Trùm Tài Nguyên

Chương 464: Không nên cho là thật




Dưới sự áp tải của lãnh sự Hàn Quốc ở đóng tại thành phố Thượng Hải là Phác Kính Ân, Lý Hưng Xương, Kim Vi Thuấn tất cả bảy tên người Hàn Quốc, trong đại sảnh của Cục Cảnh Sát thành phố Thượng Hải, tiếp nhận phỏng vấn của năm công ty truyền thông Trung Quốc, công khai chịu nhận lỗi với người dân Trung Quốc! Tiếp theo, bảy người dưới sự dẫn dắt của Phác Kính Ân, đi xe thẳng đến sân bay thành phố Thượng Hải, ba rưỡi chiều cùng ngày, lên máy bay, quay trở về Hàn Quốc!
Mà cũng trong buổi chiều cùng ngày, trong cuộc họp báo của chính phủ Hàn Quốc, người phát ngôn của bộ ngoại giao Hàn Quốc, cũng chính thức tạ lỗi với Trung Quốc, tỏ ý sẽ tăng cường giáo dục đối với người trong nước, và hô hào tất cả công dân đang sinh sống ở nước ngoài, phải tôn trọng tuân thủ pháp luật ở địa phương cũng như tập tục của đất nước đó, tránh cho những sự việc tương tự lại tiếp tục tái diễn!
Đồng thời, người phát ngôn bộ ngoại giao Hàn Quốc cũng hàm súc phê bình tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ, trong sự việc này đã qua kích động! Và hô hào mau chóng khôi phục mối quan hệ mậu dịch giữa hai nước Hàn Quốc và Trung Quốc!
Ngày hôm sau, tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ, tập đoàn Carrefour, công ty điện máy Thiên Đỉnh, tập đoàn vận tải đường thủy Quách Thị, cùng với nhiều xí nghiệp, thương gia khác, cũng đều đã tuyên bố, hủy bỏ hành động chống đối đối với thương phẩm của Hàn Quốc, đem tất cả trở lại quỹ đạo ban đầu! Chuyện này đã làm kinh động đến cả châu Á và thậm chí là thế giới, đặt một dấu chấm hết cho sự việc ồn ào huyên náo lần này.
Mà tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ, tập đoàn Carrefour, rất nhiều doanh nghiệp dưới cái tên nhà họ Phương như công ty đồ điện mấy Thiên Đỉnh, đã thu hút được rất nhiều sự chú ya từ những người dân trong nước, một số cảm thấy kinh hãi vì độ to gan lớn mật của họ, một số lại cảm thấy vô cùng thỏa chí! Rất nhiều người trẻ tuổi đã lớn tiếng vì bọn họ mà trầm trồ khen ngợi!
Bởi vậy mà mang đến kết quả chính là bộ phim《 Titanic 》 vốn đã vô cùng hot, nay càng được xem một cách điên cuồng. Sau khi tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ ra quyết định này, những người mê phim ở Hàn Quốc đã náo loạn không ngừng, thậm chí còn biểu tình để thị uy, yêu cầu chính phủ Hàn Quốc mau chóng điều tra rõ chân tướng, giải thích rõ cho người dân trong nước và người dân Trung Quốc, từ đó thúc đẩy Cẩm Hồ thay đổi quyết định. Mọi người đều rất ngạc nhiên, tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ vì sao dám không để 《 Titanic》đổ bộ vào thị trường điện ảnh Hàn Quốc, mà người Hàn Quốc vì sao có thể bởi vì không được xem một bộ phim mà tranh cãi ầm ĩ không ngớt?
Không chỉ có thanh niên, mà rất nhiều người trung niên, thậm chí còn có lão niên đều gia nhập vào hàng ngũ này. Không ít rạp chiếu phim thành phố, bởi vậy mà không thể không mở buổi chiếu phim đêm lúc 0h, để thỏa mãn nhu cầu của mọi người trong nước!
Mà tập đoàn Carrefour, công ty đồ điện máy Thiên Đỉnh, mấy ngày nay lưu lượng khách cũng nâng cao không ngừng, kim ngạch tiêu thụ cũng được nâng cao rõ rệt. Điều này khiến nhiều hang vốn luôn chê cười bọn họ phải mở to mắt.
-Chuyện này thật đúng là có chút nằm ngoài ý liệu của tôi!
Phương Minh Viễn buông tờ báo trong tay xuống, day day mày nói. Vốn dĩ hắn tưởng rằng qua việc này, những sản nghiệp mang danh nghĩa Phương gia kia, thành tích năm nay hoặc nhiều hoặc ít địa đều phải chịu một ít ảnh hưởng. Nhưng hắn thật không ngờ, người Hàn Quốc không ngờ trong một tuần ấy, lại có hành xử như vậy! Chẳng những đám người Lý Hưng Xương công khai quỳ xuống chịu nhận lỗi, đến cả chính phủ Hàn Quốc cũng vì thế mà trịnh trọng xin lỗi Trung Quốc.
Điều này khiến Phương Minh Viễn vốn đã chuẩn bị tâm lý trường kì chiến đấu, thấy có chút hụt hẫng. Ở kiếp trước, những người phát biểu ngôn luận kiểu này, dù chỉ là một người ngoại quốc bình thường, cũng sẽ không dễ dàng xong chuyện như thế này, muốn làm cho bọn họ công khai chịu nhận lỗi, thì phải vô cùng tốn sức, hơn nữa thường thường thì sự việc cứ kéo dài mãi mà không giải quyết được gì!
-Như vậy không phải rất tốt sao? Lý Hưng Xương bọn họ đã công khai quỳ xuống chịu nhận lỗi!
Lâm Dung tò mò hỏi.
-Dung Dung, cô nhất định phải nhớ kỹ một việc, không nên coi việc người Nhật Bản, người Hàn Quốc cúi đầu và quỳ xuống là thật, đối với bọn họ, cúi đầu và quỳ xuống, trong cuộc sống, cũng chỉ giống như chúng ta gặp người khác và bắt tay mà thôi! Nếu cô cho đó là thật, thì thật là ngốc nghếch!
Phương Minh Viễn cười nói.
-A?
Lâm Dung giật mình thốt lên, nhưng không nói gì. Việc người Nhật Bản cúi đầu, cô biết, một người Nhật Bản một ngày cúi đầu số lần phải lên tới cả trăm lần. Nhưng cô không nghĩ rằng, người Hàn Quốc không ngờ cũng vậy.
Kỳ thực không chỉ có cô, trong kiếp trước của Phương Minh Viễn, cho dù là sang thế kỷ mới, rất nhiều người Trung Quốc vẫn không biết, ở Nhật Bản, Hàn Quốc quỳ xuống chịu nhận lỗi là một loại hiện tượng rất phổ biến. Cho nên, người khác cứ tưởng khi người Hàn Quốc hoặc người Nhật Bản lâm vào thời điểm đó, sẽ tỏ ra vô cùng thành ý với ta. Kỳ thực đối với họ, đó cũng chẳng là chuyện gì to tát!
-Cho nên, đối với đám người Triều Tiên này, chúng ta phải cẩn thận hơn, bọn họ cười tủm tỉm ngòi mặt còn sau lưng có lẽ chính là cất giấu một điều gì khác.
Lúc này đây mấy đại sản nghiệp của nhà họ Phương liên kết, thực là khiến cho người Hàn Quốc khó chịu. Tuy rằng người bình thường rất khó biết, địa vị của Phương Minh Viễn ở mấy xí nghiệp lớn này, nhưng đối với cán bộ cấp cao trong chính phủ Hàn Quốc, còn có mọi người trong tập đoàn tài chính mà nói, chỉ cần bọn họ muốn tra, thì sẽ có thể tra ra đây là quyết dịnh của Phương Minh Viễn! Dựa vào tác phong từ trước đến nay của người Hàn Quốc, chỉ sợ đến lúc đó muốn theo nhà họ Phương đòi lại một ít quyền lợi, sẽ có khối người.
Tuy nhiên, Phương Minh Viễn cũng không lo lắng, mấy tập đoàn tài chính này của Hàn Quốc, lực lượng tuy mạnh, nhưng lúc đó đang diễn ra cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á năm 97, trong cuộc khủng hoảng này, Hàn Quốc cũng không may mắn thoát khỏi, trở thành con rồng bị thương nghiêm trọng nhất trong bốn con rồng châu Á. Tỷ giá hối đoái giữa đồng Won Hàn và đồng đô la Mỹ tính từ năm 1990 đến nay đang là thấp kỉ lục! Đa số xí nghiệp Hàn Quốc phải phá sản, công nhân phải thất nghiệp. Ngay cả mấy tập đoàn tài chính lớn, còn có cả các ngân hàng, cũng gặp phải nguy cơ phá sản. Trong đó có hai ngân hàng buôn bán lớn, là ngân hàng Đệ Nhất Hàn Quốc và ngân hàng Seoul, đã bị bán cho một công ty đầu tư của Mĩ và công ty Hối Phong!
Tháng mười một năm 1997, Phương Minh Viễn nhớ rất kỹ ngày này, nghe nói lúc ấy lượng ngoại hối trong ngân khố quốc gia của Hàn Quốc chỉ có không đến bốn tỷ đô la Mỹ, mà sau hai tuần, Hàn Quốc cần hoàn lại khoản nợ bên ngoài lên đến hơn mười tỷ đô la Mỹ. Cho nên, chính phủ Hàn Quốc gần như là súng kề trên cổ, vô điều kiện mà tiếp nhận phương án giải quyết kinh tế của quỹ tiền tệ quốc tế, để lấy được mấy trăm triệu cho vay của tổ chức này!
Mà trong kiếp này, Phương Minh Viễn sớm cũng đã có chuẩn bị tốt, mài đao soàn soạt, chỉ còn chờ ngày George Soros bọn họ phát động!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.