục trưởng cục cánh sát La Hồng. Hơn nữa, không chỉ La Hồng, ngay cả Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển Giang Ái Hoa cung bị kinh động.
-Lý Ái Quốc, Lý sở trưởng, ý của anh là con trai tôi đường đường là sinh viên đại học Cộng tế Hoa Đông vô duyên vô cớ đánh người Hàn Quốc sao?
Giang Ái Hoa nghiến răng nói.
Giang Ái Hoa và La Hồng gần như nhận được tin cùng một lúc, tất nhiên ông ta không thể nghi ngờ con trai của mình nói dối ông trong chuyện này, một mặt là tức người Hàn Quốc to gan lớn mật, coi pháp luật Trung Quốc như trò đùa, mặt khác trong lòng Giang Ái Hoa trong lòng cũng mừng thầm.
Nếu Giang Ái Hoa cùng Phương Minh Viễn đánh người Hàn Quốc, hơn nữa Sài Tĩnh Ngọc cũng ở đó,việc này, có thể nói là thằng chắc rồi! Phương Minh Viễn là ai cơ chứ? Đã từng ở Nhật Bản làm mưa làm gió, gần như bị chỉ trích nghiêng về một bên, nhiều đoàn thể người Nhật Bản đã kháng nghị lên Bộ ngoại giao, nhưng cuối cùng thì sao? Phương Minh Viễn là khách của Thủ tướng Nhật Bản, vinh dự là quốc dân Nhật Bản! Hơn nữa không chỉ Nhật Bản, hắn còn đánh nhân viên ngoại giao của Việt Nam phỏng vấn Trung Quốc, kết quả thế nào?mọi người đều không dám làm gì.
Hơn nữa nguyên nhân của chuyện này là Sài Tĩnh Ngọc bị chêu ghẹo, mặc dù Sài gia không phải là gia tộc đứng đầu ở Trung Quốc nhưng con cháu nhà họ không phải và tên Triều Tiên có thể tùy tiện chêu ghẹo. Càng không nói đến, cô của Sài Tĩnh, cô của Ngọc Sài Yên làm ở Bộ ngoại giao! Sài gia vì bộ mặt của mình cũng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho bọn Triều Tiên này dám chụp mũ Sài Tĩnh Ngọc.
Mà qua chuyện này, quan hệ giữa Giang Lạc Sơn và Phương Minh Viễn càng tốt hơn! Tục ngữ nói, cùng nhau qua cửa sổ, cùng nhau khiêng qua sung; cùng nhau đi qua tường; cùng nhau mở hồ sơ; cùng nhau uống rượu; cùng nhau chơi gái; cùng nhau ngồi nhà lao; cùng nhau qua tang lễ! Phương Minh Viễn và Giang Lạc Sơn vốn là bạn cùng trường, trải qua chuyện này cùng nhau tất nhiên quan hệ sẽ tốt hơn.
Đối với quan hệ càng ngày càng gần giữa đứa con yêu và Phương Minh Viễn, tất nhiên Giang Ái Hoa sẽ lạc quan vui vẻ. Không nói Tô gia bây giờ như mặt trời giữa trưa, tiền đồ của Tô Hoán Đông cũng rộng mở, chính Phương Minh Viễn cũng là một nhân vật kết giao đáng giá, ảnh hưởng của Phương Minh Viễn ở Nhật, Mỹ và các quốc gia trên thế giới rất lớn, đã vượt qua các cấp lãnh đạo trong nước! Nhân vật như hắn bây giờ nếu muốn thay đổi quốc tịch, sợ có một đống các nước kêu khóc ước gì hắn có thể là người nước mình, thật sự là có thể để nước mình giương mặt ra oai.
Nếu Giang Lạc Sơn có thể kết thân với Phương Minh Viễn cho dù tương lai có từ chính phủ hay từ thương mại cũng đều có công lao to lớn.
Mà trong mắt Giang Ái Hoa, không chỉ có vậy, điều ông chú ý hơn cả là Phương Minh Viễn bây giờ đã trở thành đại gia trẻ tuổi nhất Trung Quốc, vẫn chưa tốt nghiệp đại học, tài sản nắm trong tay cũng phải đến hàng tỉ, mà đến khi hắn ba mươi, bốn mươi thì còn làm được nhiều việc huy hoàng gì nữa đây? Mà đến lúc này, nếu Giang Lạc Sơn trở thành bạn của hắn thì sẽ nhận được rất nhiều hỗ trợ.
-Không không không, Giang Chủ nhiệm, ngàn vạn lần ông đừng có hiểu lầm!
Nghe câu hỏi đầy sát khí của Giang Ái Hoa, Lý Ái Quốc đã mềm nhũn đi, đắc tội với người ngoại quốc, thì phải đối mặt với sự tức giận của lãnh đạo, nhưng đắc tội với Giang Ái Hoa, còn có La Hồng, Trương Quang Vĩ, hắn sẽ phải nếm trải mùi vị đoạn tuyệt với tiền đồ của mình.
-Cục trưởng La, tôi cho rằng con trai tôi, còn có cháu của Sài chủ nhiệm,đều là những đứa hiểu chuyện, về việc này, chúng không thể nói dối, cũng không cần phải nói dối!
Giang Ái Hoa tức giận bất bình nói.
-Phương thiếu gia đánh các anh thế nào, muốn tôi nói, đánh rất hay, đánh cho hả giận, đừng nói mấy người Hàn Quốc các cậu, ngay cả tổng thống Hàn Quốc nếu dám bước lên đất của chúng tôi nói những câu như vậy, tôi cũng đánh! Có thể nói những câu như vậy, có xứng là bạn bè quốc tế không?
La Hồng gật đầu,ánh mắt lại chuyển sang nhìn Lý Ái Quốc kèm theo vài phần chán ghét khoát tay nói:
-Đưa anh ta đi! Tạm thời cách chức điều tra.
-Đúng là lũ rác rưởi!
Trong lòng La Hồng thầm mắng. Chuyện xảy ra lúc tối quả thật khiến cho La Hồng có chút méo mó, đặc biệt là kết quả giải quyết của Lý Ái Quốc khiến cho ông càng không hài lòng. Giải quyết không vừa mắt tí nào, bên Phương Minh Viễn cũng có tám người, hắn không nhìn ra, những người này vốn dĩ không giống người thường.
Kết quả phải lan đến bây giờ, cảnh sát có thể nói trong ngoài đều không phải là người, người ngoại quốc khôn ghài lòng, người bản quốc cũng không hài lòng thì hãy đối mặt với sự phẫn nộ của cả hai bên.
-Cục trưởng, theo tôi thấy, việc này đã rất rõ ràng rối, tôi tin tưởng Phương thiếu gia, thân phận con cháu của chủ nhiệm Thành và chủ nhiệm Giang, nếu không phải đối phương nói những câu quá đáng, có ý khinh thường làm cho bọn họ phải ra tay động thủ.
Trương Quang Vĩ nói, đến bây giờ hắn vẫn chưa hoàn toàn xác định được thân phận cụ thể của Phương Minh Viễn, nhưng cùng phe với Thành Nghị,Giang Lạc Sơn và Sài Tĩnh Ngọc, ít nhất cũng cho thấy tuyêt đối không phải là kẻ bình thường, địa vị có khả năng còn trên bọn họ.
La Hồng trầm ngâm một lúc lâu, Trương Quâng Vĩ không thể xác định được thân phận của Phương Minh Viễn, nhưng ông sớm đã được biết, tên sinh viêntrường đại học Cộng tế Hoa Đông này là người sáng lập ra tập đoàn Carrefour, cũng là người đứng đầu tập đoàn Carrefour! Vì mầy tên Hàn Quốc mà trị tội Phương Minh Viễn đừng nói không có đạo lý mà nghe như trò đùa.