"Em nói...cái gì?" Cái tên kia vừa thốt ra, đôi mắt vốn sưng đỏ của Lương Sơ Lam liền mở to vô cùng, đồng tử co rút, đáy mắt chợt tối lại, mà sắc mặt lại thoáng chốc tái nhợt, tựa như một tờ giấy trắng. Hai chân nàng run rẩy, cả người như một chiếc lá khô giữa cuồng phong, phảng phất như chỉ cần một ngọn gió thổi qua sẽ ngã gục. Lảo đảo một cái, nàng ngã ngồi dưới đất, bàn tay gắt gao lôi kéo vạt áo sinh viên kia, suýt nữa kéo cậu sinh viên đó cũng ngã xuống.
Trong lúc nhất thời, hiện trường vốn chật chội, đông đúc mọi người vây xem lại bởi vì Lương Sơ Lam té ngã, ai nấy lại tự động tránh ra, kinh ngạc nhìn nàng, lại không biết rốt cục xảy ra chuyện gì. Sinh viên quen với Lương Sơ Lam thì biết người chết là học trò cưng của nàng, còn người không quen thì nghĩ người chết là người thân hay người nhà của Lương Sơ Lam.
Thứ gì đó ở trong lồng ngực trái đột nhiên không nghe lời, bất chợt dừng lại. Lương Sơ Lam căn bản không kịp phản ứng, giống như câu nói vừa rồi là tiếng sao Hoả, nghĩ đi nghĩ lại cũng nghe không hiểu, hô hấp trở nên cực kỳ dồn dập mãnh liệt. Nàng ôm chặt ngực, lại như chết đi, toàn thân lạnh như băng. Móng tay cắm thật sâu vào da thịt ở lòng bàn tay, nhưng cảm giác đau đã hoàn toàn biến mất.
Lực chú ý của Lương Sơ Lam như bị một thứ gì đó không nhìn thấy bắt mất, một giáo sư luôn ở trước mặt sinh viên, ở trước mặt mọi người cũng chưa từng thất thố, thậm chí ngay cả cảm xúc cũng chưa bao giờ biến hoá phập phồng, nay lại cứ như vậy hoàn toàn không để ý hình tượng ngồi dưới đất, mái tóc tuỳ ý để gió thổi thành đủ hình dạng. Sự dịu dàng, khoái hoạt, những kỷ niệm từng trải qua trong quá khứ, từng màn từng màn vụt qua trước mắt.
Thì ra khi con người đau đớn đến mức tận cùng, nước mắt sẽ cạn khô. Giây phút đó, Lương Sơ Lam hoàn toàn như bị ấn nút tạm dừng, không thể tự hỏi cũng không thể nói, chỉ có thể mở trừng trừng hai mắt, há hốc miệng, lại phản ứng gì cũng không làm được, chỉ có thể ngơ ngác nhìn tiền phương, ánh mắt trống rỗng như bị hút mất hồn phách. Cậu sinh viên vừa rồi nói chuyện với Lương Sơ Lam nhìn thấy bộ dáng nàng như vậy, lập tức sợ tới mức chạy đi.
Qua thật lâu sau, trên mặt Lương Sơ Lam mới chậm rãi có một ít biểu tình, chỉ là nước mắt giống như vòi nước bị mở ra, nàng tuỳ ý để nước mắt từng giọt từng giọt đổ xuống nền đất. Chỉ chốc lát sau, khuôn mặt trắng nõn đã tất cả đều là nước mắt.
Chẳng qua, Lương Sơ Lam hoàn toàn không chú ý tới, phía sau có một thân ảnh bất đắc dĩ, đau lòng đến thế đang từ từ tiếp cận mình. Trên khuôn mặt trẻ tuổi rực rỡ thế nhưng lại cũng đồng dạng nhuốm nỗi chua xót cùng tuyệt vọng không rõ.
Di động của Trần Mặc vẫn luôn tắt máy, quan trọng nhất là cô không nghĩ ra nên đối mặt với Lương Sơ Lam thế nào. Buổi tối ngồi trên sân thượng nửa đêm, suy nghĩ rất nhiều, hồi tưởng lại bắt đầu từ thật lâu trước kia, từ khi mình sinh ra, nhớ lại quãng thời gian đã qua. Chẳng mấy chốc, sau khi gặp gỡ Lương Sơ Lam, quỹ tích vận mệnh của mình vặn vẹo, rất nhiều việc mà mình từng khinh thường không bao giờ làm lại cũng vì Lương Sơ Lam mà đều thực tự nhiên làm được.
Không nỡ ép nàng, không nỡ thấy nàng khó xử, không nỡ nhìn nàng khổ sở bi thương, muốn tạo nên một thiên đường để yêu chiều Lương Sơ Lam, thế nhưng đổi lại lại bị vứt bỏ. Tuy biết cũng không phải Lương Sơ Lam tự nguyện, nhưng vẫn như trái tim bị đào ra, vẫn đau đớn đến đòi mạng. Quả nhiên, một đoạn tình cảm ngay từ đầu đã không ngang hàng, chung quy sẽ tổn thương chính mình.
Đón gió, nước mắt cứ như vậy tự nhiên chảy ra. Hối hận sao? Trần Mặc cười nhạo chính mình vì Lương Sơ Lam mà rất nhiều lần tự lấy cớ cũng như lý do thoái thác. Nhưng vừa nghĩ đến liệu có hối hận vì đã gặp gỡ, có hối hận vì những gì mình đã trả giá không, đáy lòng lại phi thường khẳng định là không.
Vì thế, ngẫm nghĩ liền nở nụ cười, có người thật sự chính là duyên, là kiếp, thế nhưng lại rõ ràng làm cho mình không hận nổi, oán không đành. Yêu đến không còn là chính mình, những lời này có phải chuẩn xác nói lên tình huống của mình không.
Tuy không hận, nhưng có vài thứ nếu không nói ra sẽ là nút thắt, mà nếu nói ra cũng là vết sẹo. Trong lòng chung quy có một cây gai đâm vào, nhìn không thấy, sờ không được, lại đau đớn nhức nhối. Trần Mặc không hối hận đã đáp ứng giao dịch với Trần Thượng Vũ, bởi vì có đôi khi trưởng thành là chuyện trong nháy mắt. Ảo tưởng vốn dĩ ở trước mặt sự thật lại không chịu nổi một đòn. Nếu thật sự y theo lời ông ấy nói phát triển tiếp tục, chính mình và Lương Sơ Lam cũng sẽ không có kết quả, cũng sẽ thành kết cục bi kịch. Có lẽ như thế này rất tốt, sớm biết sự thật tàn khốc, còn có thể đánh cược một lần cuối cùng. Nếu thất bại, cũng không uổng một hồi thanh xuân.
Mà Lương Sơ Lam tựa như một chấp niệm, tựa như một giấc mộng, cho dù thiêu thân lao đầu vào lửa, cũng muốn nếm thử một lần. Cho dù kết quả không nhất định sẽ tốt, cũng có thể tan xương nát thịt, hôi phi yên diệt, nhưng Trần Mặc vẫn nguyện ý thử. Không muốn oán hận hay trách tội Lương Sơ Lam, nhưng không cách nào lập tức tha thứ. Mặc cho ai rơi vào tình huống này, đều không thể lại tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Gió lạnh lúc nửa đêm thổi không tiêu tan được u sầu trong lòng Trần Mặc, lại mở ra một mảnh trời khác. Có thứ động lực được che dấu sâu đậm bắt đầu gợn sóng, vì chính mình, cũng vì người con gái mà mình muốn có được. Lúc trở về phòng ký túc, Trần Mặc không cẩn thận để quên di động trên sân thượng, mà chính mình cũng không chú ý. Sau khi trở lại phòng, tâm sự cùng Hạ Đông Noãn cho tới khuya, cũng hoàn toàn không nghĩ tới di động.
Vạn lần không ngờ hôm sau lại có người nhảy lầu từ sân thượng, hiện trường cũng bị phong toả, chiếc di động duy nhất lưu lại đã bị rất nhiều người, thậm chí cả cảnh sát đều hiểu lầm là của Trần Mặc bỏ lại trước khi nhảy xuống. Sáng sớm, di động của Hạ Đông Noãn bị người ta gọi muốn cháy máy, một đám hỏi Trần Mặc vì sao lại tự sát, kết quả chính là Trần Mặc đang miệng đầy bọt đánh răng.
Cho nên, Trần Mặc không hiểu ra sao, cũng đi theo đại đội người chạy tới hiện trường xảy ra án mạng, thuận tiện điều tra một chút xem vì sao mình bị hiểu lầm. Sau khi cùng Hạ Đông Noãn đến hiện trường, đúng lúc nhìn thấy cảnh sát căn cứ vào vật chứng thu được ở hiện trường, chính là di động của mình liền cũng sáng tỏ nguyên nhân. Đang chuẩn bị rời đi, lại ngoài ý muốn phát hiện đám đông xôn xao cả lên.
Dĩ vãng người thích vô giúp vui vẫn đều là Trần Mặc, chỉ là lúc này, cô cũng không có tâm tư đi suy nghĩ việc này. Hạ Đông Noãn cũng là kiểu người việc không liên quan đến mình thì sẽ hoàn toàn không quan tâm. Hai người vì thế nhẹ nhàng rẽ đám đông đi ra. Chính là Hạ Đông Noãn mắt sắc, hoặc là nói chiều cao so với mặt bằng tương đối thấp, thế nhưng lại xuyên qua đám người thấy được bộ dáng Lương Sơ Lam thất hồn lạc phách ngã ngồi trên đất.
Hạ Đông Noãn đi vài bước mới phát hiện Trần Mặc không đi theo, quay đầu mới thấy Trần Mặc thế nhưng lại ngơ ngác đứng đó, nhìn cô gái bị đám đông vây quanh. Hạ Đông Noãn đi qua, theo tầm mắt Trần Mặc nhìn lại, đổi mấy góc độ mới nhìn rõ, nhìn ra cô gái hoàn toàn không có hình tượng, yếu đuối bất lực ngồi dưới đất dĩ nhiên lại là toà băng sơn Lương Sơ Lam.
Tối qua khi nói chuyện phiếm, nàng biết Trần Mặc và Lương Sơ Lam xảy ra vấn đề rất lớn. Một khắc đó, nàng thực bất bình thay Trần Mặc, đau lòng vì sự trả giá cũng như dũng cảm của Mặc Mặc, càng đau lòng Mặc Mặc hy sinh vì Lương Sơ Lam, lại đổi lấy kết quả như vậy. Cho nên nàng nghĩ Lương Sơ Lam chỉ lợi dụng Trần Mặc, chứ cũng không yêu.
Nhưng trường diện hiện tại lại làm cho nàng sợ hãi kinh thán, nàng hoàn toàn chưa bao giờ thấy bộ dáng đó của Lương Sơ Lam. Cô gái ngồi gục trên đất, cô gái thất thanh khóc oà, cô gái thất thố đến cực điểm kia không ngờ lại là Lương Sơ Lam. Khoảnh khắc đó, nàng hiểu được tình cảm của Lương Sơ Lam chỉ sợ cũng không kém Trần Mặc mảy may.
Nàng xoay người nhìn về phía Trần Mặc, phát hiện trong ánh mắt Mặc Mặc cũng lấp lánh nước mắt, không rơi xuống, lại nhìn mà bỗng dưng đau lòng.
"Mặc Mặc ~" Hạ Đông Noãn nhẹ nhàng gọi Trần Mặc, cô lại chỉ ngoái đầu, phất tay, chậm rãi đi về phía Lương Sơ Lam. Hạ Đông Noãn nhìn bóng lưng Trần Mặc, nhẹ nhàng thở dài một hơi, trong lòng đột nhiên nhớ tới Y Vận Hàm. Chính mình cũng đã lâu rồi không gặp chị ấy, bỗng nhiên thoáng sợ hãi, sợ mình và Y Vận Hàm cũng có một ngày khó có thể lựa chọn, cũng sẽ có một ngày trời sụp đất nứt.
Trần Mặc đứng phía sau Lương Sơ Lam, lẳng lặng nhìn, giống như toàn thế giới đều chỉ còn lại hai người các nàng. Dáng hình đơn bạc, mái tóc hỗn độn, còn có nỗi tuyệt vọng và hối hận không che dấu được trên nét mặt người ấy, lồng ngực Trần Mặc như có thiên ngôn vạn ngữ muốn lập tức trút xuống, nhưng đôi môi khô nứt khẽ mấp máy, lại không thốt lên nổi một lời.
Sóng mắt lưu chuyển, Trần Mặc không nghĩ nhanh như vậy liền gặp mặt Lương Sơ Lam, cô còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, cũng không biết nên lấy cảm xúc gì để đối mặt, càng thật không ngờ sẽ lại ở một cảnh tượng như vậy. Nhưng nhìn Lương Sơ Lam suy sụp nghĩ mình đã chết, khóc thương tâm thế kia, thế nhưng lại sinh sôi kéo căng đau đớn mỗi một dây thần kinh của mình.
Mọi phẫn nộ, uỷ khuất, khó hiểu, thương tổn vốn có đều trong thoáng giây đau lòng này mà tan biến. Cô đột nhiên cảm thấy tình yêu của Lương Sơ Lam không ít như mình nghĩ, không phải không sâu đậm, mà đều đặt trong lòng, cho nên ở mặt ngoài không phát hiện được mà thôi. Trần Mặc vươn tay, lại khựng lại lưng chừng, để mặc cho cảm xúc của mình bừa bãi lan tràn, lại không biết vì sao cánh tay không thể hạ xuống. Không vì cái gì khác, chẳng qua là do trái tim bị tổn thương sâu đậm của mình ngăn lại mà thôi.
Thanh âm mọi người chỉ trỏ bên người càng ngày càng nhiều, ai nấy đều tò mò nhìn Trần Mặc và Lương Sơ Lam. Hai mỹ nữ, nhưng lại đột ngột xuất hiện trong tầm mắt như vậy, giống một bức hoạ tuyệt mỹ, tình ý ở trung gian làm cho người ta nhìn mà lòng chua xót. Hạ Đông Noãn nhìn bàn tay khựng lại giữa chừng của Trần Mặc, bóng dáng run rẩy của cô, đột nhiên hiểu được khúc mắc trong lòng cô. Thở dài một hơi, rõ ràng hai người yêu nhau, lại thương tổn nhau đến thế, trái tim cũng co rút đau nhói.
Hạ Đông Noãn cắn răng, bước nhanh đi tới, vỗ vỗ vai Trần Mặc, đánh thức cô: "Mặc Mặc, ở đây nhiều người lắm, có chuyện gì trở về rồi nói sau, trước đỡ giáo sư Lương dậy đã." Biết lúc này phản ứng của Trần Mặc không đáng tin, vì thế tự động đưa tay đặt lên bả vai đang run rẩy kịch liệt vì khóc của Lương Sơ Lam, tới gần bên tai nàng khẽ nói: "Giáo sư Lương, Mặc Mặc không sao cả, cô đứng lên trước đi."
Lương Sơ Lam sớm không nghe được âm thanh gì, lại bị tiếng "Mặc Mặc" kia làm giật mình kinh hãi, quay phắt lại, nước mắt trên mặt chảy xuôi trên gò má, khó có thể tin nhìn Trần Mặc hoàn hảo không tổn hại gì đứng sau mình. Lương Sơ Lam chưa bao giờ sợ hãi như thế, đang trong nỗi khổ sở cùng cực đột ngột thừa nhận vui mừng lớn lao, cảm giác không chân thật sâu sắc làm cho nàng thoáng chốc ngây ngẩn cả người.
Chỉ là theo bản năng đứng dậy, ôm chặt Trần Mặc đang vẻ mặt hỗn hợp đủ loại thần sắc phức tạp, ánh mắt loé ra vô số cảm xúc đứng đó. Lương Sơ Lam ôm thật chặt, sợ đây chỉ là ảo giác, thật giống như muốn đem Trần Mặc tiến vào thân thể của mình, siết chặt đến nỗi hô hấp của hai người đều ngưng trệ.
"Sao em lại có thể làm tôi sợ đến thế?"
Trong thanh âm Lương Sơ Lam chan chứa tiếng nức nở làm người ta tan nát cõi lòng, hoàn toàn giống một đứa trẻ bát lực. Nàng không quản được nhiều đến thế, không quản nổi ánh mắt nghi hoặc của mọi người, không quản được những lời đồn đại sẽ bị lưu truyền thành dạng gì. Giờ khắc này, nàng thậm chí không hề nghĩ ngợi, chỉ muốn cứ thế nằm trong vòng tay của Trần Mặc. Giống như chỉ có vậy mới có thể bình ổn được trái tim vì sợ hãi đến cực điểm mà hỗn loạn nhảy lên của mình.
Chính một cái nháy mắt như vậy, Trần Mặc tựa hồ có thể buông hết mọi nỗi không cam lòng cùng uỷ khuất, là bởi vì chân tình của Lương Sơ Lam cùng vị trí của mình trong lòng nàng. Có lẽ mình thật sự không có biện pháp trách nàng, thật sự không có biện pháp lạnh lùng đối diện với nàng. Chỉ cần nàng ngoái đầu, chỉ cần nàng biểu hiện một chút để ý, trái tim mình liền hoàn toàn không chịu khống chế lao về phía nàng.
Trần Mặc cam chịu vươn hai tay, vòng lấy Lương Sơ Lam đang run rẩy vì thiếu cảm giác an toàn, tuỳ ý để nàng sống chết ôm mình, ôn nhu mà thân mật vuốt ve lưng nàng, làm dịu đi thân thể bởi vì quá căng thẳng lẫn bi thương mà căng cứng, khẽ thở dài một hơi.
"Đi trước đã." Hạ Đông Noãn thật sự không đành lòng quấy rầy hai người, nhưng đây đang ở trước công chúng, hai cô gái, mà thanh danh của Trần Mặc đã sớm lan truyền bên ngoài, hiện tại hai người lại ôm nhau, Hạ Đông Noãn không thể không lo lắng thay cho các nàng. Người trong cuộc u mê, Hạ Đông Noãn dù có vô tâm vô phế tới đâu cũng biết như vậy không ổn, đành phải tiến lên bên tai Trần Mặc khẽ nói.
Trần Mặc khựng lại, buông Lương Sơ Lam ra, ba người nhanh chóng rẽ đám đông, đi ra cổng. Hạ Đông Noãn trực tiếp đón một chiếc taxi, hai người kia hiện tại về nhà cũng không được, tới ký túc xá cũng không ổn, đành phải trước tiên đưa đến căn hộ gần trường học của mình để cho hai người đó nói chuyện tử tế.
Hết chương 61
- -----------------------------------
Bách Linh: Có vẻ đang khúc gay cấn nên mình lê lết edit chap mới luôn:)) lười quá, dạo này cài lại The sims nên mải chơi lười edit:))) cả mấy chục chap sau đều ngược dai dẳng nhé ~