Faberge là Sa Hoàng cuối cùng của nước Nga, là nhà thiết kế châu báu cho Sa Hoàng Nicola, trong vài thập niên trước khi chính quyền nước Nga của Sa Hoàng bị phủ lật đổ, mỗi năm vào lễ phục sinh, Faberge đều làm một
quả trứng màu rất tinh xảo và đẹp dâng cho Sa Hoàng bệ hạ.
Khi
Faberge còn sống, đã làm ra hơn 50 miếng trứng màu Nga, nhưng sau cách
mạng tháng hai và cách mạng tháng Mười, nội bộ nước Nga rối loạn bất an, những vật báu nghệ thuật xa xỉ, có một số không biết thất lạc ở đâu, có một sô bị chính quyền Stalin bán cho phương Tây, đổi lấy tiền. Mà tới
hiện tại, theo một số tin, ở Nga có viện chê tạo trứng màu Faberge chỉ
có hơn mười miếng. Mà trên thế giới còn có hơn bốn mươi miếng trứng màu
Nga.
Mỗi một miếng trứng màu Nga, đều là độc nhất vô nhị, đều là
những tác phẩm nghệ thuật vô giá, toàn bộ tâm huyết của Faberge đều được đặt trong tác phẩm. Bởi vì ngoài vẻ đẹp tinh xảo, khéo léo tuyệt vời,
quý hiếm, được phối cảnh từ nhân tố hoàng thất, trên thị trường trứng
màu Nga rất đắt tiền, thường là hàng triệu usd trở lên. Hơn nữa, dù giá
đắt như vậy nhưng cũng rất ít người bán.
Trịnh Ngu Đồng là người
đứng đầu của tiệm trang sức Chu Đại Phúc, cũng rất thích trứng màu Nga,
không chỉ vì từ những trứng màu Nga này làm cho nhóm sư phụ của tiệm
trang sức Chu Đại Phuc có nhiều cảm hứng sáng tác, cũng bởi vì nó quý
hiếm, là sản phẩm bảo tồn hạng cao. Chỉ có điều tuy rằng Trịnh Ngu Đồng
đã nhiều năm để ý cũng chỉ có được hai quả. Trịnh Gia Nghi là đưa chau
gái hắn thích nhất, tự nhiên là biết được chuyện này.
Mà Phương
Minh Viễn đem tới một quả trứng màu Nga, mặt ngoài quả trứng là men sứ
màu vàng nhạt, mặt trên được phân biệt tạo thành khối có cây nguyệt quế
nhỏ bằng vàng, mỗi khối nhỏ giao nhau có biểu tượng một con đại bang của hoàng gia Nga, trên ngực mỗi con đại bang có một viên kim cương nhỏ,
mang ánh sáng lấp lánh.
-Xem ra tôi chọn món quà này, ít nhất Gia Nghi cô cũng rất vừa lòng, như vậy tôi cũng yên tâm!
Phương Minh Viễn khẽ cười nói. Đây là một trong những món quà mà năm trước Ma
Sinh Hương Nguyệt mang từ Nga về cho hắn. Sau khi biết tin Trịnh lão phu nhân mừng thọ, Phương Minh Viễn phải suy nghĩ một phen mới quyết định
lấy nó làm lễ vật chúc thọ.
-Thật sự là một quả trứng rất đẹp à!”
Tình Nhi nhìn chiếc hộp trong tay Gia Nghi không chớp mắt.
-Thật sự rất đẹp!
Gặp qua vô số châu báu Vu Thu Hạ cũng không khỏi nói lời cảm thán.
-Minh Viễn, bên trong là cái gì?
Đôi mắt Vu Thu Hạ lập tức mở to, nói một câu bên tai Phương Minh Viễn.
Tuy rằng Trịnh Gia Nghi rất ngạc nhiên, cũng không biết rốt cuộc bên trong
là vật như thế nào, phải biế trứng màu của Nga tuy rằng bề ngoài rất đẹp đẽ và tinh xảo, nhưng bên trong nó cũng rất tinh túy. Nhưng cô cũng
hiểu được, dù sao nếu đưa lễ vật này tặng cho Trịnh lão phu nhân, nếu cô mở ra tại chỗ. Tuy rằng Trịnh lão phu nhân không trách tội cô nhưng như vậy cũng là thất lễ.
Cho nên đành phải nén lại sự hiếu kì của
mình, đem lễ vật vùa nhận lên cùng Phương Minh Viễn và đoàn người mới
tới vào đại sảnh. Lúc này trong đại sảng khoảng chừng ba mươi người.
-Chị Thu Hạ, mấy người ở đây, tôi đem Tình Nhi ra ngoài đi dạo!
Phương Minh Viễn không thích loại tụ tập xã giao có chút hương vị buôn bán
này, nhìn thất Vu Thu Hạ, nhiều và nhiều người nhà họ Quách đến mà hai
mắt tỏa sáng, mọi người đều nóng lòng, khiến hắn đau đầu. Dù sao đến lúc bữa tiệc chính thức mừng thọ Trịnh lão phu nhân bắt đầu cũng còn một
chút thời gian, hắn muốn cùng với Tình Nhi và Trịnh Gia Nghi đi vòng
quanh một chút.
Đối với tật xấu này của Phương Minh Viễn, đương
nhiên là Vu Thu Hạ biết rất rõ. Tuy rằng cảm thấy như vậy đối với Phương Minh Viễn sau này không tốt, nhưng cũng không muốn làm trái ý hắn, cũng liền phất phất tay đồng ý.
Phương Minh Viễn kéo tay nhỏ bé của
Tình Nhi, Trịnh Gia Nghi đi phía sau, theo cửa bên cạnh phòng khách đi
ra ngoài, xuyên qua hành lang tới sườn lầu.
Trịnh Gia Nghi mở ra
một căn phòng. Phương Minh Viễn nhìn thoáng qua thăm dò, dường như bên
trong là một phòng giải trí, có bi-a, có bàn bóng, còn có mấy cái bàn cỡ lớn, ở góc phòng còn có một quán rượu.
-Minh Viễn, các ngươi ở đây chờ một lát, tôi đem lễ vật của ngươi qua cho ông nội, sau đó quay lại tìm các ngươi!
Trịnh Gia Nghi noi vẻ xin lỗi. Nói thật, nếu bây giờ đặt tấm chi phiếu mấy
triệu usd ở chỗ cô, cũng không có khẩn trương như bây giờ. Quả trứng màu của Nga này thật sự như bị đốt trong tay. Cái này nếu ở trong tay mình
không biết tốt xấu thế nào, từ lâu ông cụ đã mong được thêm vào bộ sưu
tập của mình, vẫn là tức chết.
Nghĩ đến đây, Trịnh Gia Nghi không khỏi liêc nhìn Phương Minh Viễn một cái khác thường, Trịnh Ngu Đồng
thích trứng màu của Nga cũng không phải là bí mật công khai. Cũng chỉ có một số người trong nhà và bằng hữu biết, Phương Minh Viễn lại là biết
được tin này từ đâu. Trịnh Gia Nghi tin tưởng, chỉ cần mang lễ vật này
lên trước, chỉ sợ lễ mừng thọ năm nay Trịnh lão phu nhân sẽ rất thích.
Phương Minh Viễn giã gãi đầu, khi Trịnh Gia Nghi đi ra, không biết nghĩ gì mà
liếc mắt một cái, làm trong lòng hắn cũng thấy lạ lạ, không biết vấn đề
này như thế nào. Sở dĩ chọn trứng màu Nga, đúng là vì nghĩ đến tiệm
trang sức Chu Đại Phúc, trứng màu Nga này, cũng có thể tính là châu báu, hơn nữa thứ này đã từng là độc nhất vô nhị trên đời, lại là Sa Hoàng vì Hoàng hậu mà làm ra, ngâm mình trong ánh sáng của hoàng gia. Lấy vật
này làm lễ vật cũng không bị mất mặt.
-Anh trai, em cũng muốn một quả trứng như vậy!
Tình Nhi ôm cánh tay Phương Minh Viễn nói.
-Cái đó thật sự anhcũng không còn nữa!
Phương Minh Viễn giơ hai tay, bất đắc dĩ nói. Ma Sinh Hương Nguyệt cũng chỉ
mang về cho hắn một quả trứng màu Nga, vẫn là những năm Liên Xô phân
tách, Nga hỗn loạn. Sau đó, tuy rằng Ma Sinh Hương Nguyệt cũng luôn để ý nhưng lại không có cơ hội thấy nữa. Tình Nhi bĩu môi. Thật ra cô bé
cũng không để ý tới quả trứng kia, mà là cô muốn xem Trịnh Gia Nghi được lễ vật mà mình lại không có, tính khí đùa giỡn.
Mà lúc này, vợ
chồng Trịnh Ngu Đồng đang tiếp đón một đoàn khách quan trọng, trong đó
bao gồm, người nổi tiếng HongKong Lí Siêu Nhân, còn có an hemanh em trùm bất động sản HongKong, cổ đông lớn của công ty điện lực
HongKong.v..v.., tổng đốc HongKong… Tuy nhiên những người khách quan
trọng đó cũng đều là người rất bận rộn, không tiện ở lại lâu, phần lớn
là tới chúc mừng vợ chồng Trịnh Ngu Đồng, cũng đưa lên lễ vật, sau khi
mọi người tâm sự chuyện gần đây, liền đứng dậy cáo từ. Nhưng thật ra
những người đó trong tầng lớp trung trong xã hội HongKong, đều đã có một thời gian bình thường, như vậy cơ hội xã giao ở HongKong cũng không
phải thường xuyên có.
Khi Lí Chương và Hứa Gia Tường tới, vợ
chồng Trịnh Ngu Đồng cũng đã đến với bọn họ, vẫn tương đối coi trọng,
phái đứa con cả của họ ra dẫn hai người vào phòng khách.
Lí
Chương và Hứa Gia Tường đứng trước mặt vợ chồng Trịnh Ngu Đồng biểu đạt
sự chúc mừng chân thành với trịnh lão phu nhân, và đưa lễ vật mừng thọ
lên. Lí Chương đưa ra chính là một miếng ngọc trắng mỡ dê giống Quan Thế Âm khiến cho Trịnh lão phu nhân vô cùng vui vẻ.
Còn Hứa Gia Tường đưa ra một bức “Tranh Bách thọ” đời Minh khiến cho mọi người không khỏi thay đổi sắc mặt.
Ở Trung Quốc thời kỳ cổ đại, “Tranh Bách thọ” là món quà tặng tốt nhất để chúc xuân từ trước tới giờ. Theo sử sách ghi lại, ở thời Minh Thanh,
xưởng chế tạo “Tranh Bách thọ” thịnh lâu không suy, chỉ một bức “Tranh
bách thọ” giá trị thực sự rất xa xỉ.
Mà nghe nói, ở thời kì dân
quốc, mừng thọ chủ tịch quốc hội Tưởng, lúc ấy có một vị quan cấp tỉnh,
phái chuyên gia thác biểu một bức “Tranh bách thọ” làm lễ vật mừng thọ.
Mà bức “Tranh bách thọ” này sau này được chủ tịch quốc hội tưởng làm lễ
vật tặng cho tổng thống Mĩ Roosevelt.
Tuy rằng sau khi Trung Quốc thành lập, ảnh hưởng của “Tranh bách thọ” có bị suy giảm, nhưng ở nước
ngoài, nhât là ở Nhật Bản, Hàn Quốc và những nước ảnh hưởng văn hóa
Trung Quốc như Đông Nam Á vẫn là không thể coi thường. Rất nhiều người
hải ngoại đều xem “Tranh bách thọ” như một báu vật văn hóa dân tộc, một
bức tranh lịch sử hoặc là một tác phẩm tinh xảo và dẹp đẽ, đó có thể làm bảo vật gia truyền.
Trịnh ngu Đồng chứ ý thấy, con dấu lưu lại
trên “Tranh bách thọ” còn có bảy người, trong đó không ngờ có Nghiêm
Tung. Nghiêm Tung là đại thần quan trọng trong lịch sử thời Minh, là
người quản lí quốc chính dài đến hai mươi năm, tăng dần từ Lại bộ thượng thư, đại học sĩ điện Cẩn thân, thiếu phó kiêm thái sư của Thái tử,
thiếu sư, đại điện học sĩ Hoa Cái. Trở thành một trong những người quyền danh nhất lịch sử Trung Quốc.
Tuy rằng sử sách có thái độ phê
bình phủ định đối với Nghiêm Tung, nhưng không thừa nhận không được, về
thư pháp Nghiêm Tung có trình độ rất sâu.
Bức “Tranh bách thọ”
này từng được Nghiêm Tung cất giữ, giá trị và ý nghĩa cũng dã quá là phi thường rồi. Mà lại còn sáu người, tuy rằng Trịnh Ngu Đồng không biết
thân phận của sáu người này, nhưng nếu lúc ấy có một hai người nổi
tiếng, giá trị của bức “Tranh bách thọ” này càng thêm khả quan!
Lí Chương có chút căm tức nhìn qua Hứa Gia Tường, hắn thật không ngờ,
trong thời gian ngắn như vậy, Hứa Gia Tường có thể tìm được lễ vật mừng
thọ chính xác như vậy, không ngờ có thể đè ép lễ vật của hắn. Hứa Gia
Tường liếc nhìn một cái vẻ ngầm đắc ý, cũng không nói gì nhiều.
Ông cụ Quách cũng không khỏi tán thưởng không ngừng, như vậy “Tranh bách thọ” đã có thể được gọi là văn vật.
Lúc này, Trịnh Gia Nghi đi vào từ cánh cửa bên cạnh không hề phát ra tiếng động.
-Gia Nghi, xin chào!
Hứa Gia Tường lúc này nhìn thấy cô đi đến, mỉm cười chào hỏi.
-Anh Hứa, xin chào!
Mọi người chuyển ánh mắt qua, làm Trịnh Gia Nghi có chút xấu hổ gật gật đầu nói.
-Gia Nghi, tại sao ngươi lại tới đây?
Trịnh Ngu Đồng kinh ngạc nói, không phải là Trịnh Gia Nghi đi cùng Phương Minh Viễn sao?
-Điều này…
Trịnh Gia Nghi đành giơ hộp trong tay ra nói :
-Tôi thay Phương Minh Viễn đưa lễ vật tới!