Đợi nửa giờ sau khi bọn Phương Minh Viễn rời khỏi tổng công ty Samsung,
Lý Giản Hy kéo cổ tay Millington lên xe, lúc này mặt trầm lại quay về.
Lý Giản Hy tiến vào phòng làm việc của mình, nói với nữ thư kí:
-Cô thu thập một ít báo của nửa năm gần đây, tất cả những gì đưa tin về
người dân tộc Triều Tiên của Hoa Hạ đang sống ở Hàn Quốc, tập hợp lại
rồi báo cáo cho ta. Tôi hy vọng vào buổi sáng ngày mai, khi tôi có mặt ở văn phòng là có thể nhìn thấy.
-Vâng!
Nữ thư kí không dám chậm trễ, lập tức sắp xếp người đi làm chuyện này. Trong lòng Dần Trọng Long rất khó hiểu, đã là lúc nào rồi, mà Lý Giản Hy còn nhàn hạ quan
tâm tới người dân tộc Triều Tiên của Hoa Hạ đang sinh sống ở Hàn Quốc?
Chỉ có điều sắc mặt Lí Giản Hy cũng không tốt lắm, hắn cũng không nên
lắm mồm, nhiều lời.
“Trọng Long, ngươi đi theo ta!” nói xong Lý Giản Hy đẩy cửa phòng của mình ra.
Hôm nay, Dần Trọng Long và Lý Giản Hy ở trong phòng nói chuyện cực kì lâu.
Mà lúc này, trong phòng bệnh của bệnh viện ngoại khoa thứ bảy ở Seoul,
Toàn Doãn Minh cùng bốn tên cảnh sát lại một lần nữa đi tới trước mặt
Tôn Thành Cát và Kim Lâm Cảnh.
-Tôn Thành Cát, Kim Lâm Cảnh, nhớ
kĩ mỗi một câu nói của các ngươi, sau này sẽ làm chứng cứ ở trong cuộc
thẩm tra của tòa án, cho nên các ngươi cần suy nghĩ kĩ trước khi nói.
Hơn nữa ta còn muốn nhắc nhở các ngươi một số câu, nếu như các ngươi cố ý giấu giếm sự thật, hay là nói hươu nói vượn, cũng phải chịu trách nhiệm hình sự. Tình tiết nghiêm trọng còn có thể bị bỏ tù!
Vẻ mặt Toàn Doãn Minh Nghiêm trọng nói.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên cảnh sát lấy khẩu cung, nhưng lúc này,
nhưng lần này Toàn Doãn Minh đích thân dẫn đội đến, làm cho Tôn Thành
Cát và Kim Lâm Cảnh càng thêm lo lắng.
Tôn Thành Cát và Kim Lâm
Cảnh từ sau hôm đó, liền thông qua mọi thủ đoạn hỏi thăm bọn Kim Lễ Hổ
trong cục cảnh sát, điều làm bọn hắn giật mình là, bọn Kim lễ Hổ gồm 11
người, được đãi ngộ tương đối tốt trong cục cảnh sát, ngoại trừ 1 số hạn chế về tự do, mỗi ngày còn không ngừng hỏi qua hỏi lại ở ngoài, cũng
không bị thẩm vấn bằng bạo lực. Một chút thủ đoạn thẩm vấn của cảnh sát
Hàn Quốc thường dùng bọn họ đều không cớ.
Hơn nữa, theo tin tức
của cục cảnh sát, bọn Kim Lễ Hổ một mực chắc chắn, ba người Tôn Thành
Cát ngày thường luôn ngược đãi bọn chúng, còn cắt xén tiền lương, cùng
ngày bọn họ đánh Tôn Thành Cát cũng vì bọn họ cắt xén tiền lương, mọi
người chỉ đưa ra kháng nghị, ba người Tôn Thành Cát liền mang thiết côn
ra đánh mắng. Bọn Kim Lễ Hổ chẳng qua là phản công tự vệ. Sau khi tin
tức này truyền ra, ba người Tôn Thành Cát, Kim Lâm Cảnh và Lí Cảnh vô
cùng sợ hãi.
Ba người tự nhiên biết, nếu như sau khi cảnh sát
tiếp thu bọn Kim Lễ Hổ, đối vơi ba người bọn hắn sẽ như thế nào. Chẳng
những ba ngươi bị đánh bạch ai, hơn nữa họ còn có thể sẽ có phí bồi
thường dân sự và tai nạn lao ngục kếch xù. Hơn nữa bọn họ đụng phải sự
phỉ nhổ của xã hội truyền thông, người nhà cũng sẽ không ngẩng đầu lên
được. Kết quả như vậy, bất kể là như thế nào bọn họ cũng không thể nhận.
-Cảnh sát Toàn, lúc trước chúng tôi đã nói rất rõ ràng, từ khi
bọn Kim Lễ Hổ lên thuyền tới nay, vẫn luôn không phục sự lãnh đạo của
ta, thường xuyên gây chuyện tạo nên rất nhiều phiền toái. Lúc này, họ
lại đề xuất tiền lương không thực tế, sau này bị chúng ta từ chối, bọn
họ xấu hổ quá thành tức giận liền chủ động đánh người. Chúng ta mới là
người bị hại.
Kim Lâm Cảnh nói vẻ mặt bất mãn :
-Cảnh sát Toàn, chúng ta đều là người Hàn Quốc, anh cũng không thể hướng cùi chỏ ra ngoài được.
Toàn Doãn Minh mặt lạnh như băng nhìn hắn một cái nói:
-Kim Lâm Cảnh, chúng ta chỉ làm việc theo nề nếp, không thể vì ngươi là
người của bổn quốc, là có thể hưởng đặc quyền về pháp luật. Ngươi nói
đi?
Trong lòng Toàn Doãn Minh lúc này thầm mắng bọn họ không biết sống chêt, sau khi luật sư Kent xuất hiện, rõ ràng còn nghĩ lừa dối quá quan, đưa bọn Kim Lễ Hổ vào chỗ chết.
Trải qua mấy ngày điều tra lấy chứng nhận, bởi vì có Phương Minh Viễn cảnh cáo trước đây, một nhân vật lớn làm cho Phó tổng giám đốc công ty xuất nhập khẩu Fafari phải
cúi đầu, hơn nữa đối phương có năng lực đem việc này đến toàn bộ thế
giới, mà sau này lại có luật sư Kent hàng đầu Hàn Quốc xuất hiện, Toàn
Doãn Minh tự nhiên không thể kết án qua loa.
Mà hắn càng cẩn thận đối chiếu chứng cớ lấy được, sẽ phát hiện càng nhiều điểm bất lợi với Kim Lâm Cảnh và Tôn Thành Cát.
Nếu như không ai chú ý đến việc này, hắn thiên về hướng bọn Kim Lâm Cảnh
một chút cũng không có gì, nhưng hiện giờ đã có người chú ý việc này,
Toàn Doãn Minh cũng không thể là người cao thượng, tình cảm sâu đậm
được. Người có thể sai khiến được Kent, một cảnh sát nhỏ như hắn có thể
đủ khả năng chống lại hay sao?
-Cảnh sát Toàn, chúng ta đã nói rất rõi ràng, ngươi còn muốn chúng ta nói gì?
Tôn Thành Cát nói với vẻ mặt đau khổ.
-Sự việc chính là như vậy, chúng ta mới chính là người bị hại!
-Vậy được, mời thuyền trưởng Kim giải thích cho chúng ta một chút, theo ngân hàng ngươi gửi tiết kiệm, trong vòng nửa năm gần đây, ngoại trừ sửa
chữa thuyền đánh cá, giữ gìn và chi tiêu, lại có chi tiêu của chính gia
đình các ngươi ở ngoài, chúng ta không thấy ghi lại mười một nhân viên
của Kim Lễ Hổ nhận tiền lương, vì sao?
Toàn Doãn Minh lạnh lùng nói.
Trong lòng Kim Lâm Cảnh hồi hộp một chút, đây đúng là sơ suất. Dựa theo
nguyên văn của hiệp nghị, mười một người của Kim Lễ Hổ phải nhận tiền
lương theo tháng, nhưng hắn viện đủ mọi lí do biến thành nửa năm mới kết toán. Mà nửa năm nay kết toán, lại chỉ đưa một tháng tiền lương. Mà một tháng tiền lương này chưa có đã sảy ra chuyện.
-Thuyền trưởng
Kim không cần nói nữa, đem toàn bộ tiền lương của bọn Kim Lễ Hổ tính vào chi phí chi tiêu, giữ gìn và sửa chữa thuyền đánh cá rồi. Thứ nhất,
luật pháp nước ta không cho phép như vậy, có khả năng là trốn thuế. Ta
nghĩ hậu quả này không cần tôi nói lại nha? Thứ hai, chúng ta đã điều
tra qua rồi, các loại chi phí cho thuyền đánh cá tương đối lớn đấy, mà
khả năng xuất hiện xuất nhập cũng tương đối, cũng không thể triệt tiêu
nửa năm tiền lương của bọn Kim Lễ Hổ. thuyền trưởng Kim có thể giải
thích một chút, đây là vì sao không?
Toàn Doãn Minh nói.
-Cái này…cảnh sát Toàn! Ngươi đánh cá chúng tôi, hàng năm phải ở trên biển,
công ty không có khả năng trả tiền lương đúng hạn, điều này không có gì
lạ. Hơn nữa lúc này cập cảng, bọn ta vốn muốn phát tiền lương, nhưng vì
bọn Kim Lễ Hổ gây rối, lúc này mới chậm trễ. Việc này cũng không thể
trách chúng ta?
Kim Cảnh Lâm giải thích.
-Căn cứ vào điều
tra của chúng ta, trong nửa năm qua thuyền trưởng Kim đã có mười lần hồi cảng, chẳng lẽ nói mười lần cập cảng này, cũng không đủ để đem tiền
lương đi trả sao?
Toàn Doãn Minh cười lạnh nói. Kim Lâm Cảnh này
tới bây giờ còn muốn già mồm nói dối át lẽ phải, xem bọn cảnh sát này là kẻ ngốc à?
-Cái này..cũng không trách chúng ta.
Kim Lâm Cảnh lắp bắp:
-Lúc trước bọn Kim Lễ Hổ có yêu cầu nửa năm kết toán.
-Bọn Kim Lễ Hổ yêu cầu nửa năm kết toán hay sao? Tại sao tôi lại nghe bọn
hắn nói là ngươi ép như vậy. Hơn nữa còn nói nếu không đồng ý ngươi sẽ
hủy bỏ hợp đồng.
Toàn Doãn Minh cười lạnh nói. Đối với loại người đến giờ vẫn không nắm rõ sự thật, hắn cũng không muốn nói thêm gì nữa.
-Cảnh sát Toàn, lời của bọn họ có thể tin sao?
Tôn Thành Cát kêu lớn:
-Bọn họ là người thấy tiền sáng mắt lên, ngươi thấy lời nói của họ có độ tin cậy sao?
-Tôn Thành Cát, lời này của ngươi không đúng rồi. Nếu là người thấy tiền
sáng mắt, vì sao lại không kết toán tiền lương mỗi tháng, ngược lại yêu
cầu nửa năm mới kết toán? Về mặt logic nói không thông!
Toàn Doãn Minh cau mày nói:
-Hơn nữa, theo hợp đồng các gươi phải kết toán tiền lương cuối tháng, các ngươi như vậy rõ ràng là trái với điều khoản.
Kim Lâm Cảnh hung hăng trừng mắt nhìn Tôn Thành Cát liếc mắt một cái, trong lòng thầm mắng, không có thành công, thất bại có dư.
-Cảnh sát Toàn, có điều ngươi không biết, bọn họ nói, phát tiền lương theo
tháng, quản bọn họ không dễ, hơn nữa chúng tôi hàng năm ở biển, chi phí
ăn mặc đều do thuyền bao hết, bọn họ cầm tiền cũng không làm gì. Cho
nên, để trong tay chúng ta, an toàn hơn.
Kim Lâm Cảnh cái khó ló cái khôn nói.
Toàn Doãn Minh đột nhiên vỗ bàn một cái nói:
-Kim Lâm Cảnh! Có phải bình thường các ngươi hay đánh mắng bọn họ, lại còn có hành vi ngược đãi đúng không?
Kim Lâm Cảnh và Tôn Thành Cát bị hoảng sợ, nếu không phải chân còn treo
trên không khung, hai người suýt nữa cứ như vậy nhảy từ trên bàn xuống.
-Cảnh sát Toàn, sao có thể có điều này chứ?
Kim Lâm Cảnh vẻ mặt ủy khuất nói:
-Mắng bọn chúng nhất định là có, ngươi không biết lúc bọn họ mới len thuyền,
là một bọn chân tay vụng về, những việc trên thuyền ba người chúng ta
đều phải dạy. Bọn họ còn không học được. Chúng ta nóng nảy đương nhiên
là sẽ mắng chúng vài câu rồi. Thuyền đánh cá bắt đầu làm việc lại không
cẩn thận sảy ra sự cố, mà một khi gặp chuyện không may, tổn thất tiền
tài là nhỏ, rất có thể sẽ gây ra tai nạn lao động. Dáng vẻ bọn họ như
vậy, chúng ta đương nhiên là nóng nảy. Về việc đánh đập và ngược đãi bọn họ, việc này tuyệt đối là không.
-Nhưng bọn họ 11 người đều đồng thanh nói các ngươi vừa đanh vừa mắng, hơn nữa còn ngược đãi bọn chúng.
Toàn Doãn Minh nói:
-Hơn nữa, pháp y phát hiện trên người bọn hắn có một vết thương lớn, ngươi giải thích thế nào?
-Cảnh sát Toàn, ngươi cũng không thể nghe bọn hắn nói hươu nói vượn. Những
người này, vết thương trên người bọn chúng là do bọn chúng đấu tranh nội bộ gây nên, tuyệt đối không phải là do bọn ta đánh.
Phía sau
lưng Kim Lâm Cảnh lúc này đã đẫm mồ hôi, nhưng vẫn cắn chặt răng nói.
Việc ngược đãi này, dù thế nào cũng không thể thừa nhận.
-Nhưng
theo căn cứ điều tra của chúng ta, trên bến tàu cũng có rất nhiều người
nhắc tới, khi vào ngày bình thường ngươi cùng bọn họ uống rượu, với bọn
Kim Lễ Hổ các ngươi không đánh thì mắng. Hơn nữa còn bạt tai, bắt họ quỳ xuống.
Toàn Doãn Minh hỏi.
Kim Lâm Cảnh và Tôn Thành Cát
mồ hôi như tắm, đàn ông Hàn Quốc ai cũng thích uống rượu và vân vân,
trên bàn rượu, một khi có rượu vào, nhớ cái gì là nói cái đấy. Hơn nữa
hai người không uống rượu cũng thích khoe việc này.
-Cảnh sát Toàn, đó đều là bọn chúng say rượu nói xằng nói bậy, khoác lác, tại sao là thật chứ?
Kim Lâm Cảnh lắc đầu liên tục khoát tay nói:
-Tuyệt đối không có việc này.
-Tuyệt đối không có?
Toàn Doãn Minh lạnh lùng nói:
Hơn nữa, trên bến tàu đã có rất nhiều người gặp rồi, ngươi đối với bọn Kim
Lễ Hổ không đánh thì mắng, còn nhổ tai bọn hắn, chứng cứ trong tay chúng ta là loại vô cùng chính xác. Kim Lâm Cảnh, ngươi nói chuyện cần phải
suy nghĩ kĩ.
Trong lòng Kim Lâm Cảnh và Tôn Thành Cát lại thêm
sợ, quả thật bọn họ và Kim Lễ Hổ có ẩu đả trước mặt những người này,
cũng có không ít ngươi đến xem. Hơn nữa, nói thật nhân duyên giữa hai
người và cư dân ở đây không tốt lắm, nếu có người thực sự tố giác bọn
họ, vậy như thế nào mới phải?
Toàn Doãn Minh nhìn bọn họ, trong lòng nắm chăc bảy tám phần, xem ra Tôn Thành Cát và Kim Lâm Cảnh đang che giấu cái gì.
Hắn còn phải tiếp tục truy vấn, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, tiếp theo
là một người phụ nữ trung niên vẻ mặt thùy mị thướt tha tươi cười dắt
vài người đàn ông trung niên tới.
Toàn Doãn Minh vừa nhận ra được đúng là Phác Lệ Na vợ của Kim Lâm Cảnh, mà mấy cái người trung niên cũng có chút xa lạ.
-Hội trưởng Doãn, mời vào, mời vào!
Phác Lệ Na nói với người trung niên dẫn đầu.
Người trung niên cầm đầu vẻ mặt đầy kiêu ngạo nhìn Toàn Doãn Bình và mọi
người và có người nói: Cảnh sát Toàn, các ngươi làm gì vậy?
Toàn Doãn Minh ngơ ngác một chút nói:
-Xin hỏi, ngươi là ai? Chúng ta đang ghi chép, các ngươi có chuyện gì có thể chờ một chút và có thể nói chuyện.
Kim Lâm Cảnh và Tôn Thành Cát cũng giật mình kinh hãi, Toàn Doãn Minh không biết mấy người này, bọn họ cũng biết.
Người trung niên cầm đầu kia là Doãn Minh Trí, là phó hội trưởng hiệp hội
thủy sản Hàn Quốc, là hội trưởng hội thủy sản Nhân Xuyên. Mà thuyền của
bọn Kim Lâm Cảnh cũng là đăng kí đỗ ở Nhân Xuyên. Bình thường Kim Lân
Cảnh và Doãn Minh Trí cũng co vài lần gặp gỡ, nhưng quan hệ chỉ nói là
hời hợt. Thất không ngờ, lúc này hắn lại tới?
-Tôi là Doãn Minh
Trí, là phó hội trưởng hiệp hội thủy sản Hàn Quốc, là hội trưởng hội
thủy sản Nhân Xuyên, chúng ta tới đây trước là thăm cũng là an ủi hội
viên Kim Lâm Cảnh và Tôn Thành Cát của chúng tôi bị tên côn đồ Hoa Hạ
đánh trọng thương.
Doãn Minh Trí ngạo nghễ nói:
-Nếu đã
gặp được cảnh sát ở đây rồi, tôi cũng muốn nói một câu, đối với những
việc ác của đám côn đồ Hoa Hạ này, hiệp hội thủy sản chúng ta từ trên
xuống dưới đều cảm thấy vô cùng oán giận. Đối với những tên côn đồ này
cảnh sát phải nghiêm trị. Hội viên trên thuyền của chúng ta còn có rất
nhiều thuyền viên đến từ Hoa Hạ, đây cũng là một laoij cảnh cáo chúng.
Làm cho bọn họ ý thức được, đại hàn dân quốc chúng ta là đất nước luật
pháp, cũng là nước có đầy đủ quyền bảo hộ quốc dân hợp pháp, không chấp
nhận loại ngươi như bọn họ.
Toàn Doãn Minh cũng giật mình kinh
hãi, ở Hàn Quốc, hiệp hội thủy sản tương đương với hiệp hội ngư nghiệp
Hoa Hạ, ở Hàn Quốc ngư nghiệp có sức ảnh hưởng lớn. Làm phó hội trưởng
Doãn Minh Trí cũng có tư cách kiêu ngạo trước mặt hắn.
-Phó hội
trưởng Doãn, toàn bộ vụ án đang trong quá trình điều tra lấy chứng cứ,
nguyên tắc xử lí vụ án còn chưa tới lúc công bố. Rốt cuộc là thuyền viên Hoa Hạ vô cớ hành hung dân nước ta hay là dân ta ngược đãi hành hung
thuyền viên từ Hoa Hạ đến nước ta làm công, mới phát sinh, trước mắt mà
nói, chưa có kết luận gì. Cho nên hội trưởng Doãn đem thuyền viên Hoa Hạ đến Hàn Quốc làm công xưng là tên côn đồ, là cũng không thỏa đáng đấy!
Về phần cuối cùng xử lí như thế nào đó là chức trách của tòa án, cảnh
sát chúng ta không có quyền can thiệp, chúng ta chỉ có cố gắng hết sức
mình đem toàn bộ bộ mặt thật ra trước tòa án và trước mặt mọi người.
Toàn Doãn Minh không kiêu ngạo, đúng mực nói.
Đụng phải một cái đinh, Doãn Minh Trí một lúc lâu không nói gì, người trung niên đi theo hắn lập tức nói:
-Có cái gì phải điều tra nữa, Kim Lâm Cảnh tiên sinh và Tôn Thành Cát tiên
sinh là chứng cớ tốt nhất. Nếu như không phải là bọn chúng hung ác, hai
vị tại sao lại nằm ở bệnh viện này? Nếu như không phải bọn hắn hung ác,
tại sao lại muốn chạy trốn? theo tục ngữ Hoa Hạ, lí không thẳng, khí mới không mạnh.
-Vị này là?
Toàn Doãn Minh nhìn Doãn Minh Trí hỏi.
-Vị này chính là người quả lí công việc của hiệp hội thủy sản Nhân Xuyên Kim Thành Đức.
Doãn Minh Trí giới thiệu.
-Quản lí Kim, xin chú y thân phận của ngươi, ngươi là quản lí công việc của
hiệp hội thủy sản, không là tổng giám sát, cũng không phải tòa án tôi
cao.
Toàn Doãn Minh thản nhiên nói:
-Mỗi một ngành đều có
một nguyên tắc làm việc, nếu như quản lí Kim thấy quá trình phá án của
chúng ta có gì không đúng, có thể nói với tổng giám sát của tôi, hoặc là nhắc tới tô tụng hành chính pháp luật cao nhất. Hoặc là có thể động
viên quốc hội sửa chữa tương quan luật pháp.
Toàn Doãn Minh ghét
nhất là bị người khác nói tới trình tự phá án này kia của cảnh sát. Cảnh sát phá án cũng phải co quy tắc, tuy rằng không ai phủ nhận là có quy
tắc ngầm, nhưng ít nhất ở bên ngoài, cũng muốn làm cho người khác không
nói được gì. Nếu phá án giống như Kim Thành Đức, còn không bị truyền
thông cười cho rụng răng, khiến cho quốc dân xối máu lên đầu.
Nếu mà thật như vậy, con đường làm quan của Toàn Doãn Minh, cũng đã đến tổng cảnh mà thôi.
-Ngươi!
Kim Thành Đức mặt đỏ bừng, chỉ tay vào Toàn Doãn Minh nói không nên lời.
Nếu mà hắn có năng lực đó, có thể động viên quốc hội sửa chữa tương quan pháp luật, hắn cũng cũng không phải là ở hiệp hội thuỷ sản xử lý công
việc rồi.
-Quản lí Kim!
Doãn Minh Trí hơi lắc lắc đầu, có
thể lên làm Phó hội trưởng hiệp hội thuỷ sản Hàn Quốc hắn tự nhiên không phải là một bao cỏ! Trong thời gian ngắn ngủn này, hắn đã nhìn ra, vụ
án này chỉ sợ không phải đơn giản như hắn nghĩ lúc ban đầu.
Hắn
vốn nghĩ, cùng lắm là cho mấy tên từ Hoa Hạ tới Hàn Quốc chịu khổ, cho
dù là bọn Kim Lâm Cảnh có trách nhiệm, cảnh sát Hàn Quốc cũng nhất định
cố hết sức nghiêng về phía quốc dân mình, điểm này trong mấy vụ án mấy
năm trước, đã biểu hiện hết sức rõ ràng. Hơn nữa vợ kim Lâm Cảnh là Phác Lệ Na cũng biết thức thời đưa tới rất nhiều lễ vật quý, hắn liền đi một lần, đi thăm Kim Lâm Cảnh một chút, cũng thuận tiện hướng cho bọn cảnh
sát một chút áp lực. Cũng vì ở đây nhân dân có tình cảm tốt với hắn hơn. Việc này đối với hắn có thể là sang năm tiếp tục trúng cử hội trưởng
hiệp hội thủy sản Nhân Xuyên, không thể nghi ngờ là sẽ rất có tác dụng.
Nhưng hiện tại e là hắn đã nghĩ quá đơn giản.