Trùng Hợp Nhận Được Sự Thiên Vị Của Bác Sĩ Thẩm

Chương 2: Quên đồ Ở bệnh viện




Trong tay cầm chặt kim khâu y tế chuyên dụng, Thẩm Triều Ý kéo ghế ngồi ở trước bàn điều trị, chuẩn bị khâu vết thương cho nàng.
"Ngoại trừ cánh tay thì còn bị thương ở nơi nào nữa không?" Việc phải mang khẩu trang khiến giọng nói của Thẩm Triều Ý vốn đã rất trầm nay lại còn tăng thêm cảm giác rầu rĩ.
Thế nhưng lắng nghe vẫn rất ấm áp dễ chịu.
"Không có." Dịch Thanh Chước cúi đầu, từ tầm mắt lướt qua trùng hợp nhìn thấy thẻ tên công tác trên ngực Thẩm Triều Ý.
Bệnh viện Nhân Dân 1
Thẩm Triều Ý
Bác sĩ khoa cấp cứu
Thì ra nàng tên là Thẩm Triều Ý, là một cái tên nghe rất có hy vọng.
Triều trong triều dương, tức mặt trời ban mai.
Dịch Thanh Chước hơi dời tầm mắt lên trên, mặc kệ người kia có mang khẩu trang cũng không thể giấu được toàn thân sở hữu dáng vẻ ôn nhu trí thức.
Đôi mắt tròn cùng với hàng lông mi dài, trong mắt trong veo ánh nước long lanh sáng sủa.
Rất nhanh, Thẩm Triều Ý đã băng bó xong miệng vết thương, vươn tay cầm lấy hồ sơ bệnh án ở bên cạnh.
Dáng vẻ rất chuyên nghiệp khẽ hỏi: "Có cảm giác đau đầu, buồn nôn hay không?"
"Không có." Dịch Thanh Chước chau mày thoạt nhìn cả người đầy mũi nhọn, lưng ngồi thẳng tắp dáng vẻ trở nên lầm lì ít nói.
"Có thể đi đứng thẳng hàng giống như bình thường không? Cánh tay trái có thể cử động linh hoạt không?"
"Được."
"Còn vết thương trên mặt, chút nữa tôi sẽ xử lý giúp cô, bôi một chút thuốc để tránh viêm." Thẩm Triều Ý đóng lại sổ khám bệnh, đứng dậy đeo bao tay y tế sử dụng một lần.
Dịch Thanh Chước cũng đứng lên: "Không cần."
Nàng rất cao, cảm giác còn cao trên 1m7.
Với khuôn mặt lạnh lẽo không có cảm xúc kia, vừa rồi ngồi xuống còn tốt, bây giờ đứng lên thoạt nhìn cảm giác cực kỳ áp bức.
Dịch Thanh Chước đột nhiên đứng lên khiến Thẩm Triều Ý hoảng sợ, bước chân bất giác lui về phía sau.
Còn chưa kịp phản ứng, Dịch Thanh Chước đã muốn bước ra ngoài.
"Dịch Thanh Chước, trên mặt có rất nhiều dây thần kinh, nếu không kịp thời xử lý sẽ để lại di chứng."
Thẩm Triều Ý tiếp tục gọi nàng: "Hơn nữa, tôi cần phải kiểm tra khuôn mặt của cô một chút, chắc chắn không có vấn đề cô mới có thể rời đi."
Nhìn thoáng qua sổ khám bệnh của Dịch Thanh Chước, Thẩm Triều Ý mở máy tính phát hiện gần một năm nay, Dịch Thanh Chước có rất nhiều hồ sơ bệnh án, rõ ràng số lượng bệnh án cao hơn người thường. Hơn nữa mỗi lần như vậy đều là những vết thương bị chém, bị đâm và vài vết bầm tím khác.
Dịch Thanh Chước nhạy bén nhận ra, vừa rồi Thẩm Triều Ý trực tiếp gọi tên mình.
Quay đầu nhìn lại, trong mắt lộ ra sự kinh ngạc.
Nhìn thấy sổ khám bệnh ở trong tay Thẩm Triều Ý, nàng mới có phản ứng.
"Không có vết thương." Dịch Thanh Chước nói xong sau đó xoay người muốn lấy lại sổ khám bệnh và thẻ điều trị của mình.
Thế nhưng bị một bàn tay ấm áp giữ lại: "Ngồi xuống."
Bao đồng
Giờ phút này trong đầu Dịch Thanh Chước hiện lên duy nhất một từ có thể miêu tả Thẩm Triều Ý.
Giây tiếp theo, Dịch Thanh Chước trực tiếp rút tay mình về.
Tuy rằng trên tay vẫn còn quấn băng gạc, thế nhưng nàng vẫn có thể hoạt động một cách tự nhiên.
Chịu đựng cơn đau dứt khoát cầm lấy sổ khám bệnh và thẻ điều trị. Giọng nói lạnh nhạt để lại một câu: "Cảm ơn."
Sau đó xoay người nhanh chóng rời đi.
Thẩm Triều Ý há mồm, chưa kịp gọi tên trước mắt đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Dịch Thanh Chước.
Một người cứng đầu không biết nghe lời.
"Bác sĩ Thẩm, trưởng khoa Chu tìm chị." Lúc này có một điều dưỡng bước vào gọi Thẩm Triều Ý.
Thẩm Triều Ý tắt hệ thống thông tin y tế của Dịch Thanh Chước, trong đầu ghi nhớ số điện thoại của Dịch Thanh Chước được lưu ở bên trong.
Nàng đứng dậy trả lời: "Tôi biết rồi, tôi lập tức qua đấy."
"À? Cái này là bệnh nhân kia để lại sao?" Điều dưỡng đang dọn dẹp bàn điều trị, nàng phát hiện cạnh giường bệnh có một chiếc áo khoác màu đen.
Điều dưỡng cũng có chút ấn tượng về người phụ nữ tỏa ra sự lạnh lẽo vừa rồi, vì thế khom lưng nhặt lên.
Kết quả mới vừa cầm trên tay, bên trong lại rơi xuống một chiếc ví tiền: "Để quên sao? Bên trong còn có ví tiền này."
Nghe thấy tiếng động phát ra, vốn dĩ Thẩm Triều Ý đã đi tới cửa quay đầu lại, nhìn thấy trên tay điều dưỡng cầm một chiếc ví tiền và một chiếc áo khoác dính đầy máu.
Nàng khẽ nhíu mày mở miệng: "Đưa cái này cho tôi đi, tôi biết họ."
"Bác sĩ Thẩm biết?" Điều dưỡng nghi hoặc.
Thẩm Triều Ý tồn tại giống như một nữ thần không nhiễm trần thế, lại quen biết một người đi đánh nhau hay sao?
Hai người này nhìn như thế nào, cũng cảm giác khó có thể liên tưởng đến nhau.
Thẩm Triều Ý nhận lấy áo khoác và ví tiền, cẩn thận quan sát một chút không mở ví tiền màu nâu kia ra.
Có thể thấy giấy chứng minh bị Dịch Thanh Chước tùy ý nhét vào bên trong, đoán rằng khi nãy phải trả tiền viện phí, tay nàng không tiện nên đã tùy tay nhét vào trong ví.
Lúc này cầm ví tiền, có một tờ giấy chứng minh rơi xuống đất.
Thẩm Triều Ý nhặt giấy chứng minh kia lên, đôi mắt nhìn Dịch Thanh Chước với mái tóc ngắn màu đen trên ảnh chụp.
Có lẽ tấm ảnh này đã được chụp từ trước, khi đó Dịch Thanh Chước vẫn còn để tóc ngắn gọn gàng, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng về phía trước.
Ánh mắt mạnh mẽ và nghị lực, Dịch Thanh Chước là một trong số ít người có thể thể hiện được điều đấy thông qua một tấm ảnh.
"Biết chứ." Thẩm Triều Ý không để ý ánh mắt tò mò của điều dưỡng, nàng nhanh chóng cất gọn gàng giấy chứng minh của Dịch Thanh Chước.
"Tôi sẽ đưa cho họ, không cần gửi đến văn phòng thất lạc, hoặc nếu họ có tới tìm, nhắn họ tới tìm tôi là được."
Nói xong, Thẩm Triều Ý cầm áo khoác và ví tiền xoay người rời đi.
Trở về văn phòng, Thẩm Triều Ý rút ra một chiếc túi giấy từ trong ngăn kéo, nhẹ nhàng gấp gọn áo khoác bỏ vào.
Tiếp tục mở lòng bàn tay ra, đôi mắt nhìn giấy chứng minh của Dịch Thanh Chước.
Đúng vậy, đương nhiên Thẩm Triều Ý phải biết Dịch Thanh Chước.
Hoặc có thể nói là cả thành phố Ninh Xuyên này không ai không biết Dịch Thanh Chước.
Người này từng ngồi tù mười năm, cả một thập kỉ.
Vào năm Dịch Thanh Chước học tới năm cuối cao trung, chứng kiến cha ruột sau khi uống rượu về nhà tiếp tục bạo hành gia đình, từ bé đến lớn nàng đã từng nhìn thấy mẹ mình bị đánh như vậy rất nhiều lần.
Đêm hôm đó nàng lao vào trong bếp, trên tay cầm dao đâm 6 nhát vào người cha của mình, bởi vì vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng nên bị tòa án bỏ tù.
Chuyện này khiến nàng trở nên nổi tiếng, ngay cả Thẩm Triều Ý đi du học ở nước ngoài cũng biết một chút thông qua mẹ của mình.
Thẩm Triều Ý biết thảm kịch của gia đình kia, cũng biết Dịch Thanh Chước bị đồn rằng là kẻ máu lạnh, thành phần nguy hiểm xã hội.
Đâm cha ruột của mình 6 nhát dao, thật sự là một người đáng sợ biết bao nhiêu.
Có rất nhiều bậc phụ huynh trong thành phố Ninh Xuyên lấy chuyện này ra để dạy dỗ con cái, bọn họ hoàn toàn xem Dịch Thanh Chước là một tấm gương xấu cần phải tránh xa.
Cho nên vừa rồi Thẩm Triều Ý trông chỉ vô tình buột miệng thốt lên tên của Dịch Thanh Chước, nhưng thật ra Thẩm Triều Ý đã biết từ trước.
Dịch Thanh Chước không nhận ra rằng ngày hôm qua khi hai người gặp mặt lần đầu tiên, Thẩm Triều Ý đã mở miệng gọi nàng là "Dịch tiểu thư".
Thẩm Triều Ý trả lại giấy chứng minh vào trong ví, nàng được giáo dục rất tốt về quyền riêng tư nên không nhìn trộm ví tiền của Dịch Thanh Chước.
Thật ra ngày hôm qua lúc cảnh cáo Dịch Thanh Chước ở tiệm net, trong lòng nàng cũng có chút lo sợ.
Đối mặt với một nhân vật nguy hiểm như vậy, từ nhỏ Thẩm Triều Ý vẫn luôn là một đứa bé ngoan ngoãn trong mắt người ngoài sẽ cố gắng tránh xa như rắn rết.
Cho nên nàng mới không đợi Dịch Thanh Chước nói chuyện đã kéo em trai rời đi.
Không muốn suy nghĩ nhiều, Thẩm Triều Ý tiếp tục tập trung vào công việc.
Chạng vạng chiều tối, Thẩm Triều Ý xoa bóp bả vai đã đau nhức, nàng thay áo blouse trắng tan làm.
Sau khi ngửa đầu uống xong nửa chai nước khoáng, bàn tay cầm lấy túi xách chuẩn bị về nhà.
Lúc cúi đầu xuống mới nhìn thấy trên ghế có đặt một túi giấy màu trắng.
Suy nghĩ một lúc, Thẩm Triều Ý khom lưng cầm theo túi giấy kia. Thời điểm đi ngang qua bàn điều dưỡng, nhìn thấy người điều dưỡng từng dọn dẹp bàn điều trị vào buổi sáng.
Nàng vẫy tay ôn nhu nói: "Trần Nhã, bệnh nhân sáng nay có quay lại tìm áo khoác của họ không?"
Trần Nhã ngẩng đầu lên từ một đống bệnh án: "Không có, cả ngày hôm nay em có lịch trực ở đây, cô ấy chưa từng ghé đây hỏi thăm."
Nghe điều dưỡng trả lời, Thẩm Triều Ý có chút ngoài ý muốn siết chặt túi giấy trong tay: "Được, chị biết rồi, để chị trực tiếp trả cho họ."
Thẩm Triều Ý cảm thấy kỳ lạ, trong áo khoác chính là ví tiền bao gồm những giấy tờ quan trọng như giấy chứng minh và thẻ ngân hàng, tại sao Dịch Thanh Chước lại không vội vàng đi tìm kiếm?
Cũng đã trôi qua gần một ngày, chẳng lẽ vẫn chưa phát hiện ví tiền của mình bị mất?
Chẳng lẽ lại rộng lượng tới không muốn đi nhặt?
Tuy rằng Thẩm Triều Ý cảm thấy kỳ lạ thế nhưng nàng vẫn trở về nhà trước.
"Mẹ, con về rồi." Thẩm Triều Ý thay giày, đôi mắt nhìn về hướng nhà bếp.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc hẳn lúc này mẹ của nàng đang chuẩn bị bữa tối.
Đúng như dự đoán, giây tiếp theo Ngô Huệ Y ló đầu từ trong nhà bếp, trên tay còn cầm một cái thìa xào thịt: "Ây ya, Triều Ý về rồi à."
"Tắm rửa sạch sẽ đi, mẹ có làm sườn xào chua ngọt mà con thích nhất."
"Dạ." Thẩm Triều Ý trở về phòng ngủ, cởi bỏ lớp quần áo dính đầy mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện.
Trong bữa cơm tối
Thẩm Triều Ý chớt nhớ tới áo khoác và ví tiền của Dịch Thanh Chước, nàng do dự một chút nhìn thoáng qua Thẩm Cảm đang ngồi ăn ngấu nghiến.
Có vẻ như lơ đãng mở miệng hỏi: "A Cảm, em có biết tiệm net em thường xuyên ghé chơi, giờ này còn mở cửa không?"
Thẩm Cảm đang ăn đến ngấu nghiến bất thình lình bị chị gái hỏi một câu.
Miếng sườn như nghẹn ở trong miệng, hắn chột dạ ngẩng đầu nhìn Ngô Huệ Y.
Quả nhiên Ngô Huệ Y vừa nghe Thẩm Triều Ý nói như vậy thì đặt chén đũa xuống, ngón tay nhéo lỗ tai của Thẩm Cảm: "Cái thằng nhóc hư đốn này, lại lén mẹ đi chơi game?"
Thẩm Cảm bị đau vội vàng che lỗ tai của mình, hắn kêu rên vài tiếng: "Chị... chị hai, chị không thể làm như vậy được. Bây giờ chị mách mẹ một cách công khai à? Không phải chị đã hứa với em sẽ không nói cho mẹ biết hay sao?"
"Cái thằng nhóc này, cái gì mà mách mẹ, con còn mong chị hai bao che cho con sao?" Ngón tay của Ngô Huệ Y càng mạnh hơn, khiến Thẩm Cảm đau đến nổi giống như có kim đâm vào mông không thể ngồi xuống ghế được.
Thẩm Triều Ý vừa thấy vội vàng giải thích: "Không phải, là có một bệnh nhân để quên đồ ở chỗ của con, họ đi làm ở tiệm net kia. Con nghĩ nếu tiện đường con sẽ trả lại cho họ, dù sao chút nữa con cũng muốn xuống phố mua đồ."
"Thật không? Có thật là thằng nhóc này không trốn học đi chơi game?" Động tác trên tay Ngô Huệ Y nhẹ dần.
Cho đến khi Thẩm Triều Ý gật đầu xác nhận: "Dạ thật, không có liên quan đến A Cảm."
Đùng đẩy qua lại, Thẩm Triều Ý cũng không biết nói dối.
Lúc này Ngô Huệ Y mới thả lỗ tai của Thẩm Cảm xuống, cuối cùng còn đánh một cái lên vai Thẩm Cảm: "Thằng nhóc này, nếu để mẹ biết con trốn học đi chơi game, xem mẹ có nhéo rớt lỗ tai của con không."
Bởi vì khi còn nhỏ Thẩm Cảm đã từng ở lại lớp, cho nên về mặt tuổi tác sẽ lớn hơn học sinh học cao trung.
Vì thế chưa tốt nghiệp cao trung cũng đã đủ tuổi thành niên, cho nên khi hắn bước vào tiệm net cũng sẽ không bị đuổi về.
Ngô Huệ Y buồn rầu về chuyện này không thôi, cấm cũng không cấm được Thẩm Cảm đi chơi game.
"Chị hai, chị cố ý đúng không? Nói chuyện khách sáo như vậy, hại em bị đánh vô cớ." Thẩm Cảm xoa ngực, vừa trấn tĩnh cho bản thân vừa phàn nàn.
Thẩm Triều Ý hơi mỉm cười, thong thả ung dung mở miệng: "Vậy còn mở cửa hay không?"
Nàng vô tư diễn kịch với Thẩm Cảm đánh lừa Ngô Huệ Y.
Rõ ràng hôm qua thằng nhóc này mới bị nàng bắt quả tang trốn học đi chơi game, hôm nay bị đánh một cái cũng xứng đáng không oan ức.
"Còn ạ, tiệm net còn mở cửa đến nửa đêm cơ." Thẩm Cảm xoa dịu lỗ tai của mình, trong lòng hậm hực không thôi.
"Được." Cơm nước xong xuôi, Thẩm Triều Ý nhìn thoáng qua đồng hồ.
"Mẹ, con đi ra ngoài một chút." Nàng cầm theo túi giấy trên tay, ngồi xổm ở cửa bắt đầu đổi giày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.