Y Vận Hàm tỉnh lại như phù dung sớm nở tối tàn, khi nhìn thấy Hạ Đông Noãn được nâng lên một chiếc xe cứu thương xong, cô lại hôn mê tiếp. Hai chiếc xe cấp cứu cấp tốc lao tới bệnh viện cao cấp nhất. Già trẻ lớn bé nhà họ Y nhận được tin tức bình an của Y Vận Hàm cũng đều chạy tới bệnh viện.
Hạ Lập và Diệp Văn Phương ở nước ngoài nghe tin cũng suốt đêm chạy tới, khi đến bệnh viện thì Hạ Đông Noãn đã được đưa vào phòng cấp cứu, đang tiến hành phẫu thuật. Sắc mặt hai người khó coi hơn bình thường, bọn họ đều không hiểu con bé Hạ Đông Noãn này nghĩ thế nào, dĩ nhiên lại dám tự dấn thân mạo hiểm vì Y Vận Hàm, còn biến thành dạng này.
Vết thương của Y Vận Hàm còn hoàn hảo, đều là một ít thương tích ngoài da, nghiêm trọng nhất cũng chỉ là vết thương không trúng chỗ hiểm do con dao kia gây nên. Khi ở trên xe cứu thương đã được xử lý đúng lúc, cầm máu rồi cũng không có trở ngại gì. Chỉ là một ngày trời chưa ăn cơm, hơn nữa kinh hãi quá độ, cho nên tạm thời hôn mê. Hiện tại đưa vào phòng bệnh bình thường nghỉ ngơi.
Nhưng thương thế của Hạ Đông Noãn khá nghiêm trọng, nhát dao cuối cùng đó tiến vào thân thể Hạ Đông Noãn rất sâu, hơn nữa vị trí lại vừa lúc ở bên cạnh phổi, thật sự nếu không cẩn thận một chút sẽ làm tổn thương lá phổi, dẫn đến không thể hô hấp. Như vậy dù có là Đại La thần tiên cũng không cứu được. Nhưng cũng may nhát dao đó dù sao cũng nhắm không chuẩn, không gây tổn thương phần quan trọng cùng nội tạng, chỉ mất máu hơi nhiều mà thôi.
Hạ Lập và Diệp Văn Phương đứng trước cửa phòng giải phẫu, đau lòng đến tột đỉnh, lo lắng cũng gia tăng theo thời gian mỗi phần mỗi giây trôi qua. Hai người gia trưởng không sợ trời không sợ đất, ở bên ngoài hô mưa gọi gió, hiện tại lại yếu đuối đến nỗi chỉ có đối phương là có thể dựa vào. Y Thịnh muốn đi tới an ủi một chút, lại không nói được gì. Ông biết cảm giác này, khi Y Vận Hàm vừa bị bắt cóc, chính ông cũng lòng nóng như lửa đốt, không làm được gì, chỉ có thể bất đắc dĩ và lo lắng.
Y Vận Hàm nằm mơ, mơ thấy mình và Hạ Đông Noãn đứng trên đỉnh núi, trên mặt Hạ Đông Noãn đầy nước mắt, khóc đến nỗi mình đau lòng muốn chết. Cô muốn lau đi, lại dù vươn tay thế nào cũng không với tới. Sau đó, Hạ Đông Noãn đẩy mình ra, xoay người bỏ chạy, mà phía trước là vách núi, dưới đó là vực sâu vạn trượng. Cô liều mình đuổi theo, lại làm thế nào cũng không đuổi kịp. Y Vận Hàm chưa bao giờ bối rối đến thế, ngay cả khi bị bắt cóc, chuẩn bị sẵn tinh thần phải chết cũng chưa từng hoảng loạn đến vậy.
Cô ở phía sau kêu tên Hạ Đông Noãn, kêu đến nỗi có thể nghe tiếng vọng lại từ phía chân trời, nhưng Hạ Đông Noãn vẫn nhẫn tâm ngay cả đầu cũng không ngoái lại, dù đến vách đá cũng không dừng chân, cứ thế thả người nhảy xuống.
"Đừng!" Y Vận Hàm sống chết giữ chặt quần áo Hạ Đông Noãn, lại chỉ đủ chạm đến viền váy của nàng.
"Xoẹt ~" một tiếng, mép váy bị kéo rách, mà thân ảnh Hạ Đông Noãn cứ như vậy không chút do dự rơi xuống.
Y Vận Hàm không chút nghĩ ngợi nhảy xuống theo. Cảm giác không trọng lực mãnh liệt làm cho cô lập tức bừng tỉnh từ trong mộng.
"Tiểu Noãn!!!" Y Vận Hàm vô ý thức giơ tay lên, đụng tới vết thương trên tay, đau thấu tim. Cô vẻ mặt kinh hồn chưa định, hàm chứa nước mắt. Ngay lúc còn không biết chuyện gì xảy ra, đã được môi đôi tay nắm trong lòng bàn tay.
"Em ấy không sao, bị thương ở lưng, đang nằm nghỉ ngơi trong ICU."
Bây giờ đã nửa đêm, Hạ Đông Noãn sau khi cấp cứu được bốn mươi phút cũng rốt cục qua tình trạng nguy hiểm, được đẩy vào phòng bệnh theo dõi. Sau khi Hạng Khả Hinh từ hiện trường trở về liền đợi ở trong phòng bệnh cùng Y Vận Hàm, không buồn ngủ chút nào.
Nhìn dáng vẻ đó của Y Vận Hàm cũng biết cô gặp ác mộng. Cũng khó trách, sự tình xảy ra đột nhiên như vậy, ngay cả mình cũng bị hành động của Hạ Đông Noãn doạ sợ, nhưng cũng may không ai bị sao cả.
Y Vận Hàm nghe nói Hạ Đông Noãn không có việc gì, mới từ hoảng loạn lơi lỏng xuống.
"Ngủ tiếp một lát đi! Em trai và ông em đều về rồi." Hạng Khả Hinh chỉnh lại chăn giúp Y Vận Hàm.
"Em không buồn ngủ, em muốn đi thăm tiểu Noãn." Y Vận Hàm nhìn Hạng Khả Hinh, có chút khó thở lại có chút vô lực, trước khi thấy được Hạ Đông Noãn, làm thế nào cô cũng không yên lòng. Cứ nghĩ đến cảnh đáng sợ trong mơ vừa rồi, toàn thân Y Vận Hàm lại phát run, lạnh như băng, ngực trái như trống rỗng.
"Nhưng em thế này, làm sao đi gặp em ấy được? Tự chăm sóc bản thân mình trước đã, ba mẹ em ấy đều ở bên cạnh, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Hạng Khả Hinh có chút bất đắc dĩ nói. Không phải cô xem không hiểu sự mong chờ cùng lo lắng trong ánh mắt Y Vận Hàm, chỉ là một người đang trọng trạng thái toàn thân bôi thuốc, lại đói bụng suốt một ngày trời, có lẽ ngay cả ngồi cũng không vững, thì làm sao có thể đi nổi đến phòng chăm sóc đặc biệt được.
"Nhưng mà...Em thật sự không yên lòng."
"Chờ sáng mai thể lực của em khôi phục lại một chút, tôi sẽ dẫn em đi gặp cô bé đó." Hạng Khả Hinh cũng không biết sao mình lại sẽ kiên nhẫn giải thích với Y Vận Hàm như thế, khẩu khí còn như đang dỗ con nít, có chút sủng nịnh lại có chút bất đắc dĩ, khuyên nhủ Y Vận Hàm, người mà ngay cả nói chuyện cũng thở không ra hơi kia.
Cũng may Y Vận Hàm nghe lời cô hứa rồi cũng không cố chấp nữa, vô lực chuyển động ánh mắt rồi chầm chậm mê man. Chỉ là đôi mày nhíu chặt bán đứng nỗi đau đớn khắp thân thể cô. Hạng Khả Hinh thở dài, đổ một ít tinh dầu bạc hà lên làn da chỗ gần vết thương của Y Vận Hàm. Đối với người bị thương mà nói, cảm giác mát lạnh có thể làm dịu cảm giác đau đớn một chút.
Một lát sau, đôi mày Y Vận Hàm mới dần dần dãn ra, lại tiến vào mộng đẹp.
Hạng Khả Hinh thấy Y Vận Hàm ngủ rồi, cũng an vị trên sô pha trong phòng bệnh, đè xuống huyệt Thái Dương không ngừng nhảy lên, lâm vào tự hỏi thật sâu, bỗng nhiên, nụ cười phai nhạt. Có lẽ Y Vận Hàm không yên lòng Hạ Đông Noãn, cũng giống như mình không an tâm Y Vận Hàm vậy.
Chỉ là, hôm nay Hạ Đông Noãn làm cho cô rung động nhiều lắm, trong thân thể nho nhỏ ấy lại có năng lượng phi thường như thiêu thân lao đầu vào lửa. Vốn cứ nghĩ tình cảm không hề thua kém, khoảnh khắc đó cũng làm cho cô hiểu được, đổi lại là cô, có lẽ cũng sẽ không dứt khoát rõ ràng quên mình như thế.
Thế giới lớn như vậy, những người đêm nay mất ngủ giống cô cũng cả ngàn cả vạn. Đó có phải có người giống cô, nghĩ không rõ, không hiểu bản thân mình, cho nên ngồi suốt một đêm cho đến hừng đông?
Một buổi tối bình an trôi qua, công việc lấy lời khai của cảnh sát cũng được lùi lại cho đến khi hai nạn nhân khôi phục đến trạng thái tinh thần có thể lấy lời khai. Thế lực của Y gia và Hạ gia cũng cản trở phóng viên khắp nơi, toàn bộ tin tức Y Vận Hàm bị bắt cóc đã được phong toả vào đêm trước khi lên báo, tin tức chưa được phát ra đã chết non.
Y Vận Hàm ngủ thẳng đến giữa trưa, mọi chức năng cơ thể cũng đều được điều chỉnh, ập tới chính là cảm giác đau nhức chua xót toàn thân, còn cả vết cắt thật dài do dao gây ra, thỉnh thoảng lại âm ỷ nhức nhối.
Trong lúc đó, Y Thinh và Y Vận Hiền đều đến bệnh viện thăm cô, nhưng cô đều còn đang ngủ. Hai ngày cô bị bắt cóc đã tồn đọng vô số công văn, mà thân thể già cả của Y Thịnh cũng không chịu nổi sự tra tấn hai ngày qua, hai người đó vội vàng đến, lại vội vàng đi. Là người phụ trách cả gia tộc, cho dù Y Vận Hiền rất lo lắng cho chị của mình, nhưng cũng không có cách nào, đành phải rời đi.
Lúc Y Vận Hàm tỉnh lại, Hạng Khả Hinh vừa vặn bưng cháo vào. Vì có thể sớm đi gặp Hạ Đông Noãn, cô ngoan ngoãn ăn từng thìa cháo Hạng Khả Hinh đút cho, tuy rằng không có khẩu vị. Đương nhiên, Hạng Khả Hinh cũng không nuốt lời, nhìn bộ dáng Y Vận Hàm nghe lời lại che dấu lo lắng, có chút bất đắc dĩ nhưng không có cách nào cự tuyệt, đẩy xe lăn đến, cũng không để y tá biết, ôm Y Vận Hàm để lên xe lăn.
"Vận Hàm, chỉ có thể mười phút, y tá sẽ tới đổi thuố. Em phải biết, tình hình hiện nay em thật sự không thích hợp xuống giường."
"Em biết, em chỉ muốn nhìn một chút thôi, chỉ nhìn một cái thôi là được rồi."
Y Vận Hàm gắt gao siết chặt nắm tay, tuy rằng không có sức nắm quá chặt, nhưng mấy ngón tay không có huyết sắc, tái nhợt làm cho người ta nhìn có chút ghê người. Trên mặt cô cũng có chỗ bầm ứ máu, ở trên làn da trắng nõn có vẻ rất nổi bật, mặc cho ai nhìn thấy cũng không nhịn được thổn thức. Khuôn mặt vốn xinh đẹp lại không có thần thái nào.
Hạng Khả Hinh đưa cô đến phòng chăm sóc đặc biệt. Hạ Lập và Diệp Văn Phương vẫn ngẩn người đứng trước cửa kính, nhìn Hạ Đông Noãn trên giường bệnh, vẫn y như ngày hôm qua khi mới đến, giống như chưa hề di động chút nào. Cảm giác không đành lòng này, có lẽ chỉ có thể từ ánh mắt của người làm cha mẹ mới có thể thấy rõ ràng và đau lòng như thế. Hạng Khả Hinh lắc lắc đầu, có chút tự trách.
Y Vận Hàm nhìn thấy cha mẹ Hạ Đông Noãn, đáy lòng nảy lên một trận áy náy, nhưng lực chú ý không cách nào rời khỏi người Hạ Đông Noãn. Tiểu Noãn của cô sao lại biến thành cái dạng này?! Trên tay cắm đầy dụng cụ, chỉ có thể nằm úp sấp trên giường, khuôn mặt không chút máu thoạt nhìn qua giống một con búp bê không có sức sống, ngay cả đôi môi cũng nhợt nhạt.
Cô nghĩ mình đã chuẩn bị tốt tâm lý để đón nhận hết thảy trước mắt. Nhưng cô nhận ra mình sai rồi, khi cô nhìn thấy Hạ Đông Noãn suy yếu nằm trên giường bệnh, cái cảm giác mình thấy được nhưng không chạm được vào người đó, thứ cảm giác mãnh liệt đó làm cho cô như muốn tan vỡ. Nỗi đau đớn trên cơ thể cũng không bằng sự thống khổ của một cái liếc mắt, giống như một cái gai nhọn đâu sâu vào tim, mỗi một lần đâm đều đổ máu như trút nước.
Cho dù hiện tại đã qua khỏi thời kỳ nguy hiểm, nhưng Hạ Đông Noãn thoạt nhìn vẫn không có sinh khí, yếu ớt đến vậy, giống như chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ vỡ tan vậy.
Y Vận Hàm theo bản năng cắn chặt môi mình để không cho mình khóc thành tiếng, nước mắt lại không kìm được rơi xuống. Cô tình nguyện người bị thương nặng như vậy là mình, cũng không mong nhìn Hạ Đông Noãn vì cứu mình mà phải chịu thống khổ như thế.
Hạ Lập và Diệp Văn Phương thấy Y Vận Hàm đến, muốn trách lại không biết trách gì. Quyết định là do tự bản thân tiểu Noãn, mà nỗi bi thương trên mặt Y Vận Hàm cùng sự hối hận áy náy phát ra từ nội tâm lại làm cho hai người không nói được một câu.
Diệp Văn Phương yên lặng nhìn Y Vận Hàm trong chốc lát, lại phát hiện ánh mắt cô căn bản không hề rời khỏi tiểu Noãn. Trong ánh mắt ấy ẩn chứa thứ gì đó rất kỳ dị. Bà không nói rõ được lý do gì, lại có thể nhạy cảm cảm giác được sự dị thường lưu động trong đó.
Bà không hiểu tiểu Noãn cho tới giờ vẫn luôn chẳng thèm bận tâm chuyện của người khác, tại sao lần này lại tình nguyện mạo hiểm tính mệnh cũng muốn cứu tiểu Hàm. Sự mờ ám bên trong, bà không thể không nghĩ. Sống ở nước ngoài lâu như thế, bà không phải không biết giữa con gái và con gái cũng có tình yêu, nhưng bà cũng không dám dễ dàng nghĩ theo chiều hướng đó. Mà lúc này đang bị thương thế của tiểu Noãn làm cho sứt đầu mẻ trán, ý nghĩ đó cũng chỉ lướt qua trong đầu chứ không để lại thắc mắc nghiêm trọng gì.
"Bác trai, bác gái, con thực có lỗi với tiểu Noãn, có lỗi với hai bác."
Y Vận Hàm nghẹn ngào thật lâu, vất vả lắm mới có thể ổn định cảm xúc của mình một chút, rồi mới nói với Hạ Lập và Diệp Văn Phương.
Diệp Văn Phương khoát tay áo nói: "Tiểu Hàm, con nên đi nghỉ ngơi đi."
Trong lòng bà không thể ngăn được không trách cứ Y Vận Hàm, rõ ràng không phải chuyện liên quan đến tiểu Noãn, người bị thương gần chết lại là tiểu Noãn. Bà không có cách nào an ủi, nhưng thấy cô khổ sở thế, lại là cô bé từ nhỏ đến lớn mười phần hợp ý mình, cho nên lời đến miệng cũng chỉ là nhắc Y Vận Hàm nên đi nghỉ ngơi cho khoẻ.
"Chúng ta đi thôi, cũng đến giờ rồi." Hạng Khả Hinh nhìn nhìn Hạ Đông Noãn bên trong, lại quay đầu nói với Y Vận Hàm. Nếu cứ tiếp tục ở đây, cô sợ Y Vận Hàm không khống chế được cảm xúc.
"Để em nhìn em ấy thêm một chút nữa thôi."
Y Vận Hàm si ngốc đem tầm mắt dừng trên người Hạ Đông Noãn đang nằm trên giường bệnh. Giờ khắc này, đầu óc của cô không đủ khả năng để khiến cô tiếp tục kiêng dè, không đủ khả năng để cô bận tâm cái nhìn của người khác, chỉ thầm nghĩ muốn ở bên tiểu Noãn, thầm nghĩ muốn nói cho em ấy biết, mình sợ hãi mất đi em ấy biết bao. Chỉ nhìn một lần, nhìn một lần thôi, lại nhìn lâu như vậy, cũng không nỡ chớp mắt, không nỡ quay đầu đi.
Hết chương 68