Nhưng 40 tuổi mới vào hàng ngũ cấp tỉnh bộ, đối với Phương Minh Viễn hiện nay mà nói giống như là một sự sỉ nhục!
Một người từ cấp một đã bắt đầu tiến vào thương nghiệp, hơn nữa trong thời gian ngắn, thành lập một tập đoàn điện ảnh nổi tiếng thê giới, một chuỗi các siêu thị bán lẻ lớn nhất trong nước, một chuỗi siêu thị gia dụng lớn nhất trong nước, một nhà máy gang thép hiện đại hóa, một nhà máy lọc dầu hiện đại hóa, một xưởng sản xuất điện thoại tiên tiến nhất trong nước, một nhà máy sản xuất VCD đứng đầu nhà nước, một tập đoàn điện tử trong công nghiệp điện tử trong nước cũng có vị trí không thấp, một chuỗi các khách sạn nổi tiếng trong nước, còn có công ty cổ phần ở Nhật Bản…đây không phải là tất cả!
Tổng mức tài sản hiện nay của Phương Minh Viễn cho dù vượt đại đa số trong nước thậm chí là doanh nghiệp quy mô lớn cấp bộ, công nhân thuê hàng trăm nghìn người, nếu tính cả những người nhà của nhân viên, hàng triệu người cũng có thể! Hơn nữa điều quan trọng hơn cả là những nhà máy này lợi nhuận rất lớn! Đối với các nhân vật như vậy, với chức vị của độ tuổi anh ta, chỉ có thể là một trò cười! Giao một thành phố đang xuống dốc cho anh ta kinh doanh, Tô Hoán Đông thấy không quá đáng, ít nhất về mặt phát triển kinh tế anh ta cũng có đủ tư cách!
Mà thuế thu nhập năm 1997 của chính phủ Đồng Xuyên cộng lại tất cả cũng không quá hai trăm tám mươi triệu nhân dân tệ,thuế thu nhập 20 năm cùng nộp một lúc cũng không quá năm sáu tỉ nhân dân tệ! Con số này trong nước cũng đáng kinh ngạc, nhưng đối với người hiểu Phương Minh Viễn như Tô Hoán Đông mà nói, ông biết con số này không có là gì cả, ngay cả số vé bán ra toàn cầu của > cũng không thể so sánh được.
Nếu Phương Minh Viễn thật sự muốn mượn nợ thuế thu nhập hai mươi năm, có phải là muốn thật sự có thể đến anh ta thử ở Đồng Xuyên xem? Tâm tưởng của Tô Hoán Đông không khỏi linh hoạt hơn. Năm sáu tỉ nhân dân tệ tương đương gần gấp ba lần GDP năm 1997 Đồng Xuyên,thật sự giống như Phương Minh Viễn nói, cho dù là Phương Minh Viễn thất bại ở Đồng Xuyên, thì khoản tiền này cũng đủ để bảo đảm trung ương thu dọn cục diện rối rắm!
-Một thành phố đang lâm vào thời kỳ suy tàn, để anh ta thử? Có lẽ…Không chừng anh ta có thể tạo nên kỳ tích gì đó?
Tô Hoán Đông nghĩ. Tính toán thì cách thời gian chuyển sang nhiệm kỳ mới cũng không xa, nếu ông có thể thành công bước vào vụ viện nhà nước. Khi đó lại cho hắn xiêu vẹo một vài chính sách, ngay cả không thể thành công, nói vậy cũng không đứng dậy nổi sau sóng gió lớn như vậy!
-Cậu thật sự muốn làm vậy?
Tô Hoán Đông trầm giọng hỏi.
-Tôi muốn thử xem!
Phương Minh Viễn trịnh trọng đáp lại.
-Được rồi, tôi sẽ giúp hết sức thử xem!
Tô Hoán Đông nói.
Gác máy, Phương Minh Viễn đứng trước cửa sổ, nhìn hoa viên bên ngoài trong lòng cũng rất bình tĩnh.
Nhận thấu cả một thành phố, ý tưởng này của anh cũng không phải là nhất thời hứng lên, mà anh ta đã sớm có đủ tài sản, muốn tìm một mục tiêu phấn đấu trong tương lai cho mình! Mặc dù,để của ý tưởng của anh làm trên con đường hiện thực, chắc chắn rất gập ghềnh, thậm chí còn đắc tội với nhiều người quyền quý, nhưng anh lại không thể biết, con đường tương lai sẽ càng ngày càng hẹp, giống như trơ mắt lên nhìn những thế hệ trước của mình.
Sở dĩ chọn Đồng Xuyên, anh cũng đã phải suy nghĩ rất cặn lẽ. Tỉnh Tần Tây là đại bản doanh của Phương gia. Ở đây tầm ảnh hưởng của Phương gia là hùng hậu nhất, hơn nữa Phương Minh Viễn cho rằng, tỉnh Tần Tây nằm ở khu vực trung tâm đất nước, hơn nữa ở đây bốn phương tám hướng đều có thể phóng xạ. Hơn nữa, tổng doanh thu kinh tế của Đồng Xuyên không lớn, mà với thành phố tài nguyên sắp đến thời kỳ cạn kiệt, điểm này không chỉ trung ương, Ủy ban nhân dân tỉnh Tần Tây nhìn thấy, nhân dân Đồng Xuyên cũng nhìn ra! Một thành phố như vậy, dùng để tiến hành thí điểm, thành công thì không cần nói, nếu thất bại, đối với toàn quốc mà nói, cũng không có ảnh hưởng gì lớn! Hơn nữa do sự lạc hậu của nó khiến các tập đoàn lợi nhuận trong nước vốn không thèm để ý đến nó. Chẳng qua là thực lực địa phương ở khu vực này có thể khiến lực cản thí điểm giảm đến mức thấp nhất. Nếu Phương gia ngay cả một vài thế lực địa phương cũng không thể áp chế được, vậy chẳng bằng chẳng có gì!
Thánh địa cách mạng cũng nằm trong tỉnh Tần Tây mặc dù kinh tế cũng lạc hậu như vậy, nhưng thí điểm ở đó, một khi thất bại, ảnh hưởng tiêu cực về chính trí rất lớn! Thành phố Khang An cô Thời Văn Sinh đang quản lý, vốn là một chọn lựa rất tốt, nhưng hôm nay mới phát hiện ra mỏ khí với quy mô lớn, chọn lựa nơi đó đối mặt lực cản các mặt sẽ càng lớn hơn!
Hơn nữa, những địa phương này sau này nếu lại có tài nguyên, Phương Minh Viễn biết không ít 2000 năm mới thăm dò phát hiện tài nguyên khoáng sản trên quốc tế nhà nước được, tất nhiên thực lực sẽ càng lớn hơn, đồng thời cũng mất đi ý tưởng muốn lấy một thành phố thí điểm làm khu đặc biệt, còn về việc phải nộp cho chính phủ Trung Quốc số tiền đó, Phương Minh Viễn không hề để trong lòng. Chống đỡ không quá một tỉ USD, đây là giá đổi tiền cho chính phủ. Anh chỉ cần lấy được một phần lợi nhuận từ dầu thô cũng đủ rồi!
Phương Minh Viễn cảm thấy yêu cầu này của mình có lẽ sẽ được ông cho phép, dù sao năm đó, anh vung tay lên , từ đó có bằng thành, thành phố hiện đại hóa này đưng trước khi cải cách mở cửa, mà đến bây giờ cải cách từng bước tiến vào khu sâu xa, mò tìm xây dựng một khu đặc biệt mới, đối với lão nhân mà nói, cũng không phải là việc to tát gì.
Yêu cầu này của Phương Minh Viễn đã nhanh chóng gợn sóng trong tầng lớp cấp cao nhà nước---Mặc dù sau khi nghe được báo cáo của Tô Hoán Đông, ông già không hề từ chối bảo bên Trung ương nghiên cứu thử.
Đồng Xuyên, thành phố này vốn không tồn tại trong não nhiều người, nhất thời trở thành trọng điểm chú ý của các lãnh đạo cấp cao! Chỉ có điều việc khiến họ thất vọng là họ vốn nghĩ Phương Minh Viễn sẽ tìm một thành phố tốt đẹp nào cơ---Bằng thành năm đó mặc dù chỉ là một làng chài bình thường nhưng lại ở bờ biển, đối diện với sông Hông Kông, vị trí địa lý không phải là vô cùng tốt!
Nhưng nhìn lại Đồng Xuyên, trừ mỏ than phải nhanh chóng khai thác, còn có một mảnh đát cổ và mấy vị nổi tiếng ra, không phải là một nơi xuất sắc gì! Giao thông bên trong cũng không phát triển, trừ con đường từ Phụng Nguyên đến Tần Bắc, và con đường sắt Đồng Xuyên ở điểm cuối ra không hề có con đường chính nào liên hệ với bên ngoài.
Nhìn lại gdp năm 1997 của Đồng Xuyên, và thu nhập chính phủ thành phố Đồng Xuyên, những ông già này chỉ có thể thở dài, tốt xấu gì thì thành phố Đồng Xuyên cũng là thành phố trực thuộc tỉnh Tần Tây, nhưng bất luận là gdp hay thu nhập tài chính hoặc thu nhập bình quân quốc dân, không hề có cái nào xuất sắc cả! Theo số liệu đơn thuần thậm chí chẳng bằng một thành phố cấp xã bình thường của khu vực duyên hải phía Đông!
Như vậy, được rồi, mọi người thừa nhận, nó vẫn tốt hơn những vùng thâm sơn cùng cốc, vấn đề là tại sao Phương Minh Viễn lại chọn nơi đây?
Có người nhiều lần suy nghĩ đối chiếu với các tài liệu đưa tới, cũng có người trực tiếp gọi điện đến các ban ngành liên quan của tỉnh Tần Tây, điều tra tài nguyên đặc sản của Đồng Xuyên, vẫn không hề nhìn ra được, khu vực này có gì khác so với các khu vực khác, cũng có người cảm thấy Phương gia chẳng qua là nhiều tiền quá làm váng đầu, cho rằng mình không có gì là không làm được. Tất nhiên cũng có người phê bình ý tưởng này của Phương Minh Viễn, cho rằng anh ta đang dị tưởng thiên khai! Còn có những người cực đoan hơn một chút, cho rằng tuyệt đối không có tỉ lệ mở. Đây quả thật đúng là bỏ tiền mua chức quan!
-Trắng trợn bỏ tiền mua quan? Tôi thật sự muôn biết từ khi nào mà quan chức Trung Quốc lại dễ dàng như vậy,chỉ cần năm tỉ mấy nhân dân tệ đã có thể mua được một chức quan cấp phó phòng khu vực không phát triển?
Sau khi nghe được tin này, Tô Hoán Đông không khỏi cười nhạt nói,không nói Phương Minh Viễn không định vì thế mà chính thức bước vào thể chế, cứ coi như là thị trưởng thành phố Đồng Xuyên, năm tỉ mấy nhân dân tệ này lúc nào anh ta mới có thể tham ô lại được?
Gdp một năm cũng không hơn hai tỉ nhân dân tệ, thu nhập tài chính một năm không đến ba trăm triệu nhân dân tệ, Phương Minh Viễn có vơ vét hết của dân, cũng tốn không ít năm mới thu lại được số tiền này. Có thời gian rảnh rỗi như vậy Phương Minh Viễn làm gì cũng không kiếm được số tiền này? Phải vơ vét tất cả của dân?
Có người nghi ngờ, nhưng cũng đồng nghĩa có người ủng hộ, nhất là những người biết Phương Minh Viễn đồng ý nộp 5,6 tỉ tệ cho trung ương làm tiền bảo đảm, cũng có người đề xuất không ngại để Phương Minh Viễn thử xem---có 5.6 tỉ tệ lót dưới, Phương Minh Viễn cũng không phải bọn thổ phỉ, cứ coi như gây tổn hại kinh tế cho thành phố Đồng Xuyên, nói toạc ra cũng không giá trị đến mấy tỉ tệ!
Hơn nữa, kinh tế của Đồng Xuyên vốn không phát triển, ngành than đá trụ cột hiện nay cũng đang đối mặt với tình trạng cạn kiệt, một rào cản như vậy, muốn tìm thứ để đầu tư cũng không thể tìm được! Năm trước công tác thu hút đầu tư của Đồng Xuyên, một năm cũng không hơn một nghìn một trăm vạn, trong đó có 7 triệu dự án, sau này người đầu tư còn đổi ý!
Đối với Đồng Xuyên nội bộ chính phủ Tần Tây cũng rất đau đầu, làm thế nào để chuyển đổi loại hình của nó, tìm lại con đường phát triển thích hợp cho nó, cũng đã có rất nhiều ý tưởng, nhưng bất luận là cái nào cũng không có cách nào để thuyết phục những người khác. Cho nên trước mắt cũng chỉ có thể duy trì hiện trạng. Nhưng nhiều nhất cũng chỉ đến năm 2005, mỏ than lớn nhất của Đồng Xuyên sẽ phải ngừng sản xuất! Mà trong những năm tiếp theo, ngành than của Đồng Xuyên sẽ phải đối mặt với tình cảnh không thể tiếp tục kinh doanh. Những xí nghiệp than này có thể đi theo lên Bắc, nhưng đi theo hướng Đông, dù sao Trung Quốc cũng là quốc gia trữ lượng than đá lớn, hoàn toàn có thể khai trương lại thay cho một địa phương khác, nhưng thành phố Đồng Xuyên lại không có cách nào tiến cùng họ!
Giao cho Phương Minh Viễn, có lẽ sẽ là một cơ hội phát triển kinh tế của Đồng Xuyên---thiên phú làm ăn của Phương Minh Viễn, là kẻ mà mọi người đều biết! Nếu chẳng may anh ta thật sự xông thẳng con đường này, vận mệnh của Đồng Xuyên há chẳng phải sẽ có thay đổi một cách long trời lở đất sao? Cũng có không ít người nghĩ như vậy…!!!