-Hả?
Trịnh Ngu Đồng hơi kinh ngạc chuyển ánh mắt về phía Phương
Bân. Ngay vừa rồi Phương Bân cũng đưa lên một đôi vòng tay Phỉ Thúy có
giá trị rất xa xỉ để làm lễ vật chúc thọ Trịnh lão phu nhân. Hóa ra hai
chú cháu mỗi người một phần.
Phương Bân bị nhìn thì có chút khó
hiểu, không biết vì sao, Trịnh Gia Nghi đem Phương Minh Viễn đến lễ mừng thọ, Trịnh Ngu Đồng lại muốn gặp mình là có ý nghia gì.
-Đưa nhỏ này thật là có lòng!
Trịnh lão phu nhân cười cười một cách hiền từ.
-Thật là, có tâm như vậy là tốt rồi! Còn đưa lễ vật làm gì!
Hứa Gia Tường và Lí Chương lúc này trong lòng vô cùng tức giận, nghe Trịnh
Gia Nghi xưng hô với Phương Minh Viễn, một bên là Thanh đại ca, bên kia
cũng là Minh Viễn, nghe những lời nói này của Trịnh lão phu nhân, quan
hệ còn thân sơ sao?
-Anh Phương và chúng tôi cũng đã gặp nhau ở
trường đua ngựa một lần rồi, hắn đưa lễ vật tới mừng thọ, chũng ta cũng
rất ngạc nhiên, Trịnh lão phu nhân, có thể mở ra tại chỗ, cho chúng ta
mở rộng tầm mắt được không?
Lí Chương tươi cười nói.
Chuyện của Lí Chương, Hứa Gia Tường và Phương Minh Viễn ở chuồng ngựa, Trịnh
Gia Nghi và Vu Thu Hạ sau khi trở về đều kể lại cho bề trên nghe, cho
nên vợ chồng Trịnh Ngu Đồng và ông cụ Quách cũng không cảm thấy bất ngờ, Phương Bân cũng hoàn toàn không biết.
Trịnh Ngu Đồng liếc mắt
nhìn Lí Chương một cái, Lí Chương cẩn thận suy nghĩ, làm thế nào có thể
giấu hắn. Tuy nhiên, đôi với ý định theo đưởi của Lí Chương, thái độ của Trịnh Ngu Đồng không ủng hộ cũng không phản đối, để Trịnh Gia Nghi tự
mình lựa chọn. Dù sao, thời gian Trịnh Gia Nghi và Phương Minh Viễn quen biết cũng không ngắn, giữa hai bên cũng không có gì hoa lửa, tới hiện
tại cũng nói là quan hệ bạn bè khác phái thân thiết.
Trịnh Ngu
Đồng cũng muôn suy nghĩ đên, nếu như Trịnh Gia Nghi và Phương Minh Viễn
vẫn chưa hoa lửa, đến việc đại sự suốt đời của Trịnh Gia Nghi. Cho nên,
Lí Chương và Hứa Gia Tường xuất hiện, hắn cũng không hỏi đến. Dù sao bất kể là Lí Chương hay Hứa Gia Tường đều là hậu duệ của người Hoa, hơn nữa lực ảnh hưởng của gia tộc ở Singapore và Malaysia cũng tương đối khả
quan, so sánh vơi nhà họ Trịnh, coi như cũng tương xứng. Nếu một trong
hai người này có thể chiếm được trái tim Trịnh Gia Nghi, Trịnh Ngu Đồng
cũng không định làm họ khó xử.
Nhưng sau khi trải qua chuyện ở
chuồng ngựa Sa Điền, cảm quan của Trịnh Ngu Đồng với Lí Chương đã kém đi vài phần. Quả thật, thân là con cháu nhà họ Lí, ở Singapore quả là có
những đặc quyền hữu hình và vô hình, tự nhiên cao hơn người cũng không
có gì. Nhưng sau khi đi tới HongKong, loại thái dộ hơn người này lại
không biết kiềm chế, ở nơi đó đụng phải Phương Minh Viễn cũng là bình
thường. phương Minh Viễn là ai, từ nhỏ đã gây dựng sự nghiệp, đẩy sản
nghiệp của nhà họ Phương tới đứng ở vị trí cao như bây giờ, có thể nói
chủ nhân của nhà họ Phương, tất cả lực lượng sản nghiệp nhà họ Phương,
hắn đều có quyền điều động. Mà Lí Chương, tuy là cháu đích tôn của nhà
họ Lí, cổ đông lớn nhất của tập đoàn Starlight, gia sản nhà họ Lí, quyền thừa kế trong tương lai chỉ có hắn mà thôi. Hai người này hai bên
Trịnh Ngu Đồng vẫn cho rằng, thân là con cháu nhà quyền quý, có thể là con
ông cháu cha, có thể vô cùng kiêu ngạo, có thể hành sự độc lập, nhưng
nhất định phải có một lòng bình tĩnh, một đôi mắt sáng ngời, phairv hiểu được người, phảibiết tiến thoái đúng mực. Như vậy sẽ không trêu chọc
đến chính mình, thậm chí người trong gia tộc cũng không đắc tội. Cho nên Trịnh Ngu Đồng đối với con cháu trong gia tộc quản thúc rất nghiêm.
Lí Chương lại không ý thức được chính lời nói và việc làm của mình đã
khiến mình bị mất rất nhiều điểm trong lòng Trịnh Ngu Đồng. Mơi vừa rồi, Hứa Gia Tường đưa ra “Tranh bách thọ”, theo sắc mặt và lời nói của mọi
người, Lí Chương ý thức được, Hứa Gia Tường đã đè bẹp hắn một đầu, làm
trong lòng hắn có chút tuyệt vọng. Lúc Trịnh Gia Nghi xuất hiện, còn có
những lời nói thân mật với Phương Minh Viễn khiến trong lòng Lí Chương
lại khó có thể cân bằng, ghen tức dữ dội.
Đương nhiên hắn không
bị lòng đố kị lấn át hết ý nghĩ, trong lòng hắn cũng cân nhắc một chút,
theo như lời nói của Miêu Giai Hưng và Triệu Hổ, căn bản hắn và Hứa Gia
Tường chỉ là bán tín bán nghi, hôm nay ở tòa nhà họ Trịnh này, cũng gặp
được vị phó tổng của tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ Phương Bân trong “truyền
thuyết”, nhưng không có nhìn tới Phương Minh Viễn, thật là giống với lời nói của bọn Miêu Giai Hưng và Triệu Hổ, thành tích mấy năm nay của
Phương Minh Viễn chẳng phải là lớn thứ hai trong những nhà quyền quý
HongKong, nói vậy, trong ngày sinh nhật trịnh lão phu nhân, hắn phải ở
vị trí khá cao nhưng bọn họ vừa tới, còn cố ý nhìn thoang qua đại sảnh,
chỉ nhìn thây Vu Thu Hạ và con cháu của nhà họ Quách, căn bản không thấy Phương Minh Viễn. Cho nên hai người vừa nói đã từng qua lại riêng tư,
co thể có chút nói quá sự thật.
Hơn nữa Trịnh Gia Nghi đưa ra
chiếc hộp gỗ này, thật sự là có chút giản dị, thoạt nhìn thì bình
thường. Hơn nữa Lí Chương thấy rất lạ, hơn nữa nếu Phương Minh Viễn
chuẩn bị lễ vật mùng thọ vợ chồng Trịnh Ngu Đồng tại sao không tự tay
mang lên mà lại là Trịnh Gia Nghi đưa?
Nghi vấn liên tiếp khiến
Lí Chương quyết định thật nhanh. Nếu Phương Minh Viễn tặng cho bọn họ
thượng phẩm, cũng khiến hắn bị mất mặt trước những người này. Bản thân
mang tiếng ác.
-Gia Nghi, mang lại đây!
Trịnh Ngi Đồng
khoát tay chặn lại nói, Lí Chương về điểm này, đương nhiên là thấy rõ,
tuy nhiên hắn tin tưởng vào Phương Minh Viễn, nếu đem ra lễ vật, liền
khẳng định sẽ không phải là tục vật.
Ông cụ Quách và Phương Bân đang ngồi cũng chỉ là cười dài nhìn, cũng không nói ngăn cản.
Nhưng thật ra, một người khác của HongKong, chủ tịch hội đồng quản trị của
công ty điện lực HongKong Hanh Đắc Lợi rất hưng phấn nói :
-Cái gì? Đây là lễ vật mừng thọ của Phương thiếu sao?
-Đúng vậy, không thể tưởng tượng được, sau khi Phương tổng đưa tới một lễ
vật, Minh Viễn lại mang tới một vật, cụ già như tôi được yêu mến mà cũng lo sợ!
Trịnh lão phu nhân cười hiền lành, nói. Chỉ có điều ai
cũng nghe thấy trong lời nói đó có phần vui mừng và tự hào. Lí Chương và Hứa Gia Tường không khỏi nhìn nhau một cái, trong lòng có chút kinh
ngạc. Phải biết rằng bọn họ là đại biểu của hai gia tộc tới tặng lễ vật, cũng không gặp giống trịnh lão phu nhân như vậy.
-Trịnh lão phu nhân có phúc tốt!
Hanh Đắc Lợi mỉm cười nói, vị trí này của hắn lại là rắn địa phương
HongKong, tự nhiên là biết rất nhiều những thứ mà người thường không
biết. Giống Phương Minh Viễn chính là biên kịch “Phương” nổi tiếng thế
giới, tuy rằng cho tới bây giờ cũng không có người chứng minh rõ ràng
nhưng Hanh Đắc Lợi có thể xác định rõ ràng.
Tuy rằng hiện tại
Phương Minh Viễn vẫn rất khiêm tốn, nhưng giấy không bọc được lửa, cuối
cùng sẽ có ngày thân phận của hắn được công bố, mà tới lúc đó giá trị
của lễ vật tăng lên bao nhiêu cũng được. Ít nhất đến hiện tại, lễ vật mà Phương Minh Viễn công khai giá trị ở HongKog đếm trên đầu ngón tay,
người nhà họ Quách cũng từng có.
-Ha ha ha, chủ tịchhội đồng quản trị Hách Đắc Lợi quá khen rồi!
Phương Bân mỉm cười nói :
-Phần lễ vật này của Minh Viễn, nói thật tôi cũng rất ngạc nhiên. Vậy chúng
ta có thể cùng nhau xem tiểu tử này mang tới như thế nào.
Trịnh
Ngu Đồng đem hộp gỗ cầm trên tay ước chừng một lát, sức nặng cung bình
thường. Hắn trầm ngâm một lát, lại đem hộp gỗ đưa cho vợ nói:
-Nếu là Phương Minh Viễn tặng thọ bà, vậy bà mở ra xem đi.
Trịnh lão phu nhân cười, nhận lấy chiếc hộp trong tay chồng, nhẹ nhàng mở ra. Lập tức ánh mắt vợ chồng Trinh Ngu Đồng bị thu hút vào!
-Thật là đẹp!
Trịnh lão phu nhân khẽ nói.
-Đúng vậy!
Trịnh ngu Đồng nhìn không chớp mắt cũng nói.
Những người khác ở đây cũng kinh ngạc nhìn lại, lúc vợ chồng Trinh Ngu Đồng
mở chiếc hộp kia ra, dường như đều sợ ngây người. Tiêp theo trên mặt hai người biểu hiện vẻ vui mừng không kìm hãm được. Mọi người không khỏi
lâm vào tình trạng hoảng sợ, phải biết rằng tuổi vợ chồng Trịnh Ngu
Đồng, trên thế giới này có bao nhiêu chuyện có thể làm sắc mặt bọn họ
biến đổi ghê vậy? Rốt cuộc Phương Minh Viễn tặng cái gì vậy?
Một
lúc sau, vợ chồng Trịnh Ngu Đồng vẫn không có ý muốn cho mọi người xem
chiếc hộp đó, Hanh Đắc Lợi không chịu được nhẹ nhàng ho khan một tiếng,
nói:
-Ông anh Trịnh, rốt cuộc là Phương thiếu tặng gì vậy? Không ngờ khiến hai vị mê mẩn như vậy, tôi rất ngạc nhiên.
Vợ chồng Trịnh Ngu Đồng lúc này như ở trong giấc mộng, ngẩng đầu lên, Trịnh Ngu Đồng có vẻ xấu hổ cười nói:
-Khiến các vị chê cười, lễ vật này của Minh Viễn, thật đúng là nằm ngoài tưởng tượng của tôi.
Nói xong Trịnh lão phu nhân đem chiếc hộp đi dạo qua một vòng, mở ra cho
mọi người xem. Mọi người nhìn thấy, trong hộp bày một viên trứng hình gì đó, có ngọn đèn lòe lòe sáng lên.
-Đây là trứng màu Nga? Hanh Đắc Lợi có chút không chắc chắn nói:
-Là vật báu của Sa Hoàng Faberge.
Hắn từng tham gia triển lãm châu báu ở các nước Âu Mĩ, từng xem qua những thứ như vậy.
Trịnh Ngu Đồng nhếch ngón tay cai lên nói:
-Đúng là có mắt nhìn! Không sai, chính là trứng màu Nga.
-Đây là món quà mừng thọ tốt nhất của tôi! Không có gì bằng.
Trịnh lão phu nhân cười đến các nếp nhăn trên mặt đều nở rộ ra là người cùng
dắt tay sánh vai với Trịnh Ngu Đồng hơn mười năm mưa gió, Trịnh lão phu
nhân đương nhiên biết, chồng mình vẫn là thích trứng màu Nga nhất, chỉ
có điều trên thị trường quốc tế, không ai bán loại này, tuy rằng giá của nó đã tới 6-7 triệu usd nhưng những người có trứng màu Nga đều là gia
đình tỷ phú, căn bản là không có ý đinh chuyển nhượng, chồng mình cũng
vì thế mà tổn hao tâm trí.
Bà thật không ngờ, trong ngày sinh
nhật của chính mình, Phương Minh Viễn lại đưa tới một viên trứng màu
Nga. Tuy rằng với bà thứ này cũng không mấy hứng thú nhưng nó lại là thứ chồng bà yêu thích nhất. Có lẽ nó là lễ vật có gia thị trường kém hơn
lễ vật người khác dđưa tới, nhưng nhà họ Trịnh hiện giờ thiếu tiền sao?
Là một người phụ nữ, trong ngày sinh nhật của mình lại nhận được lễ vật
mà người chồng của mình vô cùng yêu quý, còn có kết quả nào tốt hơn sao? Không có đồ vật nào khiến bà cảm thấy vui hơn.
Sắc mặt Lí Chương và Hứa Gia Tường như xám…