Xuất nhập khẩu Safari của Anh cũng không phải chưa từng nghĩ đến thu mua đất hiếm từ các doanh nghiệp sản xuất đất hiếm khác của Chương Châu,
nhưng nhân viên của họ đến Chương Châu mới biết Chương Châu ngoài sáu
bảy xí nghiệp sản xuất đất hiếm trong ngành khai thác Trung Quốc ra toàn bộ đã bị Uỷ ban nhân dân thành phố bắt đóng cửa, đa số chủ các doanh
nghiệp lúc này đều bị bắt vào tù đợi phán xét của tòa án.
Sau khi ngành khai thác Trung Quốc, mượn anh em Lục gia, các quan chức ở Chương Châu đa số đều bị mất chức, Uỷ ban nhân dân thành phố lúc đó mới đi tìn hiểu tình hình thực tế khai thác đất hiếm ở Chương Châu, cảm thấy hoẳng sợ, tiếp theo tất nhiên họ sẽ phải chỉnh đốn toàn quy mô.
Các xí nghiệp sản xuất đất hiếm này,10 xí nghiệp thì cả mười xí nghiệp làm
việc đều không sạch sẽ, cho dù không buôn lậu thì cũng hổi lộ cho các
quan chức Chương Châu để khai thác đất hiếm tự do, vì thế trong quá
trình chỉnh đốn toàn quy mô chủ các xí nghiệp này đã phải xuống ngựa hết thảy! Các xí nghiệp của họ tất nhiên đều bị phá sản. Đại điện do công
ty xuất nhập khẩu Safari phái tới chỉ có thể báo cáo tình hình về tổng
bộ!
Tất nhiên, anh ta không biết rằng không lâu sau các xí nghiệp này đều nằm trong ngành khai thác Trung Quốc bằng nhiều hình thức! Nếu
không, khi anh ta báo lên tổng bộ tương lai sẽ càng u ám hơn.
Nhưng như vậy đã quá đủ tồi! Tổng bộ của công ty xuất nhập khẩu Safari đau
xót nhận ra rằng, những nguyên tố đất hiếm mà họ cần gấp mặc dù trong
phạm vi toàn thế giới không chỉ có Chương Châu Trung Quốc sản xuất, mà
Mĩ, Australia và Russia đều sản xuất. Nhưng hiện nay còn xản xuất lại
chỉ có Chương Châu Trung Quốc, chính xác mà nói thì chỉ có ngành khai
thác Trung Quốc!
Kết quả này khiến người Anh vô cùng đau đầu,
cuối cùng tính đi tính lại đành phải cắn răng mua từ Phương Minh Viễn!
Mặc dù biết như vậy có thể bị lừa đảo, nhưng so sánh với với những tổn
thất mà việc nghiên cứu phát triển bị đình trệ thì họ không còn sự lựa
chọn nào khác.
Philip kiên trì đến gặp Phương Minh Viễn, lần này là trong phòng của Phương Minh Viễn ở khách sạn Silla.
-Ông Rodman rất vui vì được gặp lại ông! Lần này ông đến có phải đưa tin tốt lành gì đến cho tôi không?
Phương Minh Viễn cầm trong tay tờ báo đang đọc không thèm đứng dậy mà chỉ về hướng chiếc ghế sofa đối diện nói.
Nếu đổi lại là những người khác, Philip nhất định không hài lòng, ông đường đường cũng là Phó giám đốc công ty xuất nhập khẩu Safari, trên thế giới và trong nước cũng có thể xem là nhân vật không thể thiếu, cứ coi như
thân phận của phương Minh Viễn cao hơn ông nhưng những điều cơ bản và lễ tiết thì cũng nên tôn trọng. Chỉ có điều lúc này trong đầu ông chỉ nghĩ làm thế nào ép giá Phương Minh Viễn cho nên những thứ khác ông vốn
không để ý.
Philip nhìn bức thư tín trong tay Phương Minh Viễn,
bên trên chỉ là một màu tối đen. Một con tàu vũ trụ màu trắng, xem ra,
hình như là tiểu thuyết! Trong lòng ông không khỏi thất vọng, so với
ông, Phương Minh Viễn còn có thời gian rảnh ngồi đây để đọc tiểu thuyết, thì ít nhất trong lòng vẫn còn tấm hồn thoải mái! Cuộc đàm phán này
muốn đạt được kết quả như ông mong muốn xem ra không phải dễ thực hiện.
-Phương thiếu gia, tôi đã nhận toàn quyền của chủ tịch hội đồng quản trị công
ty xuất nhập khẩu Safari để bàn bạc với Phương thiếu gia về việc buôn
bán đất hiếm, hy vọng lần này chúng ta có thể đi đến thỏa thuận chung!
Philip nói. Tôi cũng không dám hy vọng lần này có thể bàn bạc xong, người
thanh niên trước mặt ông không giống như những người Trung Quốc bình
thường, vì tiền bạc mà có thể xem thường những thứ khác!
Hơn nữa
còn phiền phức hơn là tiền tài! Danh dự! Quyền lực! Sắc đẹp! Đối với anh ta mà nói đều không là gì. Điều này đã khiến Philip phải dùng ít thủ
đoạn hơn trong cuộc đàm phán!
Phương Minh Viễn bỏ sang một bên, Lâm Dung đem trà lên cho hai người, Philip khẽ khom người xuống, chủ động nhận lấy chén trà.
-Chủ tịch hội đồng quản trị của quý công ty có phải đã đồng ý toàn bộ yêu
cầu của tôi? Nếu như vậy, hợp đồng vẫn chưa được thực hiện xong năm nay
có thể tiếp tục được thực hiện rồi!
Phương Minh Viễn uống một ngụm trà vào rồi nói.
Philip vẻ mặt đau khổ, điều kiện của Phương Minh Viễn thất sự là quá hà khắc.
Đầu tiên, giá bán đất hiếm tăng lên gấp mười lần, hơn nữa số lượng thừa
ra vẫn chưa được thương lượng. Thứ hai, giá bán đất hiếm cứ nửa năm lại
thương thảo một lần. Thứ ba, công ty xuất nhập khẩu Safari phải có kỹ
thuật tiến tiến và ít ô nhiễm cho đất hiếm.
Để tìm được kỹ thuật
tiên tiến và ít ô nhiễm cho đất hiếm, điều này không phải là khó, Philip nghi ngờ chẳng qua đây là những điều kiện mà Phương Minh Viễn thuận
miệng nói ra. Dù sao nếu không suy xét đến vấn đề phí tổn, đất hiếm khai thác ít ô nhiễm không phải không làm được dù sao công ty xuất nhập khẩu Safari cũng phải có trách nhiệm tìm được mà không phải giấy tính tiền
của những kỹ thuật này.
Nhưng giá đất hiếm tăng gấp mười lần và
giá bán ra cứ nửa năm phải thương thảo một lần, hai điều kiện này giống
như hai sợi dây thừng thít chặt cổ công ty xuất nhập khẩu Safari! Philip dự cảm chỉ sợ đây là điềm báo đưa ra một cái giá mới.
-Phương
thiếu gia, giá bán ra gấp mười lần trên thị trường thực sự là quá cao!
Điều này vượt quá phạm vi mà chúng tôi có thể chấp nhận!
Philip đau khổ nói,
-Nếu mua theo cái giá này, lúc đó chúng tôi sẽ phải bồi thường thêm tiêu thụ bên ngoài! Có thể hạ bớt không? Gấp ba lần trên thị trường thì sao?
Phương Minh Viễn xua tay nói:
-Ông Rodman, nếu cái giá này quý công ty không thể nào chấp nhận, cũng không thành vấn đề, quý công ty có thể chuyển hướng sang các doanh nghiệp sản xuất khác, đất hiếm họ sản xuất chắc chắn sẽ rẻ hơn rất nhiều! Tôi đã
nhiều lần nói với ông rồi, ngành khai thác Trung Quốc trong một thời
gian ngắn thật sự vẫn chưa có kế hoạch sản xuất, tất cả đất hiếm đã sản
xuất đều để dự trù để cung cấp cho chúng tôi sử dụng sau này! Là do ông
Rodman đã nhiều lần yêu cầu, tôi xem xét quan hệ hữu hảo giữa Anh và
Trung Quốc mới bất đắc dĩ bán cho quý công ty một phần đất hiếm. Nếu ông Rodman cho rằng quý công ty xuất khẩu càng nhiều tổn thất sẽ càng lớn,
vậy rõ ràng là không cần nhập khẩu nữa!
Philip nghẹn ở cổ họng không nói thành lời, lâu sau mới nói:
-Phương thiếu gia, nếu thật sự là tăng gấp mười lần thì chúng tôi có thể mua từ Mĩ và Russia! Mặc dù Mĩ và Russia hiện nay đã đóng cửa sản xuất đất
hiếm, nhưng tôi tin với mức giá này chính phủ Mĩ và Russia sẽ suy xét
sản xuất đất hiếm trở lại.
Phương Minh Viễn mỉm cười, nụ cười khiến Philip có chút hoảng hốt, ông không hiểu mình đã nói sai điều gì?
-Vậy xin mời quý công ty yêu cầu chính phủ Mĩ và Russia sản xuất đất hiếm trở lại! Chúng tôi không sợ cạnh tranh!
Phương Minh Viễn cười nói,
-Nếu ông Rodman đến đây chỉ để nói những câu đó thì tôi thấy ông Rodman đây
cũng bận nhiều việc mà tôi cũng cần một ngày thanh tĩnh để nghỉ, cuộc
nói chuyện hôm nay nên dừng ở đây!
Lâm Dung đứng nghe cách đó không xa lắm.
-Không!
Philip không chần chừ nói lớn,
-Không không không, Phương thiếu gia, Phương tiên sinh, xin đừng như vậy!
Philip toàn thân toát mồ hôi, ông không ngờ thái độ của Phương Minh Viễn lại
cứng rắn như vậy, một lời không hợp lại phải dỗ dành! Nếu bị đuổi ra
ngoài thì lúc nào mới gặp được hắn, như vậy thì không được! Chủ tịch hội đồng quản trị sẽ không cho ông thời gian lâu như vậy, trong nửa tháng
nếu vẫn không có kết quả gì, chỉ sợ họ sẽ phái người mới đến đây thay
ông!
-Ông Rodman, điều kiện hai bên chúng ta với tình hình hiện
nay mà nói, căn bản là không thể đồng ý, tôi và ông hà tất phải ở đây
làng phí thời gian quý báu?
Phương Minh Viễn vẻ mặt không hiểu nói,
-Ông Rodman, chắc ông cũng biết, người như chúng ta có được một ngày yên
tĩnh mà không bị người khác quấy rầy, thì rất khó có được!
Philip đứng dậy,khom người về phía Phương Minh Viễn nói:
-Xin lỗi, mong Phương tiên sinh lượng thứ, nhưng việc liên quan đến việc
phát triển của công ty tôi, tôi không thể không chiếm dụng thời gian của ông, mong Phương tiên sinh cho tôi chút thời gian! Tôi nhất định sẽ có
phương án khiến Phương tiên sinh hài lòng!
Trong lòng Philip nhỏ
lệ, như vậy không lâu trước đó, đều là đại diện các nước đang phát triển khẩn cầu ông, ông chưa từng phải khúm núm như vậy.
Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát rồi nói:
-Được, nể mặt ông Rodman, vậy đi, tôi cũng nhường một bước, quý công ty và
chúng tôi cũng từng có quan hệ thương mại, giá công khai ra bên ngoài sẽ gấp 12 lần…
-Gấp 12 lần!
Philip nhảy dựng lên, nhượng bộ
mà còn tăng giá! Chẳng qua hắn tùy ý ý thức, ”giá công khai ra bên
ngoài” trong lời Phương Minh Viễn chỉ sợ là có hàm ý khác.
-Trên
thực tế tôi có thể bán cho ông chỉ bằng 8 lần mức giá trên thị trường!
Nhưng tôi phải nhắc nhở ông Rodman, giá thực tế này nếu bất cứ ai hỏi,
tôi sẽ tuyệt đối không thừa nhận! Hơn nữa, nếu một khi quý công ty hé lộ thực tế của bản hợp đồng này ra thì chúng ta sẽ không có bất kỳ quan hệ thương mại mậu dịch nào nữa! Lúc đó, quý công ty đừng trách tôi không
nhắc nhở các ông!
Phương Minh Viễn trầm giọng nói.
Giá
công khai ra bên ngoài là gấp 12 lần thị trường, trên thực tế chỉ gấp
tám lần, so với điều kiện Phương Minh Viễn đưa ra ban đầu thì đã nhượng
bộ 20%! Qủa thật cũng có thể coi là nhượng bộ!
Chỉ có điều là làm thế nào để nhượng bộ thì một chút cũng không thay đổi, đất hiếm cũng
không thể rẻ như trước, công ty xuất nhập khẩu Safari cũng không thể mua được đất hiếm giá rẻ như ở Trung Quốc nữa! Mà rất hiển nhiên, người
thanh niên trước mặt cũng không định cho bất cứ kẻ nào trên thế giới
hưởng phúc lợi từ Trung Quốc nữa!
Đất hiếm rẻ đã là chuyện trước đây rồi!