Ngày thứ hai sau kỳ thi giữa tháng là thứ bảy, nhưng nhờ “phúc” của chính phủ - đây là một ngày lễ lớn. Kể từ tháng 3 năm 1994, người dân thủ đô bắt đầu hưởng thụ cuộc sống thảnh thơi trong hai ngày nghỉ của tuần lễ nghỉ ngơi.
Các học sinh trường trung học Long Đàm sau khi trải qua kỳ thi giữa kỳ với tâm trạng “suy sụp” thì càng hết sức coi trọng hai ngày nghỉ này, mọi người cùng đi vui chơi, du lịch với bạn bè. Là những nữ sinh xinh đẹp nhất khối, Triệu Nhã và Phùng Thiện đương nhiên nhận được rất nhiều lời mời, Sài Tịnh Ngọc mới sáng đã chạy đến.
Đáng tiếc là Phương Minh Viễn không được nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống thoải mái này, bởi vì hôm nay hắn phải đón tiếp một vị khách quan trọng. Buồn thay, hắn chỉ có thể nhìn ba người Triệu Nhã bị Sài Tịnh Ngọc kéo đi tận hưởng không khí tự do và ánh mặt trời tươi đẹp, còn bản thân hắn thì phải ngồi trong phòng chờ người ta đến.
Chín giờ ba mươi sáng, bên ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa rất rõ và đều. Trần Trung ra mở cửa, người đứng trước cửa phòng chính là Agatha và Fernandez. Trần Trung không biết Fernandez, nhưng Agatha thì không phải là người xa lạ gì, nên ngay sau đó ông ta liền mời hai người họ vào.
Fernandez ngồi xuống, quan sát cách bày biện trong phòng với sự hiếu kỳ. Xem ra ở đây không có đồ vật gì quý giá, trang trí cũng không xa hoa, nếu như không xét về diện tích thì thật không khác gì những căn phòng bình thường của người dân Hoa Hạ.
Nói thật, khi vừa đến khu dân cư xây dựng này, Fernandez đã khá ngạc nhiên. Anh ta không nghĩ rằng người nối dõi nhà họ Phương, trong tay nắm tài sản hàng nghìn tỷ đô la Mỹ như Phương Minh Viễn lại có thể ở trong một khu chung cư bình dân như thế này ở thủ đô.
Đến Hoa Hạ đã được mấy tháng, đối với tình hình trong nước của Hoa Hạ, Fernandez cũng có đôi chút hiểu biết cụ thể, đã quen biết không ít các quan chức và thương nhân Hoa Hạ, cũng đã từng đến thăm qua một số gia đình ở đây. Điều làm anh ta thấy ấn tượng chính là việc người Hoa Hạ rất coi trọng thể diện, đặc biệt là một số gia đình kinh doanh khá giả, nơi họ ở đều rất sang trọng. Tuy rằng những sự xa hoa này trong mắt của Fernandez nhiều lúc cũng khá buồn cười. Trước khi đến thăm Phương Minh Viễn, Fernandez cũng đã có tưởng tượng qua về nơi hắn sống ở thủ đô, nhưng đến khi được tận mắt nhìn thấy tất cả, so với phỏng đoán trước đó của anh ta thì thật là có sự sai khác quá lớn.
Mặc dù nơi ở của Phương Minh Viễn có chút làm Fernandez cảm thấy “thất vọng”, nhưng trong lòng anh ta lúc này vẫn có chút xúc động. Ít nhất thì lần đầu tiên anh ta gặp Phương Minh Viễn, có thể thu xếp gặp mặt ngay tại nơi hắn ở, điều này cũng đã làm Fernandez cảm thấy có phần được “ưu ái”, vừa mừng lại vừa lo. Phương Minh Viễn vẫn là giữ thể diện cho Agatha và anh ta.
Phương Minh Viễn từ trong phòng tiến đến, Agatha cười rất tươi, đứng dậy tặng hắn một cái ôm thân thiết.
- Joseph vẫn khỏe chứ? Hai người định khi nào mới kết hôn vậy?
Phương Minh Viễn xoa xoa mũi, mùi hương trên người Agatha có hơi nồng, làm mũi hắn nhức nhức, chỉ muốn hắt hơi.
- Cảm ơn sự quan tâm của cậu Phương. Joseph rất khỏe. Hiện tại chúng tôi vẫn còn trẻ, lại chưa muốn có con, cho nên định đợi thêm hai năm nữa.
Agatha cười nói.
Joseph, sau khi trải qua cuộc đàm phán lâu dài giữa Chủ tịch Jorma Ollila của hãng điện thoại di động Nokia với Phương Minh Viễn tại Nhật Bản, Joseph đã được Jorma khen ngợi. Bây giờ Jorma Ollila đã trở thành Chủ tịch của tập đoàn Nokia, là thân cận của ông ta, vị trí của Joseph trong tập đoàn Nokia cũng theo đà đó mà được nâng lên, đã được điều trở lại trụ sở để đảm nhiệm trọng trách quan trọng.
Agatha đương nhiên cũng đồng thời trở về nhận chức tại chi nhánh ở Phần Lan của công ty gang thép Albert bên châu Âu. Lần này là vì yêu cầu của Fernandez nên cô lại tạm được cử về để trợ giúp anh ta hoàn thành nhiệm vụ đàm phán với Phương Minh Viễn.
Đối với sự quan tâm của Phương Minh Viễn, trong lòng Agatha đương nhiên cảm thấy rất vui. Trước đây họ gặp nhau và kết giao bằng hữu y như một vở kịch, sau này Phương Minh Viễn thông qua cô mà đạt được thỏa thuận đổi quặng mỏ lấy trang thiết bị kỹ thuật với văn phòng chính của công ty gang thép Albert, thành tích này cũng đưa vị trí của cô trong công ty tăng lên không ít, nếu không, khi Joseph trở lại Phần Lan, cô cũng không thể dễ dàng được điều đến chi nhánh của công ty gang thép Albert thuận lợi như vậy. Do đó, theo như cô thấy, Phương Minh Viễn chính là quý nhân của cô và Joseph.
- A, cậu Phương, tôi giới thiệu một chút. Đây là ngài Fernandez Jacobs, người phụ trách văn phòng của công ty gang thép Albert đóng tại Hoa Hạ. Trước khi đến Hoa Hạ, ngài Fernandez là người phụ trách chính văn phòng tại Mỹ của công ty chúng tôi, đã mang lại rất nhiều thành tích quan trọng cho công ty.
Agatha nói.
- Ngài Jacobs, đây là cậu Phương!
- Hân hạnh! Hân hạnh!
Fernandez chắp tay nói tiếng Trung với chất giọng kỳ lạ, Phương Minh Viễn và Lâm Dung nghe mãi mới hiểu, thì ra anh ta muốn nói: “Ngưỡng mộ đã lâu! Ngưỡng mộ đã lâu!”
- Chào mừng ngài Jacobs đến Hoa Hạ!
Phương Minh Viễn cười nói. Tiếng Anh của hắn nói nghe dễ hiểu hơn tiếng Trung mà Fernandez nói rất nhiều.
Hai bên lịch sự chào hỏi một lát, sau đó Fernandez mới đi vào chủ đề chính.
- Nghe nói ngài Matsumoto Masamichi phụ trách văn phòng của công ty thép Nippon Nhật Bản đóng tại Hoa Hạ đã đến thương lượng với các ngài. Ừm, nhất định là vì dự án đầu tư nhà máy thép ở Đông Bắc của quý quốc. Lần này đến đây tôi cũng là thay mặt công ty gang thép Albert, chính thức mời cậu Phương cùng hợp tác. Bên chúng tôi nguyện lấy sự chân thành, giá cả ưu đãi, tiếp tục duy trì sự hợp tác vốn có giữa hai bên chúng ta!
Phương Minh Viễn cười nói:
- Ngài Fernandez, xem ra tin tức của ngài rất nhanh. Hôm qua chúng tôi mới tiến hành đàm phán buổi đầu tiên với công ty thép Nippon, vậy mà ngài đã biết rồi.
Fernandez cười ha ha hai tiếng, tuy nói hạng mục đầu tư ba tỷ nhân dân tệ đối với công ty thép Nippon và công ty gang thép Albert mà nói cũng không phải dự án lớn gì, nhưng mà ý nghĩa trong đây thì ai cũng không dám xem nhẹ.
- Buổi đầu tiên mà. Chưa có gì mang tính thực tế. Cũng chỉ là mọi người gặp gỡ, giao lưu với nhau một chút mà thôi.
Phương Minh Viễn cười cười nói.
- Điều mà hiện tại tôi quan tâm hơn chính là ngài Fernandez sẽ mang đến điều kiện hợp tác gì làm chúng tôi dao động.
- Cậu Phương, công ty chúng tôi là doanh nghiệp gang thép nổi tiếng châu Âu, đến nay đã có lịch sử một trăm năm. Những công ty hợp tác với chúng tôi có thể nói là đến từ mọi quốc gia trên toàn thế giới. Công ty thép Nippon…
Fernandez nói với vẻ mặt đầy khinh thường. Phương Minh Viễn mỉm cười không nói gì, cung kính chờ nghe anh ta nói tiếp.
Thấy Phương Minh Viễn không tiếp lời, Fernandez cũng chỉ có thể tiếp tục nói.
- Cậu Phương, bên các cậu trước kia đã có một lần hợp tác thành công tốt đẹp với công ty chúng tôi. Như người dân quý quốc thường nói, mọi người làm việc nên có bắt đầu cũng nên có kết thúc. Trang thiết bị của công ty chúng tôi tất nhiên vẫn là do công ty chúng tôi cung cấp là hợp lý nhất. Cậu nói có phải không? Công ty chúng tôi bằng lòng bán tất cả những trang thiết bị liên quan cho bên cậu, đồng thời sẽ tạo điều kiện đào tạo, huấn luyện đầy đủ.
Phương Minh Viễn thầm chửi Fernandez, nói một thôi một hồi, vẫn là đánh vào tâm lý, nửa điểm thực chất cũng không có. Tuy nhiên hắn cũng hiểu, sử dụng trang thiết bị của công ty gang thép Albert đương nhiên là được mua trang thiết bị kĩ thuật của công ty này với giá thích hợp nhất. Thế nhưng điều này cũng không có nghĩa là nhà họ Phương nếu như có dùng trang thiết bị của công ty khác thì sẽ không có được sản phẩm tốt nhất. Có lẽ ngay từ đầu cần đi đường vòng, cần tiến hành điều chỉnh từng chút, từng chút một. Nhưng mà giả như trang thiết bị không đạt tiêu chuẩn, sản phẩm không hợp quy cách, vậy thì sẽ trở thành chuyện cười rồi.
Thậm chí tiến hành đào tạo nhân viên cũng là nói những lời thừa, mua bất kỳ sản phẩm gì của công ty chắc chắn đều cần nghiệp vụ đào tạo, đây chẳng phải là ưu đãi gì của công ty gang thép Albert cả!
Phương Minh Viễn cười mà như không, nhìn Fernandez nhưng không nói gì.
Fernandez nhìn thái độ của Phương Minh Viễn cũng liền hiểu rằng những điều kiện mà anh ta vừa nói hiển nhiên không làm hắn thấy hài lòng. Đương nhiên rồi, anh ta cũng không kỳ vọng ngay lần gặp mặt đầu tiên liền có thể làm Phương Minh Viễn đồng ý ký đơn đặt hàng. Đã là thương lượng thì phải trải qua quá trình mặc cả, đặc biệt lại là hạng mục đạt đến hàng trăm triệu đô la Mỹ, vậy nên có bàn đến ba hay năm tháng thì cũng là chuyện hết sức bình thường.
Hôm nay Fernandez đến chủ yếu là để bày tỏ với Phương Minh Viễn, để nói với hắn rằng công ty gang thép Albert rất có hứng thú với hạng mục đó của hắn, hơn nữa còn đồng ý đưa ra những phục vụ tương xứng. Như vậy đã là quá đủ rồi.
Cuộc đàm phán như thế này, ai áp đảo trước người đó liền có quyền chủ động!
Fernandez cũng tin rằng người thông minh như Phương Minh Viễn nhất định sẽ tìm mọi cách để có được lợi ích lớn nhất từ cuộc thương lượng. Công ty thép Nippon đối với doanh nghiệp Nhà nước của Hoa Hạ, cũng không có chút tác dụng gì với Phương Minh Viễn. Ừ, muốn thuyết phục được hắn chọn sử dụng trang thiết bị của công ty anh ta, vậy cần phải đưa ra được những tài liệu thực tế làm hắn phải lung lay. Mà nói về sự tiên tiến của trang thiết bị, công ty gang thép Albert còn sợ ai? Thế nhưng, anh ta không nghĩ ngay trong lần đầu gặp mặt liền để lại một ấn tượng không tốt với Phương Minh Viễn.
- Cậu Phương, văn phòng công ty gang thép Albert rất coi trọng sự hợp tác lần này, cho nên…
- Cho nên?
Phương Minh Viễn mỉm cười.
- Công ty chúng tôi bằng lòng giảm năm phần trăm tổng số tiền bán trang thiết bị!
Fernandez trầm giọng.
Tuy rằng không biết số tiền đầu tư ba tỷ tệ này rốt cuộc sẽ được dùng bao nhiêu để mua trang thiết bị từ nước ngoài, nhưng chỉ cần Phương Minh Viễn có ý định này, vậy thì số lượng chắc chắn sẽ không ít, dù là năm, sáu trăm triệu, được lợi năm phần trăm cũng là một con số đáng để suy nghĩ.
Fernandez biết rất rõ, khi chính phủ Hoa Hạ nhập trang thiết bị từ nước ngoài vào, phần lớn là sẽ đưa ra giá, thậm chí còn tự trả giá mà vẫn bị lâm vào tình trạng khó khăn, không mua được thứ cần mua. Bản thân anh ta đã tỏ thái độ chân thành như vậy, chắc chắn đã tạo được ấn tượng tốt với Phương Minh Viễn.