Trùm Tài Nguyên

Chương 47: Một câu giật gân




-Linh cảm của “Nguy cơ sinh hóa” cũng như vậy sao?
Yamashita cố ý làm ra dáng vẻ vẫn chưa hoàn hồn.
-Đó là một cơn ác mộng đáng sợ lắm sao? Thật là ngẫm nghĩ một chút thôi cũng làm người ta có cảm giác nổi da gà!
Những người có mặt lúc đó đều không nhịn được mà cười ồ lên.
-Thực ra linh cảm của “Nguy cơ sinh hóa” cũng không phải cảnh từ trong mộng mà ra. Đương nhiên, một số thứ trong đây vẫn có chút liên quan nhất định đến cảnh trong mơ. Nhưng trung tâm của linh cảm, tôi cho rằng vẫn là đến từ một bộ phim điện ảnh khủng bố đương thời – “Chớ gần người lạ”!
Phương Minh Viễn cũng không kìm nổi mà cười nói.
-Sau khi tôi xem xong bộ phim đó, đối với sự biến chuyển và phát triển của nội dung vở kịch, nếu lúc ấy tôi cảm thấy sẽ thất bại thì đã không tiếp tục dấn thân vào ngành sản xuất thiết kế đồ chơi, nhưng mà tôi lại cảm thấy trò chơi có tính tương tác có lẽ có thể một lần nữa cung cấp cho bản thân một cơ hội để viết và giải thích lại đề tài này!
-Hóa ra là như vậy, tôi nghĩ từ hôm nay trở đi, bộ phim điện ảnh khủng bố “Chớ gần người lạ” này rất có thể sẽ trở thành đề tài thảo luận điện ảnh hot nhất trong tuần này ở Nhật Bản!
Yamashita cười nói.
- Tuy nhiên, tôi cũng thừa nhận, trong thời gian sáng tác “Nguy cơ sinh hóa” đã gặp phải không ít ác mộng. Bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy rất kích động, cũng thấy vô cùng sợ hãi. Điều này là sao, toàn bộ việc viết tiểu thuyết và sáng tác phim hoạt hình sau này, cả công việc nghiên cứu phát triển các trò chơi cụ thể, tôi đều giao cho người khác làm. Theo như người Hoa Hạ chúng tôi thường nói, đó chính là chuyện cũ nghĩ lại mà rùng mình kinh hãi.
-Nghĩ lại mà sợ?
Yamashita nhạy cảm “tóm” được cách dùng từ trong lời nói của Phương Minh Viễn rất nhanh.
-Vì sao phải nghĩ lại mà sợ?
-Ừm…
Phương Minh Viễn gãi đầu với vẻ hơi phiền não, mãi sau mới nói:
-Thế này nhé, nói như thế nào bây giờ nhỉ? Tôi nghĩ chị Yamashita đã có nghe qua, giống với các ngôi sao trong giới biểu diễn nghệ thuật, đôi khi họ sẽ gặp phải một loại tình huống, đó chính là nhập vai quá lâu! Vì thế cho nên sau khi quay xong thời gian thay đổi sẽ rất lâu, người diễn vẫn còn thói quen của nhân vật mà mình nhập vai.
-Tôi hiểu. Tôi hiểu!
Yamashita gật đầu lia lịa.
-Nếu nói là kịch hiện đại, hay nếu là nhân vật bình thường, thì đây không phải là vấn đề gì lớn. Thế nhưng nếu là phim kinh dị, phim khủng bố, phim giả tưởng, hoặc nếu là một số nhân vật với tính cách cực đoan, nếu diễn viên nhập vai quá lâu sẽ rất khó, đó chính là phiền toái cực lớn! Mà cá nhân tôi thì sao, khi nằm mơ, luôn luôn có cảm giác rất thật đối với những cảnh trong mơ. Hơn nữa khi mơ, mọi người vẫn thường có phản ứng, cảm giác rằng mình đang mơ, cho nên, khi dồn hết tâm huyết để sáng tác, trong tâm không lưu lại chút bóng đen nào. Tôi thật là rất may mắn.
Phương Minh Viễn nói rất “chân thành”.
Có lẽ có người sẽ nghĩ Phương Minh Viễn nói như vậy có phải để đánh vào cảm hứng vốn có của những người yêu thích “Nguy cơ sinh hóa”, tạo ảnh hưởng đến việc bán nó ra sau này chăng? Kỳ thật Phương Minh Viễn cũng đã nghĩ tới điều này, tất nhiên sẽ dọa một số người, nhưng chắc chắn cũng sẽ khơi dậy sự tò mò hiếu kỳ của nhiều người hơn, do vậy làm họ càng cảm thấy có hứng thú với “Nguy cơ sinh hóa”. Với lại bản truyện tranh, phim hoạt hình và bản tiểu thuyết của “Nguy cơ sinh hóa” đều đã được niêm yết, nội dung tư tưởng trung tâm của nó mọi người cũng sớm đã được biết.
Hơn nữa không phải có một câu châm ngôn như thế này sao? “Chỉ có âm mưu có thể lừa gạt được cả những người thân mới là âm mưu thành công thực sự”. Liên hệ vào đây, chính là những sáng tác của hắn sợ rằng chính người viết cũng cảm thấy là những tác phẩm vô cùng đáng sợ, đó mới là sự khủng bố chân chính thật sự. Nói vậy thì sau chuyến đi phỏng vấn lần này, có thể khiến người sáng tác cảm thấy kinh hoàng thật sự chính là sự hâm mộ cuồng nhiệt khi “Nguy cơ sinh hóa” sẽ được niêm yết lên sàn sau này.
Bầu không khí của cuộc phỏng vấn lúc này càng náo nhiệt hơn, Yamashita cảm nhận sâu sắc được cái giá bản thân phải trả để có được vị trí người phỏng vấn này không giả, tiết mục này một khi được phát sóng rộng rãi, tỷ lệ người xem không cần nói cũng biết, chắc chắn sẽ là tiết mục được đón nhận nhiệt tình nhất lúc bấy giờ! Chưa nói đến việc mọi người vô cùng hiếu kỳ về người họ “Phương” bí ẩn, ngay những chuyện phía sau tác phẩm mà hắn nói ngày hôm nay, cũng đã là chủ đề được mọi người cực kỳ quan tâm!
-Cậu Phương, hiện giờ ở Nhật Bản cậu coi như đã công thành danh toại. Quý quốc có câu châm ngôn “ Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm”. Không biết cậu Phương đã chọn được bạn trăm năm chưa, cậu có tiêu chuẩn gì không? Ví dụ như quốc tịch chẳng hạn? Tôi lên tiếng thay cho đa số những chị em phụ nữ Nhật Bản.
Yamashita cười duyên như hoa nói.
-Hiện tại tôi đang chuẩn bị cho kỳ thi đại học, bận đến nỗi phải vắt chân lên cổ, làm sao còn có thời gian để nghĩ đến chuyện này!
Phương Minh Viễn nhìn lướt qua Asohon Kagetsu sau ánh đèn, rất thông minh đem vấn đề này tống vào quá khứ.
-Vậy là cậu dự định học đại học tại Nhật Bản sao? Tôi tin chỉ cần cậu đề xuất xin vào học, chính đại học Tokyo cũng chắc chắn vui vẻ đón nhận cậu nhập học.
Những điềuYamashita nói này cũng không phải là vô căn cứ. Tuy đại học Tokyo của Nhật Bản có thể nói là trường học đỉnh nhất ở nước này, cũng là ngôi trường mà các học sinh Nhật Bản muốn vào học nhất. Muốn thi vào được, đòi hỏi các thí sinh phải có năng lực rất cao. Nhưng đối với người như Phương Minh Viễn, ở mặt xã hội có thể nói là người đã công thành danh toại, yêu cầu kỳ thi nhất định sẽ giảm xuống không ít.
Một mặt, phía trường đại học cũng hiểu được rằng người như Phương Minh Viễn không giống những sinh viên vẫn chưa bước chân vào xã hội. Phương Minh Viễn nói thẳng ra là vì nâng cao tố chất của bản thân, từng bước một leo lên cao hơn trên con đường theo đuổi sự nghiệp. Còn những sinh viên kia, đầu tiên là muốn học để tương lai sau này có thể thành thạo một nghề, có thể tiếp tục sinh tồn trong xã hội! Giữa hai bên sao lại có thể giống nhau được.
Mặt khác, người nổi tiếng như Phương Minh Viễn nhập học vào trường, sau này đối với các trường đại học mà nói cũng là chuyện vô cùng vinh dự.
-Điểm này tôi vẫn chưa nghĩ đến!
Phương Minh Viễn cười cười nói.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nhanh đến lúc buổi phỏng vấn nên kết thúc, Yamashita nói như đã thành thói quen:
- Cậu Phương, cuối cùng tại đây cậu còn có gì muốn nói với các fan của cậu không?
Phương Minh Viễn nhận microphone, sau một lúc lâu ngập ngừng mới nói:
- Tại đây, tôi trước hết muốn chúc những người yêu thích tác phẩm của tôi năm mới vui vẻ, hạnh phúc. Vào lúc này, những lời tôi sẽ nói sau đây có khả năng sẽ khiến các bạn không hài lòng, nhưng tôi đã suy nghĩ rất kỹ, vẫn là nên nói ra!
Yamashita, Asohon Kagetsu và những người có mặt lập tức liền thấy hồi hộp, Phương Minh Viễn muốn làm gì vậy? Hắn muốn nói cái gì?
-Trong tháng một xin các bạn hãy cẩn thận, đề phòng động đất, động đất cấp độ lớn!
Câu nói này của Phương Minh Viễn giống như một tiếng nổ trong đầm nước yên tĩnh, lập tức làm tất cả những người có mặt trong phòng ồ lên.
-Cậu Phương, cậu Phương, những điều cậu nói là có ý gì vậy?
Yamashita lúc này cũng không để ý đến việc đang ngồi trước màn hình, nắm lấy tay Phương Minh Viễn nói.
-Cậu nói trong tháng một Nhật Bản sẽ xảy ra động đất sao?
Trong lúc vội vàng, cô vẫn không quên dùng những từ kính ngữ để xưng hô với Phương Minh Viễn.
-Xin hỏi cậu có được tin này từ đâu vậy? Từ viện nghiên cứu động đất của quý quốc sao?
Yamashita hỏi dồn.
-Không phải, là do tôi thấy trong mơ!
Phương Minh Viễn nói rất nghiêm túc.
-Mơ thấy?
Yamashita hoang mang buông lỏng tay ra, thật khó mà có thể tin được.
- Đúng vậy. Chính vào tối ngày 31 tháng 12 tôi đã mơ thấy mình đứng trên một đống hoang tàn, nhìn đâu cũng thấy toàn bộ là gạch vữa ngổn ngang, trên mặt đường là những vết nứt có thể nuốt nguyên một chiếc xe, những cây cầu phía xa cũng đổ sập, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy những nhóm người khóc gào, hô hoán và những ngọn lửa vẫn đang cháy chưa được dập tắt…
-Chờ một chút, cậu Phương, từ đâu mà cậu đoán đó là Nhật Bản, hơn nữa lại là ngày nào đó trong tháng một?
Yamashita cắt ngang lời hắn.
-Bởi vì họ nói tiếng Nhật, hơn nữa từ các công trình cũng có thể nhìn thấy được đều là nhà gỗ kiểu Nhật. Trên những tấm biển của các cửa hàng trên đường phố phần lớn đều là viết bằng tiếng Nhật.
Phương Minh Viễn nói không chút do dự.
-Còn về thời gian, là do lúc đó tôi nhìn thấy trên đường phố có một biển dự báo thời tiết, thời gian trên đó ghi là tháng 1 năm 1995, ngày cụ thể thì không ghi rõ.
-Thời gian cụ thể? Là ban ngày hay là buổi tối?
Yamashita tiếp tục hỏi.
-Tôi không biết, chỉ biết là trời không sáng.
Phương Minh Viễn trả lời.
-Điều này làm người ta khó có thể tin! Cậu Phương, cậu thật sự muốn phát tin này ra bên ngoài sao?
Yamashita thật sự là không thể hiểu được, Phương Minh Viễn không ngờ lại dám nói ra chuyện hắn thấy trong mơ ở tiết mục thảo luận truyền hình này.
-Vốn tôi cũng cảm thấy giấc mộng này có chút hoang đường, nhưng ngày mùng một tháng giêng, tôi đã có được cái này khi đến đền Senso-ji (1).
Nói xong, Phương Minh Viễn lấy ra một tờ giấy, đưa cho Yamashita.
-Đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương!
Thật không ngờ tiếng Hán của Yamashita cũng không tệ lắm, tuy rằng phát âm nghe có chút kỳ lạ, nhưng hiển nhiên là cô xem hiểu, cũng đọc được. Sau ánh đèn, Asohon Kagetsu cũng lộ ra dáng vẻ giật mình kinh ngạc!
-Đúng là bài thơ này làm tôi cảm thấy đây sợ rằng không chỉ là một giấc mơ. Quê hương của tôi ở đâu? Ở Hoa Hạ, rõ ràng là nó thúc giục tôi rời khỏi Nhật Bản mà.
Lời nói của Phương Minh Viễn làm những người Nhật Bản có mặt đều phải lặng im suy nghĩ.
Người Nhật Bản rất coi trọng tôn giáo, đó là điểm vượt xa người Hoa Hạ hiện giờ. Họ không những tín ngưỡng Phật giáo, Thần đạo giáo, còn tín ngưỡng cả Cơ Đốc giáo, đây là ba tôn giáo lớn ở Nhật Bản, ngoài ra hiện tại còn có rất nhiều tôn giáo nhỏ hơn. Thậm chí ngay cả cây cối trong rừng, đá núi… cũng đều được người Nhật Bản tôn sùng là thần thánh, đây cũng chính là cái mà họ gọi là nguồn gốc của tám triệu vị thần. Bởi vì có rất nhiều người Nhật tín ngưỡng theo hai loại tôn giáo trở lên, cho nên tạo thành một kết quả mà theo thống kê của chính phủ Nhật Bản thì số lượng tín đồ tôn giáo ở Nhật lớn gấp hơn hai lần tổng số dân nước này! Nghe thì cảm thấy đây đúng là chuyện vớ vẩn, nực cười, nhưng nó lại là sự thật!
Mà đền Senso-ji là một trong những ngôi chùa Phật giáo nổi tiếng nhất Nhật Bản, trong đền thờ Phật Quan Âm. Mà ký văn của chùa là do rất nhiều người Nhật vào năm mới đều đã cầu lấy. Cầm ký văn này, nhớ đến cảnh trong mơ mà Phương Minh Viễn nhắc đến, Yamashita cũng thấy tim đập mạnh và loạn nhịp khó nói thành lời.
(1) Đền Senso-ji: Sensōji, còn được gọi là đền Asaskusa Kannon, một ngôi chùa Phật giáo nằm ở Asakusa, là ngôi đền cổ nhất của thủ đô Tokyo. Đền được hoàn thành vào năm 645, và là nơi diễn ra nhiều lễ hội lớn ở Tokyo.
Truyền thuyết kể lại rằng, vào năm 628, khi đang đánh cá trên dòng sông Sumida, hai anh em Hinokuma Hamanari và Hinokuma Takenari đã tìm thấy một tượng Phật Quan Âm (Kannon - vị nữ thần của lòng thương xót) cao khoảng 5,5 cm vướng vào trong lưới của mình; và mặc dù nhiều lần họ thả tượng Phật về với dòng sông nhưng bức tượng vẫn quay trở lại với họ. Vị trưởng lão trong làng là Hajino Nakamoto đã nhận ra được sự linh thiêng của bức tượng nên đã hiến một phần ngôi nhà của mình lập một ngôi đền nhỏ thờ Phật Quan Âm để dân chúng trong làng có thể đến cầu viếng. Ngôi đền được hoàn thành vào năm 645, và là ngôi đền thờ lâu đời nhất của Tokyo.
Hàng năm nhiều sự kiện lễ hội được tổ chức trong khu vực đền Sensoji. Lễ hội lớn nhất tại đây là lễ hội Sanja Matsuri. Lễ hội này được tổ chức vào tháng 5. Đền nhỏ nhưng thu hút được rất nhiều người tham gia. Đây cũng là một trong ba lễ hội lớn của kinh đô Edo cổ (ngày nay là Tokyo). Lễ hội này được nổi tiếng bởi không khí rất sôi nổi, thích hợp để đón mừng những ngày đầu hè ở Tokyo.
Đền Sensoji nằm trong khu vực Akasuka là một trong ít nơi vẫn còn các di tích cỗ của Tokyo và nó còn là điểm du lịch rất nổi tiếng. Chùa Sensoji cũng như đền Meiji đặc biệt thu hút người dân Nhật Bản vào đêm giao thừa năm mới đến để cầu nguyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.