Trùng Hợp Nhận Được Sự Thiên Vị Của Bác Sĩ Thẩm

Chương 8: Hô hấp nhân tạo




Bệnh viện Nhân Dân 1
Gần tới ngày quốc khánh, bất luận thời tiết ra sao, mỗi ngày bệnh viện vẫn luôn bận rộn như vậy.
Thẩm Triều Ý sau khi rời khỏi phòng phẫu thuật lại phải chuẩn bị đến phòng khám ngoại trú, thậm chí đôi lúc nàng còn phải đứng bên bàn phẫu thuật cả ngày.
Mà dường như Dịch Thanh Chước cũng cố ý không đến bệnh viện thay băng gạc dù chỉ một lần, ngay cả ngày cắt chỉ cũng không nhìn thấy mặt.
Chấn thương ở thắt lưng không có để lại di chứng, đã khôi phục hoàn toàn.
Dần dần, Thẩm Triều Ý bận rộn đến đã quên mất cái tên Dịch Thanh Chước, không chủ động liên hệ với bệnh nhân này nữa.
Cho đến hôm nay, Thẩm Triều Ý mới vừa bước chân ra khỏi phòng bệnh. Trần Nhã cúp điện thoại hướng mắt nhìn nàng kêu một tiếng: "Bác sĩ Thẩm, xe cấp cứu vừa đưa đến một bệnh nhân bị thương rất nặng."
Thẩm Triều Ý cầm lấy ống nghe, bước chân nhanh chóng chạy về phía cửa chính.
Lúc này bệnh nhân đã được đẩy vào phòng cấp cứu, Thẩm Triều Ý xoay người đẩy cửa bước vào.
"Bệnh nhân tên Dịch Thanh Chước, nữ 29 tuổi, chấn thương nghiêm trọng ở vùng ngực và bụng, nhịp tim yếu, từng ngừng tim một lần trong xe cấp cứu, đã được ép tim hai phút sau đó khôi phục nhịp đập. Hiện tại đang lâm vào tình trạng hôn mê, huyết áp liên tục giảm..."
Nhân viên y tế trên xe cấp cứu mô tả đơn giản tình huống của bệnh nhân. Khi Thẩm Triều Ý nhìn thấy người kia, trong chớp mắt sững sờ kinh ngạc.
Một tháng không gặp, lúc này Dịch Thanh Chước toàn thân là máu, trên mặt đeo mặt nạ dưỡng khí, áo thun màu trắng nằm trong áo khoác màu đen đã nhiễm màu đỏ máu từ lâu.
Người kia nằm trên giường, mái tóc đen bị máu thấm ướt tạo thành một khối hỗn độn. Cánh tay không có ý thức rơi xuống cạnh giường, sau đó lại bị điều dưỡng cầm lấy kẹp vào máy kiểm tra nhịp tim.
Hoàn toàn không nhận ra đây là Dịch Thanh Chước, giống như người này vừa mới bước ra từ địa ngục, hoàn toàn trở nên không có sự sống.
Nhắm mắt lại, mày nhíu chặt, cứ như đang kiên cường chịu đựng.
Thẩm Triều Ý không nghĩ tới Dịch Thanh Chước sẽ dùng cách này để gặp lại.
"Bác sĩ Thẩm."
Thẩm Triều Ý nhanh chân bước tới: "Chuẩn bị máy khử rung tim, siêu âm B và chụp CT tại giường, nhanh lên!"
Hai tay ấn trước ngực trái của Dịch Thanh Chước, Thẩm Triều Ý nhịp nhàng ép tim ngoài lồng ngực.
Trên màn hình máy đo nhịp tim bên cạnh đã biến thành một đường thẳng, trong mắt Thẩm Triều Ý xuất hiện một sự hoảng loạn.
Nàng tháo mặt nạ dưỡng khí xuống, ngón tay giữ chặt mũi của Dịch Thanh Chước, không chút do dự đặt lên đôi môi kia.
Rất mềm, dưỡng khí vẫn có thể đi qua.
Thẩm Triều Ý thực hiện rất chuyên nghiệp mỗi một động tác hô hấp nhân tạo.
"Bác sĩ Thẩm!" Trần Nhã đứng ở một bên kinh ngạc thốt lên.
Giây tiếp theo đường thẳng màu đỏ trên điện tâm đồ có chút thay đổi, Thẩm Triều Ý ngẩng đầu thở hổn hển.
Thẩm Triều Ý tiếp tục ép tim, trên trán phủ kín những giọt mồ hôi, thế nhưng điện tâm đồ lại không có phản ứng.
Nhìn thoáng qua gương mặt của Dịch Thanh Chước, Thẩm Triều Ý liên tục thực hiện động tác ép tim ngoài lồng ngực: "Dịch Thanh Chước!"
"Gọi bác sĩ khoa chỉnh hình chuẩn bị hội chẩn!"
Khoảng chừng nửa tiếng sau, Thẩm Triều Ý thở phào một hơi: "Bệnh nhân thích hợp để tiến hành phẫu thuật, chuẩn bị phòng phẫu thuật đi."
"Lần này do em thực hiện sao?" Một bác sĩ nam tên là Hàn Nghiệp Thành đang đứng cạnh giường bệnh mở miệng hỏi Thẩm Triều Ý.
"Ừ, tôi và bác sĩ Lưu cùng thực hiện, bác sĩ Lưu phụ trách phần chỉnh hình." Thẩm Triều Ý gật đầu, bàn tay đẩy cửa phòng cấp cứu.
Ở bên ngoài, Dịch Thường Hoan đứng chờ lòng như lửa đốt, trước mắt nhìn thấy Thẩm Triều Ý bước ra ngoài lập tức vội vàng tiến đến gần, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Bác sĩ, con gái của tôi sao rồi?"
"Tạm thời đã kiểm soát được tình hình, nhưng trên người có rất nhiều vết thương do dao gây nên, cần phải nhanh chóng tiến hành giải phẫu." Thẩm Triều Ý tháo khẩu trang xuống tiếp tục nói: "Lập tức sẽ có bác sĩ chuyên ngành mang giấy đồng ý phẫu thuật đến đây, bọn họ sẽ giải thích rõ ràng tình huống của Dịch... bệnh nhân với dì, dì chỉ cần ký tên là được."
Nói xong Thẩm Triều Ý nhìn thoáng qua Dịch Thường Hoan, sau đó vội vã rời đi.
......
Toàn bộ cuộc phẫu thuật diễn ra liên tục trong ba giờ đồng hồ, bác sĩ Lưu đặt dao phẫu thuật xuống, Thẩm Triều Ý cũng xoay một chút cái cổ đã cứng đờ.
Hàn Nghiệp Thành đứng ở bên cạnh thấy thế, hắn nhìn Thẩm Triều Ý nói: "Để anh khâu vết thương đi."
Tiến hành phẫu thuật tới bước này có thể xem như đã hoàn thành, bước cuối cùng là khâu miệng vết thương thường sẽ được giao cho bác sĩ hổ trợ.
Thẩm Triều Ý liếc nhìn tình trạng của máy giám sát: "Không cần, để tôi."
Thẩm Triều Ý tiếp nhận kim khâu y tế, cẩn thận từng chút khâu kín miệng vết thương.
Sau khi hoàn thành một mũi kim cuối cùng, ánh mắt lướt qua cánh tay phải của Dịch Thanh Chước, nhìn thấy những mũi khâu lần trước của nàng đã được tháo bỏ.
Vết thương hồi phục không quá tốt, rõ ràng kỹ thuật của Thẩm Triều Ý rất tốt, đường khâu gọn gàng như vậy rốt cuộc vẫn để lại một vết sẹo khá khó coi.
Nhưng Dịch Thanh Chước hoàn toàn không quan tâm sẽ để lại sẹo.
Thẩm Triều Ý cúi đầu xuống, động tác chậm rãi từ tốn, cuối cùng cũng may xong.
Đặt kim khâu và cây kéo trong tay xuống, Thẩm Triều Ý thở phào một hơi, ánh mắt nhìn về phía Dịch Thanh Chước đang đeo mặt nạ dưỡng khí không thấy rõ khuôn mặt.
Xem như là đã trở về từ Quỷ Môn Quan.
Toàn thân đầy vết thương không đếm được.
Rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì.
Mỗi một lần nhìn thấy Dịch Thanh Chước, vết thương trên người lại càng nặng thêm.
Trong vòng một tháng này, đôi lúc Thẩm Triều Ý sẽ nhớ tới khuôn mặt hờ hững lạnh lùng kia, khiến nàng không kiềm chế được khẽ giật mình.
Khuôn mặt kia bị thương thành như vậy cũng không kêu rên một tiếng.
"Chuyển tới ICU, gọi một điều dưỡng liên tục theo dõi tình trạng nhịp đập của bệnh nhân, xảy ra chuyện gì lập tức tìm tôi." Thẩm Triều Ý thu hồi tầm mắt, xoay người rời khỏi phòng phẫu thuật.
Lúc đi vào phòng thay quần áo phẫu thuật, Thẩm Triều Ý mới vừa đứng trước bồn rửa tay, Trần Nhã đã đuổi theo phía sau.
"Bác sĩ Thẩm, trưởng khoa Chu tìm chị." Trần Nhã muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Thẩm Triều Ý cũng không ngẩng đầu lên, liên tục tập trung cao độ trong bốn giờ đồng hồ bây giờ mới được thả lỏng. Thể xác và tinh thần rất mệt mỏi, cảm giác bước đi dưới chân cũng nặng nề không ít.
Nàng rút một tờ khăn giấy lau nước còn đọng trên tay, bình tĩnh trả lời như thường lệ: "Tôi biết rồi."
"Bác sĩ Thẩm..." Trần Nhã sâu sắc liếc nhìn Thẩm Triều Ý.
Nàng nhớ lại cảnh tượng ở phòng cấp cứu, ánh mắt dừng ở trên môi Thẩm Triều Ý.
Thẩm Triều Ý bước ra khỏi phòng khử trùng, nàng đi đến vị trí điều dưỡng trong phòng phẫu thuật, muốn bảo bọn họ đưa bản ghi chép cuộc phẫu thuật này cho nàng ký tên.
"Có chuyện gì sao?" Thẩm Triều Ý cầm bút, nàng đang đợi Trần Nhã nói tiếp.
Trần Nhã sở hữu tính cách thẳng thắn nghĩ gì nói đó, có sao nói vậy. Bây giờ lại ấp a ấp úng, không hợp với tính cách trước giờ của nàng.
Trần Nhã cúi đầu nói: "Vừa rồi lúc cấp cứu bệnh nhận, chị tháo mặt nạ bảo hộ xuống, trực tiếp tiến hành hô hấp nhân tạo mà không có bất kì biện pháp bảo hộ nào. Trưởng khoa Chu đã hay tin, nhìn bác ấy có vẻ rất tức giận."
Bắt đầu từ lúc Thẩm Triều Ý thực tập ở bệnh viện cho đến nay, nàng vẫn luôn biểu hiện rất xuất sắc, gặp phải tình huống khẩn cấp cũng có thể giữ vững tâm lý đối phó, bao gồm cả việc xử lý mối quan hệ giữa bệnh nhân và bác sĩ. Thậm chí bởi vì tính cách dịu dàng ấm áp, cho nên làm việc với nàng cũng không tồi.
Là một bác sĩ trẻ thuộc nòng cốt quan trọng được bồi dưỡng ở tại bệnh viện.
Nhưng mà hôm nay vào lúc cấp cứu Dịch Thanh Chước, không hiểu sao Thẩm Triều Ý xuất hiện một sự hoảng loạn, trực tiếp tiến hành hô hấp nhân tạo.
Hầu hết những người có mặt ở thời điểm đó đều chứng kiến, đây cũng là lý do tại sao Trần Nhã không nhịn được bật thốt lên.
Đây là một sai lầm cơ bản ngay cả thực tập sinh cũng sẽ không mắc phải.
Thật ra không phải không thể trực tiếp hô hấp nhân tạo, chỉ có điều đó là dưới tình huống khẩn cấp không có mặt nạ bảo hộ. Lúc đấy bọn họ cũng sẽ đặt lên trên một tấm băng gạc thông khí.
Đây là điều cơ bản đối với việc bác sĩ phải tự bảo vệ bản thân, bởi vì công việc phải tiếp xúc rất nhiều bệnh nhân không biết trên người tồn tại mầm bệnh gì.
Đương nhiên Thẩm Triều Ý hiểu rõ chuyện này, lúc đó nàng suy nghĩ cái gì? Nàng không sợ sao?
Không ai biết, cũng không ai muốn tìm hiểu.
Bọn họ chỉ biết Thẩm Triều Ý sẽ bị khiển trách.
Thẩm Triều Ý vừa nghe xong động tác đặt ngòi bút có hơi dừng lại, sau đó tiếp tục lưu loát ký tên lên giấy. Nàng xoay người ra ngoài, bước chân đi về hướng cửa phòng phẫu thuật.
"Bác sĩ Thẩm, bệnh nhân này..." Trần Nhã thấy nàng không phản ứng tiếp tục nói.
"Tôi chỉ là bác sĩ, thân phận của em ấy không liên quan gì tới tôi." Thẩm Triều Ý mỉm cười, đẩy cửa bước ra ngoài.
Mẹ của Dịch Thanh Chước vẫn còn chờ ở ngoài cửa, trước đó bác sĩ Lưu cũng đã giải thích tình huống.
Chủ yếu trên người Dịch Thanh Chước là những vết thương gây ra từ dao, cho nên cuối cũng sẽ bàn giao hồ sơ vào trong tay Thẩm Triều Ý để nàng xử lý.
Thẩm Triều Ý nở một nụ cười, bước chân đi về phía Dịch Thường Hoan: "Phẫu thuật rất thành công, nhưng bây giờ thể trạng của em ấy còn rất yếu, hơn nữa trái tim từng ngừng đập sau đó được cấp cứu khôi phục trở lại. Cho nên cần phải nằm trong ICU theo dõi một đêm, ngày mai nếu kết quả tốt có thể chuyển em ấy đến nằm ở phòng bệnh bình thường."
"Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ, thật sự cảm ơn cô rất nhiều, xin hỏi cô họ gì?" Dịch Thường Hoan chắp tay trước ngực, hơi khom lưng xuống, trên mặt xuất hiện hai hàng nước mắt rõ ràng.
Thẩm Triều Ý đỡ Dịch Thường Hoa, không muốn để người trước mặt liên tục khom lưng cúi đầu: "Con họ Thẩm."
"Bác sĩ Thẩm, thật sự cảm ơn cô rất nhiều, cảm ơn cô đã cứu mạng con gái tôi." Vừa nghe Thẩm Triều Ý trả lời, lúc này Dịch Thường Hoan mới nhìn thấy thẻ tên treo trước ngực.
Thẩm Triều Ý.
Một cái tên rất dễ nghe, tên đẹp giống như người vậy, cũng rất ấm áp dịu dàng.
Thẩm Triều Ý mỉm cười: "Đây là việc con nên làm, con có việc bận rồi, phòng ICU ở trên lầu, trên đấy còn có chút giấy tờ cần dì ký tên, dì có thể đi lên trước."
"Ừ ừ, được, cảm ơn bác sĩ Thẩm." Dịch Thường Hoan vội vàng gật đầu.
"Dì đừng khách sáo." Thẩm Triều Ý gật đầu đi xuống tầng dưới.
"Thẩm Triều Ý." Còn chưa đi đến văn phòng đã bị một người gọi tên.
Vừa quay đầu nhìn lại, người này là trưởng khoa Chu, Chu Kinh Long.
Nhìn dáng vẻ này của hắn, rõ ràng là đã đứng chờ Thẩm Triều Ý ở đây từ lâu.
Chu Kinh Long đã hơn năm mươi tuổi, dáng người cao lớn đứng yên một chỗ tạo nên cảm giác cực kỳ áp lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.