Trịnh Ngu Đồng nhìn vào ánh mắt Phương Minh Viễn cảm thấy khó có thể tin tưởng, Iraq xâm lấn Kuwait, đó là trận chiến xảy ra vào năm 90,cũng là sáu năm trước đây,lúc đó Phương Minh Viễn là học sinh trung học, không, chính xác mà nói là học sinh lớp sáu!
Một học sinh lớp sáu, không ngờ nửa năm trước lại dám khẳng định Iraq nhất định sẽ xâm lấn Kuwait như vậy, hơn nữa còn đầu tư vào việc thu mua dầu mỏ với trữ lượng lớn, chuyện này nghe có vẻ như truyện nghìn lẻ một đêm vậy!
Nhưng Trịnh Ngu Đồng lại hiểu trong tình hình như vậy, Cụ quách không thể nói hươu nói vượn lừa người được, ông ta cũng không phải là người như vậy! Hơn nữa, Quách gia sau chiến tranh ở vịnh, đã trở nên dư dả hơn, hơn nữa còn bước vào thời kỳ phát triển với tốc độ nhanh chóng, tập đoàn vận tải đường thủy của Quách Thị trước đây chỉ có thể nói là doanh nghiệp đầu rồng trong thế giới vận tải đường thủy Hồng Kông, đằng sau họ,còn có một số xí nghiệp vận tải đường thủy khác đang đuổi theo dáo diết.Nhưng bây giờ,tập đoàn vận tải đường thủy Quách Thị đã trở thành tập đoàn đứng đầu trong giới vận tải đường thủy Hồng Kông, không ai có thể đấu tranh với vị trí này. Nhìn toàn thể Đống Á, Đông Nam Á, tập đoàn vận tải đường thủy Quách Thị cũng là một trong những công ty vận tải đường thủy đứng đầu.
Hơn nữa, theo đội tàu tập đoàn vận tải đường thủy Quách Thị vẫn đang trong quá trịnh tiếp tục mở rộng, theo những người có liên quan hé lộ, sau năm chin mươi, tập đoàn vận tải đường thủy Quách Thị sẽ chào đón một số lượng tàu thuyền mới, số lượng phải chiếm một phần ba tổng số lượng đội tàu hiện nay! Đây là một con số rất đáng kinh ngạc! Cũng có ý nghĩa với tập đoàn vận tải đường thủy Quách Thị trên cơ sở hiện có, và bước sang một giai đoạn mới.
Cho nên lời của cụ Quách, Trịnh Ngu Đồng vẫn chưa thể tin được.
Lời của cụ Quách là thật! Vậy ý lúc đầu Phương Minh Viễn có thể đã thu được lợi nhuận rất lớn trong cuộc chiến tranh vùng vịnh đó! Lúc đó hắn chỉ là học sinh lớp sáu, Trịnh Ngu Đồng không khỏi hồi tưởng lại thời gian năm hắn mười mấy tuổi, vẫn là một thiếu niên chưa hiểu chuyện, chứ đừng nói đến thời kỳ dầu mỏ gì cả, chính là việc làm rõ ràng buôn bán trong nhà, cha của hắn chỉ sợ hắn mãi vui quên việc! Hắn cũng được coi là thiên tài trong giới thương gia Hồng Kông, nhưng để so sánh với Phương Minh Viễn, thì đúng là cách xa vạn dặm!
Trong lòng Trịnh Ngu Đồng rất thích Phương Minh Viễn không nói gì ngoài chữ hơn! Hắn không được may mắn, lúc đầu quyết định thông minh của hắn là kết quan hệ hữu hảo với Phương Minh Viễn. Không chỉ khi hắn gặp khó khăn, nhận được sự giúp đỡ của Phương Minh Viễn. Chính là vì một lượng kim cương, châu báu nguyên khối từ Nga đến, việc khuếch trương mấy năm nay không bị khối nguyên liệu đẩy ra sau khiến những người đồng hành ở Đông Nam Á vốn muốn chê cười hắn, đằng sau còn có những người da trắng được mở rộng tầm mắt.
Một thanh niên tuấn kiệt trẻ như vậy tại sao lại không vì cháu rể của mình? Điiều này khiến cho Trịnh Ngu Đồng rất rối bời!
Về những người bên cạnh Phương Minh Viễn, Trịnh Ngu Đồng cũng đã từng điều tra qua, bất luận là Triệu Nhã hay Phùng Thiến, đối với hắn, so với cháu gái hắn, mặc dù về tư sắc khó phân cao thấp, nhưng về hoàn cảnh gia đình, cũng không phải đơn giản, cứ coi như gia sản của hắn phải chia cho rất nhiều con cháu, rơi vào tay Trịnh Gia Nghĩa cũng là một khối tài sản kếch xù.
Nhưng Trịnh Ngu Đồng cũng hiểu, con số này trong mắt những người bình thường là một con số khổng lồ, về Phương Minh Viễn kẻ nắm chắc cơ hội lại chẳng là gì. Hắn đã hoàn toàn không để ý đến món đồ cưới mà vợ con mang đến.
Cứ như vậy, Trịnh Gia Nghĩa có thể mang lại lợi ích cho Phương gia, tất nhiên không đáng gì để nhắc đến! Hơn nữa với vị trí của Phương Minh Viễn trong nhà họ Phương, mặc dù chỉ là đời thứ ba, nhưng địa vị thực tế đã là chưởng môn nhân của nhà họ Phương! Việc hôn sự của anh ta, chỉ sợ cho dù là cụ Phương và Phương Thắng bọn họ cũng không có quyền kiến nghị. Điều này khiến cho Trịnh Ngu Đồng càng cảm thấy hao tâm tổn trí, không thể nào ra tay!
-Ông nội Quách, hảo hán không nói năm đó dũng mãnh, năm đó tôi cả gan làm loạn, nếu không phải ông giúp đỡ, làm sao có được ngày hôm nay!
Phương MInh Viễn chú ý đến ánh mắt của Trịnh Ngu Đồng đã có chút không chú ý, hiển nhiên là bị tin này làm cho kinh ngạc quá! Vừa nói vừa nháy mắt với Quách lão gia, ra hiệu vị này không cần dự đoán trước cho hắn!
Cụ Quáchmỉm cười vuốt râu không nói gì, trong lòng lại vui sướng tìm không thấy bắc!
Sau một lúc lâu, Trịnh Gia Nghĩa mới mở mồm nói:
-Minh Viễn, nếu anh cho rằng các quốc gia Đông Nam Á trong mấy năm gần đây rất có khả năng dẫn đến cuộc khủng hoảng tài chính, như vậy anh thấy cuộc khủng hoảng này bắt đầu từ quốc gia nào?
-Thái Lan!
Phương Minh Viễn không chút do dự, nói chắc như đinh đóng cột.
-Thái Lan?
Trịnh Ngu Đồng hai hàng long mày trắng không khỏi dựng ngược lên!
Lúc đó ngoài bốn con rồng Châu Á mà thế giới công nhận, còn có bốn con hổ Đông Nam Á, cho thấy bốn nước Thái Lan, Philippines, Malaysia và Indonesia, trong đó, Thái Lan là nước nổi bật nhất! Từ năm 1990 đến năm 1995, tình hình kinh tế hướng ngoại, các ngành công nghiệp chế tạo của Thái thực hiện chính sách kinh tế tự do nhất là tốc độ phát triển công nghiệp điện tử, kinh tế tiếp tục tăng trưởng nhanh. Đời sống của nhân dân cũng được nâng cao, lương thấp nhất của công nhân và lương của công nhân viên chức được thay đổi, giáo dục, vệ sinh, phúc lợi xã hội không ngừng được cải thiện. Năm 96 còn bị Liên hiệp quốc liệt vào danh sách các quốc gia có thu nhập trung bình.
-Tốt, chính là Thái Lan! Nền kinh tế của Thái Lan đã liên tục có tốc độ tăng trưởng nhanh mười năm trở lại đây, nhưng do từ năm 95 trở đi, tỉ giá hối đoái của đồng đô so với đồng tiền chủ yếu của thế giới từ sụt giá chuyển sang tăng nhanh, mà việc đồng đô tiếp tục tăng giá trên diện rộng đã gây ra việc so sánh giữa tỉ giá hối đoái trên thực tế của đồng đô không tăng lên, làm suy yếu sức cạnh tranh của Thái Lan! Theo thống kê tôi nhận được, năm 96 tốc độ tăng trưởng xuất khẩu của Thái Lan có xu thế trượt dốc cực lớn! Nhập hơn xuất, điều này có nghĩa là sản phẩm Thái Lan bán ra ít hơn so với mua vào, điều này đã gây ra tỉ lệ nhập siêu tương đối lớn, năm trước con số thiếu hụt thương mại của Thái Lan đạt gần hai mươi tỉ đô la Mỹ,chiếm 9% GDP!
Phương Minh Viễn vốn không cần những con số trên giấy này, tất cả những điều này hắn đều ghi nhớ rất rõ.
-Thâm hụt thương mại của Thái Lan phải cần dùng USD bổ sung vào, mà có thể bổ sung số USD còn thiếu chủ yếu là từ hai nguyên nhân, một là nguồn ngoại hối trong ngân hàng trung ương Thái Lan, hai là nợ nước ngoài và đầu tư ngoại thương---Các nhà đầu tư nước ngoài vào Thái Lan phải phải đổi tiền nước ngoài tại ngân hàng trung ương Thái Lan thành tiền Thái, như vậy có thể tăng thêm số lượng USD trong tay chính phủ Thái Lan. Nhưng số lượng USD này lại không ổn định, vì những nhà đầu tư nước ngoài này lúc nào cũng có thể lấy tiền Thái đối thành USD tại ngân hàng trung ương! Mà ông Trịnh, ông Quách, các ông có biết khoản nợ ngắn hạn hiện nay của Thái Lan là bao nhiêu không?
Phương Minh Viễn tiếp tục nói.
-Bao nhiêu?
Trịnh Ngu Đồng thốt ra.
Phương Minh Viễn chìa tay ra so sánh:
-Vượt quá bốn mươi tỷ USD! Mà ngoại hối trong tay chính phủ Thái Lan, không quá ba mươi tỷ! Nói cách khác, một khi xuất hiện việc rút đầu tư khỏi Thái Lan với quy mô lớn, tất cả ngoại hối trong tay Thái Lan vẫn không đủ để lấp chỗ trống này! Hơn nữa, nền kinh tế hiện nay của Thái Lan mặc dù dựa vào nền công nghiệp chế tạo để phát triển nhanh, bây giờ lại là nguồn vốn đầu tư lớn vào Thái Lan, thị trường chứng khoán và bất động sản của Thái Lan ngược lại đã trở nên phát đạt! Điều này gây tổn thất cho sự phát triển kinh tế thực thể của Thái Lan! Nền kinh tế của Thái Lan hiện nay giống như xiếc đi trên dây, nếu lúc này, có người đẩy một cái…
Trịnh Ngu Đồng cảm thấy toàn thân đều run cầm cập, mặc dù, những điều Phương Minh Viễn nói có điều ông ta đã biết, có điều ông ta không biết, nhưng với thân phận của hắn, tất nhiên không khó gì để điều tra được tính xác thực của những tài liệu này, cho nên Phương Minh Viễn không thể lừa gạt ông ta chuyện này.
Mà nếu những việc này là thật, vậy thì Thái Lan thật sự đã gặp nguy rồi! Trịnh Ngu Đồng cũng nắm rõ được tình hình trước cuộc khủng hoảng kinh tế tại Mexico, tính chất ác liệt của nền kinh tế vẫn chưa tiến đến Thái Lan! Thật sự vẫn còn một điểm Phương Minh Viễn vẫn chưa nói, Trịnh Ngu Đồng cũng nghĩ ra, đó chính là sự vùng lên với tốc độ nhanh chóng của nền công nghiệp chế tạo TrungQuốc cũng đè bẹp sự phát triển của một trong bốn con hổ Châu Á đứng đầu là Thái Lan.
Những nhân tố lớn này đều chứng minh suy đoán của Phương Minh Viễn không phải bắn tên không trúng đích!
-Đầu tiên là Thái Lan, tiếp theo sẽ lan sang các quốc gia Đông Nam Á Philippines, Malaysia và Indonesia…, sau khi cướp sạch các quốc gia này, những kẻ đầu cơ tài chính quốc tế tham lam sẽ chuyển hướng sang Hongkong, Đài Loan, Hàn Quốc và Nhật Bản! Nếu để bọn họ tùy ý nói bậy, những thành quả lao động mười mấy năm dãi nắng dầm mưa của nhân dân các khu vực và quốc gia đều bị bọn chúng cướp đoạt hết!
Phương Minh Viễn tiếp tục nói.
-Vậy cậu vay tiền là để…?
Trịnh Ngu Đồng hỏi.
-Trước tiên theo bọn họ mượn gió bẻ măng các quốc gia Đông Nam Á, sau đó quay lại, nhằm vào Hồng Kông và Đài Loan! Chỉ có đánh những kẻ này đau, đánh cho nhớ, sự phát triển kinh tế của nước ta mới có thể có khoảng thời gian phát triển bình tĩnh!
Phương Minh Viễn nói.
-Tất nhiên trong quá trình này, cũng là cơ hội phát triển lớn mạnh của tôi.
Đây là điều Phương Minh Viễn đã sớm tính toán ,mượn cớ cuộc khủng hoảng kinh tế Đông Nam Á để Phương gia, còn có Quách gia và những đồng minh có thể bước vào một giai đoạn mới, tăng cường mở rộng thế lực của bản thân,đồng thời có thể đảm bảo thực lực của Hồng Kông và Đài Loan. Còn về các nước Đông Nam Á, còn có Hàn Quốc, Nhật Bản, bao gồm cả Nga sau này bị lan sang, bọn họ mà chết cũng không phải là điều hắn quan tâm.
Phương Minh Viễn không phải những quan chức vĩ đại, cả ngày chỉ nghĩ làm thế nào để các quốc gia bạn bè hài lòng, mà hoàn toàn không không để ý đến tiếng hô trong nước. Người nước ngoài tất nhiên có chính phủ mỗi nước quan tâm, không cần quan viên của chúng ta quan tâm! Giữa các quốc gia, dân tộc, đấu tranh có ở khắp nơi, quan viên bị mấy khẩu hiệu rỗng tuếch “mê hoặc” đa số sau lưng có yêu cầu gì khác!
Điều Phương Minh Viễn muốn chỉ là càng hùng mạnh hơn, hơn nữa Trung Quốc đã có sự thay đổi so với kiếp trước!