Ngày chín thánh hai năm 1995, cũng chính là mùng ba Tết, Phương Minh Viễn ngồi máy bay từ Bắc Kinh thẳng đến Hongkong. Vu Thu Hạ mang theo Tình Nhi, đích thân đến sân bay đón tiếp.
-Anh trai!
Vừa thấy đến Phương Minh Viễn, Tình Nhi liền buông ra tay mẹ cô bé, chạy vọt tới. Phương Minh Viễn cười lớn, ôm cô bé giơ lên cao, xoay mấy vòng rồi mới thả xuống! Tình Nhi cười khanh khách không ngừng, hiện giờ cô cũng không còn bé nữa, qua năm sau sẽ sang tuổi mười ba! Chỉ có điều vẫn còn giống như trước thích dựa vào bên cạnh Phương Minh Viễn!
-Mau buông ra nào! Cũng sắp thành người lớn rồi, còn thích ôm người khác đến vậy!
Vu Thu Hạ buồn cười đứng ở một bên nói. Nhìn thấy con mình và Phương Minh Viễn thân mật khăng khít, cô trong lòng cũng cảm thấy rất vui.
-Đó là bởi vì anh lâu rồi chưa về Hongkong, cũng một năm rồi, mà con muốn đi Thượng Hải, mẹ lại không đồng ý!
Tình Nhi ôm lấy cánh tay Phương Minh Viễn, núp sau lung hắn, nhăn mặt nói với Vu Thu Hạ.
-Chị Thu Hạ, đã lâu không gặp!
Phương Minh Viễn mỉm cười ôm Vu Thu Hạ nói:
-Một năm nay, vất vả cho chị rồi!
Hiện giờ tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ, cũng là một tập đoàn với số lượng công nhân khổng lồ, một năm buôn bán thu được hàng tỷ đô la Mỹ, được xem như ông trùm của giới điện ảnh Hongkong. Mà tất cả, đều là nhờ có sự lãnh đạo của Vu Thu hạ. Phương Minh Viễn ngoại trừ việc viết vài cái kịch bản, và liên hệ giữa Cameron và Gaul mà thôi!
-Vất vả thật ra cũng không có gì, chỉ hy vọng có thể cho khiến một đại cổ đông như cậu vừa lòng, vậy là tốt rồi!
Vu Thu Hạ thản nhiên cười nói.
-Vừa lòng, đương nhiên vừa lòng, tôi cảm thấy tôi lúc trước quyết định đem Cẩm Hồ giao cho chị, là mộ trong những quyết định chính xác nhất cả đời tôi!
Phương Minh Viễn vội vàng nói.
Vu Thu Hạ cười nói:
-Cậu không thể sống yên ổn được mấy ngày, về việc ở Cẩm Hồ, cậu không tự mình tham dự quản lý tôi không nói, còn gây thêm rắc rối cho chúng tôi nữa! Về sau cần phải chú ý! Những chuyện như thế này, nếu chẳng may gặp phải thì không nói làm gì, còn nếu thường xuyên như vậy, mặc dù Cẩm Hồ để lại ấn tượng tốt đẹp trong con mắt người trong nước, nhưng ở bên trên, còn cả nước ngoài, có thể sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích!
Phương Minh Viễn hiểu ý gật gật đầu, loại hành vi bức cung này, đúng như lời Vu Thu Hạ, vẫn nên ít làm thì hơn, vì cũng rất dễ khiến cho nhiều người trong quốc nội phản cảm, tới lúc đó, Phương gia ở quốc nội sẽ khó mà bước tiếp!
Vu Thu Hạ nhìn nhìn trái phải, kinh ngạc nói:
-Minh Viễn, Tiểu Nhã và Thiến Thiến không đi cùng cậu sao?
Phương Minh Viễn cười nói:
-Chị Thu Hạ, họ mới học ở Hỗ Thị được nửa năm, bây giờ trở về nhà, cô bọn họ có thể để cho họ theo tôi chạy khắp nơi thế sao. Đều ở lại Phụng Nguyên rồi!
Vu Thu Hạ hiểu ý cười nói:
-Nói cũng đúng, ai có thể giống cậu được, mới học được nửa năm, thì ít nhất một nửa thời gian cũng không ở Thượng Hải.
Đoàn người rời khỏi sân bay, khi đoàn xe vẫn đang chậm rãi ở đầu đường, Phương Minh Viễn chú ý tới, trên đường phố Hongkong, nơi nơi đều sung mãn không khí vui mừng, tượng "Thần tài Bồ Tát", mô hình pháo cùng với một chữ "Phúc" lớn, các vật trang sức "Kim Nguyên Bảo " đầy đường. Năm 1997 là năm con trâu, hình ảnh con trâu kiên cường bất khuất trở thành linh vật của năm đó.
-Anh, anh đến đây vào mùng một thì thật tốt, có thể nhìn thấy múa rồng! Còn có xe hoa tuần hành náo nhiệt! Mùng hai còn có lửa khói tiệc tối với pháo hoa rất đẹp.
Chú ý tới ánh mắt của Phương Minh Viễn, Tình Nhi thì thầm bên tai hắn nói:
-Tuy nhiên, hôm nay anh đến cũng chưa muộn, em có thể đưa anh đi miếu Hoàng Đại Tiên cầu nguyện, còn có thể xem đua ngựa!
So với quốc nội, Hongkong giữ lại được nét văn hóa truyền thống còn tốt hơn, vừa tiến vào tháng chạp, Quảng trường Thời Đại Hongkong, trung tâm Thế Mậu và các mảnh đất buôn bán phồn hoa khác đều đã bắt đầu chuẩn bị trang trí cho tết âm lịch. Đầu đường cuối ngõ chỗ nào cũng có người phát những câu đối đỏ thẫm hình chữ phúc, cùng với lời chúc "Tinh thần Long Mã", "Thân thể khỏe mạnh", "Chúc mừng phát tài".
Nói về lễ tết thì Hongkong thật đúng là không ít. Nguyên Đán, ngày mồng một tháng năm, ngày giải phóng, Tết âm lịch, Tết thanh minh, đoan ngọ, Trung thu, Trùng Dương, lễ Giáng Sinh, lễ Phục Sinh, tất cả đều được nghỉ, ngay cả là sinh nhật nữ hoàng Anh quốc thì cũng được nghỉ. Hai năm nay, các đoàn thể Phật giáo, Đạo giáo, Nho giáo đang thông qua báo chí, hy vọng có thể đem ngày sinh nhật của Đức Phật, Lão Tử và Khổng Tử nâng lên thành ngày lễ tết.
Nhưng trong nhiều ngày lễ như vậy, vẫn là ngày Tết âm lịch của Trung Quốc là náo nhiệt nhất, cũng được người Hongkong coi trọng nhất.
Ngày mùng một nghênh đón rồng Trung Quốc, là hoạt động chúc mừng năm mới mà rất nhiều người Hongkong không thể thiếu, khi đội múa rồng đi qua các con phố lớn ngõ nhỏ, mọi người đều đi ra cửa nghênh đón. Ở Hongkong bất kể là rồng, hay là sư tử, đều là một lòai vật tượng trưng cho cuộc sống tốt đẹp.
Đoàn xe hoa, do Hội đồng Phát triển Thương mại Hongkong chủ trì, với sự tài trợ của các hãng hàng không quốc gia, đã trở thành một hoạt động được hết sức chờ mong. Hoạt động này đã được tổ chức nhiều năm, Phương Minh Viễn tuy rằng chưa được xem qua, nhưng cũng có thể nghe thấy. Bình thường đều được khai mạc ở quảng trường Trung tâm Văn hóa Hongkong, chiếu trực tiếp trên TV. Người mua vé sẽ có chỗ để ngồi xem, còn người không mua vé, nếu muốn tận hưởng không khí lễ hội, có thể đi dọc theo hai bên đường để theo dõi. Hơn mười đội biểu diễn, với đoàn xe hoa trang trí lộng lẫy xuất trướng, nhóm diễn viên vừa múa vừa hát, trong đó còn có không ít nhóm biểu diễn đến từ khắp nơi trên thế giới, khiến cho người xem phải trầm trồ khen ngợi.
Tới mùng hai, là đêm tiệc pháo hoa. Căn cứ theo quy định của quân đội Hongkong, là không được phép châm ngòi pháo hoa trong thành phố, cho nên để thỏa mãn nhu cầu đón năm mới của thị dân, cũng là để đóng góp vào không khí vui mừng, hàng năm vào tối mùng hai, chính phủ Hongkong đều tổ chứ hội diễn pháo hoa ở cảng Victoria, ăn mừng năm mới, chiếu sáng rực bầu trời đêm tân xuân. Hoạt động này và hoạt động múa rồng, có thể nói là được ưa thích như nhau.
Nghe nói Tết này, chính phủ Hongkong chi tiêu cho đêm hội pháo hoa này lên đến hơn bốn trăm vạn đô la Hongkong, biểu diễn mười một tiết mục, ba mươi phút cuối, từ bốn tứ cầu tàu trên biển đã phóng ra tới hơn bốn vạn vỏ pháo hoa. Số người đứng ở hai bên bờ sông cảng Victoria xem đêm hội này cũng lên tới trăm ngàn người!
-Tết âm lịch năm nay chẳng giống như hồi trước!
Vu Thu Hạ nhẹ thở dài một hơi nói.
Phương Minh Viễn hiểu ý địa gật gật đầu, năm nay tết âm lịch đối với quảng đại người Hongkong mà nói, quả thật có chút ý nghĩa riêng, Tết âm lịch qua đi, còn có không đến nửa năm nữa, Hongkong sẽ trở về với Trung Quốc. Bầu không khí của sự trở về ấy bao phủ khắp nơi, rất nhiều nhà hàng cũng đã giới thiệu chủ đề chúc mừng việc trở về, trên khắp các bữa cơm ngày tết, việc trở về cũng trở thành một đề tài luôn được nhắc đến. Người Hongkong vừa có chút hưng phấn, vừa có chút lo lắng, đối với việc Hongkong trở về Trung Quốc vẫn còn chút băn khoăn!
-Chị Thu Hạ, kỳ thực với việc này, tôi cảm thấy người Hongkong các vị có thể hoàn toàn an tâm. Một quốc gia hai chế độ, không chỉ áp dụng riêng cho Hongkong, mà còn áp dụng cho cả Macao và Đài Loan!
Phương Minh Viễn đầy thâm ý nói:
-Đôi bờ eo biển, hòa bình thống nhất, là tâm nguyện bao lâu nay của Trung Ương rồi!
Vu Thu Hạ ánh mắt lập tức bừng sáng, Phương Minh Viễn lời này quả là trong vẫn còn hàm ý khác.
Tình Nhi căn bản không suy xét đến quốc gia đại sự, chỉ ôm lấy cánh tay Phương Minh Viễn, nhìn dòng người đến người đi, còn có các cửa hàng lớn nhỏ, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng nói:
-Anh trai, lần này đến Hongkong, sẽ ở lại bao lâu, có thể cùng em đi xem biểu diễn, em còn muốn đi dạo phố. Bố mẹ quá bận rộn, muốn cùng nhau dạo phố mà một tháng cũng chẳng có một lần!
Phương Minh Viễn không khỏi cười cười, xoa đầu cô nói:
-Được, anh nhất định đi cùng em! Cho em thỏa thích chơi hội!
-Thật tốt quá! Thật tốt quá!
Tình Nhi vui đến mức suýt thì nhảy cẫng lên.
-Cậu chiều nó quá rồi, cái gì cũng chịu đáp ứng!
Vu Thu Hạ oán trách nói. Chỉ có điều miệng cô nói như vậy, nhưng trên mặt cũng tươi cười rạng rỡ, không có chút gì tức giận.
-Tôi một năm ở Hongkong cũng không ở lâu được mấy ngày, cũng không dành được mấy thời gian cho tiểu công chúa của chúng ta, lúc này thời gian cũng có chút dư dật, đương nhiên là phải thỏa mãn nguyện vọng của tiểu công chúa này rồi!
Phương Minh Viễn cười nói.
-Mẹ là tốt nhất! Anh khó lắm mới đến Hongkong, con là chủ nhà phải thể hiện long hiếu khách của mình!
Tình Nhi xoay người lại, ôm lấy eo Vu Thu Hạ làm nũng và nói:
-Bố mẹ bận rộn như vậy, làm sao có thời giờ cùng anh đi chơi.
Vu Thu Hạ không khỏi bật cười, chỉ tay vào mũi cô bé nói:
-Con nhóc này, tự mình muốn đi chơi, lại còn viện cớ!
Gương mặt nhỏ nhắn của Tình Nhi lập tức đỏ ửng lên, vùi mặt vào ngực mẹ:
-Mẹ... . . .
-Được rồi, được rồi, nhiệm vụ gian khổ này giao cho con! Nhất định phải cùng anh đi chơi thật ngoan nhé!
Vu Thu Hạ đành phải đáp.
-Mẹ thật là tốt!
Tình Nhi vỗ tay hoan hô, ôm lấy cổ Vu Thu Hạ, hôn chụt một cái nói:
-Con nhất định dẫn anh đi chơi vui vẻ!
Đoàn xe rất nhanh liền đi tới tòa nhà của Quách gia, cổng lớn tự động mở ra, đoàn xe chạy đến gần lầu chính, từ xa đã nhìn thấy ông cụ Quách đứng ở trước cửa.
Đám người Phương Minh Viễn vội vàng xuống xe, bước nhanh tới gần, Phương Minh Viễn tiến lên đỡ ông cụ Quách nói:
-Ông, sao ông lại ra đây?
-Tiểu tử ngươi khó lắm mới đến đây đón năm mới một lần, hôm nay thời tiết cũng rất đẹp, ông ra đây phơi nắng, chờ cháu trở về!
Ông cụ Quách vẻ mặt hiền lành cười nói:
-Trên đường đi có thuận lợi không?
-Nhờ hồng phúc của lão nhân gia anh, mọi việc đã thuận buồm xuôi gió!
Phương Minh Viễn vừa cười nói, vừa đỡ đỡ ông cụ đi vào trong!