- Năm phần trăm? Ha ha ha…
Phương Minh Viễn bật cười, Lâm Dung ngồi bên cạnh cũng lấy tay che miệng, cố không cười thành tiếng.
Fernandez và Agatha ngạc nhiên, họ hoàn toàn không hiểu những điều vừa nói có chỗ nào làm Phương Minh Viễn thấy buồn cười như vậy.
- Cậu Phương, tại sao cậu lại cười? Ngài Jacobs nói có chỗ nào đáng cười sao?
Agatha hỏi với vẻ kinh ngạc.
Phương Minh Viễn xua xua tay, nhìn Lâm Dung. Lâm Dung hiểu ý liền nói:
- Ngài Jacobs, cô Agatha, hôm qua tôi đã có cuộc đàm phán buổi đầu với ngài Matsumoto Masamichi đại diện cho văn phòng của công ty thép Nippon đóng tại Hoa Hạ, mọi người nói chuyên vô cùng thoải mái. Công ty thép Nippon cũng rất quan tâm tới dự án nhà máy thép của chúng tôi, họ có ý muốn ký hợp đồng tiếp nhận nhập khẩu những trang thiết bị cần cho hạng mục này. Ngài Matsumoto Masamichi còn nói đồng ý với đề nghị của chúng tôi, đưa hạng mục này vào dự án cho vay đồng yên Nhật đối với những doanh nghiệp vừa và nhỏ của Nhật Bản để viện trợ Hoa Hạ.
Fernandez và Agatha lúc này biến sắc! Tuy hai người họ không hiểu nhiều về tình hình cụ thể của dự án viện trợ giữa Nhật Bản và Hoa Hạ, thế nhưng điều này không gây trở ngại cho việc họ nhận thức được tin tức này. Là một quốc gia phát triển ở châu Âu, viện trợ các nước đang phát triển là một phần cấu thành quan trọng trong chính sách ngoại giao của Lúc-xăm-bua! Mặc dù mỗi năm số tiền dự tính viện trợ chỉ khoảng hai, ba trăm triệu đô la Mỹ, nhưng khoản tiền Lúc-xăm-bua chi ra ở hạng mục này đã vượt qua tiêu chuẩn bình quân của Liên hiệp quốc – hỗ trợ GDP trong nước, là nước đi đầu trong việc viện trợ ở châu Âu. Chỉ có điều, trọng điểm hỗ trợ là các quốc gia ở châu Phi. Là công ty gang thép lớn nhất ở Lúc-xăm-bua, công ty gang thép Albert với nghiệp vụ viện trợ hiển nhiên cũng không có gì lạ.
Trong lòng Fernandez hiểu rất rõ, khoản tiền mang tính viện trợ đối với quốc gia giàu có này có lợi tức vay lâu dài rất thấp, thậm chí kéo dài đến bốn mươi năm. Điều này đối với doanh nghiệp tư nhân Hoa Hạ đang cần vay số tiền lớn mà lại không dễ vay trong nước mà nói thì thật đúng là có lực hấp dẫn vô cùng lớn! Không, nên nói là sự cám dỗ có thể làm chết người! So sánh với điều kiện tốt như vậy, năm phần trăm lợi của công ty gang thép Albert mà Fernandez đã nói đúng là hoàn toàn không thấm vào đâu!
Fernandez đương nhiên không biết trong thâm tâm Phương Minh Viễn căn bản không hề tính sẽ hợp tác với công ty của Nhật Bản, cho nên khi nghe được tin này anh ta thấy rất suy sụp, có cảm giác ngượng ngùng, xấu hổ - Fernandez không cẩn thận làm đổ chén trà trong tay, lại rớt ngay xuống giữa hai chân.
Thời tiết thủ đô giữa tháng năm đã khá quen thuộc, cho nên mọi người đều mặc tuy chưa đến nỗi như vào tháng bảy, tháng tám nhưng cũng khá mát mẻ, mà chén trà Lâm Dung đưa chưa lâu vẫn còn hơi nóng, kết quả là làm Fernandez Jacobs lúc đó nhảy dựng lên.
Không thể không nói, Fernandez còn là một người rất ý tứ, sau chút thời gian vào phòng tắm để gột rửa, anh ta quay lại ngồi vào vị trí của mình, chỉ có điều chiếc áo khoác vốn treo sau cánh cửa lúc ban đầu đã được quấn vào giữa lưng. Khi anh ta vô ý làm đổ chén trà, hiển nhiên là rất nóng, nhưng bây giờ biểu hiện của anh ta lại giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Bị bỏng một chút đúng là khá đau, cũng làm Fernandez có phần ngại ngùng, thế nhưng đồng thời cũng đã tranh thủ tạo cho anh ta có chút thời gian. Khi anh ta ngồi vào chỗ của mình, sự ngạc nhiên trên khuôn mặt đã hoàn toàn không còn, thay vào đó là nụ cười rất tự tin.
- Cậu Phương, công ty gang thép Albert chúng tôi và công ty thép Nippon là đối thủ cạnh tranh trong hạng mục này. Một số câu nói sau cùng của tôi có thể làm cậu Phương không được hài lòng, cũng có thể cậu sẽ cho rằng tôi là đang có ý cố tình đánh giá thấp giá trị của đối thủ cạnh tranh. Nhưng mà, tôi vẫn muốn nói thêm, bởi vì đây là suy nghĩ thật của tôi!
Fernandez nói như đã có dự tính trước trong lòng.
- Ngài Matsumoto Masamichi đã đưa ra một điều kiện rất ưu đãi, mà điều kiện này, trong thời gian ngắn tôi không thể toàn quyền thay tổng công ty quyết định. Nguyên nhân thì rất nhiều, trong đó có một điều kiện rất quan trọng, chính là quý quốc không phải là nước được nước chúng tôi hỗ trợ. Nếu công ty chúng tôi cũng đưa ra một điều kiện như vậy thì cần phải thông qua nước Anh, nước Đức, và một số quốc gia có quan hệ viện trợ với quý quốc. Mà nếu như thế, thủ tục sẽ rất phiền phức, làm chứng từ vận chuyển hàng hoá cũng mất rất nhiều thời gian. Cho nên, nếu cậu Phương thật sự xem trọng điều kiện này, vậy thì công ty gang thép Albert chúng tôi chỉ có thể rút lui.
Fernandez nói đến đây thì tạm dừng một lúc, ánh mắt rất bình tĩnh nhìn hai người Phương Minh Viễn, sau đó lại nói tiếp:
- Tôi thừa nhận, những năm gần đây đồng yên cho vay của chính phủ Nhật Bản có tác dụng vô cùng quan trọng đến sự phát triển kinh tế của quý quốc. Thế nhưng điều này không có nghĩa là nó không có mặt bất lợi. Theo như tôi được biết, sau khi Nhật Bản ký Hiệp định Plaza (1) với bốn nước Hoa Kỳ, Anh, Pháp và Đức, tỷ giá hối đoái của đồng yên và đồng đô la Mỹ đã tăng nhanh chóng. Năm 1985 vẫn còn là một đô la Mỹ đổi được 250 yên, chưa đầy ba mươi năm sau tỷ lệ trao đổi đồng đô la Mỹ và đồng yên đạt mức thấp nhất, thậm chí một đô là Mỹ có thể đổi 120 yên. Cũng có nghĩa là chỉ trong thời gian ngắn như vậy, đồng yên Nhật đã tăng giá trị lên gần 50%. Mà đồng thời lúc này cũng là thời điểm quý quốc phải hoàn trả khoản vay khi trước cho Nhật Bản. Nghe nói chính phủ quý quốc đã từng đề xuất với chính phủ Nhật Bản, do đồng yên Nhật đột ngột tăng giá, số tiền mà chính phủ quý quốc phải trả có thể nói là tăng thêm một nửa, việc này đúng là hoàn toàn làm mất đi ý nghĩa ban đầu của việc cho vay viện trợ, nên mong chính phủ Nhật Bản suy xét mà giảm bớt. Thế nhưng câu trả lời của chính phủ Nhật Bản lại là đồng yên Nhật tăng giá làm Nhật Bản phải chịu tổn thất vô cùng nặng nề, cho nên không thể đáp ứng được với yêu cầu của chính phủ quý quốc. Cuối cùng chính phủ quý quốc phải hoàn trả khoản tiền theo đúng như hợp đồng đã ký, nhưng mà số tiền phải trả vượt quá xa số tiền vay. Chuyện này, mong cậu Phương suy nghĩ kỹ!
Phương Minh Viễn không nói gì, im lặng lắng nghe, trong lòng đang suy xét về chuyện hoàn toàn ngược lại với kết quả mà Fernandez mong muốn. Cùng với sự trôi chảy của thời gian, cuộc khủng hoảng tài chính ở Đông Nam Á cũng ngày càng đến gần. Phương Minh Viễn nhớ rất rõ, trong cuộc khủng hoảng tài chính này, không chỉ đồng tiền của các quốc gia ở Đông Nam Á bị sụt giảm mạnh, Hàn Quốc và Nhật Bản cũng chịu ảnh hưởng hết sức nghiêm trọng. Đồng Won và đồng yên Nhật giảm giá trị lần lượt là 30% và 17%. Nếu như mượn đồng yên Nhật trước khi cuộc khủng hoảng tài chính bùng nổ, sau khi khủng hoảng xảy ra, dùng đồng yên Nhật để hoàn trả, vậy thì có thể thu được lợi ích không nhỏ.
Thêm nữa, việc này đối với Phương Minh Viễn mà nói, đúng là kinh doanh không thiệt hại.
- Hơn nữa, theo như tôi được biết thì lãi suất thương mại của Nhật Bản đã giảm xuống còn một phần trăm, về lâu dài, có khả năng vẫn tiếp tục hạ. Trong tình hình này, chính phủ Nhật Bản đối với lãi suất cho Hoa Hạ vay, ở nước này, không chỉ cho vay, các khoản vay được coi như là cho vay với lãi suất cao, lại có công ty Nhật Bản chịu trách nhiệm ký kết hợp đồng – thiết lập dự án, hai bên cùng có lợi. Ngay cả chính sách viện trợ nước ngoài của quốc gia, người Nhật Bản cũng có thể kiếm được tiền, Nhật Bản như vậy có đáng tin không?
Fernandez nói đĩnh đạc.
- Ngài Fernandez, rất nhiều chuyện trên thế giới này không phải dùng đạo lý là có thể nói được rõ ràng, cũng giống như các hãng hàng không châu Âu, cho dù có sự hiện diện của các ngành công nghiệp sản xuất máy bay thứ hai thế giới như thế này, cũng sẽ mua máy bay Boeing hay máy bay do McDonnell Douglas sản xuất. Đồng yên cho vay mà người Nhật đưa ra quả thật vẫn cao hơn khoản cho vay của các nhà kinh doanh trong nước một chút, nhưng so với lãi suất ngân hàng của nước chúng tôi hay các quốc gia khác trên thế giới thì đương nhiên vẫn có ưu thế không nhỏ. Thậm chí còn thay đổi tỷ giá hối đoái, ha ha, tôi không cho rằng trong thời gian ngắn vẫn có thể xuất hiện khả năng đồng yên Nhật tăng giá trên diện rộng.
Tuy Fernandez nói rất có lý, cũng nhận được sự đồng thuận của Phương Minh Viễn, nhưng mà thương lượng thì đương nhiên là không thể để bị đối phương dắt mũi.
Fernandez mỉm cười, đối với người lão luyện trong đàm phán thương mại như anh ta, hiển nhiên sẽ không coi những điều Phương Minh Viễn nói là thật. Trong đàm phán thương mại, vì duy trì lợi ích của bản thân, để mưu cầu lợi ích nhiều hơn nữa, những lời nói thật thật giả giả thế này đã nghe quá nhiều đến ù cả tai. Với lại anh ta cũng không kỳ vọng một lần, hai lần đàm phán là liền có thể quyết định ký đơn mua trang thiết bị. Hôm nay có thể chính thức gặp được Phương Minh Viễn, hơn nữa còn biết được điều kiện mà công ty thép Nippon đưa ra, vậy đã làm anh ta cảm thấy rất mãn nguyện rồi.
Cuộc trò chuyện của hai người họ tuy vẫn xoay quanh việc mua bán trang thiết bị dự án nhà máy thép của nhà họ Phương, nhưng phạm vi của buổi nói chuyện lại càng ngày càng mở rộng. Fernandez phát hiện Phương Minh Viễn tuy không hiểu rõ lắm về sự phát triển của công nghệ sản xuất thép nhưng lại có cái nhìn rất sáng suốt đối với ưu thế phát triển của ngành công nghiệp gang thép thế giới. Hơn nữa theo như anh ta thấy thì có sự tình cờ trùng hợp ở rất nhiều điểm.
Giả dụ như hai người đều cho rằng đối với ngành công nghiệp thép của quốc gia, sự phát triển của thép thô đã đạt đến đỉnh cao và đang bắt đầu đi xuống, thế nhưng nhu cầu của các loại thép đặc biệt khác nhau làm cho lượng sản xuất vẫn rất dồi dào. Hơn nữa hai người đều cho rằng các công ty gang thép của quốc gia trong tương lai sẽ có ngày càng nhiều những nhà máy áp dụng công nghệ sản xuất thép bằng lò điện và hơn thế nữa.
Fernandez thầm thấy kinh ngạc trong lòng. Một người Hoa Hạ vẫn chưa học đến đại học, cũng chưa qua nước ngoài du học mà lại có thể nhận thức rõ ràng được như vậy đối với sự phát triển của ngành công nghiệp thép thế giới, thực là khiến người đã làm việc nhiều năm trong công ty gang thép Albert như anh ta cảm thấy xấu hổ. Chẳng trách hắn có thể đứng được trên đất Hoa Hạ, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, từ đôi bàn tay trắng đã sáng lập được một gia tộc kinh doanh, cũng khó trách người nhà họ Phương sẵn sàng nghe theo sự chỉ huy của hắn.
Thời gian chầm chậm trôi qua, gần mười một giờ, Fernandez cảm thấy lần đến thăm đầu tiên của anh ta cũng đã kéo dài khá lâu, đã đến lúc nên đứng dậy ra về, đúng lúc này điện thoại trong phòng đột nhiên reo vang. Phương Minh Viễn cười vẻ áy náy, đứng dậy đi nghe điện thoại.
Fernandez vốn cũng không định nghe lén cuộc nói chuyện của Phương Minh Viễn, nhưng do Phương Minh Viễn dùng tiếng Anh để nói chuyện với đối phương, trong cuộc nói chuyện, nhiều lần thấy xuất hiện tên “công ty gang thép Bethlehem” nên ngay lập tức làm dấy lên sự tò mò của Fernandez.
Công ty gang thép Bethlehem từng là công ty phân giải sắt lớn thứ hai nước Mỹ, tiền thân của công ty này thành lập ở Hoa Kỳ vào giữa thế kỷ trước. Mà vào những năm sáu mươi của thế kỷ này, sản lượng thép thô hàng năm của công ty gang thép Bethlehem cao đến 23 triệu tấn, nghiệp vụ kinh doanh của công ty liên quan đến nhiều lĩnh vực như sắt thép, đóng tàu, quặng sắt và sản xuất mỏ, sản phẩm hóa chất và quặng kim loại màu, v.v… là công ty gang thép loại hình lớn nổi tiếng trên thế giới.
Tuy mấy năm gần đây công ty gang thép Bethlehem do quản lý kinh doanh yếu kém mà gặp một số khó khăn, dẫn đến việc ngừng sản xuất thép của nhà máy Lackawanna, phải đóng cửa và bán một số nhà máy đóng tàu và xưởng ép kim loại, số lượng nhân viên của công ty cũng vì thế mà giảm đi một nửa, thế nhưng bộ phận sản xuất sắt thép vẫn có đến gần 20 nghìn lao động, năng lực sản xuất sản lượng thép thô hàng năm vẫn còn lên tới hơn 10 triệu tấn, vẫn là công ty sản xuất thép quan trọng ở Hoa Kỳ!
Lúc này, cửa phòng của Phương Minh Viễn đã được đóng lại.
Fernandez vô cùng hồi hộp. Vào lúc này, trong điện thoại của Phương Minh Viễn xuất hiện tên “công ty gang thép Bethlehem”, cái tên này có ẩn ý gì?
Anh ta dù sao cũng đã ở Mỹ nhiều năm, về tình hình của công ty gang thép Bethlehem thì không có chút gì lạ. Năm ngoái, anh ta nghe nói công ty gang thép Bethlehem có ý bán và đóng cửa các doanh nghiệp kinh doanh không sinh lợi của công ty để nâng cao khả năng cạnh tranh sản xuất dầu thô của nhà máy Point Sparrow và nhà máy Burns Harbour. Thậm chí có tin đồn rằng công ty này dự định sẽ bán ngành khai thác than, đóng tàu và một số ngành khác, đồng thời ngừng sản xuất xây dựng công trình kiến trúc, từ đó có thể tập trung đủ tiền vốn để đầu tư xây dựng nhà máy cán thép mới tại nhà máy Point Sparrow. Sau này anh ta được cử đến Hoa Hạ, tập trung vào thị trường Hoa Hạ, vì vậy tự nhiên cũng không quá quan tâm đến xu hướng hoạt động của những công ty thép tại Hoa Kỳ này.
“ Lẽ nào… công ty gang thép Bethlehem cũng định chen chân tham gia vào dự án này sao?” Ý nghĩ này chợt thoáng hiện ra trong đầu Fernandez, sau đó giống như những chú chuột đồng hamster đáng yêu trong các trò chơi điện tử, dù thế nào cũng không thể chui ra khỏi đầu được. Công ty gang thép Bethlehem, con lạc đà dù có bị chết còm vẫn to hơn con ngựa, tuy rằng công ty này đến nay ở Mỹ thậm chí ngay cả sức ảnh hưởng và vị trí trong ngành công nghiệp sắt thép thế giới đã mãi không còn được tốt như trước, thế nhưng thực lực và bề dày lịch sử dài đến cả trăm năm thì thật không thể khinh thường.
Công ty gang thép Bethlehem thiếu tiền như bây giờ cũng không còn là điều gì bí mật. Công ty này có ý muốn bán nhà máy thép và xưởng ép kim loại, việc này cũng không còn là bí mật. Tuy những xưởng này đều là được mua lại, nhưng mà trang thiết bị thì mãi mãi vẫn chưa đến mức là có thể báo phế. Nếu như các lãnh đạo cao cấp của công ty gang thép Bethlehem làm đến nơi đến chốn thì sức hấp dẫn của nó vẫn không thể coi nhẹ. Dù cho mọi người trên trái đất đều biết, trừ khi thu lại giá trị, nếu không giá mua lại sẽ mãi không thể bằng được với giá mới, thậm chí là chỉ sở hữu nó trong một ngày!
Nếu như công ty gang thép Bethlehem đã có ý muốn nhúng tay vào hạng mục này, vậy thì công ty gang thép Albert chắc chắn sẽ phải đối mặt với một đối thủ cạnh tranh mới vô cùng lớn mạnh! Nghĩ đến đây, Fernandez liền cảm thấy mặt ghế xô-pha dưới chỗ mình ngồi như đầy gai nhọn. Anh ta không thể chờ đợi thêm liền vội vàng quay trở lại văn phòng, thông qua những người bạn của anh ta ở bên Mỹ xác nhận những hoạt động của công ty gang thép Bethlehem.
Phương Minh Viễn này nghe điện thoại gì mà lâu đến vậy?
(1) Hiệp định Plaza: hay còn gọi là “Thỏa ước Plaza” (Plaza Accord) là thỏa ước tài chính được ký ngày 22 tháng 9 năm 1985 lại khách sạn Plaza, thành phố New York, Mỹ, bởi nhóm G5 khi đó gồm Mỹ, Nhật Bản, Đức, Anh và Pháp. Nhóm G5 đi đến thỏa thuận giảm giá đồng đô-la Mỹ so với đồng Yên Nhật và đồng Mác Đức (đơn vị tiền tệ của Cộng hòa liên bang Đức trước khi đồng Euro có hiệu lực) bằng cách can thiệp vào thị trường ngoại hối.
Trong vòng hai năm kể từ khi Thỏa thuận này có hiệu lực, tỷ giá hối đoái giữa đô la Mỹ và Yên Nhật đã giảm tới 51%. Phần lớn sự giảm giá này là nhờ khoản 10 tỷ đô la bán ra của các ngân hàng trung ương liên quan. Đầu cơ tiền tệ tiếp tục khiến đồng đô la xuống giá khi chấm dứt các hành động can thiệp. Việc đồng đô la xuống giá này được hoạch định và thực thi với sự thông báo trước và rộng rãi, nó cũng không gây ra rối loạn ở các thị trường trên toàn cầu.
Mục đích của việc phá giá đồng đô la Mỹ là:
1. Cắt giảm thâm hụt tài khoản vãng lai của Hoa Kỳ đã tới 3,5% GDP.
2. Giúp kinh tế Mỹ hồi phục từ khủng hoảng trầm trọng đầu những năm 1980.