Trùng Hợp Nhận Được Sự Thiên Vị Của Bác Sĩ Thẩm

Chương 6: Tôi có chuyện muốn nói với cô




Thẩm Triều Ý sửng sốt, buồn bực rút tay mình về. Khẽ ho hai tiếng giấu diếm sự lúng túng, nàng cũng không ép buộc Dịch Thanh Chước.
"Trên mặt khá tốt, chủ yếu là tay của cô."
Dịch Thanh Chước bình tĩnh nói: "Tôi biết rồi."
"Trên người còn có chỗ nào không thoải mái hay không?" Thẩm Triều Ý ngắm nhìn Dịch Thanh Chước một chút, hai chân mày hơi nhíu lại.
"Không có." Dịch Thanh Chước lắc đầu.
Thẩm Triều Ý đáp lại một tiếng, nàng soạn mấy loại thuốc ở trong máy tính, sau đó đưa đơn thuốc đến trước mặt Dịch Thanh Chước: "Cô xuống tầng một lấy thuốc đi."
Dịch Thanh Chước đứng dậy, bàn tay nhận đơn thuốc trầm giọng khẽ nói: "Cảm ơn."
Gật đầu đáp lại, Thẩm Triều Ý hơi mỉm cười. "Ừm."
Ngay lúc Dịch Thanh Chước đã đi tới cửa, ánh mắt của Thẩm Triều Ý liếc nhìn điện thoại của mình đang đặt ở trên bàn.
Nghĩ tới cái gì đấy, nàng cất giọng gọi Dịch Thanh Chước: "Dịch tiểu thư, số điện thoại cô dùng để đăng ký là của cô hay sao?"
"Đúng vậy." Dịch Thanh Chước đội mũ lên một lần nữa.
"À, vậy cô chú ý, nhân viên y tế của bệnh viện sẽ gửi tin nhắn những việc cần lưu ý cho cô." Thẩm Triều Ý đứng dậy, thời gian giao ca của nàng cũng đã trôi qua từ lâu.
Tính từ tối hôm qua đến bây giờ đã hơn ba mươi tiếng đồng hồ nàng không được chợp mắt, đôi mắt xuất hiện sự mệt mỏi, Thẩm Triều Ý cũng nên tan làm.
Dịch Thanh Chước nghĩ đến hai dòng tin nhắn kia, trong lòng nổi lên một sự nghi hoặc.
Với giọng điệu kia, rõ ràng là của Thẩm Triều Ý.
Mắt thấy nàng đã đứng dậy, có vẻ như muốn rời đi.
Dịch Thanh Chước kéo dây kéo áo khoác lên, cũng không có hứng thú mở miệng hỏi đó có phải là số điện thoại của Thẩm Triều Ý hay không.
Cổ họng phát ra một tiếng trả lời trầm thấp, Dịch Thanh Chước xoay người nhanh chóng rời đi.
Các bệnh viện thường lấy màu trắng làm màu chủ đạo để xây dựng, Dịch Thanh Chước ăn mặc toàn thân màu đen có vẻ rất đặc biệt.
Đứng ở giữa đám đông, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Người kia cúi đầu bước đi, hai tay bỏ vào túi áo, chỉ có tấm lưng vẫn luôn thẳng tắp trông rất kiên cường, hoàn toàn khác biệt so với dáng vẻ lười biếng dựa tường khi nãy.
Một người rất kỳ lạ, cũng rất mâu thuẫn.
Thẩm Triều Ý thu hồi tầm mắt, tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi xách.
Sau khi nhìn thấy cái tên trên màn hình, Thẩm Triều Ý có hơi nhíu mày, thuận tiện bắt máy trong lúc đứng chờ thang máy.
"Chào cô, cô giáo Trịnh, A Cảm lại gây ra chuyện gì sao?"
"Ừm, hôm nay tôi phải tham dự hội nghị trên bộ Giáo dục, nên không có mặt ở trường cả ngày. Nhưng mà bây giờ hội nghị phải tạm hoãn, tôi trở về điểm danh ở trường học. Thẩm Cảm và bạn bè của em ấy lại trốn học, bây giờ tôi cũng không gọi cho em ấy được."
"Thằng bé này, không thể dựa vào thành tích học tập được, mặc dù em ấy chỉ là một học sinh thể dục cũng không phải muốn làm gì thì làm? Nếu tình trạng như vậy cứ liên tục lặp lại, thật sự tôi không thể nhịn được nữa. Hy vọng cô và ba mẹ dạy dỗ tốt hơn một chút, bằng không tôi sẽ báo cáo những hành vi gần đây của em ấy lên bộ Giáo dục, đến lúc đó Thẩm tiểu thư cũng biết bọn họ sẽ kỉ luật như thế nào."
"Trong vòng một tuần này để em ấy nghỉ học ở nhà kiểm điểm bản thân đi, tôi hy vọng sẽ không nhìn thấy vết nhơ xuất hiện trên hồ sơ sắp tốt nghiệp của Thẩm Cảm."
"Thẩm tiểu thư, trước hết chúng ta không bàn đến chuyện yêu sớm của em trai cô, thế nhưng trốn học hoàn toàn chạm tới giới hạn của tôi. Hy vọng cô có thể quan tâm đến vấn đề này hơn một chút."
Trong thang máy có rất nhiều người, Thẩm Triều Ý bị đám đông dồn vào một góc. Nàng đứng trong một không gian ồn ào miễn cưỡng lắng nghe giáo viên chủ nhiệm phàn nàn về Thẩm Cảm.
Cuối cùng vất vả lắm mới tới bãi giữ xe có ít người qua lại, lúc này Thẩm Triều Ý mới trả lời: "Tôi biết rồi, xin lỗi cô giáo Trịnh, nhất định tôi sẽ dạy dỗ thật tốt."
"Hy vọng người đừng chấp nhặt với em ấy, xin lỗi cô giáo Trịnh." Lắng nghe giọng nói từ tốn của Thẩm Triều Ý rất êm tai, cũng xoa dịu một chút lửa giận không nguôi đến từ đối phương.
"Được, cô nhanh chóng xử lý đi."
Cả hai được sinh ra bởi cùng cha cùng mẹ, lớn lên dưới hoàn cảnh giống nhau. Tuy nhiên bọn họ bồi dưỡng được một chị gái ưu tú hiểu chuyện như vậy, cố tình em trai lại là một đứa cứng đầu vô kỷ luật, trốn học yêu sớm dạy mãi không sửa.
Đã từng liên hệ với cha mẹ Thẩm Cảm rất nhiều lần, câu trả lời nhận được không phải ba bận rộn không có thời gian dạy dỗ thì cũng là mẹ không thể quản lý được học sinh tuổi dậy thì. Cũng chỉ còn có chị gái quan tâm, sau mỗi lần dạy dỗ thì Thẩm Cảm mới ngoan ngoãn được một khoảng thời gian.
Thẩm Triều Ý mỉm cười tắt điện thoại.
Vốn dĩ muốn về nhà nghỉ ngơi lại vì chuyện này đành phải từ bỏ, nàng nhìn thoáng qua định vị trên màn hình điện thoại.
Phòng game Redeemed.
Lại là nơi này, Thẩm Cảm lại trốn học đi chơi game.
Trong mắt Thẩm Triều Ý ẩn chứa một sự mệt mỏi khó có thể che giấu được, nàng uống một ly cà phê hòa tan sau đó lấy lại tinh thần.
Chiếc xe thuận lợi rời khỏi bãi đỗ xe, thời điểm Thẩm Triều Ý lái xe đến cổng bệnh viện ánh mắt vô tình nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Là Dịch Thanh Chước.
Người kia nửa dựa người vào biển báo trạm dừng xe buýt công cộng, có vẻ như đang chờ đợi xe buýt.
Một bên tai có đeo tai nghe, dây tai nghe màu đen còn lại tùy ý rơi xuống trước ngực, thoạt nhìn hơi lười biếng.
Dịch Thanh Chước không có bấm điện thoại di động, hai tay cắm vào túi, khóa kéo kim loại trên dây giày bốt Martin màu đen tạo ra ánh sáng phản quang chói mắt.
Ngay cả khi đứng trong đám đông, nàng cũng khiến người ta có cảm giác lạc lõng không hòa hợp.
Thẩm Triều Ý suy nghĩ một chút, bàn tay chuyển tay lái chạy về hướng Dịch Thanh Chước.
Bấm còi xe một cái, Thẩm Triều Ý mở cửa sổ xe xuống: "Dịch tiểu thư, cô trở về tiệm net sao?"
Dịch Thanh Chước ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Thẩm Triều Ý.
Lại là người này.
"Ừ." Cất giọng trả lời, khuôn mặt tinh xảo của Dịch Thanh Chước phủ kín một sự lạnh lẽo.
Nàng cầm lấy một bên tai nghe còn lại rơi ở trước ngực, tùy ý nhét vào lỗ tai bên kia.
Giống như từ chối tiếp nhận âm thanh đến từ thế giới bên ngoài, đồng thời cũng từ chối Thẩm Triều Ý.
Sắc mặt Thẩm Triều Ý trắng bệch khi nhìn thấy Dịch Thanh Chước hành động như vậy, một tia cảm xúc phức tạp xuất hiện trong lòng.
Giấu nhẹm nụ cười trên môi, Thẩm Triều Ý không nói nữa bắt đầu chuyển tay lái, chiếc xe lăn bánh rời đi.
Chiếc xe màu trắng chỉ dừng lại một chút, sau đó chợt lao vút đi chỉ chừa cho Dịch Thanh Chước một hình bóng mờ ảo.
Dịch Thanh Chước ngẩng đầu, liếc nhìn chiếc xe màu trắng kia, tơ máu trong mắt càng đậm hơn.
Tiếng nhạc phát ra trong tai nghe cũng không lấn áp được suy nghĩ trong đầu, không hiểu tại sao Dịch Thanh Chước lại từ bỏ suy nghĩ muốn đi xe buýt, nàng xoay người một mình đi đến tiệm net.
Không biết vừa rồi đột nhiên Thẩm Triều Ý hỏi nàng có đến tiệm net hay không là có ý gì.
Muốn cho nàng đi nhờ hay sao?
Trên tay cầm túi thuốc, Dịch Thanh Chước bước đi rất nhanh, rõ ràng trong suy nghĩ có mục đích.
Cho tới khi nàng trở về tiệm net, trước mắt nhìn thấy một chiếc xe màu trắng dừng ở trước cửa. Ánh mắt chợt lóe, trên biển số xe xuất hiện cảm giác quen thuộc.
Nàng đã từng nhìn thấy cách đây nửa tiếng trước, đó là xe của Thẩm Triều Ý.
Bất quá đoạn đường này thường xuyên bị ùn tắc giao thông, đoán rằng chủ nhân chiếc xe cũng vừa mới đến không được bao lâu.
Dịch Thanh Chước dừng lại ngắm nhìn một lúc, sau đó mới cất bước vào tiệm net.
Tiện tay đặt túi thuốc lên quầy thu ngân, Dịch Thanh Chước di chuyển tầm mắt một chút, thế nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Triều Ý.
Không phải chiếc xe kia là của cô ấy sao?
Dịch Thanh Chước mở lịch sử tài khoản truy cập lên, rất nhanh đã tìm thấy tên của Thẩm Cảm.
Dời tầm mắt đến vị trí cuối cùng.
Dịch Thanh Chước đi một vòng, tìm thấy Thẩm Triều Ý và Thẩm Cảm đang đứng trước cửa WC.
Thẩm Cảm cực kỳ đáng thương nhìn Thẩm Triều Ý: "Chị hai đừng tức giận, em cũng biết mấy cái quy định đấy. Nhưng mà ngoại trừ tập luyện thì ngồi đợi ở trường học cũng chỉ ngơ ngác không có việc gì làm."
Thẩm Triều Ý nhìn thoáng qua những tầm mắt dòm ngó xung quanh, nàng chỉ ngắn gọn nói một câu: "Về nhà với chị trước đã."
Nàng không có tức giận, chỉ hơi ngẩng đầu nhìn Thẩm Cảm.
Thẩm Cảm cầm lấy giấy chứng minh và điện thoại trên bàn, vươn tay dựa vào trên vai Thẩm Triều Ý, nhỏ giọng nũng nịu: "Chị hai, đừng nói cho ba mẹ biết mà, em yêu chị nhất."
Thẩm Triều Ý đẩy cánh tay trên vai xuống, trầm giọng khẽ nói: "Về nhà rồi nói."
Thẩm Triều Ý lặp lại câu này một lần nữa sau đó xoay người rời đi.
Trước mắt nhìn thấy Dịch Thanh Chước đang thong thả ngồi bắt chéo hai chân trên ghế, người kia hướng mắt về phía bên này. Trên lỗ tai vẫn còn đeo chiếc tai nghe màu đen, bất quá trên đầu không còn đội mũ.
Dáng vẻ thản nhiên không quan tâm, bị Thẩm Triều Ý phát hiện cũng không có bất kì phản ứng gì.
"Tôi có chuyện muốn nói với cô." Thẩm Triều Ý dừng chân đứng ở trước mặt Dịch Thanh Chước, bàn tay nắm chặt dây đeo túi xách khiến khớp xương trở nên trắng bệch.
Nghe vậy Dịch Thanh Chước khẽ nâng cằm, không có đội mũ khiến Thẩm Triều Ý có thể nhìn thấy hoàn chỉnh động tác nhướng mày của nàng.
"Tiểu thư ơi, rõ ràng em trai của cô đã đủ tuổi thành niên, tiệm net chúng tôi vẫn luôn kinh doanh hợp pháp." Lý Hành Dương vừa nhìn thấy tình huống không ổn đã cẩn thận ngắm nhìn Dịch Thanh Chước, hắn mỉm cười nói với Thẩm Triều Ý.
Thẩm Triều Ý cũng đáp lại bằng một nụ cười hòa nhã, nàng giải thích: "Không có, cậu hiểu lầm rồi, không phải tôi có ý muốn truy cứu trách nhiệm."
Thẩm Triều Ý không phải là loại người vô duyên vô cớ thích gây sự ồn ào khiến người khác khó chịu.
Điều này có thể thấy được qua nhiều lần này nàng tới tiệm net để bắt quả tang Thẩm Cảm trốn học, hơn nữa lời nói và cử chỉ trên người đều lộ ra sự dịu dàng.
Chỉ có điều việc Lý Hành Dương lo lắng không phải là Thẩm Triều Ý sẽ gây rắc rối, mà là lo lắng về bà chủ lạnh lùng Dịch Thanh Chước.
Hắn không biết người này sẽ tạo ra bao nhiêu bóng ma tâm lý cho Thẩm Triều Ý?
"Chị hai, đi thôi." Thẩm Cảm có biết về cái tên Dịch Thanh Chước, cũng biết những chuyện về quá khứ của nàng.
Cho nên hắn có chút cảnh giác, đặc biệt trong lúc lơ đãng vô tình nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo kia.
Tuy rằng thường xuyên tới nơi này chơi game thế nhưng số lần hắn nhìn thấy Dịch Thanh Chước cũng không nhiều lắm, hầu hết sẽ do Lý Hành Dương tiếp quản. Hơn nữa máy móc ở đây vừa rẻ vừa ngon, cũng cách trường học rất gần cho nên hoàn toàn là căn cứ lý tưởng để trốn học chơi game.
Vì thế mặc dù đã từng bị bắt quả tang rất nhiều lần nhưng Thẩm Cảm vẫn không nỡ chuyển địa điểm.
Dịch Thanh Chước đứng dậy, nâng cầm trả lời: "Được chứ."
Thật ra ở đây không có ai biết trước đó Dịch Thanh Chước và Thẩm Triều Ý đã từng gặp mặt nhau, dựa theo giọng điệu Dịch Thanh Chước nói chuyện lại có chút cảm giác buồn cười.
"Chơi game đi, có cái gì đẹp đẽ mà nhìn." Lý Hành Dương rất sáng suốt ngăn chặn những ánh mắt tò mò kia.
Thật ra ánh mắt của hắn cũng tò mò nhìn về phía Dịch Thanh Chước và Thẩm Triều Ý.
Thế nhưng Dịch Thanh Chước xoay người bước ra khỏi tiệm net đã không có nhìn thấy bóng dáng.
Thẩm Cảm cùng đồng hành với những ánh mắt tò mò bước ra khỏi cửa, thế nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của hai người kia.
Kì lạ, tại sao cả hai giống như biến mất trong không khí rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.