Trùng Hợp Nhận Được Sự Thiên Vị Của Bác Sĩ Thẩm

Chương 7: Người phụ nữ kì lạ




Lúc này bên trong quầy thu ngân của tiệm net, Dịch Thanh Chước giơ tay tháo tai nghe, ngồi xuống ghế chủ tiệm chậm rãi chờ đợi Thẩm Triều Ý.
"Lần sau các cô đừng để nó vào đây nữa." Thẩm Triều Ý không gọi Thẩm Cảm đi theo, nàng chỉ đứng bên cạnh quầy thu ngân, thần sắc trên mặt trở nên nghiêm túc.
"Bác sĩ Thẩm, cậu ta đã trưởng thành, cô không biết chuyện này hay sao?" Dịch Thanh Chước dùng ngón trỏ quấn quanh chiếc tai nghe màu đen, mí mắt lạnh nhạt hơi rũ xuống.
Thẩm Triều Ý nghiến răng, kiên nhẫn nói: "Tôi biết, nhưng mà nó vẫn còn là học sinh cao trung, còn phải đi học. Bây giờ trong giai đoạn này, chắc chắn phải lấy việc học làm trọng, nếu mỗi ngày cứ chôn mặt trong tiệm net thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với thành tích của nó."
"Tuy rằng nó đã trưởng thành, nhưng mà các cô cũng có thể từ chối nó vào đây chơi game, đây là quyền của các cô."
"Thế nhưng không phải nghĩa vụ của tôi." Dịch Thanh Chước trầm giọng nói.
"Cô..." Nhất thời Thẩm Triều Ý nghẹn lời không thể nói được.
Người này đúng là bướng bỉnh mà.
Thẩm Triều Ý hít một hơi thật sâu: "Dịch tiểu thư..."
"Bác sĩ Thẩm." Dịch Thanh Chước cắt ngang lời nói của nàng: "Hẳn là cô nên giải quyết chuyện này từ điểm xuất phát, cũng chính là em trai của cô. Giả sử tiệm net này không cho cậu ta bước vào, thì cậu ta cũng có chân, cô biết thành phố Ninh Xuyên này có bao nhiêu tiệm net không? Lần tới cậu ta đổi chỗ, nói không chừng cô cũng không thể tìm thấy cậu ta được. Rảnh rỗi quan tâm lãng phí thời gian ở chỗ này, chi bằng đặt sự chú ý lên điểm quan trọng sẽ tốt hơn."
Kể từ khi Thẩm Triều Ý tiếp xúc với Dịch Thanh Chước tính tới thời điểm hiện tại, đây là lần đầu tiên Dịch Thanh Chước nói một câu dài như vậy.
Thẩm Triều Ý phát hiện, thật ra giọng nói của Dịch Thanh Chước rất êm tai, ngọt ngào và trong trẻo tràn đầy sự cuốn hút, cực kỳ dễ nghe.
Đáng tiếc, người này không thích nói chuyện.
Thẩm Triều Ý ngây người trong hai giây, cổ họng bất động không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Dịch Thanh Chước bắt chéo hai chân, tùy ý vuốt tóc đến sau lưng, không chút khách sáo mở miệng tiễn khách: "Không tiễn, bác sĩ Thẩm."
Thẩm Triều Ý há miệng thở dốc, nàng còn muốn nói thêm vài lời.
Lúc này đột nhiên Thẩm Cảm đang ngồi trong xe vốn đã bị khóa lại nhô đầu ra: "Chị hai, em hứa lần sau sẽ không trốn học nữa, chúng ta đi về nhà trước đi."
Dường như để chứng minh lời bản thân nói là thật, Thẩm Cảm còn dựng thẳng ba ngón tay lên giống như đang thề thốt.
"Tại sao em lại ra đây?" Thẩm Triều Ý bất ngờ nhìn thấy Thẩm Cảm, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc chìa khóa xe đang nằm trong túi xách.
"Em tìm thấy chìa khóa dự phòng của chị trong ngăn kéo ở nhà." Thẩm Cảm thè lưỡi, bởi vì lo lắng Thẩm Triều Ý sẽ một mình đối mặt với Dịch Thanh Chước, cho nên hắn bất đắc dĩ phải đưa bí mật của bản thân ra ánh sáng.
Đôi lúc Thẩm Triều Ý đi công tác, Thẩm Cảm sẽ dùng chìa khóa dự phòng này lái xe của Thẩm Triều Ý đi chơi.
"Em!" Đồng tử trong mắt Thẩm Triều Ý co rụt lại.
Dịch Thanh Chước chống cằm, liếc mắt nhìn Thẩm Cảm một cái, cũng không mở miệng nói chuyện.
Thẩm Cảm vội vàng đi đến quầy thu ngân: "Bà chủ, quấy rầy rồi, chúng tôi đi trước nha."
Nói xong, Thẩm Cảm kéo ống tay áo Thẩm Triều Ý.
Thẩm Triều Ý trừng mắt nhìn Thẩm Cảm một cái, liên tục gặp phải trắc trở khiến khuôn mặt của nàng tức giận đến đỏ bừng.
Theo lý thuyết nàng vẫn là bác sĩ của Dịch Thanh Chước, sau này hai người còn có thể gặp mặt nếu đến bệnh viện, tại sao Dịch Thanh Chước lại không tinh tế nhượng bộ dù chỉ một lần như vậy.
Cảm giác như Dịch Thanh Chước hoàn toàn không quan tâm điều đấy.
Thật sự rất lạnh lùng.
Thẩm Triều Ý bị từ chối cũng chỉ có thể lễ phép gật đầu một cái, sau đó bước chân ra khỏi tiệm net.
Ngồi vào trong xe, Thẩm Triều Ý đè nén buồn bực trong lòng, vươn tay ra: "Đưa chìa khóa dự phòng cho chị."
"Chị hai." Thẩm Cảm cầm chìa khóa không nỡ buông tay: "Không phải em đã thi bằng lái rồi sao? Không có việc gì thì để em lái một chút, cho em đỡ thèm. Em ngứa tay nhưng vé vào trường đua đắt lắm."
Thẩm Triều Ý không do dự dứt khoát lấy lại chìa khóa: "Đây là xe của chị, em lại xem như xe đua để lái xe đỡ thèm? Huống chi em chỉ mới nhận được bằng lái vào dịp nghỉ hè, vẫn còn đang trong thời gian tập lái, lái xe trên đường phải có giấy phép xe tập lái, em đang vi phạm luật giao thông đấy có biết không?"
"Chưa hết, mới vừa nhận bằng đã lái xe trên đường rất nguy hiểm, xảy ra tai nạn thì làm sao bây giờ? Hả?"
Thẩm Triều Ý nhéo lỗ tai của Thẩm Cảm, hai đầu ngón tay trắng nõn dần siết chặt theo giọng điệu nói chuyện.
Hôm nay nàng thật sự rất tức giận, trên mặt phủ kín sự giận dữ, môi đỏ cắn răng mím chặt thành một đường thẳng.
Giọng nói nhẹ nhàng pha lẫn một chút cứng rắn.
Thẩm Triều Ý sở hữu tính tình ôn hòa, ngay cả khi tức giận cũng không tồn tại một chút uy lực đe dọa.
Nhưng mà Thẩm Cảm lại kính trọng nàng, đương nhiên sẽ biết nghe lời, không muốn khiến Thẩm Triều Ý tức giận.
Thẩm Cảm cắn răng chấp nhận không trả lời, thậm chí còn cúi người ngoan ngoãn đưa lỗ tai qua một chút, tùy ý cho Thẩm Triều Ý nhéo.
"Em cứ như vậy khiến ba mẹ rất lo lắng, cô giáo Trịnh nói nếu em tiếp tục trốn học sẽ bị hội đồng đuổi học đấy, em có biết không?" Thẩm Triều Ý nói xong thì buông tay, cắn môi không muốn để ý tới em trai của mình.
Thẩm Cảm sờ vành tai đã đỏ bừng: "Em biết, chỉ là em không ngờ bà ta sẽ đột nhiên phản công như thế?
"Thẩm Cảm!" Lần này giọng điệu cất lên có hơi cao, Thẩm Triều Ý không vui nói: "Đây là lần cuối cùng, nếu không chị sẽ nói toàn bộ cho ba biết, cũng không tiếp tục dành thời gian đi họp phụ huynh cho em nữa."
"Dạ." Thẩm Cảm toàn thân cứng đờ, Thẩm Triều Ý đã nói như vậy hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Nếu chị hai nói cho ba biết, chắc chắn mình sẽ bị chặt chân.
Hơn nữa vào thời điểm này nhà trường sẽ thường xuyên tổ chức họp phụ huynh, nếu như Thẩm Triều Ý không đi thì ba của Thẩm Cảm sẽ là người tham dự.
Nếu để ba của Thẩm Cảm biết được những chuyện đó, đoán rằng Thẩm Cảm có nhà mà không về được.
Trước giờ Thẩm Triều Ý luôn nói được làm được, vài lần trước nàng còn bỏ qua cho Thẩm Cảm, nhưng cứ liên tục lặp lại thì sự kiên nhẫn của nàng cũng bị mài mòn sạch sẽ.
"Ừ, chị đưa em quay lại trường học xin lỗi cô giáo." Thẩm Triều Ý liếc nhìn biển hiệu của tiệm net, bàn tay bật chìa khóa khởi động xe.
Thẩm Cảm vừa nghe xong đã phản bác: "Hả? Còn phải quay lại? Mấy người khác cũng không có quay lại trường học, em quay lại chả khác nào để bà ta ngồi mắng một mình em hay sao?
Bọn họ đều chung một giuộc, Thẩm Cảm không muốn làm kẻ chịu trận.
"Không quay về xin lỗi, em muốn bị đuổi học?"
"Chị không thương em trai chị trở về bị mắng hay sao? Chị nỡ lòng đẩy em trai chị vào hố lửa sao?"
"Do em tự chịu."
Trên khuôn mặt tràn đầy sự thản nhiên, Thẩm Triều Ý suy nghĩ về lời nói của Dịch Thanh Chước, nàng cũng không thèm nhìn Thẩm Cảm một cái liếc mắt.
"Chậc." Thẩm Cảm kêu lên một tiếng.
Hắn ôm hai cánh tay của mình, đột nhiên trong đầu chợt nhớ tới mấy ngày trước Thẩm Triều Ý đã tới đây tìm người trả đồ: "À? Hôm trước chị tới đây để trả đồ, chị tìm ai thế? Thằng mập kia sao?"
Lý Hành Dương có thân hình hơi béo, đôi mắt lại nhỏ, cười lên một cái cũng chỉ còn nhỏ như cây kim.
Thẩm Cảm cực kỳ nhạy bén và cảnh giác đối với tất cả những người có nguy cơ trở thành anh rễ tương lai của hắn.
Thẩm Triều Ý liếc mắt nhìn hắn một cái, nàng nhìn thấy trên mặt Thẩm Cảm xuất hiện cảm xúc ghét bỏ thì lập tức biết thằng nhóc này đã hiểu lầm.
Không đợi nàng nói chuyện, Thẩm Cảm cũng đã phát huy sức tưởng tượng của hắn.
"Hôm đó chị cầm trên tay là một chiếc áo khoác màu đen đúng không? Chị trả cho ai vậy?"
Nếu không phải hôm đó do Ngô Huệ Y giám sát hắn làm bài tập, không làm xong sẽ không được ra ngoài, thì nhất định Thẩm Cảm sẽ cùng đi đến đây tìm kiếm sự thật.
"Không phải thằng mập kia sao? Hay là hội viên nào à? Hẹn gặp mặt người ta lại hẹn ở tiệm net, thằng này vừa nhìn đã biết không phải người đáng tin cậy. Chị hai, chị là phụ nữ tinh anh trong thời đại mới, ánh mắt phải cao một chút, được chứ."
Thẩm Cảm càng nói càng kích động, trong lòng đầy sự căm phẫn.
"Không được, chị nói cho em biết đi, là đứa nào."
"Em muốn nhìn thử xem, thằng nào có thể lọt vào mắt chị."
Trong mắt Thẩm Triều Ý hiện rõ sự mệt mỏi, nàng kìm nén tức giận nói: "Em câm miệng."
"Người mặc áo khoác màu đen không thể là phụ nữ hay sao?"
Tránh cho Thẩm Cảm về nhà lại nói bậy cho Ngô Huệ Y biết, Thẩm Triều Ý chỉ có thể giải thích.
"A..." Thẩm Cảm tủi thân bĩu môi: "Phụ nữ mặc áo khoác màu đen, trong bạn bè của chị có người sở hữu tính cách này sao?"
"Chỉ là một người phụ nữ kỳ lạ mới vừa quen biết thôi." Thẩm Triều Ý trả lời một câu.
Dịch Thanh Chước, người này không chỉ kỳ lạ, mà còn rất mâu thuẫn.
Rõ ràng tính cách lạnh lùng xa cách, cảm giác người này chán ghét tất cả mọi người, thế nhưng câu cửa miệng lại là một tiếng lễ phép cảm ơn.
Toàn thân mặc đồ đen, thoạt nhìn trông cô độc lẻ loi.
Thẩm Triều Ý đã sống 32 năm, cho dù làm việc ở một nơi bận rộn tấp nập người qua lại như bệnh viện, đây là lần đầu tiên gặp phải người như vậy.
Nàng cũng không suy nghĩ gì nhiều, vốn dĩ nàng và người như vậy không ở cùng một thế giới, đương nhiên sau này bọn họ cũng không có tiếp xúc với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.