Trùng Hợp Nhận Được Sự Thiên Vị Của Bác Sĩ Thẩm

Chương 9: Trái tim này đập lại một nhịp chỉ vì người




Thẩm Triều Ý mím môi đi về phía Chu Kinh Long, nàng khẽ gật đầu nói: "Trưởng khoa Chu, bác tìm con ạ."
"Con.., tới đây với bác." Chu Kinh Long dùng ngón tay chỉ Thẩm Triều Ý, hắn nhìn thoáng xung quanh sau đó đè nén sự tức giận trong lòng.
Chu Kinh Long dứt khoát đi đến văn phòng sau đó ngồi xuống. Thẩm Triều Ý theo sát sau lưng, sau khi đóng cửa lại đứng ở trước bàn làm việc của hắn.
"Triều Ý à, con nói một chút xem, tại sao con có thể phạm sai lầm cơ bản như vậy? Bây giờ không bao lâu nữa sẽ diễn ra phiên họp đánh giá và xếp hạng năng lực bác sĩ, khắp khoa nội ai cũng cẩn thận chú ý tránh phạm lỗi. Con xem vào giai đoạn quan trọng này, con mạo hiểm không sử dụng biện pháp bảo hộ trực tiếp tiến hành hô hấp nhân tạo ở trước mặt nhiều người như vậy? Sự chuyên nghiệp của con đâu? Sự cẩn trọng của con đâu?"
Thẩm Triều Ý là do một tay Chu Kinh Long dẫn dắt, từ trước cho tới nay hắn cảm thấy rất yên tâm về người học trò này.
Tỉ lệ phẫu thuật thành công cao nhất trong tất cả các bác sĩ khoa nội, cũng chưa từng phạm phải sai lầm, chắc chắn phiên họp bình chọn sắp tới Thẩm Triều Ý sẽ là người đứng đầu.
Bây giờ lại phạm phải một sai lầm cơ bản như vậy, nhiều ánh mắt dòm ngó, nhiều người ganh ghét, không biết sau lưng sẽ bị đồn đại như thế nào.
Thẩm Triều Ý há miệng thở dốc, còn chưa kịp trả lời thì Chu Kinh Long lại tiếp tục nói: "Nếu như con nói dưới tình huống khẩn cấp không có mặt nạ bảo hộ và băng gạc thì về tình cũng có thể tha thứ, nhưng mà con lại tháo mặt nạ bảo hộ xuống trực tiếp tiến hành hô hấp nhân tạo? Con suy nghĩ cái gì vậy? Hả?"
Chuyện này chỉ là một sự việc nhỏ, thậm chí không đáng được xem như khuyết điểm lưu vào hồ sơ. Thế nhưng Chu Kinh Long không muốn Thẩm Triều Ý bị chỉ trích nghi ngờ về sự chuyên nghiệp, cho nên trong lòng hắn có chút lo lắng.
"Sử dụng mặt nạ bảo hộ sẽ không cung cấp đủ oxy, lúc đó bệnh nhân đã từng ngừng tim một lần, khả năng khôi phục nhịp tim rất thấp." Thẩm Triều Ý lưỡng lự nhẹ nhàng trả lời.
Chu Kinh Long vừa nghe xong, bàn tay đập lên bàn một cái: "Đây là lý do sao? Thẩm Triều Ý, xem ra con vẫn chưa đủ bình tĩnh."
"Bất luận dưới tình huống gì, đầu tiên phải bảo đảm an toàn bản thân, con là bác sĩ, con không phải thần thánh."
"Dạ vâng." Thẩm Triều Ý lên tiếng, trông rất ngoan ngoãn nghe lời.
Chu Kinh Long dần bình tĩnh trở lại, hắn nâng tay đỡ trán: "Đây là lần đầu tiên, bác hy vọng cũng là lần cuối cùng. Triều Ý, bác tin tưởng con sẽ không làm bác thất vọng."
Hắn thở dài, cảm giác như những nếp nhăn trên mặt đã buồn rầu hơn rất nhiều.
Thẩm Triều Ý cực kỳ cung kính gật đầu: "Con biết rồi, thưa thầy."
Nàng thay đổi xưng hô rất tôn trọng Chu Kinh Long.
Thực tế Chu Kinh Long bận rộn rất nhiều việc, trên tay phải quản lý mấy trăm người trong khoa, hoàn toàn không cần vì chuyện nhỏ nhặt này cố ý dành thời gian chờ đợi Thẩm Triều Ý.
Trong lòng Chu Kinh Long vẫn lo lắng cho Thẩm Triều Ý, hắn sợ nàng sẽ bị chỉ trích dẫn đến ảnh hưởng tiền đồ sự nghiệp. Vì thế đương nhiên Thẩm Triều Ý cũng rất kính trọng hắn.
Một tiếng thầy được cất lên, lửa giận cũng chỉ còn một nửa. Chu Kinh Long khẽ bất mãn một tiếng xua tay: "Được rồi được rồi, con cũng bận, nhiều bệnh nhân như vậy bác cũng không cản trở con. Đi ra ngoài đi, sau này nhớ chú ý đấy."
"Dạ vâng." Thẩm Triều Ý hơi khom lưng, lui ra ngoài sau đó đóng cửa lại.
Vừa mới xoay người, Hàn Nghiệp Thành không biết từ đâu xuất hiện: "Trưởng khoa có mắng em không?"
Hàn Nghiệp Thành và Thẩm Triều Ý đều là thực tập sinh được Chu Kinh Long dẫn dắt.
Thẩm Triều Ý không kịp đề phòng, trái tim đột nhiên giật thót lên.
"A... anh."
Tại sao cứ phải âm thầm bất ngờ xuất hiện ở sau lưng mình thế.
Hàn Nghiệp Thành thu hồi bàn tay vốn dĩ muốn vỗ vai Thẩm Triều Ý, hắn ngượng ngùng mỉm cười: "Xin lỗi."
"Không sao." Thẩm Triều Ý bình tĩnh trở lại, miễn cưỡng đáp lại bằng một nụ cười.
"Chắc là trưởng khoa mắng em rồi đúng chứ?" Hàn Nghiệp Thành đi theo sau lưng Thẩm Triều Ý.
Trong mắt mọi người Chu Kinh Long là một người cực kỳ nghiêm khắc, thường xuyên có người bị hắn mắng trong các cuộc họp.
Thẩm Triều Ý lấy điện thoại di động ra, đôi mắt nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình, nàng dịu dàng mỉm cười: "Không có."
"Đúng rồi, tình trạng của Dịch Thanh Chước khi đẩy vào ICU như thế nào?"
Hàn Nghiệp Thành còn muốn hỏi một cái gì đấy, thế nhưng Thẩm Triều Ý đã đổi đề tài, hắn cũng không nên tiếp tục truy hỏi vì thế trả lời: "Anh mới vừa thăm khám ngoại trú nên vẫn chưa kịp ghé xem, chắc là bây giờ đã hết thuốc tê rồi."
"Ừ, tôi đến đấy xem sao." Thẩm Triều Ý ấn nút thang máy, trong lòng đoán rằng có lẽ bây giờ Dịch Thanh Chước đã tỉnh dậy.
Hàn Nghiệp Thành vừa nghe thấy vội vàng nói: "Em không đi ăn chút gì hay sao?"
Cửa thang máy vừa đóng lại, cắt ngang lời nói của Hàn Nghiệp Thành.
Thẩm Triều Ý rũ mi mắt, đôi mắt nhìn thoáng qua hình bóng phản chiếu của bản thân trong thang máy.
Nàng bất giác mím môi, cảm giác mềm mại kia lại xuất hiện trong lòng.
Vào thời khắc đó, trái tim Dịch Thanh Chước đập lên một nhịp cứ như kỳ tích.
Nếu như không có điện tâm đồ thì cũng không ai biết nhịp tim đã thay đổi, thậm chí có điện tâm đồ đi chăng nữa thì một nhịp đập kia cũng giống như ảo giác.
Tại sao chứ? Tại sao vào thời khắc muốn cứu sống người kia cảm xúc của nàng lại đạt tới đỉnh điểm.
Thật ra khả năng đồng cảm của nàng rất mạnh, với tính cách như vậy mỗi ngày phải làm việc giữa ranh giới sự sống và cái chết ở tại bệnh viện dễ dàng gặp bất lợi.
Cho nên mỗi một lần tham gia cấp cứu hoặc phẫu thuật, nàng sẽ dùng toàn bộ sức lực mình có, không muốn bỏ lỡ một tia hi vọng nào.
Tuy rằng dễ dàng đồng cảm, nàng cũng cực kỳ vững vàng, bình tĩnh xử lý tất cả tình huống. Thế nhưng thời điểm cấp cứu cho Dịch Thanh Chước, rõ ràng nàng không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Có lẽ là do Dịch Thanh Chước toàn thân là máu đã kích thích tinh thần Thẩm Triều Ý, có lẽ là do trước đó đã từng nói chuyện qua lại với Dịch Thanh Chước một chút, cũng có lẽ là do cả hai đều là phụ nữ lại sở hữu khí chất cô độc xa cách không ai được đến gần, có lẽ là do...
Có rất nhiều lý do, cũng rất phức tạp.
Trong khoảng khắc đấy, có một cảm xúc Thẩm Triều Ý không nắm giữ được, phút chốc đã lướt qua mất.
Chu Kinh Long nói đúng không sai, lúc đó nàng đã không giữ được bình tĩnh, nàng chỉ suy nghĩ muốn giành lấy Dịch Thanh Chước trở về từ tay tử thần.
Suýt chút nữa, suýt chút nữa trên đời này đã không còn tồn tại một Dịch Thanh Chước.
Thang máy đã tới nơi, Thẩm Triều Ý nhanh chóng dọn dẹp dòng suy nghĩ.
"Bác sĩ Thẩm." Dịch Thường Hoan vẫn luôn chờ đợi bên ngoài phòng ICU.
Hiện tại chưa cho phép người nhà vào thăm bệnh, cho nên nàng không thể bước vào.
Đôi mắt Thẩm Triều Ý mang theo ý cười, giọng nói ôn hòa cất lên: "Dì à, chút nữa con sẽ vào xem tình trạng của em ấy một chút, nếu như em ấy đã tỉnh dậy thì dì có thể đến phòng bên cạnh, nhìn em ấy thông qua màn hình."
"À, được được, làm phiền bác sĩ Thẩm rồi." Dịch Thường Hoan vui mừng khôn xiết, dáng vẻ nóng lòng đến không chờ được nữa hiện rõ trên khuôn mặt.
Nét đẹp dịu dàng của Thẩm Triều Ý ngưng đọng trên mặt: "Dì đừng khách sáo."
Nói xong, Thẩm Triều Ý đẩy cửa bước vào. Nàng đi đến khu vực điều dưỡng trong ICU, ngón tay hơi cong lên nhẹ nhàng gõ vài tiếng trên mặt bàn đá cẩm thạch: "Đưa hồ sơ theo dõi bệnh nhân của phòng số 3 cho tôi xem một chút."
Thẩm Triều Ý lật sổ ghi chú số liệu trên máy móc điều trị của Dịch Thanh Chước, nàng cất lời hỏi: "Bệnh nhân tỉnh chưa?"
"Tỉnh rồi."
"Ừ, tôi vào xem." Thẩm Triều Ý cầm lấy tập hồ sơ, nàng bước vào phòng khử trùng thay quần áo y tế vô trùng.
Dịch Thanh Chước nằm ở bên trong đã khôi phục ý thức, nàng nghe thấy có người bước vào, toàn thân không cử động được chỉ có thể di chuyển ánh mắt.
Tuy rằng người kia mặc quần áo vô trùng, có đeo khẩu trang và mũ y tế, toàn thân là đồ bảo hộ. Dịch Thanh Chước vẫn có thể nhận ra đây là Thẩm Triều Ý.
Tầm mắt chợt đối diện nhau, dường như trong đầu nàng xuất hiện một dòng điện lướt qua.
Có một đôi môi mềm mại đặt lên trên môi nàng, rất ấm áp, cũng mang đến dưỡng khí cho nàng.
Trái tim của nàng đã từng đập lại một nhịp vì giây phút này.
Trong không gian mơ hồ, bên tai xuất hiện rất nhiều âm thanh ồn ào và hỗn loạn, thế nhưng lại có một giọng nói cứ vang vãng trước mặt.
Ấm áp như ánh mặt trời, xuyên thấu trái tim, ẩn chứa một sức mạnh nóng rực.
Dường như đại não trở nên trống rỗng, toàn thân hít thở không thông, đau đớn ập đến khiến Dịch Thanh Chước không thở được.
Cơn đau tột cùng tra tấn toàn bộ dây thần kinh trên cơ thể, giống như nàng đã rơi vào một hố băng lạnh lẽo thấu xương vĩnh viễn không thể thoát ra được, nhiệt độ trên người cứ dần dần giảm xuống.
Vào thời điểm hơi thở trở nên hấp hối, hình như nàng đã nghe thấy có một người đang gọi tên nàng.
Giọng điệu rất lo lắng, cảm giác như người nọ muốn giữ nàng lại.
Đau quá, đau đến không thể suy nghĩ, đau đến không thể mở mắt ra được.
Trước mắt chỉ còn một vùng lạnh lẽo hiu quạnh, nàng cảm thấy, vào thời khắc kia hẳn là bản thân đã rời bỏ thế giới này rồi.
Mình chỉ đơn giản muốn sống sót thôi mà, tại sao thế giới này lại đối xử độc ác với mình như vậy.
Chỉ còn chưa đến một tháng, nàng sẽ đi thi đại học, dựa vào thành tích luôn ổn định trong ba năm nay, đậu vào trường đại học trọng điểm đối với nàng mà nói dường như dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng nàng bị tuyên án ngồi tù mười năm, suốt một thập kỷ, nàng đã bỏ lỡ khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của tuổi thanh xuân.
Sau khi ra tù, nàng cũng chỉ muốn có một cuộc sống an ổn cùng mẹ của mình, một ngày ba bữa bình đạm trôi qua.
Chỉ đơn giản thế mà thôi.
Lần lượt chịu đựng sự đâm chọc khiêu khích từ xung quanh, nàng chỉ là một người phụ nữ, chỉ dựa vào sức lực của bản thân sao có thể chống lại đám đông được?
Vì vậy nàng bắt buộc phải trở nên máu lạnh vô cảm, bắt buộc phải không biết đau mới có thể khiến người khác sợ hãi. Trở thành dáng vẻ tất cả những người tiếp cận nàng sẽ không có cuộc sống yên ổn, bất luận là kẻ nào.
Dịch Thanh Chước khẽ cử động đôi môi khô khốc, khó khăn muốn phát ra âm thanh. Bởi vì đeo mặt nạ dưỡng khí, Thẩm Triều Ý đứng ở cạnh giường cũng không thể nghe thấy được giọng nói yếu ớt đó.
Thử nói chuyện vài lần, Dịch Thanh Chước dứt khoát ngậm miệng lại.
Sau khi thuốc tê dần mất tác dụng, đau đớn trên người càng ngày càng mãnh liệt hơn, Dịch Thanh Chước yên lặng chịu đựng.
Một mình đứng trong ICU không có một bóng người, bên tai chỉ có tiếng máy móc ngẫu nhiên vang lên.
Thẩm Triều Ý nhíu mày, nàng nói với Dịch Thanh Chước đang yếu ớt nằm trên giường bệnh: "Mẹ của em đang chờ ở ngoài cửa, chút nữa dì ấy sẽ nhìn em thông qua camera ở bên kia."
"Bây giờ em vẫn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, nếu ngày mai số liệu thay đổi tốt hơn, em có thể được chuyển tới phòng bệnh bình thường."
"Trên người của em có rất nhiều vết thương bị dao đâm, hiện tại đã được xử lý tốt nên đừng lo lắng nhé."
"Sẽ tốt thôi."
"Chị sẽ liên tục chú ý tình trạng của em, có gì không thoải mái cứ nói với điều dưỡng, hoặc có thể nói với chị, chị sẽ kịp thời xử lý."
Dường như Thẩm Triều Ý cũng không tò mò tại sao Dịch Thanh Chước lại khiến bản thân trở thành như vậy, nàng chỉ ân cần dặn dò.
Sẽ tốt thôi.
Ánh mắt Dịch Thanh Chước hơi long lanh, bi thương nhàn nhạt hiện ra trong mắt.
Mình sẽ tốt hơn sao?
Dịch Thanh Chước không biết, thậm chí không có bất kì mong đợi gì.
Nếu không phải vì mẹ của mình, có lẽ nàng không cần phải tồn tại trên thế giới này.
Dịch Thanh Chước luôn nghĩ như thế, cũng muốn làm như thế.
"Dịch Thanh Chước, phải cố gắng sống." Thẩm Triều Ý nở một nụ cười.
Nàng cố gắng cứu sống một người, nhất định người đó phải nỗ lực sống sót mới đúng.
Có lẽ Dịch Thanh Chước thể hiện quá rõ sự tiêu cực, khiến Thẩm Triều Ý không chút nghĩ ngợi buột miệng thốt lên.
Cho dù chỉ có thể nhìn thấy được đôi mắt của Thẩm Triều Ý, Dịch Thanh Chước cũng cảm nhận được thời điểm Thẩm Triều Ý nói những lời này đang mỉm cười.
Giống như ánh mặt trời, rạng rỡ như tia nắng, ấm áp tận đáy lòng.
Khóe môi Dịch Thanh Chước khẽ mỉm cười khó bị phát hiện, nàng không thể nói chuyện, chỉ có thể nâng mí mắt ngước nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.