Hôm nay, thị trường ngoại tệ của Hàn Quốc, thị trường cổ phiếu cũng rối
tung rối mù, đồng Hàn đổi ra Usd đã giảm ,còn 1571 đồng Hàn 1Usd, lịch
sử mới thấp điểm nhất, còn thị trường chứng khoán giảm gần 5%. Hơn nữa
lại không có hy vọng tăng lại nào.
Millington cũng biết, hiện tại chính phủ Hàn Quốc đang đàm phán với quỹ tiền tệ quốc tế, hy vọng quỹ
tiền tệ quốc tế có thể cho vay một khoản lớn để cứu nền kinh tế Hàn
Quốc. Nhưng quỹ tiền tệ quốc tế lại do chính phủ Mỹ bày mưu đặt kế, mượn cơ hội này mở ra cửa chính vào thi trường Hàn Quốc, khi cuộc đàm phán
này có một kết quả như thế nào, có thể cứu được nền kinh tế Hàn Quốc hay không, cũng còn là nằm giữa hai kết quả.
Cho phép nước Mỹ thành
lập một chi nhánh ngân hàng ngay tại Hàn Quốc, tiến hành cho vay đồng
Won; công ty nước ngoài chỉ có thể đưa cổ phần của công ty ra thị trường Hàn Quốc cao nhất là 51%; cá nhân ngoại quốc có thể có được cổ phần của công ty Hàn Quốc cũng gần tới 51%; các xí nghiệp của Hàn Quốc trong
tương lai phải sử dụng nguyên tắc kế toán quốc tế; các cơ quan tài chính ở Hàn Quốc nhất định phải tiếp nhận nguyên tắc kế toán quốc tế từ sở
kiểm toán;ngân hàng trung ương Hàn Quốc nhất định phải vận hành, hoàn
thành việc tự do đổi tiền, nhập khẩu bắt buôc phải xuất trình giấy tờ
theo trình tự nhất định vân vân…
Môt loạt điều kiện này, đối với
các nhà đầu tư của Mỹ mà nói, tất nhiên là không thể tốt hơn được rồi,
tập đoàn tài chính Bmo cũng được lợi rất nhiều, nhưng…nếu như nói là
không có vài tỷ USD quyền của chủ nợ, hiện tại tâm trạng của Milinton
tốt hơn nhiều.
Mấy ngày nay, vì giải quyết vấn đề quyền của chủ
nợ, Millington và mấy người đứng đầu của tập đoàn, cùng với chủ quản của những ngành liên quan của Hàn Quốc đã tiến hành bàn bạc nhiều lần,
nhưng đều là vô ích. Mặc dù mấy người đứng đầu của tập đoàn, cùng với
những người liên quan của chính phủ Hàn Quốc đều tỏ vẻ hy vọng kế hoạch
tập đoàn tài chính Bmo cho vay, nhưng mà từ tình huống thực tế tới đây,
chuyện này căn bản là không có khả năng sảy ra rồi.
Khoảng chừng
trong mấy ngày nay, ngoại hối dự trữ trong tay chính phủ Hàn Quốc, giảm
đi hơn mười trăm triệu usd, theo xu thế phát triển trước mắt, có lẽ chỉ
cần mười ngày hoặc một tuần, ngoại hối dự trữ trong tay chính phủ Hàn
Quốc sẽ cạn kiệt, đến khi đó đồng Hàn chỉ sợ sẽ bị giảm giá trị như lở
tuyết.
Hơn nữa Millingtoncó một laoij dự cảm, lần khủng hoảng tài chính ở khu vực Đông Nam Á này, chỉ sợ đến bây giờ vẫn chưa chuẩn bị
kết thúc. Hơn nữa Hàn Quốc cũng không phải là một nước cuối cùng bị nó
tấn công. Có lẽ, còn sẽ có Nhật Bản và Nga. Mà tới lúc đó Millington
không biết Mỹ và các nước Châu Âu có thể bị cuốn vào hay không?
Trong lòng, Millington lúc này đối với Quỹ tiền tệ quốc tế và Hàn Quốc còn có vấn đề giằng co không ngớt, ý đồ là chính phủ Mỹ muốn tranh thủ lợi ích lơn nhất, cảm thấy có chút bất mãn. Mặc dù hắn là người Mỹ, nhưng người Mỹ không thương chính phủ chỉ thương quốc dân, đây chính là người như
vậy.
Xem ra ở Millington, lần này xuất phát từ cuộc khủng hoảng
tài chính Đông Nam Á, giống như một trận lở tuyết, lúc mới bắt đầu tuyết lở quy mô sẽ không lớn, nhưng mà lúc mà có một lượng lớn tuyết từ trên
núi thổi xuống, lúc đó sức người cũng không đủ khả năng chống lại.
Millington cho rằng, nếu như lúc đầu cuộc khủng hoảng tài chính ở Thái
Lan bùng nổ quỹ tiền tệ quốc tế có thể nhanh chóng tham gia, bình ổn
tình hình tài chính. Làm sao sảy ra tình trạng náo loạn như bậy giờ.
Mà tới bây giờ, quỹ tiền tệ quốc tế cũng không hấp thụ lời giáo huấn phía
trước, nhanh chóng giúp Hàn Quốc ổn định tình hình tài chính, ngược lại
lại còn giúp Mỹ mượn gió bẻ măng. Chẳng lẽ nước Mỹ không sợ chính mình
cũng bị cuộc khủng hoảng cuốn vào hay sao? Dù sao Millingtoncũng có chút bận tâm, trước đó, hắn vẫn muốn dùng hết khả năng cho vay, mất túi vì
an! Nói như vậy, mặc kệ cho khủng hoảng tài chính sẽ ảnh hửng lớn tới
Hàn Quốc, thậm chí là ảnh hưởng tới nước Mỹ thì hắn vẫn ở thế chủ động.
Nhưng mà tài năng như thế nào mới co thể thu hồi lại những khoản cho vay từ
tập đoàn tài chính Hàn Quốc, đây là một vấn đề khó khăn không nhỏ,
Millingtonnghĩ cho cùng cũng không biết chính mình đã làm rơi bao nhiêu
mà lại vẫn không có đầu mối.
Điện thoại trên bàn ông chủ đột
nhiên reo lên. Hắn trẻ tuổi, đẹp, cũng không biết có phải là nữ thư kí
Hàn Quốc nói cho hắn biết, có vài vị khách từ Trung Quốc và Nhật Bản
muốn gặp hắn.
-Khách từ Trung Quốc và Nhật Bản?
Millingtoncó chút kinh ngạc lặp lại lần nữa :
-Bọn họ có dự định gì mới sao?
Người Hoa và người Nhật Bản cùng nhau tới gặp mình? Đây là ý gì? Millington không thể nhớ là mình có thể có vị khách như vậy.
-Bọn họ không tới!
Một lát sau nữ thư kí nói.
-Thật xin lỗi!
Nữ thư kí nói với Phương Minh Viễn vẻ mặt tiếc nuối:
-Millington chủ động cúp điện thoại!
Mặc dù nhìn thấy 1 ngàn usd kia, cô rất muốn giúp người thanh niên trước
mặt này, nhưng Millington là cấp trên của cô, mà không phải cô là thủ
trưởng của Millington, làm như vậy là quá giới hạn của cô.
Tuy
nhiên, cô không phủ nhận, lúc này để điệnthoại xuống, trong lòng lại vô
cùng khoái chí- có thể nhìn thấy hai người con gái kia bị sập cửa vào
mặt, trong lòng cô vẫn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Phương Minh Viễn mỉm cười nhận lấy tấm danh thiếp màu vàng kim óng ánh từ Lâm Liên, bỏ lên bàn nữ thư kí nói :
-Cô Toàn, nếu như ngươi có thể đem tấm danh thiếp này vào trong, ta nghĩ
Millington ông chủ sẽ không quên là chúng tôi không co hẹn trước đấy!
Nữ thư kí chẳng them để ý người trước mắt, khinh thường bĩu môi, giơ tay lấy danh thiếp nói :
-Sẽ vô dụng thôi! Ông chủ Millington rất cố chấp, nếu như nói không thể ra ngoài…
Giọng nói của cô ta liền dừng lại, kinh ngạc cúi đầu nhìn về phía cái danh
thiếp kia, cái loại khuynh hướng cảm xúc lạnh lạnh này cùng với một sản
phẩm có sức nặng vượt trội đều nhắc nhở cô, đó không phải là danh thiếp
bình thường.
Cô cầm lấy danh thiếp dặt ở trước mặt cẩn thận nhìn
lại, Phương Minh Viễn để ý thấy con ngươi của nàng đột nhiên nheo lại
một chút, trong lòng không nhịn được cười.
-Tiên sinh, ngài chờ một lát, tôi lập tức đi báo lại với chủ quản Millington ngay ạ!
Nữ thư kí giống như bị sung dặt dưới mông nhảy dựng lên, vội vàng đi vào.
Khóe miệng Phương Minh Viễn giật giật, Ma Sinh Hương Nguyệt cười duyên dáng nói :
-Lại một người bị rơi vào tay giặc!
Đây là ở kiếp trước Phương Minh Viễn đã đọc tiểu thuyết, có thấy một loại
cảm giác xấu. Tấm danh thiếp kia chính là làm bằng vàng, nói thẳng ra là là một lá vàng có khắc chữ ở trên. Cái này tuy là đắt một chút, cũng
phiền toái một chút, nhưng lực sát thương tương đối khả quan. Có thể nói là vô hướng mà bất lợi.
Rất nhanh, nữ thư kí liền vội vã đi ra, mặt mày hớn hở mà nói :
-Phương tiên sinh, Chủ quản Millingtonmời ngài vào!
Phương Minh Viễn ba người, còn có Trần Trung đi vào, lúc này Millington đã đứng ở cửa nghênh đón.
-Phương tiên sinh, hoan nghênh cậu đến! Millington giơ tay và nắm tay Phương
Minh Viễn, ánh mắt đặt trên người Lâm Liên và Ma Sinh Hương Nguyệt đằng
sau Phương Minh Viễn.
-Ôi trời ơi!
Milinton làm ở Hàn Quốc cung không ít năm, ngày bình thường cũng thường đi Nhật nghỉ ngơi,
người đẹp hai nước đã có không biết bao nhiêu, nhưng khi nhìn thấy Lâm
Liên và Ma Sinh Hương Nguyệt, vẫn có cảm giác giật mình.
-Hừ!
Phương Minh Viễn chu ý tới ánh mắt lưu luyến của hắn trên người Lâm Liên và Ma Sinh Hương Nguyệt, hừ lạnh một tiếng không vui đồng thời trên tay không khỏi bỏ thêm một phần lực. Tên quỷ háo sắc này, cũng không biết ngượng
ah?
-Ôi!
Milinton bị đau kêu lên một tiếng, lúc này mơi tỉnh lại.
-Phương tiên sinh, mời ngồi!
Milinton vội vàng cười nói, trong lòng thầm mắng mình làm như chưa bao giờ gặp
người đẹp vậy. đối phương là người có lai lịch tương đối đó, phó giám
đốc tập đoàn điện ảnh HongKong Cẩm Hồ, tấm danh thiếp vàng kia, ít nhất
cũng nặng một lượng.
Ba người Phương Minh Viễn ngồi xuống, Trần Trung tự hiểu rõ đứng ở một bên.
Millington đánh giá qua Phương Minh Viễn vài lần, trong lòng có chút kì quái, tập
đoàn diện ảnh HongKong Cẩm Hồ đương nhiên là hắn biết, chính là công ty
hợp tác với công ty điện ảnh Phỉ Thúy Điểu làm bộ phim >. Nhưng tập đoàn điện ảnh HongKong Cẩm Hồ tìm
mình làm gì? Mượn tiền sao? Millington cũng không hy vọng có bánh tự
nhiên từ trên trời rơi xuống. hiện giờ tập đoàn điện ảnh HongKong Cẩm Hồ nếu muốn vay tiền, ở HongKong, cũng không biết co bao nhiêu ngân hàng
khóc muốn đem tiền tới cho bọn họ vay.
-Phương tiên sinh, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, phó tổng giám đốc Phương của quý công ty không
phải là Phương Bân sao? Tôi không có nghe nói công ty có hai tổng giám
đốc họ Phương?
Millington trực tiếp nói.
Phương Minh Viễn khẽ mỉm cười nói :
-Phương Bân tiên sinh, đó là chú của ta, tôi vừa được ban giám đốc tập đoàn
đồng ý, bổ nhiệm làm phó tổng giám đốc. Nếu ngài Millington có gì nghi
ngờ, có thể tới tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ chứng thực.
Ma Sinh
Hương Nguyệt và Lâm Liên đứng bên cạnh không khỏi che miệng cười, phó
tổng giám đốc với Phương Minh Viễn này, thật sự đối với hắn không có gì, là Vu Thu Hạ cưỡng ép hắn. Cũng may là tập đoàn điện ảnh HongKong Cẩm
Hồ có hai cổ đông lớn, một là Vu Thu Hạ, một là nhà họ Phương. Mà với
quyết định này của Vu Thu Hạ, Phương Bân phản đối sao?
Millington gật đầu, hiện lên vẻ mặt bừng tỉnh.
-Được rồi, Phương tổng, xin hỏi ngươi lúc này tới đây có chuyện gì không? Tập đoàn tài chính Bmo chúng ta rất vui vì tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ cung
cấp chất lượng phục vụ tốt như vậy!
Millington hỏi, đến Phương
Đông lâu như vậy, đối với cái loại dùng lực lượng của gia tộc, vừa mới
đi lên địa vị cao to, đẹp trai, con cháu nhà giàu, Milinton tự nhiên
không xa lạ gì. Nhưng rất đáng tiếc, con cháu nhà giàu mới nổi này, phần lớn đều là những người thất bại. Thời gian cấp bách hiện tại, có thể
không có thời gian với Phương Minh Viễn, con cháu nhà giàu mới nổi này
khua môi múa mép đấu khẩu với nhau.
Phương Minh Viễn cười nói:
-Millington tiên sinh, tôi nghĩ là ông đã hiểu lầm, lúc này tôi đến cũng không phải là đại biểu của tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ, mà là tự đại diện cho chính
mình, đến hỏi tập đoàn có muốn chuyển nhượng quyền của chủ nợ ở Hàn Quốc hay không?