Không phải Phương Minh Viễn ở đây để ăn nói lung tung, chỉ ở Thái Lan,
tiền rút ra từ ngân hàng thương nghiệp Nhật Bản đã lên đến hơn hai mươi
tỉ USD, mà trong thời kỳ khủng hoảng kinh tế toàn Đông Nam Á, một lượng
lớn số tiền đầu tư đến từ các nước Âu Mĩ còn vượt lên mức hàng trăm tỉ
USD! Sau khi thoát ra khỏi các nước Đông Nam Á, lúc đó lại phát hiện
trên toàn cầu ngoài Trung Quốc hình thức tài chính tương đối ổn định ra
căn bản không có đất đặt chân thích hợp!
Chưa kể tiếp theo sự
kiện chống Trung Quốc của Indonexia, đã khiến một lượng lớn tài chính
trong Indonexia chảy ra bên ngoài, mà những khoản tài chính này chỉ cần
có người dẫn đường thì rất dễ dàng lọt vào trong đất Trung Quốc.
-Chú Tô, những người tham gia nghi thức Hông Kông trở về buổi tối ở tỉnh Tần Tây bây giờ đã xác định rồi chứ?
Phương Minh Viễn cười nói.
-Xác định rồi! Tổng cộng cũng chỉ có ba chiếc ghế.
Tô Ái Quân tức giận nói,
-Căn bản là người nhiều mà chổ ngồi thì ít, chỉ vì ba chiếc ghế này mà Ủy ban nhân dân tỉnh Tần Tây đã đau đầu lắm rồi.
Phương Minh Viễn rất đổi buồn cười, nhưng thật ra cũng có thể lý giải được,
Hồng Kông quay trở lại có thể nói là một sự kiện vĩ đại nhất trong năm
chín bảy của Trung Quốc. Tham dự hội nghị Hông Kông trở về, hắn chính là một sự khẳng định đối với những quan chức này! Hơn nữa tiến đến Hông
Kông, không những có thể gặp các bạn trên các tỉnh toàn quốc, còn có thể gặp những quan chức trung ương xưa nay rất khó gặp.
Khi Hồng
Kông quay trở lại, không chỉ những nhân vật số một hai của Đảng ủy Trung Quốc đên tham dự, còn có rất nhiều các quan chức cao cấp; Bên nước Anh, người thừa kế ngai vàng Hoàng tử Charles, Thủ tướng Anh Bleyer, Bộ
trưởng Bộ ngoại giao Anh, rời chức Thống đốc Chris Patten, Tham mưu
trưởng quốc phòng Charles, Guthrie…cũng tham gia.
Tham dự hội
nghị giao tiếp Hồng Kông quay lại còn có đại biểu nhiều khu vực và quốc
gia trên toàn thế giới,và các nhân sĩ chính trị nổi tiếng Quốc tế, trong đó có Bộ trưởng Bộ ngoại giao Mỹ đương thời, và hơn ba mươi người phụ
trách tổ chức các khu vực và Quốc tế, hơn chín mươi đại biểu Cục lãnh sự Hồng Kông ở các Quốc gia và một vài đại biểu các tổ chức nhân dân, khu
vực và các tổ chức quốc tế ở văn phòng Hồng Kông của nhà nước.
Nhân sĩ các giới của Hông Kông, đồng bào Đài Loan, Ma Cao và những người Hoa đến từ các khu vực và quốc gia trên toàn thế giới cũng tham gia nghi
thức.
Đồng thời, còn có hàng nghìn ký giả của hơn bảy trăm giới
truyền thông các nước trên toàn thế giới cũng đến đầy đủ trong ngoài hội nghị để phỏng vấn sự kiện có tính lịch sử này.
Được tận mắt nhìn thấy, hơn nữa đích thân tham gia, điều này đối với rất nhiều quan chức
Trung Quốc mà nói là một kinh nghiệm đáng giá để kiêu ngạo! Còn đối với
sự nghiệp tương lai của một người là một điều kiện rất lớn! Nếu trong
thời gian ở Hông Kông sẽ lại nhận được sự quan tâm của lãnh đạo lớn nào
đócủa Trung ương, việc thăng quan tiến chức sau này há chẳng phải sắp
tới sao?
-Chú Tô, buổi sáng tôi đã nhắc đến rồi, nhất định phải
cẩn thận các thủ đoạn bịp bợm của người Anh trong lòng không thoải mái ở hội nghị giao tiếp khiến chúng ta càng khó chịu. Bây giờ tôi vẫn nói
lại một lần nữa, hi vọng chú có thể nói giúp tôi nhất định phải cẩn thận hành động của người Anh!
Phương Minh Viễn trịnh trọng nói,
-Sau khi trở về tôi đã cẩn thận ngẫm nghĩ lại, tôi thấy người Anh rất có thể giở trò trong thời gian lên cờ và hạ cờ!
Tô Ái Quân chậm rãi gật đầu, ông ta sớm đã nghe thấy sự lo lắng của Phương Minh Viễn..
Sự trở về của Hồng Kông khiến người Anh cảm thấy rất buồn, điều này là
không thể nghi ngờ, chỉ cần nhìn tiêu đề tờ báo Anh ngày 1/7/1997 là
biết.
Tiêu đề chữ to tướng của > là: >.
Đầu đề của > là:
-Tiếng hân hoan cuối cùng, một đế quốc đã kết thúc, Trung Quốc lại trở thành chủ của Hồng Kông.
Đối với Hồng Kông, người Anh rất có cảm tình với viên minh châu phương
đông, thuộc địa cuối cùng ở Đông Nam Á của Anh, để Hông Kông vẫn tiếp
tục nằm trong tay nước Anh, từ năm 1997, Chính phủ Anh không tiếp tục
phái người đến Trung Quốc nữa mà muốn tìm ra mấu chốt các vấn đề Hồng
Kông trong Chính phủ Trung Quốc. Tổng đốc Maclehose Hồng Kông lúc đó đến Trung Quốc đã đưa ra yêu cầu với các lãnh đạo Trung Quốc đồng ý Chính
phủ Hông Kông xuất siêu khế ước “lãnh thổ mới” vào tháng 6 năm 97, đồng
thời muốn lấy các quy định giới hạn cũ về khế ước “lãnh thổ mới” cũng
chính là ngày 27/06/1997 đổi thành khế ước có hiệu lực trong khu quản
chế của quốc vương Anh,lấy cớ đạt được mục đích mơ hồ trong lòng người
Hông Kông!
Yêu cầu như vậy của hắn,đ ương nhiên là không được sự
cho phép của Chính phủ Trung Quốc. Sau này, nước Anh tiếp tục phái các
quan chức cao cấp như Thủ tướng Callahan, Bộ trưởng Bộ ngoại giao Bi
Lijia, Thứ trưởng ngoại giao Ai Atkins, Cựu thủ tướng Xii lần lượt đến
Trung Quốc, nắm rõ thái độ của Trung Quốc đối với việc giải quyết vấn đề Hông Kông, đồng thời yêu cầu mở rộng quan hệ giữa hai bên với tính tích cực cao, trước khi Trung Quốc và Anh thiết lập quan hệ ngoại giao trước nay vẫn chưa tình cảnh như vậy!
Sau này, phu nhân thủ tướng Anh
Thatcher cũng đích thân đến thăm Trung Quốc. Lúc đó nước Anh vừa thắng
trận ở đảo Mã, đánh bại Achentina ở Nam Mĩ, khiến uy danh trong xã hội
của Anh trên quốc tế được tăng nhiều, khiến cho người ta nhìn với cặp
mắt khác xưa! Phu nhân Thatcher có thể nói là người rất có uy, đề nghị
Chính phủ Trung Quốc “lấy chủ quyền đổi trị quyền”. Sau khi nhận được sự cự tuyệt của Chính phủ Trung Quốc còn đe dọa sự phồn vinh của hông
Kông!
Nhưng tất cả những tiểu xảo này đều đã trở thành bọt nước trước mắt ông cụ!
Lời đề nghị của phu nhân Thatcher bị cự tuyệt, sau này còn đưa ra ở Chính
phủ Anh nếu cuộc đàm phán giữa Trung Quốc và Anh không có tiến triển gì
thì trong thời gian ngắn sẽ để Hông Kông tự trị, như Anh ở Singapore;
hoặc có thể suy xét Liên hiệp quốc chủ trì việc Hông Kông tổ chức toàn
dân bầu cử, do quyền sở hữu trong tương lai của nhân dân địa phương Hông Kông.
Chỉ có điều dưới áp lực mạnh mẽ của Chính phủ Trung Quốc,
Chính phủ Anh không thể không từ bỏ những cách làm không thực tế, ngược
lại đàm phán với Chính phủ Trung Quốc về việc Hông Kông bắt đầu hòa bình trở lại. Nhưng dù vậy, Chính phủ Anh và Chính phủ Hông Kông-Anh cũng
không cam tâm rời khỏi Hông Kông như vậy, ngược lại vì để Chính phủ
Trung Quốc thuận lợi tiếp nhận những trở ngại mà Hông Kông bày ra, sau
khi các xí nghiệp trở lại Hông Kông, vẫn duy trì tầm ảnh hưởng ở Hông
Kông! Cựu thống đốc David Wilson cũng vì hy vọng duy trì hợp tác với
Chính phủ Trung Quốc và sự ổn định của Hông Kông trong thời kỳ quá độ mà bị Patten thay thế!
Sau khi Patten đảm nhiệm chức Thống đốc,
quan hệ giữa Chính phủ Anh và Chính phủ Trung Quốc nhanh chóng đã trở
nên tồi tệ, các quan chức Chính phủ trung ương Trung Quốc ở Hông Kông đã từng công khai tố tụng ông ta là tội nhân thiên cổ! Hơn nữa Patten cũng nhiều lần đảm nhaanjc hức Thống đốc, là người ít tiếp kiến lãnh đạo
Trung Quốc nhất!
Không chỉ như vậy,theo như trước đây Phương Minh Viễn biết, trong nghi thức tiếp đãi Hông Kông quay trở về, Chính phủ
Trung Quốc và Chính phủ Anh cũng có nhiều bất đồng!
Một điều đơn
giản nhất là, việc sắp xếp địa điểm liên quan đến nghi thức tiếp đoán
của chính quyền, Trung Quốc và Nước Anhta đã nhiều lần bàn bạc. Nước Anh hi vọng bố trí ở gần cảng Victoria, Trung Quốc lại chủ trương bên trong Trung tâm hội nghị. Cuối cùng, sau nhiều lần cãi cọ giữ hai bên, mặc dù nước Anh đồng ý với ý kiến của Trung Quốc, nhưng nước Anh còn tổ chức
một hội nghị khác bên ngoài cửa phụ. Kết quả hôm đó mưa lớn, những người tham gia hội nghị đó đều bị ướt hết.
Giống như các lãnh đạo hai bên tham gia thế nào, trình tự ra sao, khi bắt đầu buổi họp đánh bản
nhạc gì,chỗ của khách sắp xếp thế nào, treo cờ thế nào trên đài chủ
tịch,mỗi một mặt nhỏ đều phải được sự nhất trí của đôi bên mới được tiến hành. Giữa hai bên có sự hợp tác và hiểu biết, nhưng nhiều việc lại lại vì vinh dự và tôn nghiêm của đất nước mà đấu tranh trên bàn đàm phán.
Chỉ cần hơi vô ý, vinh dự và tôn nghiêm của quốc gia sẽ bị đem ra làm
nhục.
Tô Ái Quân cũng nghe nói khi phòng lễ tân của Bộ ngoại giao và các ban ngành có liên quan của nước Anh đã vạch ra phương sắp xếp
chương trình, người Anh lại ngầm ngáng chân Trung Quốc! Các phương án
người Anh đưa ra là các vị khách chính thức và không chính thức của Quốc tế ngồi ở bục phát biểu, đối diện với mọi người, mà ba vị lãnh đạo tham gia của Trung Quốc và nước Anh thì vẫn ngồi hai bên hông quan sát khách mời.
Phương án này thoạt nhìn cũng không có gì không đúng, nhưng cân nhắc cẩn thận sẽ phát hiện nước Anh sắp xếp để Hông Kông sau này
nằm dưới “sự quản chế của quốc tế”. Kết quả như vậy, Chính phủ Trung
Quốc đương nhiên không thể chấp nhận. Qua nhiều lần thương lượng, cuối
cùng mới thông qua phương án bên Trung Quốc đưa ra, năm vị lãnh đạo hai
bên ngồi chính diện với bục phát biểu, còn về khách mời quốc tế thì ngồi phía bên dưới.
-Cậu thấy trong thời gian này người Anh còn làm trò gì?
Tô Ái Quân trầm ngâm một lúc hỏi. Trong thời gian cờ Anh bị hạ xuống liên
quan đến đến nghi thức Hông Kông trở lại, còn có thời gian Trung Quốc
treo cờ lên mới có kết quả rõ ràng, Tô Ái Quân có chút không nghĩ ra,
người Anh còn có thể làm trò gì nữa.
-Chú Tô, tôi nhớ theo trình
tự của nghi thức, đến hai mươi ba tiếng năm chín phút, dàn nhạc Anh mới
bắt đầu diễn tấu >, hạ cờ Anh xuống,
theo trình tự bình thường, quốc ca nước Anh phải được năm mấy giây,
trước năm chín phút năm tám giây đã kết thúc, dàn nhạc của chúng ta vào
đúng không giờ không phút không giây đã bắt đầu diễn tấu quốc ca của
nước mình, kéo cờ lên! Có phải vậy không?
Phương Minh Viễn hỏi.
-Tốt!
Tô Ái Quân gật đầu nói,
-Có phải cậu lo người Anh sẽ chơi xấu chứ? Về mặt này trung ương đã sớm
quyết định, nếu nước Anh kéo dài thời gian, chúng ta đúng không giờ
không phút không giây ngày 1/7/1997 tấu nhạc hát quốc ca, cho dù hai
quốc gia cùng hát một lúc cũng chuẩn bị không tiếc! Chúng tôi đã đợi hơn trăm năm, một giây cũng không thể đợi được nữa!
Phương Minh Viễn gật đầu nói:
-Chủ Tô, chú có bao giờ nghĩ nếu người Anh làm ngược lại, trước tiên kết
thúc bài quốc ca, thậm chí còn trống đến hai chín giây, vậy thì làm thế
nào?
-Hả?