Vu Thu Hạ nhìn người này một lượt từ trên xuống dưới, vẻ mặt tươi cười nói:
-Lý Chương, ông nội ngươi sức khỏe hiện giờ tốt hơn chưa? Lần trước gặp ông ấy, là năm sáu năm trước, người nhà ông ấy đến Hongkong hội đàm với
chồng tôi.
-Mấy năm gần đây ông của cháu sức khỏe vẫn tốt! Cảm ơn Quách phu nhân đã quan tâm!
Lý Chương lập tức nhớ đến thân phận khác của Vu Thu Hạ, không khỏi có chút khách sáo!
Vu Thu Hạ và Hứa Gia Tường hàn huyên vài câu, Malaysia cũng là nơi vận tải trọng yếu của tập đoàn vận tải Quách Thị, là con trưởng của Thứ trưởng
bộ tài chính, Vu Thu Hạ cũng cần phải nể nang một chút!
Trịnh Gia Nghi nhưng là đã ngồi ngay bên cạnh Phương Minh Viễn, ôm Tình Nhi nói:
-Tình Nhi hôm nay cũng đến xem đua ngựa sao? Sao lại không thông báo cho chị
biết một tiếng chứ? Nếu không phải hôm nay chị cũng đến đây, hắ chẳng
phải là không gặp được Tình Nhi rồi?
Tình Nhi cười đùa nói:
-Chị Gia Nghi không phải cũng không thông báo cho Tình Nhi ư? Như vậy là huề nhau rồi nhé!
Trịnh Gia Nghi lại nhìn Phương Minh Viễn nói:
-Ngày đó anh cùng ông nội tôi nói những gì? Hại ông nội tôi mấy ngày nay như
người mất hồn, đến cả cơm ăn không ngon, lúc nào cũng than thở một mình, tôi hỏi ông, ông còn la tôi làm phiền!
Phương Minh Viễn không
nhịn được cười, Trịnh lão gia Trịnh Ngu Đồng không ngờ còn có mặt này
nữa cơ đấy, ngày đó trong nhà của Quách gia, ông cụ nhưng điềm tĩnh tự
nhiên, một bộ dạng ngang nhiên như núi Thái Sơn không sợ gì! Chính mình
lúc đó còn khâm phục hắn! Náo loạn nửa ngày, lúc ấy hắn còn làm bộ điềm
tĩnh. NếuTrịnh Ngu Đồng biết bị cháu gái báo bổi tiết lộ ngọn ngành, còn không biết ra sẽ như thế nào đây!
Nhìn bộ mặt thoáng chút suy
nghĩ của Phương Minh Viễn, dáng vẻ cười như không cười, Trịnh Gia Nghi
dùng vai đụng hắn, oán trách nói:
-Anh còn cười! Tôi thì lo chết đi được!
Trịnh Gia Nghi đều rất được ông nội chiều chuộng, mấy ngày nay Trịnh Ngu Đồng căn bản lại không có lòng dạ phản ứng lại, sự tương phản này khiến cho
cô trong thời gian này rất khó chịu, cũng rất khó hiểu. Ông nội điều
hành châu báu của Chu Đại Phúc bao nhiêu năm, từ Hongkong cho đến các
khu vực Đông Nam Á, đều có sức ảnh hưởng không dể xem thường, từ khi cô
hiểu chuyện cho tới nay, thì rất ít nhìn thấy bộ dạng này của ông nội.
Mà ấn tượng lần trước đó là lúc chính phủ Trung Quốc và chính Phủ Anh
đạt thành hiệp nghị, đúng thời hạn thông báo tin tức về Hongkong.
Phương Minh Viễn nhún nhún vai, mở hai tay nói:
-Cô không cần lo lắng cho người già, chẳng qua tôi nói cho ông ấy một khả
năng chọn lựa, ông cụ lúc nhất thời có chút khó quyết định mà thôi! Qua
mấy ngày, ta nghĩ sẽ không còn vấn đề gì nữa đâu!
-Đúng rồi, người nhà Joanie nhờ tôi hỏi thăm anh! Bọn họ mời anh sau này lại đi Scotland chơi! Để cho bọn họ tận tình tiếp đón!
Trịnh Gia Nghi nói.
-Vậy thì quá tốt rồi, sau khi cô về nước, thay tôi hỏi thăm bọn họ. Tôi nghĩ, không lâu nữa chúng tôi sẽ gặp nhau!
Phương Minh Viễn nói. Theo >từng bước được đưa ra thị trường các quốc gia toàn cầu, tình hình trước
mắt rất lạc quan, Phương Minh Viễn phỏng chừng, rất có khả năng đánh bại các bộ phim ở trước đó. Dù sao lúc trước không có “Phương” vì nó mà
làm, càng không có “Phương” vì nó mà tạo ra! Từ lúc sách vẫn chưa chính
thức phát hành, Phương Minh Viễn đã thông qua đủ cách, đối với sự đam mê cuồng nhiệt “Phương” của toàn thế giới yêu cầu ra sách, hơn nữa còn gây ra nhiều tin tức, “Phương” sẽ để bộ truyện > được dựng thành kịch bản phim, và tập đoàn điện ảnh Cẩm
Hồ Hongkong sẽ đầu tư quay bộ phim này!
Cho nên,vô số các fan hâm mộ “Phương” trước khi sách được tung ra thị trường thì đã bị hứng thú,
bị tin tức này kích thích cho đến nỗi không thể chờ được liền tán thành
tác phẩm này của Phương. Kết quả chính là,> vừa được tiung ra thị trường thì bị tiêu thụ chóng
vánh, đến nhà máy in ấn tay cũng muốn nhuyễn ra rồi!
Mà Joanie
cũng không có phụ lòng mong đợi của Phương Minh Viễn, các ý kiến của độc giả của các quốc gia cũng được truyền về, số lời khen ngợi chiếm tuyệt
đối. Nghe nói, “hội văn học” của Anh đã suy xét trao thưởng cho Jonnie
rồi! Đây chính là điều khiến Jonnie hưng phấn vô cùng!
-Anh lại phải đi Anh?”
Trịnh Gia Nghi sắc mặt lộ ra niềm vui và bộ dạng ngạc nhiên.
-Vẫn chưa biết, nhưng năm nay sẽ phải đi châu Âu!
Phương Minh Viễn nhún nhún vai nói. Hắn chú ý tới ánh mắt của Lý Chương và Hứa Gia Tường như là bốn lưỡi kiếm sắc phi tới, trong lòng liền rõ bảy tám
phần, xem ra, hai vị thanh niên này là người theo đuổi Trịnh Gia Nghi!
Bình tĩnh mà xem xét, bất luận là dung mạo của Trịnh Gia Nghi hay là gia
thế, ở Hongkong, thậm chí ở các gia tộc quyền quý ở Đông Nam Á đều được
xem là bậc nhất. Ngành vàng bạc của Chu Đại Phúc những năm gần đây tại
Đông Nam Á được khuếch trương tương đối lợi hại, tự nhiên cũng thu hút
sự chú ý của nhiều nhân vật quyền quý của các quốc gia.
-Quách phu nhận, Trịnh tiểu thư, hai vị không giới thiệu cho chúng tôi về vị thanh niên tuấn kiệt này sao?
Lý Chương rất có phong độ cười nói.
-Xin chào, tôi họ Phương, tên là Minh Viễn, là sinh viên của đại học Cộng tế Hoa Đông Trung Quốc! Phương phó tổng của tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ là
chú của tôi!
Phương Minh Viễn chủ động đứng dậy đưa tay ra nói.
Lý Chương và Hứa Gia Tường nghe được Phương Minh Viễn nói là sinh viên của đại học Cộng tế Hoa Đông của Trung Quốc, trong mắt hiện lên vẻ khinh
thường. Đại học của Trung Quốc, ngoài mấy trường đứng đầu ngoài đó ra,
còn lại, trong mắt những người nước ngoài đều không xem ra cái gì. Nhưng sau khi bọn họ nghe được, hắn là cháu trai của phó Tổng Phương Bân của
tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ, hai người thần sắc kính trọng đi vài phần!
-Nói như vậy, Phương tiên sinh xem như là con cháu chính thống của Phương gia?
Hứa Gia Tường cười nói:
-Đại danh của một đại quý tộc, mặc dù là ở Malaysia, tôi cũng có nghe danh!
Có thể quen biêt với Quách phu nhân và anh Phươngđây, đến Hongkong lần
này quả là một chuyến đi không tệ!
-Ông Hứa, anh thật quá khen rồi!
Phương Minh Viễn mỉm cười nói. Mới vừa rồi khi Phương Gia Nghi giới thiệu hai
người hai người bọn họ với Vu Thu Hạ, hắn cũng nghe thấy, chỉ là đới với các nhân vật của Malaysia, Phương Minh Viễn vô cùng xa lạ, càng không
có kí ức gì. Cho nên chỉ có thể khách khí hời hợt mà nói thôi.
-Mạo muội hỏi ông Lý một câu, chữ “Chương” của tên của ông là chữ nào?
Phương Minh Viễn quay đầu hỏi Lý Chương.
-Bên cạnh chữ Vương, từ “Chương” trong văn chương!
Lý Chương trả lời có vẻ không rõ rang.
-Lý Chương! Haha, tên hay! Như sấm bên tai!
Phương Minh Viễn cười nói. Lý Chương và Hứa Gia Tường ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu, Phương Minh Viễn sao lại nói như vậy, Lý Ẩn Thương năm đó lấy tên này cho hắn, vì hắn là con trai đầu tiên của đời thứ ba nhà
họ Lý, ý nghĩa là sinh con trai là chuyện vui.
-Aizz? Hai vị
chẳng lẽ không biết Lý Chương tên này trên lịch sử Trung Quốc, đó là một tên rất nổi tiếng! Trong đó có tiếng nhất là người Bắc Chu của thời kì
Nam Bắc Triều, là tứ thúc của Đường Cao Tổ Lý Uyên, cũng là con trai thứ bốn của Đường Thái Tổ Lý Hổ, ở Bắc Chu làm được Thứ Sử Lương Châu, có
thể nói là một chư hầu bậc nhất! Lý Uyên sau khi thành lập triều Đường,
ông ta được phong làm tất vương!
Phương Minh Viễn nói có vẻ kỳ quái.
Lý Chương không khỏi có chút mặt đỏ tai hồng, ông ta thật sự không quá chú ý đến người cùng tên cùng họ với ông ta trong lịch sử. Tuy nhiên, nghe
được lịch sử của Lý Chương không ngờ là tứ Thúc của Đường Cao Tổ Lý
Uyên, là thúc gia thứ bốn của Đường Thái Tông Lý Thế Dân, trong lòng hắn không tránh khỏi có chút vui mừng thầm!
Phương Minh Viễn trong
lòng cười thầm, hắn nói đến những cái này không phải giả, nhưng hắn chưa nhắc đến, Lý Chương và quan văn Triệu Vương Vũ của Bắc Chu triều Vương
thời đó, có ý đồ ám sát người đang cầm giữ vương triều lúc đó Dương
Kiên, cũng chính là hoàng đế Tùy Văn sau này, kết quả không thành công,
ngược lại còn bị hoàng đế Tùy Văn chém chết! Mà Phương Minh Viễn sở dĩ
quan tâm chuyện này cũng là vì hồi trước khi đọc tiểu thuyết trên mạng >, Lý Hiếu Cơ cha của nhân vật chính, chính là con thứ của Lý Chương!
-Điều này thật đúng là không ngờ, khi ông cụ Lý vì ông mà lấy tên này, còn có điển cố như vậy!
Hứa Gia Tường cười nói.
-Minh Viễn, ngaycả điều này mà anh cũng biết ư!
Trịnh Gia Nghi kinh ngạc kêu lên. Đa số mọi người, ngoài học giả lịch sử hoặc là một số nhà nghiên cứu gia phổ của các danh nhân ra, có thể biết
Đường Cao Tổ là Lý Uyên, Lý Uyên có bốn con trai, Kiến Thành, Thế Dân,
Nguyên Cát, Nguyên Bá, con trai của Đường Thái Tông là Đường Cao Tông Lý Dã, con dâu của Lý Dã là Võ Tắc Thiên, Đường Minh Hoàng Lý Long Cơ là
tôn tử của Võ Tắc Thiên, thì không sai rồi. Đây còn là bình thư được
quảng bá lưu truyền > , cùng với nhiều duyên cớ của các tác phẩm văn học, điện ảnh. Đừng nói là ông của
Lý Uyên là ai, ngay cả cha hắn là ai chỉ sợ chỉ có 70, 80% người đều
không biết đến.
Nhìn Trịnh Gia Nghi mang theo ánh mắt có vài phần sùng bái, có có kiểu xưng hô thân mật, Lý Chương người vốn có chút
thiện cảm với Phương Minh Viễn, lúc này đây trong lòng có chút không
thoải mái.
-Quách phu nhân, các người có đổi chủ đề không? Không biết người đã nhắm được con ngựa nào chưa?
Tuy rằng nói nhìn thấy Phương Minh Viễn và Trịnh Gia Nghi thân mật như vậy, Hứa Gia Tường trong lòng cũng không thoải mái lắm, nhưng hắn càng hiểu
tâm tình của Lý Chương, hắn càng so với mình thiếu kiên nhẫn cho nên hắn quyết định sẽ thờ ơ lạnh nhạt.
-Các hạ thật không có, chúng tôi lần này đến, chỉ là đưa Minh Viễn đến xem xem!
Vu Thu Hạ chú ý tới phản ứng của Lý Chương và Hứa Gia Tường, trong lòng
cũng cười thầm. Lý Chương và Hứa Gia Tường ở Đông Nam Á này là gia tộc
quyền quý, phải nói là được xem như là thanh niên tuấn kiệt xuất sắc.
Nhưng còn phải xem là so sánh với ai, so sánh với tiểu nghiệt Phương
Minh Viễn này, vậy chỉ như là ngói bùn mà thôi.
Huống hồ, quan hệ gần gũi của Trịnh Gia Nghi và Phương Minh Viễn, có thể có được sự cho
phép của chưởng môn gia tộc Trịnh Trịnh Ngu Đồng, hơn nữa Vu Thu Hạ cũng nhìn ra được, Trịnh Gia Nghi cũng rất có thiện cảm với Phương Minh
Viễn!
-Trong lãnh thổ Trung Quốc không có đua ngựa ư? Vậy ngài
phải cố gắng mà lãnh hội một chút cái vận động cao quý thanh lịch này
rồi!
Lý Chương cười nói với Phương Minh Viễn,.
-Tuy nhiên, nếu nói đến để xem đua ngựa, không ra tay vậy thì thiếu đi rất nhiều
lạc thú rồi. Muốn hay không, tôi đề cử cho ngài mấy con? Ôi, đáng tiếc,
đấu ngựa hôm nay không có hai con ngựa khỏe của gia tổ, nếu không bớt
được ít chuyện rồi!
-Ồ? Nói như vậy ông Lý cũng là một người đam mê đua ngựa?
Phương Minh Viễn dường như không có nghe được giọng điệu hùng hồn niềm tự hào về điểm này của Lý Chương, vẻ mặt bất ngờ nói.