Chính như những gì Phương Minh Viễn nói với ông cụ Quách, tai họa này cũng chỉ mới bắt đầu!
Do Thái Lan lâm vào hoàn cảnh tài chính đầy biến động, đồng bath bị giảm
giá trị, rất nhaanh như lửa cháy lan lan sang các nước láng giềng.
Vào hạ tuần tháng bảy, thị trường tài chính của các quốc gia Philippin,
Maylaysia, Indonesia…bắt đầu xuất hiện tình trạng như vậy, thị trường
hối đoái và thị trường cổ phiếu đều biến động, đầu tiên chính phủ các
quốc gia phạm vi lưu động của tiền nước mình, sau đó ngân hàng trung
ương các nước trực tiếp can thiệp vào thị trường quốc tế, ủng hộ đồng
tiền nước mình.
Lấy tiêu chuẩn các công ty tiêu chuẩn nghèo ở New York Mĩ để đánh giá các công ty bình thường, nhiều nước Đông Nam Á có
đến hai mươi ba xí nghiệp tài chính liệt vào danh sách các công ty trợ
cấp mà yêu cầu đặc biệt, đây là sự hoãn chết của các tổ chức này.Bất đắc dĩ, Chính phủ Thái Lan tuyên bố tạm thời đóng cửa hơn năm mươi tổ chức
tài chính, Chính phủ các nước Philippin, Malaysia, Indonesia đầu tiên
cũng tuyên bố tạm thời đóng cửa hàng chục tổ chức tài chính để làm giảm
bớt áp lực.
Sau tháng tám, hình thức tài chính của Đông Nam Á
càng trở nên nghiêm trọng hơn! Không chỉ thị trường tài chính các nước
Đông Nam Á không có xu thế chuyển biến tốt, hơn nữa khủng hoảng tài
chính còn lan sang cả Singapore, Hông Kông, Đài Loan, Nhật Bản và Hàn
Quốc.
Trong thời gian đầu, toàn chính phủ các nước Châu Á đều
trong tình trạng sẵn sang đón địch, ánh mắt toàn thế giới đều chú ý đến
nơi đây!
Lại không có ai để ý, trời còn chưa sáng, một con thuyền xa hoa lộng lẫy thẳng từ cảng Victoria của Hông Kông đến Nam Hải!
Khoảng 9h sáng, Phương Minh Viễn đứng ở mép thuyền, tay vịn lan can, ngắm nhìn biến. Tốc độ con thuyền này nhanh nhất có thể đạt hai mươi sáu lễ, lướt trên biển như chim bay trên trời, những con thuyền bình thường tuyệt
đối không thể vượt được nó.
-Vương tử Maktoum đúng là rất coi
trọng cậu! Con thuyền này không đến bảy tám trăm triệu USD Hông Kông
tuyệt đối không thể mua được!
Phía sau có giọng của Vũ Thu Hạ.
Phương Minh Viễn xoay người lại, chỉ thấy Vũ Thu Hạ mặc chiếc váy liền áo và
Lâm Dung đứng sau anh, trong tay Vũ Thu Hạ còn kéo theo cả Tình Nhi. Nam Hải vào tháng tám, thời tiết rất oi bức.
-Chị Thu Hạ, các cô cũng muốn lên đây ngắm cảnh sao? Chị Liên và Hương Nguyệt mấy người đâu?
Phương Minh Viễn cười nói. Con thuyền này có xuất sứ do tay người chế tạo du
thuyền cho công chúa nổi tiếng nước Anh, bên trong trang hoàng cực kỳ xa hoa thoải mái, dụng cụ làm theo phong cách hiện đại cam đoan không gian rộng rãi mà không trống trải, khiến người ta cảm nhận mỹ cảm rất lớn.
Là con thuyền do chính Vương tử Maktoum đặc biệt chế tạo tặng công chúa. Mất đến hơn bảy ngàn vạn USD! Điều này cũng đủ thu hút các phú hào Ảrập vung tiền ra mua! Theo các công trình xây dựng các quầy bar trên thuyền không ngừng được tiến hành, càng ngày càng nhiều người bắt đầu chú ý
đến kiến trúc khác thường này, du khách đến Dubai du ngoạn cũng tăng
lên!
Việc này khiến Vương tử Maktoum cảm thấy rất vui mừng, cho
nên vào ngày quốc tế thiếu nhi ngày 01/06, con thuyền ông chế tạo xong
truyền tay tặng cho Phương Minh Viễn, công ty du thuyền Công chúa lại
theo yêu cầu của Phương Minh Viễn, tiến hành thay đối cách trang hoàng
bên trong du thuyền, đồng thời sau nhiều lần chạy thử trên biển, mấy hôm trước mới đưa đến Hông Kông!
-Ừh!
Lâm Dung Yên cười nói,
-Mấy chị ấy đang nghỉ ngơi, em và chị Thu Hạ đưa Tình Nhi lên đây ngắm cảnh
biển, vừa nãy cụ Quách nói rồi, nếu anh tỉnh thì qua đó!
-Ừh!
Phương Minh Viễn ôm Tình Nhi nói,
-Tối qua ngủ ngon không?
Tình Nhi lấy tay rụi mắt vẫn còn đang buồn ngủ, trả lời:
-Mẹ tôi qua muộn lắm mới ngủ!
Phương Minh Viễn không kìm nổi cười, nhìn Vu Thu Hạ nói:
-Chị Thu Hạ, phải bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh, đây mới đâu đến đấu? Trò hay còn ở phía sau!
Má Vu Thu Hạ ửng hồng, tối qua, Phương Minh Viễn và cô đã tính xơ qua,
hiện nay lợi nhuận nhận được từ cuộc khủng hoảng kinh tế, cho tới bây
giờ, không chỉ đầu tư trên thị trường tài chính Thái Lan đã thu về được
60%, thu nhập cổ phiếu cũng lên đến 4 tỉ USD! Mặc dù, thu hồi được tất
cả lợi nhuận và số vốn đầu tư, còn cần một ít thời gian, nhưng khoản đầu tư Thái Lan trong cuộc khủng hoảng kinh tế lần này, nhưng chỉ trong
thời gian hơn một năm 1h đồng hồ ngắn ngủi, đã có khoảng 40% lợi nhuận,
khiến trong lòng cô khó mà bình tĩnh! Tối qua trở về thuyền của mình vẫn trằn trọc không vào giấc ngủ được!
Phương Minh Viễn cười lớn gia Tình Nhi cho Lâm Dung, rùi đi vào khoang thuyền!
Hai người cụ Quách và Trịnh Nhạc Đồng lúc này đã ngồi trong phòng khách du
thuyền, Trịnh Gia Nghị khôn ngoan ngồi một bên, hai người đang nhâm nhi
trà.
Trong lòng hai người đó lúc này cũng đang kích động, tất
nhiên thông tin đầu tư vào Thái Lan không thể giấu bọn họ, chỉ thu nhập ở Thái Lan đã thu được gần 4 tỉ USD, mà đến bây giờ, cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á có thể nói chỉ mới bắt đầu!
Cứ coi như những
con số Phương Minh Viễn liệt kê trước cuộc khủng hoảng tài chính, các
quốc gia và khu vực bị ảnh hưởng nghiêm trọng cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á, ngoại trừ ba khu vực Hông Kông, Đài Loan, Singapore, còn có sáu nước Malaysia, Indonesia, Philippin, Nhật Bản, Hàn Quốc và Russia,
mà các nước này cuối cùng thu được bao nhiêu?
Cụ Quách càng biết, cùng lúc đó Phương Minh Viễn đang chú ý thời kỳ dầu mỏ, một khi đạt
được khoản lợi nhuận đó càng khiến cho người ta phát cuồng! Sau chuyện
này, tài lực của Quách gia sẽ càng ngày càng lớn hơn! Mặc dù các nhà
quyền quý Hông Kông, nói đến tổng tài sản, hiện nay nhà họ Lý còn được
người ta tôn trọng, Nhưng sau cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á,
ngai vàng này của họ lý có thể đảm bảo đượ không là điều rất khó nói!
-Anh Quách, bây giờ coi như tôi đã hiểu được suy tư lúc đầu của anh! Aizz,
bây giờ xem ra khi đối diện với cơ hội, tôi vẫn còn có chút cẩn thận!
Trịnh Ngu Đồng khẽ thở dài, sớm biết sẽ có kết quả như vậy, lúc đó hắn đã đập nồi đi bán sắt cũng thu được một ít hợp tác với Phương Minh Viễn!
-Ha ha…
Quách lão gia lắc đầu nói,
--Lúc đó cậu gom góp tài chính cũng không không kịp để hợp tác! Tên tiểu tử
Phương Minh Viễn lần này thật sự đã kéo hai nhà chúng ta lên. Chính là
không có khoản vốn của hai nhà chúng ta, đối với nó mà nói, cũng không
có gì lớn lao lắm. Nhưng dệt hoa trên gấm, chỉ là thêm hai lần đảm bảo
thôi.
Người tận mắt nhìn thấy Phương Minh Viễn bước vào, nhưng cụ Quách so với Trịnh Ngu Đồng lại hiểu Phương Minh Viễn hơn, ông ta hiểu
được cái nhìn của Phương Minh Viễn là chuẩn và độc!
-Hơn nữa, cậu sợ không biết sao, mặc dù tên tiểu tử đó về đầu tư tài chính có thiên
phú nhìn người thường, nhưng nó lại nói với tôi, đối với nó, đầu tư tài
chính chẳng qua chỉ là thủ đoạn phụ, thay mặt cho thực lực một gia tộc
một quốc gia vẫn còn cần trình độ lợi nhuận thực tế! Cậu xem, tôi dám
bảo đảm, đợi cuộc khủng hoảng kinh tế qua đi, Phương gia ắt hẳn có hành
động gì khác!
Cụ Quách thấp giọng nói.
-Phải không?
Trịnh Ngu Đồng có chút biến sắc nói. Phải biết thanh niên bây giờ, phần làm
không làm công thương nghiệp, mà thích đầu tư tư bản! Đối với họ, đầu tư tư bản một khi đã thành công, lợi nhuận thu được còn hơn vât vả làm
công thương nghiệp mấy năm! Hơn nữa nghề này trong xã hội được người ta
tôn trọng! Mà không ngờ Phương Minh Viễn và họ lại có quan điểm ngược
lại!
-Ai, Anh quách, anh nói Phương Minh Viễn, nó đưa hai người
chúng ta lên biển, càng không phải là để chúng ta hưởng thụ con thuyền
mới của nó chứ?
Trịnh Ngu Đồng hỏi, không thể không thừa nhận,
con thuyền mới của Phương Minh Viễn mặc dù nhìn bề ngoài ở Hông Kông
cũng không phải đỉnh cao gì, nhưng chỉ có người bước vào bên trong, sau
khi hiểu các tham số của nó, mới cảm nhận được sự thoải mái và xa hoa
của nó! Gía chế tạo hơn bảy nghìn vạn USD, cũng treo biển rồi! Nhưng
Trịnh Ngu Đồng và Quách lão gia là ai cơ chứ, mưa gió mấy mươi năm, lại
nắm trong tay tổng tài sản hàng mười tỉ, những đồ vật xa xỉ nào mà chỉ
thấy qua?
Cụ Quách lắc đầu nói:
-Cậu không phải thăm dò cách nói của tôi, vì tôi cũng không biết.
Khi hai người đang nói chuyện, Phương Minh Viễn bước vào, sau khi ra hiệu tay với Trịnh Gia Nghị, ngồi cạnh hai người đó nói:
-Ông Quách, ông Trịnh, hôm qua các ông ngủ ngon không? Sao dậy sớm thế?
-Sớm sao? Người già rồi, ngủ cũng ít!
Cụ Quáchhiền lành cười nói,
-Được rồi, cậu không cần lòng vòng nữa, lần này ra biển là có chuyện gì, bây giờ nói thẳng ra đi.
Phương Minh Viễn không ngờ cụ Quách lại đi thẳng vào vấn đề! Hắn xấu hổ nhìn
lướt sang Trịnh Gia Nghị. Trịnh Ngu Đồng lập tức hiểu ý nói:
-Gia Nghi, chỗ này không cần ông nữa, Thu Hạ bọn họ lên boong tàu rồi cậu lên đó chơi đi!
Trịnh Gia Nghi liền hiểu ý, họ có việc quan trọng cần hội đàm, hắn ở đây, ngoan ngoãn rót trà, rồi lui ra ngoài.
-Lần này ra biển, một mặt là để mọi người giải sầu, thử chiếc thuyền mới, mặt khác là muốn gặp mấy người trên biển này!
Phương Minh Viễn nhìn theo Trịnh Gia Nghi đi ra khỏi khoang mới nói.
-Gặp mấy người ở trên biển
Trịnh Ngu Đồng ngạc nhiên hỏi. Rốt cuộc là ai, không ngờ còn phải chạy ra biển để gặp?
-Ừh, mấy vị lãnh đạo công ty lính đánh thuê quốc tế!
Phương Minh Viễn thản nhiên nói.
-Mấy vị lãnh đạo công ty lính đánh thuê quốc tế?
Cụ Quách giật mình nói,
-Cậu gặp họ làm gì?
Bên cạnh Phương Minh Viễn, rõ ràng có mấy vệ sĩ trong đội phòng vệ Trung
Quốc, còn tìm công ty lính đánh thuê làm gì? Lẽ nào lòng trung thành của mấy tên Trần Trung không đáng tin sao?
-Tôi định đàm phán một cuộc mua bán với họ.
Phương Minh Viễn nói.