Nhưng Singapore lại báo đáp thiện ý của Trung Quốc như thế nào?
Phương Minh Viễn nhớ rất rõ, kiếp trước, thời điểm Trung Quốc bị tàn sát bừa
bãi,ngay lúc đó chính quyền Singapore do Ngô Tác Đống đứng đầu hưởng ứng truyền thông của nước Mỹ “Phong sát Hoa Hạ” kêu gọi công khai cự tuyệt
và vạch ra kế hoạch phỏng vấn Trung Quốc. Hơn nữa còn ở phía sau liên
bang Sars, trong cuộc họp, lại là Ngô Tác Đống tỏ thái độ cự tuyệt Trung Quốc tham gia hội nghị này.
Chỉ tiếc sau này các nước đồng minh chán nản phát hiện, nếu hội nghị này mà không cho Trung Quốc tham gia,
rất nhiều vấn đề sẽ không thể giải quyết. Vì thế lập tức mời Trung Quốc
tham gia. Nhưng đối với thủ tướng của Trung Quốc thì áp dụng quy cách
đối đãi rất thấp. Trong cuộc họp lại công khai cự tuyệt đề xuất của thủ
tướng Trung Quốc về việc bỏ vốn thành lập quỹ chống Sars.
Về sau, khi Ngô Tác Đống nhận lời mời phỏng vấn của giới truyền thông, công
khai rằng năng lực và hiệu suất làm việc của cán bộ trong chính phủ
Trung Quốc cực kì thấp, cho rằng trong thời gian hai hay ba năm sau
Trung Quốc không thể trị tận gốc bệnh Sasr, cho nên bên ngoài tránh đầu
tư cho Trung Quốc đề phòng tổn thất, hắn kêu gọi tất cả nhà đầu tư cho
Trung Quốc rút vốn về.
Tuy rằng Ngô Tác Đống làm như vậy cũng
không có tác động tiêu cực gì tới việc Trung Quốc dập tắt Sars, nhưng mà phiền toái thì không thể coi thường. Bởi vì các nước trên thế giới đều
biết rằng, quan hệ giữa chính phủ Singapore và Trung Quốc không tồi, nếu không những cán bộ tai to mặt lớn của Singapore làm cố vấn cho chính
phủ Trung Quốc, lại càng không đàm phán về hai eo biển đặt ở Singapore.
Cái này giống như một người có doanh nghiệp kinh doanh bình thường nhất
thời tài chính quay vòng không được, người bình thường nói hắn phá sản,
và những người thân cận với hắn muốn hắn tuyên bố phá sản, hiệu lực
không giống như vậy. Mà lại giống như khi khủng hoảng chứng khoán, cho
dù là bất chợt có cơn gió thổi qua chỉ đủ đểlay ngọn cỏ cũng có thể làm
cho thị trường chứng khoán sụp đổ.
Nguy cơ Sars đột nhiên bùng nổ ở hơn 30 quốc gia trên thế giới, nhiều quốc gia bị xảy ra bất ngờ khiến cho đầu óc choáng váng, còn không có nắm được ý kiến chính xác, đang
trong thời gian do dự, Singapore đột nhiên là đầu tàu gương mẫu hưởng
ứng lời kêu gọi của Mỹ, đi đầu phong tỏa Trung Quốc, sức ảnh hưởng có
thể nói là vượt xa bình thường.
Vì phòng chống mà mang tới nhiều ảnh hưởng tiêu cực, Trung Quốc cũng vì vậy mà phải trả giá không nhỏ.
Mà sau đó, Singapore còn tìm mọi cách ngụy biện cho hành vi của mình, theo “tin tức tham khảo” khi thấy mấy tin tức này, Phương Minh Viễn đã ném
đá xuống giếng, không có cảm tình với Singapore.
Càng không cần
phải nói, sau khi vào năm 2000, Singapore một mặt thông qua công ty
Temasek để thâm nhập vào ngành công nghiệp tài chính của Trung Quốc, tìm kiếm lợi nhuận. Mặt khác, trong nước nhiều lần công khai chỉ trích
Trung Quốc để thúc đẩy mối đe dọa dư luận Trung Quốc, tích cực hô hào
nước Mỹ trong “tham gia các vấn đề châu Á, kiểm tra và cân bằng Trung
Quốc” khiến Trung Quốc luôn luôn trở thành một quốc gia hạng hai!
Nhìn thấy Lí Chương và Hứa Gia Tường, Trịnh Gia Nghi có vài phần ý tứ, với
mình có vài phần căm thù, Phương Minh Viễn cũng không muốn chèn ép bọn
họ, dù sao hắn cũng không có y đồ gì với Trịnh Gia Nghi, chỉ có điều làm như một bạn nữ chơi thân. Để không làm bất hòa với bọn Lí Chương, chính mình sẽ chủ động bất hòa với Trịnh Gia Nghi. Đó mới là ý nghĩ Ngốc
nghếch.
Nhưng mà Lí Chương như vậy, lại nhìn thái độ nhiều lần hạ mình, lập tức bao nhiêu bất mãn với Singapore từ kiếp trước đều nổi
lên. Nếu tiểu tử này không cảm thấy được, như vậy hắn cũng không ngại
cho hắn vài cái khó chịu. Về khả năng trả thù cho tập đoàn Starlight,
Phương Minh Viễn không để trong lòng.
Đến lúc đó Singapore cũng
không tự lo nổi cho mình, tự thân khó bảo toàn, còn có tinh thần tự tìm
phiền phức cho mình? Chỉ sợ phải khóc ông nội, xin Trung Quốc không giảm giá trị của tiền.
-Mắt nhìn của ông Lý thật không tồi,
nhưng căn cứ vào điểm đặt chược của ngươi, vẫn còn ý tứ gì đó? Ta sẽ tự
mình chọn một con ngựa đua.
Phương Minh Viễn lấy tay chỉ vào lịch thi đâu nói.
Lý Chương và Trịnh Gia Nghi lại gần nhìn “Nguyên Trụ Dân”? Lí Chương hơi
nhíu mày, trong ánh mắt lộ ra vài phần khinh thường. Tài liệu về trận
đua ngựa này hắn mới xem tối hôm qua, tuy là đua ngựa truyền thống nhưng từ năm 93 đến nay, thành tích chỉ nói là tạm được. So với mấy con ngựa
mà hắn lựa chọn trước căn bản là không thể sánh bằng.
-Thoạt nhìn, đối với lựa chọn của tôi, ông Lý có vẻ không phục, nếu như vậy, chúng ta đánh cuộc một lần đi!
Phương Minh Viễn cười ha hả nói :
-Không biết ông Lý có dám tiếp tục hay không?
-Không vấn đề gì, cậu nói đi!
Lí Chương mười phần tin tưởng nói. Ông ta không tin, với con mắt nhìn của
mình, tại sao lại không thể làm rõ những điều Phương Minh Viễn vừa nói.
Nếu như vậy, những gì chính mình đã học nhiều năm từ ông nội đều là vô
ích
-Năm nay là năm 1997, là thời điểm HongKong trở về tổ quốc, chúng ta sẽ đánh cuộc một trận đi.
Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát nói :
-Tôi lựa chọn “Nguyên trụ dân”, ông Lý cũng có thể lựa chọn một con ngựa
đua, sau đó hai con ngựa sẽ tham gia đấu, chúng mỗi con thắng một phần,
có thể thi ba phần, nếu mà nằm trong top ba, nếu không là không điểm.
Nếu hai con ngựa này cùng thi, như vậy thứ tự ở phía trước phải thêm vô
cùng. Nếu có thể tham gia trận đấu quốc tế, cơ bản là điểm vô cùng, nếu
lại tiến vào tam giác thêm vô cùng, á quân thêm vô cùng, quán quân cũng
thêm vô cùng. Đến khi cuộc đua ngựa HongKong năm 1995 chấm dứt, chúng ta đem chúng ra thêm một trăm tràng tổng cộng điểm, người điểm cao hơn
thắng một trăm triệu usd tiền cược, thế nào?
Lí Chương, Hứa Gia
Tường vừa mới bắt đầu nghe đã âm thầm nhếch miệng, tiểu tử này đau ngựa
hay là đá bóng, không ngờ còn chia ra ba phần. Nghe tới cuộc đua ngựa
HongKong năm 1995 chấm dứt, mới tính tổng một trăm điểm, lại cảm thấy
như đùa giỡn. Ai lại có thể đánh trong thời gian dài như vậy. Ngay khi
Phương Minh Viễn vừa nói ra bọn họ đã cảm thấy căm tức, vài chữ cược một trăm triệu usd giống như sấm sét nổ bên tai bọn họ.
Đánh cược 100 triệu usd. Mặc dù Lí Chương và Hứa Gia Tường là con cháu gia đình quyền quý, nhưng cũng không thể lấy ra từng đó.
Tuy rằng tài sản của tập đoàn Starlight có thể vượt qua mười tỷ usd, nhưng
phần lớn là tài sản cố định, không phải tiền mặt lưu động. Hơn nữa, tiền đó cũng không phải là sau này toàn bộ thuộc về Lí Chương. Tuy rằng Lí
Chương là con cả trưởng tôn, nhưng anh em của cha, còn có anh em của
hắn, tài sản ngày sau cũng phải phân bổ, hắn chỉ được một phần. Mà tất
cả tài sản cá nhân của Lí Chương, tất cả cũng chỉ khoảng mười triệu usd
mà thôi, hay là toàn bộ biệt thự, xe hơi và toàn bộ đồ vật lấy danh
nghĩa hăn đều tính vào kết quả.
So với hăn Hứa Gia Tường còn không bằng, tổng tài sản khoảng năm triệu usd cũng không có.
-Ý cậu là gì chứ?
Lí Chương không vui nhìn Phương Minh Viễn nói. Một sinh viên trong nước,
cho dù chú hắn là phó tổng tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ, cũng không có khả
năng cho hắn một trăm triệu usd để chơi trong vòng ba năm. Tiểu tử này
không nên nghĩ là dùng mức cược như vậy để dọa mình chứ.
-Ý gì là ý gì?
Phương Minh Viễn tự nhiên cười nói :
-Ông Lý cảm thấy thời gian quá dài hay là tiền cuộc hơi ít. Nếu không chúng ta tăng tiền cược lên ba trăm triệu usd cũng được!
Dù sao “Nguyên trụ dân” đúng là đỉnh cao năm 995, sau khi qua 2000 năm, mà lại xuống dốc. Phương Minh Viễn tin tưởng khả năng thắng là rất lớn
300 triệu usd! Lí Chương và Hứa Gia Tường khéo miệng rút lui, tiểu tử này
đúng là mặt dày vô hạn, 300 triệu usd phải bằng hai tỷ, gần ba tỷ nhân
dân tệ, ở trong nước, có thể có phú ông có ba tỷ nhân dân tệ hay sao?
-Cậu lấy cái gì chứng minh đến lúc đấy ngươi có đủ năng lực trả tiền?
Lí Chương lạnh lùng nói “Nếu chẳng may đến lúc đó ngươi chạy không tìm thấy, khoản tiền này ta biết tìm ai?
-Lí Chương ngươi không cần lo lắng!
Vu Thu Hạ tủm tỉm cười ngắt lời:
-Tôi có thể bảo đảm cho hắn, một trăm triệu usd cũng được, ba trăm triệu usd cũng được, không co vấn đề gì cả. Nếu lúc đó ngươi không tìm thấy hắn,
có thể tìm ta để lấy khoản tiền này!
-Nhà họ Trịnh tôi cũng có thể bảo đảm việc này.
Trịnh Gia Nghi cũng nói. Cô có nghe ông nội nói qua, những năm gần đây, nhà
họ Trịnh bán kim cương cho Phương Minh Viễn cũng vượt qua ba tỷ usd, hơn nữa trong tay hắn còn có số lượng lớn kim cương, ba trăm triệu usd đối
với người thường mà nói thì là khoản tiền mà cả đời cũng không kiếm
được, nhưng đối với Phương Minh Viễn lại không là gì cả.
Hơn nữa, hai cô cảm thấy vô cùng bất mãn đối với Lí
Chương- chưa nói Lí Chương ngươi, dây chính là ông nội Lí Ẩn Thương, nếu không
nói tới chênh lệch tuổi tác, Lí Ẩn Thương và Phương Minh Viễn ngang hàng nhau.
Lí Chương và Hứa Gia Tường hoàn toàn ngaay dại, bọn họ
thật không ngờ, Phương Minh Viễn được Trịnh Gia Nghi và Vu Thu Hạ tín
nhiệm như vậy. Đó là những 300 triệu usd, không phải 300 đồng HongKong,
không ngờ hai người không chut do dự, đảm bảo đáp ứng Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn không nhịn được cười lắc lắc đầu nói:
-Ông Lý không tin năng lực trả tiền của ta, như vậy đi, tôi mang 300 triệu
usd đến giao cho thành viên hội đồng quản trị tập đoàn, mười hai thành
viên hội đồng quản trị và Vu Thu Hạ làm chứng, có thể dược không?
Trong lòng Vu Thu Hạ cười hết cả hơi, tiểu tử này làm mất mặt thật quá độc
ác. Cùng là con cháu gia đình quyền quý, trong lòng Vu Thu Hạ rất hiểu,
giống như con cháu gia tộc Lí Chương, có lẽ tài sản tương lai vô cùng
khả quan, nhưng thời điểm hiện tại, tuy rằng tài sản cá nhân của bọn họ
cũng lớn hơn người thường, nhưng so với gia tộc, là không có gì. Giống
như Lí Chương, là một đứa con trưởng tôn, tài sản cá nhân khoảng mười
triệu usd, đó cũng có thể coi là Lí Ẩn Thương rất sủng ái hắn.