Trùng Hợp Nhận Được Sự Thiên Vị Của Bác Sĩ Thẩm

Chương 4: Tôi không thích nợ ân tình




Thẩm Triều Ý ngẩng đầu, một đôi mắt mờ mịt khiến lòng người say sưa: "Không cần."
Thái độ của Thẩm Triều Ý giống hệt khi Dịch Thanh Chước từ chối, chỉ là trên mặt nàng vẫn giữ một cái mỉm cười nhẹ nhàng.
Thẩm Triều Ý chỉnh sửa lại vạt áo: "Phải nhớ cách ba ngày đến bệnh viện thay băng gạc một lần, buổi sáng đi quá gấp nên chưa kịp dặn dò cho cô."
Nói xong Thẩm Triều Ý bước qua người của Dịch Thanh Chước chuẩn bị rời đi.
Dịch Thanh Chước cúi đầu khi bị từ chối, nàng nhìn ba tờ tiền giấy bị nhàu nát trong tay, ánh mắt dần trở nên mông lung: "Bác sĩ Thẩm, tôi không muốn nợ ân tình của bất kỳ ai."
Tóm lại Dịch Thanh Chước muốn Thẩm Triều Ý nhận tiền, nàng tiếp tục lấy ra thêm 2 tờ tiền nữa.
500 tệ, Dịch Thanh Chước cảm thấy cũng đủ nhiều.
Thẩm Triều Ý quay đầu nhìn lại, ánh sáng trong phòng vừa đủ chiếu vào trên người Dịch Thanh Chước có chút chói mắt, cũng khiến dáng vẻ của nàng càng trở nên u ám.
"Đây là phần trị liệu buổi sáng vẫn chưa tiến hành xong, không phải nợ ân tình." Thẩm Triều Ý mang giày cao gót lẳng lặng rút lui.
Cuối cùng xoay người rời khỏi tiệm net.
Giống như Thẩm Triều Ý cũng không muốn nói thêm chuyện gì với Dịch Thanh Chước, nàng xử lý xong vết thương cũng không hề ở lại.
Trực tiếp rời đi.
Dịch Thanh Chước không có đuổi theo, toàn thân bất động sau đó ngồi xuống ghế một lần nữa.
Bàn tay cầm lấy chiếc điện thoại có chút vỡ vụng từ trong túi quần, đôi mắt nhìn thoáng qua 500 tệ kia sau đó nhét chúng vào trong ví.
Bởi vì nhiều lần va đập khiến màn hình điện thoại bị nứt vỡ tan tành, ngay cả phần vỏ ngoài màu đen cũng có chỗ đã vỡ đến nhìn thấy được linh kiện.
Nàng dùng tay lau điện thoại qua hai lần, khuôn mặt không cảm xúc chặn và xóa những dòng tin nhắn từ số lạ gửi vào máy.
Đôi mắt nhìn mười mấy cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, Dịch Thanh Chước đứng dậy.
Nàng gọi điện thoại kêu Lý Hành Dương trở về tiệm net một lần nữa, sau đó Dịch Thanh Chước rời khỏi tiệm net.
Bây giờ chỉ mới hơn 9 giờ tối, phố xá bên ngoài vẫn tấp nập người qua lại.
Tiết tự học buổi tối của trường cao trung vừa mới kết thúc, lúc đi ngang qua bên ngoài tường rào sân thể dục có thể nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào cùng với âm thanh nhồi bóng rổ liên tục.
Dịch Thanh Chước kéo kín dây kéo áo khoác, đút tay vào túi bước chân nhanh dần.
Sau khi đi qua đám đông náo nhiệt khoảng mười mấy phút, nàng dừng chân ở trước một tòa chung cư tương đối cũ kỹ.
Dịch Thanh Chước bình tĩnh bước qua những mảnh thủy tinh vỡ vụng ở trước mặt, thời điểm lấy chìa khóa ra mở cửa không tránh khỏi ngẩng đầu ngước nhìn.
Trên cửa chống trộn và bức tường bên cạnh đều bị phun sơn viết chữ: tội phạm giết người, động vật máu lạnh, giết người đền mạng, mày chết đi.
Dịch Thanh Chước nhìn mãi cũng quen khẽ khịt mũi một tiếng, trong mắt nổi lên sự tức giận. Nàng dùng đôi giày bốt màu đen của mình đá những con búp bê bị phun sơn đỏ và một vài con thú bông bị xé rách làm đôi sang một bên, sau đó mới xoay chìa khóa nhà.
Ở tòa nhà này có một số căn hộ đã tồn tại rất lâu, chỉ duy nhất một căn hộ này sở hữu một cánh cửa rất nổi bật, bọn họ sử dụng loại cửa chống trộm cao cấp nhất hiện nay.
Từ những vết lồi lõm trên bề mặt có thể thấy cánh cửa này đã trải qua không ít những trận đập phá, thế nhưng nó vẫn tồn tại vững vàng ở nơi này, hơn nữa có thể nói là không hề hư hao một chút nào.
Dịch Thanh Chước bước vào trong nhà, sau khi tùy tiện khóa trái cửa thì ném chìa khóa lên trên tủ giày.
Chìa khóa trượt khỏi tủ giày rơi xuống đất, Dịch Thanh Chước nhìn lướt qua không thèm để ý, chưa đổi giày đã đi thẳng vào trong nhà.
Nàng nhìn thẳng vào trong hô to: "Mẹ ơi."
Dịch Thanh Chước kêu xong thoải mái quen đường quen lối bước tới kéo rèm cửa số, lúc này trong phòng tối mịt mới nhìn thấy một chút ánh sáng.
Mở đèn lên, bên trong phòng ngủ cuối cùng vang lên tiếng mở khóa cửa rõ ràng, giây tiếp theo một người phụ nữ trung niên hoảng sợ chạy ra ngoài.
Người kia nhìn thấy Dịch Thanh Chước thì sự nôn nóng trên khuôn mặt cũng không hề giảm bớt, khi nhìn thấy những vết thương trên mặt Dịch Thanh Chước tức khắc lo lắng đến không nói thành lời được. Nàng há miệng nức nở, hơn nửa ngày trời cũng không biết nên nói gì.
Chỉ là nước mắt vẫn cứ rơi xuống, người kia xoa đầu Dịch Thanh Chước, giọng nói run rẩy cất lên: "Khổ cho con rồi, con gái. Tại mẹ vô dụng, tại mẹ làm liên lụy đến con."
Đây là Dịch Thường Hoan, là mẹ của Dịch Thanh Chước.
Dịch Thanh Chước tùy ý để mẹ mình nhìn thấy những vết thương trên mặt, sương giá lạnh lẽo trong mắt dần tan biến, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng hơn trước.
"Không phải, không phải lỗi của mẹ."
"Con gái à, có đau không?" Đầu ngón tay Dịch Thường Hoan run rẩy, nàng muốn chạm vào những vết thương trên mặt con gái nhưng lại không dám.
Dịch Thanh Chước là một cô con gái rất ngoan, bây giờ đã bị ép thành dáng vẻ này.
Dịch Thường Hoan đau lòng đến không nói nên lời, cảm giác áy náy đối với Dịch Thanh Chước càng trở nên mãnh liệt đến hít thở không thông.
Hôm nay nàng không có ở nhà, thế nên trở về mới biết chuyện gì đã xảy ra.
Chị của cha ruột Dịch Thanh Chước lại đến thăm, tức cũng là cô của Dịch Thanh Chước tới tìm Dịch Thường Hoan để tính sổ.
Họ tìm Dịch Thường Hoan để mắng chửi tại sao lại sinh ra một đứa con gái giết người như vậy, tại sao lại để một tên tội phạm giết người còn sống trên đời này.
Mà lúc đó nàng không có ở nhà, trùng hợp trong nhà chỉ có Dịch Thanh Chước.
Nàng có thể nhẫn nhịn chịu đựng được, thế nhưng Dịch Thanh Chước lại không phải là người yếu đuối.
Một mình đánh nhau cùng với năm người, cuối cùng chờ nàng trở về mới biết được điều này.
Dịch Thanh Chước bị cán bộ gọi đến cục cảnh sát, thời điểm nàng đi tìm Dịch Thanh Chước thì Dịch Thanh Chước cũng đã rời khỏi đấy.
Dịch Thường Hoan tìm kiếm xung quanh, gọi điện thoại cho Dịch Thanh Chước lại không bắt máy.
Nàng vừa trở về thì nghe thấy bên ngoài có người động đậy khóa cửa.
Tưởng tượng cô của Dịch Thanh Chước lại tới, vì tránh xảy ra xung đột cũng như không muốn nghe thấy những lời nói nhục mạ kia nên nàng mới trốn vào trong phòng ngủ.
Dịch Thanh Chước cong khóe miệng mỉm cười, nàng dùng lòng bàn tay trái chỉ có thể cử động được lau nước mắt cho Dịch Thường Hoan: "Con không đau."
Con đã chết lặng rồi, đương nhiên không cảm nhận được đau đớn nữa.
"Đứa ngốc này." Dịch Thường Hoan phát hiện Dịch Thanh Chước không thể cử động tay phải, sau đó nhìn thấy một chút băng gạc lộ ra ngoài từ ống tay áo.
Trái tim như bị dao cắt, đôi chân mềm nhũn cứ như không thể đứng vững được.
Dịch Thanh Chước đỡ Dịch Thường Hoan, nàng trầm giọng nói: "Mẹ ơi, coi đói bụng, mẹ nấu giúp con một bát mì đi."
Cả ngày cũng chưa ăn gì, bao tử của Dịch Thanh Chước bắt đầu kháng nghị.
Dịch Thường Hoan nghe vậy vội vàng lau nước mắt, nàng mặc xong tạp dề trả lời: "Được được, con chờ mười phút, mẹ nấu xong cho con."
Nói xong Dịch Thường Hoan không chần chừ bước vào trong bếp, tiếng bật bếp vang lên.
Dịch Thanh Chước nhìn thoáng qua bóng dáng trong nhà bếp, xoay người trở về phòng ngủ của mình. Nàng tùy ý chọn một bộ bình thường từ trong tủ quần áo trắng đen, sau đó bước vào phòng vệ sinh.
Khó khăn dùng một tay cởi bỏ lớp quần áo có mùi máu trên người, lúc này thông qua tấm gương mới có thể nhìn thấy hoàn chỉnh vết thương của bản thân.
Chỉ thấy trên cơ thể trắng trẻo này, ngoại trừ những vết bầm tím trên mặt và vết thương trên tay thì còn có trên eo, trên bụng, xương sườn, bả vai. Khắp nơi đan xen những vết bầm xanh tím, thoạt nhìn trông rất khiếp đảm.
Mấy người đàn ông cao trên 1m8 tụ tập lại, mỗi một động tác của bọn họ cứ như phải đánh chết người mới ngừng.
Ở trong mắt bọn họ, Dịch Thanh Chước là tội nhân thiên cổ, cho dù đi tù mười năm vẫn là một tên tội phạm.
Bọn họ nghĩ Dịch Thanh Chước nên ở trong tù cả đời, tốt nhất nên bị tòa án phán tử hình, có chết cũng không đáng tiếc.
Thế nhưng không ai nhìn thấy, Dịch Thanh Chước chỉ mới 18 tuổi đứng trước mặt bảo vệ Dịch Thường Hoan đang bị đánh đến không thể ngẩng đầu, nàng đau khổ cầu xin cha mình đừng đánh nữa, để rồi bị đánh một cái tát đến ù một bên tai.
Không ai biết mỗi ngày Dịch Thanh Chước đều sống trong địa ngục.
Nàng hận bản thân yếu đuối, hận bản thân vô dụng, không thể bảo vệ được mẹ của mình.
Một lần duy nhất nàng đứng lên phản kháng, chính là phải trả giá bằng mười năm thanh xuân, trả giá bằng một tương lai nàng có thể đậu vào trường đại học trọng điểm.
Nàng đã không còn hy vọng gì nữa, cho nên nàng tình nguyện bản thân ở lại trong địa ngục, trở thành một con quỷ tội ác tày trời trong miệng mọi người, nàng cũng phải bảo vệ mẹ mình chu toàn.
Thau nước trong suốt phản chiếu lại một khuôn mặt đầy vết thương, Dịch Thanh Chước nín thở vùi đầu vào trong nước.
Cảm giác thiếu oxy xuất hiện trong nháy mắt, Dịch Thanh Chước ép buộc bản thân mở mắt lên, hình ảnh trước mặt trở nên mờ ảo.
Cho đến khi sắp đạt tới giới hạn, Dịch Thanh Chước mới thẳng lưng đứng dậy.
Đứng dưới vòi hoa sen, vóc dáng xinh đẹp của Dịch Thanh Chước như thoát ẩn thoát hiện từ trong làn hơi nước của phòng vệ sinh. Nàng qua loa tắm rửa toàn thân đầy mồ hôi, ném quần áo dính đầy máu vào trong thùng rác, tùy ý dùng khăn tắm lau khô mái tóc.
Lúc bước ra ngoài, Dịch Thường Hoan đã làm xong một bát mì trứng nóng hổi. Thoạt nhìn trông rất ngon miệng, dễ dàng gợi lên cảm giác đói bụng của Dịch Thanh Chước đã không ăn gì trong một ngày.
Ngón trỏ và ngón cái cầm đôi đũa, dường như Dịch Thanh Chước muốn trực tiếp nuốt vào trong bụng mà không cần nhai.
"Ăn từ từ thôi, không đủ mẹ nấu thêm cho con một bát." Dịch Thường Hoan ngồi ở phía đối diện nhìn Dịch Thanh Chước ăn mì.
Nhìn dáng vẻ con gái ăn ngấu nghiến khiến đôi mắt Dịch Thường Hoan bắt đầu ngấn lệ.
Dịch Thanh Chước đang muốn ăn tiếp một ngụm thứ hai, lại xuất hiện một tiếng chuông thông báo vang lên.
Có một tin nhắn gửi vào chiếc điện thoại được đặt ngẫu nhiên ở trên bàn, Dịch Thanh Chước nhìn thoáng qua dãy số xa lạ kia.
Nàng vươn tay cầm điện thoại, không hề liếc mắt nhìn xem nội dụng đã trực tiếp muốn chặn số và xóa tin nhắn.
Thế nhưng khi bấm vào màn hình, trùng hợp tiếp tục có một cái tin nhắn gửi tới, thuận thế điện thoại tự động hiện lên trên màn hình.
[chú ý ăn uống thanh đạm, kiêng cử các loại đồ cay nóng như lẩu và thịt nướng. Không được để vết thương dính nước, như thế sẽ bị nhiễm trùng, cũng không được vận động mạnh, như vậy vết thương sẽ bung chỉ. Còn nữa, tôi nhìn thấy cô đi đứng không ổn cho lắm, tôi khuyên cô nên đến bệnh viện chụp hình CT một chút, kiểm tra xem có bị chấn thương hay không.]
[Đừng quên, cách ba ngày phải tới bệnh viện thay băng gạc một lần.]
Là từ Thẩm Triều Ý.
Không có lưu tên, nhưng đây chỉ có thể đến từ vị bác sĩ kia.
Dịch Thanh Chước kinh ngạc nhướng mày, nhớ đến 500 tệ bị Thẩm Triều Ý từ chối. Nàng không ngừng suy nghĩ, trong lòng cảm thấy bất an.
Thẩm Triều Ý có ý gì?
Không có người nào nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy của nàng lại muốn tiếp cận nàng.
Huống chi đây là Thẩm Triều Ý, một người có sự nghiệp ổn định lừng lẫy, sỡ hữu nhan sắc xinh đẹp ưa nhìn.
Nhìn như thế nào cũng không giống như người có liên quan với nàng.
Hơn nữa tại sao Thẩm Triều Ý lại có số điện thoại của nàng?
Bật cười trào phúng, Dịch Thanh Chước chỉ xem Thẩm Triều Ý xuất phát từ tấm lòng cao cả của bác sĩ, còn có———Thẩm Thẩm Triều Ý không hề biết những chuyện mọi người đồn đại, cho nên mới có thể chủ động đến gần nàng.
Đặt điện thoại di động xuống, Dịch Thanh Chước không có trả lời tin nhắn, giọt nước trên tóc nhiễu xuống từng chút một trên màn hình điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.