Cho dù nói, những thứ độc quyền kỹ thuât khác đều không tính, chỉ nói giá trị của một mình tàu con thoi Bão tuyết cũng là không thể đếm được. Chỉ tính tiền chế tạo cũng đã hơn 1,4 tỷ đô la Mỹ. Cho dù k tính đến giá trị kỹ thuật, chỉ nguyên tiền bán nguyên liệu cũng không thể nào bán đi với giá của đồ sắt vụn.
Trên mặt Levski hiện ra nét tức giận. Ông ta cho du đã già, cho dù là đến nhờ cậy người khác, cũng tuyệt đối không chop phép người khác xỉ nhục tâm huyết của người trong ngành hàng không Nga.
-Đừng nóng giận, đừng nóng giận!
Phương Minh Viễn vừa cười ha hả vừa rót đầy chén cà phê trước mặt rồi đưa cho người bồi bàn, yêu cầu hắn đi pha một bình khác, khoan hãy nói, cà phê mà Haldore Khodorkovsky chuẩn bị có hương vị quả không tồi.
Levski nén cơn tức giận trong lồng ngực, nói: Phương tiên sinh, ngày thế này là
-Tôi không phải đang sỉ nhục các ngài! Nếu Levski tiên sinh không tin thì chúng ta đánh cược vậy! Tàu con thoi Bão Tuyết của các ngài cứ treo ngoài vũ trụ như vậy, bây giờ cũng nên niêm phong cất vào kho đi. Giá trị chế tạo của nó nếu như không thể dự liệu được, thì tầm khoảng giữa 1,2 tỷ và 1,6 tỷ đô la Mỹ, chúng ta cứ lấy một con số ở giữa, 1,4 tỷ, ông thấy sao?
Phương Minh Viễn khoát tay nói.
-Không có đâu!
Levski hầm hừ nói.
-Được rồi, năm nay là năm 98, nếu đến năm 2005 mà nó vẫn chưa được hóa giải, có người chịu mua nó với giá hơn 1,4 tỷ đô la Mỹ thì có nghĩa là tôi đã thua, tôi chịu trả cho ông 1,4 tỷ đô la. Còn nếu giá thấp hơn 1,4 tỷ thì có nghĩa Levski ngài thua và phải trả cho tôi 1,4 tỷ! Lấy chính phủ hai nước bảo đảm, thế nào?” Phương Minh Viễn vỗ tay nói.
Levski suýt thì phun hết ngụm cà phê vừa uống, tên tiểu tử này nói cái gì vậy? Cược 1,4 đô la Mỹ! Hắn coi lão già này là Haldore Khodorkovsky sao? Dù cho có là Haldore Khodorkovsky cũng không đời nào bỏ 1,4 tỷ đô ra đánh cược. Hơn nữa còn lại còn lấy chính phủ 2 nước ra bảo đảm, hắn ta coi đây là cái gì?
Tuy nhiên Levski cũng đã hiểu ra Phương Minh Viễn không hề có cái nhìn lạc quan với tương lai của tàu con thoi Bão Tuyết, thế cho nên hắn mói dám nói đến chuyện vài năm sau đến 1/10 giá trị chế tạo của nó cũng không bán được. Nếu thật sự đúng là như vậy, giá phế liệu cũng không quá mức. Nghĩ đến đây, mắt của Levski sáng lên, quá trinh phát triển của Phương gia ông ta cũng hiểu rất rõ, trong đó ấn tượng sâu sắc nhất chính là con mắt nhìn của Phương Minh Viễn.
-Đánh cuộc thì thôi đi! Căn bản của tôi không bằng anh, đừng nói 1,4 tỷ, đến 14 triệu đô toi cũng không có.
Levski híp mắt nói,:
-Thế nhưng tôi rất hiếu kỳ, sao anh lại có thể chắc chắn như thế về tương lai thảm hại của tàu con thoi Bão Tuyết?
-Muốn biết?
Phương Minh Viễn cưởi ha ha
-Đương nhiên rồi!
Levski nói mà không hề che dấu lòng hiếu kì của mình. Tàu con thoi Bão Tuyết bán với giá của sắt vụn, vậy thì ông ta tin chắc tàu con thoi của Mỹ cũng chẳng tốt đẹp hơn.
Mặc dù Nga bây giờ không thể bằng Liên Xô trước đây, đã không còn cạnh tranh với Mỹ trên mọi mặt nữa, thế nhưng người Nga nói cho cùng cũng đều là người từ thời Liên Xô trước đây cả, thấy tàu con thoi của nước mình chỉ có thể nằm trong kho ăn bụi mà tàu con thoi của người Mỹ lại có thể trở thành minh tinh của ngành hàng không thế giới, mỗi lần phóng đều thu hút được sự quan tâm của vô số người trên thế giới. Sự chênh lệch lớn như vậy khiến cho lòng người không còn cân bằng được.
Hơn nữa, sau khi Nga độc lập, chính sách của tổng thống có thể nói là đều có hướng giao hảo với các nước phương tây, thế nhưng những thứ mà các nước phương tây hứa thì lại không được thực hiện, điều này làm cho rất nhiều người Nga, bao gồm không ít quan chức, vừa hận vừa yêu các nước phương tây, mà cầm đầu là Mỹ.
Tàu con thoi là bảo bối của người Mỹ, lại có người nói tương lai của nó chẳng hề tốt đẹp! Người Nga chắc chắn rất hứng thú với những tin tức kiểu này.
-Nhưng vì sao tôi phải nói với ngài?
Phương Minh Viễn nhấc cốc cà phê lên, nói không chút để ý, lại càng làm cho Levski tức nghẹn không nói lên lời.
-Phương Minh Viễn thật là tài giỏi à !
Lrina kéo bàn tay đầy mồ hôi lạnh của Lyudmila. Tuổi của cô ta cũng không còn nhỏ, ngày thường mưa dầm thấm đất, cũng không biết nhiều về tình hình quan trường Moscow. Mà Levski lại là một trong những nhân vật lón mà cô ta biết !
Những cán bộ trong quan trường Nga, trừ một số ít vị ra, thì có ai gặp vị lớn tuổi này lại không tất cung tất kính cơ chứ? Chi cần tổng thống đương thời của Nha còn tại vị một ngày, ông già này còn là một trong số những người có sức ảnh hưởng lớn nhất trong quan trường Nga! Cho dù là phụ thân của của ông ta phó chủ tịch thành phố Moscow khi gặp Levski cũng phải cúi đầu chào! Cho dù là hôm nay nhà mình cũng đã có hy vọng liên hôn với nhà Haldore Khodorkovsky.
Vị tổng thống hiện tại của Nga, có thể có người cho rằng khi ông ta gặp những quí tộc Nga thì đã quá mềm yếu nhu nhược, cầm quyền máy năm gần đây, phần lớn thời gian đều là hội nghị tranh chấp không ngớt, mà những cán bộ mà ông ta bổ nhiệm có khi cũng đang muốn đưa Nga trở về con đường phát triển bình thường. Thế nhưng rất nhiều lần, những gì họ làm và những gì mà họ tuyên bố lại cách xa nhau tơi vạn dặm. Thế nhưng, trong số những nhân vật chính trị trước khi Liên Xô giải thể, vị này có thể là người bình thường không?
Mà trong thời Tân Quý, vì rất nhiều lý do, hắn sẽ cảm thấy lực lượng tan chảy nhiều, thế nhưng nếu như, nói khi mục đích của hắn chỉ là chèn ép người nào đó thì trong lãnh thổ Nga, ai có thể là đối thủ của hắn ta? Mà Levski lại là một trong số ít những người có ảnh hưởng tới sự quyết đoán của vị tổng thống này.
Y Lệ Na hoàn toàn không tưởng tượng nổi, lại có thể có một ngày, cô lại có thể nhìn thấy trong hoa viên Levski đang nói chuyện với một người thanh niên tầm 20 tổi, hơn nữa, dường như người thanh niên kia đang nắm thế chủ động.
-Thời khắc này thật khiến người ta mê mẩn!
Dianna cũng nói lẩm bẩm. Bàn tay cũng theo bản năng mà nắm lấy cánh tay của chị.
Lyudmila hơi nhíu mày, những nhìn hai đứa em thì lại chẳng nói lời nào.
Để ý được phản ứng của ba chị em, Ma Sinh Hương Nguyệt và Lâm Dung không hẹn mà cùng nhau quay đầu lại nhin đối phương một cái, cười hiểu ý. Đi theo Phương Minh Viễn lâu như vậy, bọn họ tự khắc hiểu rõ, sự tương phản giữa quyền lực và tuổi tác này, trong xã hội bây giờ, đối với nữ giới có sức sát thương lớn. Chị em Lyudmila không phải người đầu tiên, cũng tuyệt đối không phải người cuối cùng!
-Zakharov, tôi thật nghi ngờ mắt tôi có phải đã thấy ảo ảnh không.
Adger liNa hít vào một hơi khí lạnh, vẻ mặt khó tin nói. Phương Minh Viễn lại quen với Levski, trợ thủ thân thiết nhất của tổng thống, đã đủ để khiến người ta ngạc nhiên rồi. Vậy mà giờ đây, hai người lại có thể nói chuyện một cách bình đẳng như vậy, trong mắt của Adger liNa, đây quả thực như là chuyện một con hổ bụng đói lại chung sống bình an vô sự với một con thỏ vậy.
Zakharov cũng trợn tròn mắt, miệng há hốc, môi mở lớn trong vô thức, có chút ngốc nghếch. Đối với câu hỏi của vợ, hắn ta cũng không biết phải trả lời thế nào. Mặc dù đã sớm biết người mà Mã Sinh Hương Nguyệt coi trọng thì không thế nào nào nhân vật bình thường, thế nhưng tuyệt đối không nghĩ tới thế này, người thanh niên này lại có thể nghịch thiên như vậy.
-Phương quả thật không giống thanh niên!
Hai người Haldore Khodorkovsky và Nicholas Laski đứng ở một bên của hoa viên, nhìn từ xa. Levski chắc chắn không muốn cuộc nói chuyện của mình và Phương Minh Viễn bị người khác nghe thấy, vì vậy hai người phải đứng ra xa. Mặc dù bọn họ cũng tò mò Levski và Phương Minh Viễn nói gì, thế nhưng vì chuyện này mà đắc tội với Levski quả không đáng.
Lời của Haldore Khodorkovsky khiến cho Nicholas Laski rất đồng tình. So với Phương Minh Viễn, ông ta cảm thấy con trai mình đúng là óc heo. Cho dù nó đã vào học ở trường đại học danh tiếng nhất ở Nga hơn nữa thành tích lại rất tốt. Tất nhiên rồi, còn không thể trách con mình được, bởi vì ông ta cảm thấy bản thân mình khi đứng trước Phương Minh Viễn thì lại thấy mấy mươi năm sống của mình quả là vô dụng.
-Nếu như anh nói có lý, có thể thuyết phục được tôi, tôi khắc sẽ giúp anh thuyết phục những người khá, tàu con thoi Bão Tuyết anh cũng có thể mang đi vào một ngày nào đó.
Levski mãi mới mở miệng nói được.
-Ngày nào đó trong tương lai? Ha ha, toàn bộ dùng kỹ thuật của những nam 70-80, lần bay đầu tiên cũng là năm 88, giờ cũng đã là năm 98 rồi. Thế giới giờ đây, mười mấy năm, một số kỹ thuật đã trở nên lỗi thời rồi, ngài thấy tàu con thoi có thể bị bỏ phí bao nhiêu năm nữa? Hừ, đến năm 2ngan lẻ mấy, thì cũng có thể bỏ vào viện bảo tàng, lấy tiền tham quan rồi.
Phương Minh Viễn bĩu môi nói với vẻ khinh thường,
-So với việc để nó ở trong kho đợi nó hoàn toàn xong đời thì không bằng lấy ra đổi lấy ít tiền, hóa giải những khó khăn bây giờ của các ông!
Levski cảm thấy số lần mình bị người khác làm cho tức nghẹn không nói được lời nào trong những năm gần đây còn không nhiều bằng ngày hôm nay! Thế nhưng ông ta cũng không thể không thừa nhận, tàu con thoi Bão Tuyết cho tới ngày nay, giá trị của nó quả như những gì Phương Minh Viễn nói, đã không còn như năm ấy rồi. Kỹ thuật của nó, cũng bắt đầu lạc hậu rồi. Mặc dù không phải là toàn bộ, thế nhưng cũng coi như là một tỉ lệ tương đối lớn.
-Tàu con thoi phát triển được đến ngày hôm nay, thực ra đã trệch xa mục tiêu thiết kế ban đầu của nó.
Phương Minh Viễn cũng không tiếp tục làm khó,
-Levski tiên sinh, tôi hỏi ngài một câu, người Mỹ ban đầu quyết định nghiên cứu phát triển tàu con thoi với mục đich là gì?
Levski cau mày suy nghĩ rất lâu rồi mới nói:
-Có thể là vì để tiết kiệm số tiền thăm dò ngoài không gian và tiền phí phóng tàu chăng?