Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm

Chương 4:




Mỗi người chúng ta khi chết, trọng lượng cơ thể sẽ giảm mất 21 gram, các nhà khoa học nói rằng, 21 gram này là lượng nước bị mất đi khi tính mạng chấm dứt, cũng có người nói, 21 gram này là linh hồn của con người chúng ta. (1)
Máy bay nổ tung giữa không trung, xác suất thoát chết bằng không, vậy mà vì sao… Cậu vẫn còn ý thức?
An Lạc cảm giác như mình đã rơi xuống một vực sâu vô đáy, trước mắt là bóng tối đáng sợ vô biên, không có một tia sáng, cũng chẳng có bất kì thứ âm thanh nào, nhưng ý thức của cậu vẫn còn tồn tại, hình như cậu thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, bố, mẹ, anh cả… Khuôn mặt của những người đó, từng người, từng người một không ngừng vút qua trước mắt cậu.
Có phải là đã đến thế giới bên kia như trong truyền thuyết?
Trong bóng tối vô tận, An Lạc ngọ nguậy muốn tỉnh lại, nhưng mí mắt vô cùng nặng nề, mặc cho cậu có cố gắng như thế nào vẫn mãi chẳng thể mở mắt nổi.
Cũng không biết trải qua bao lâu, mơ mơ hồ hồ, hình như có một tia sáng trước mắt, bên tai cũng đồng thời vang lên một giọng nói khẩn trương —— “Phòng phẫu thuật cấp cứu CPR (2) số 7! Nhanh chóng cần người đến hỗ trợ!”
Theo tiếng gọi này, xung quanh liền vang lên những tiếng bước chân gấp gáp, xen lẫn tiếng ‘tích tích’ máy móc của máy theo dõi trong phòng phẫu thuật. Cậu nghe thấy giọng nói bình tĩnh của một người đàn ông: “Tiểu Trương giúp tôi cắm ống dẫn tĩnh mạch trung tâm, để tôi cắm ống dẫn động mạch, liên tục theo dõi áp suất động mạch!”
“Bác sĩ Chu, để em đối phó ở đây.”
“Tiêm 1mg IV Andrenaline (3) vào ngay! Tiếp tục làm CPR!”
“Bác sĩ Chu, bệnh nhân vẫn không có nhịp tim…”
“Đưa tôi máy sốc điện, mọi người tránh ra, kích điện 300 V.”
“300 V lần một!”
“300 V lần hai!”
“Tăng lên 360 V.”
“360 V lần một!”
“360 V lần hai!”
“Bác sĩ Chu, vẫn không có hiệu quả!”
Tích… tích… Máy theo dõi nhịp tim vẫn hiển thị một đường dài thẳng tắp, người đàn ông nằm trên giường cấp cứu không hô hấp, không nhịp tim, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, toàn thân phủ đầy những vết thương đáng sợ.
Anh ta nhìn qua còn rất trẻ, nhưng lúc này không có bất kì dấu hiệu nào của sự sống, lúc đưa tới tim cũng đã ngừng đập, hy vọng cứu sống hết sức mong manh.
Y tá lưu động (4) nhỏ giọng nhắc nhở: “Bác sĩ Chu, thời gian cấp cứu đã quá 30 phút rồi, có nên từ bỏ không?”
Dựa theo quy tắc ngầm chấp nhận của giới y học, bệnh nhân đưa tới khi tim đã ngừng đập, cấp cứu trong 30 phút mà vẫn không có hiệu quả thì có thể từ bỏ, trực tiếp tuyên bố đã chết lâm sàng (5).
Nhưng hôm nay, người nằm trên bàn phẫu thuật lại là anh ấy…
Người được gọi là bác sĩ Chu tên là Chu Thái Bình, là bác sĩ trực ca đêm của khoa cấp cứu khẩn cấp hôm nay. Thật không ngờ, trực ca đến nửa đêm thì đột nhiên một người bị tai nạn nghiêm trọng đến mức tim đã ngừng đập được đưa tới, vậy mà lại là người quen của y.
Chu Thái Bình trầm mặc một lát, rồi mới nói: “Tiểu Trương, cô ra ngoài viết tờ đơn thông báo tình trạng nguy kịch của bệnh nhân, rồi nói một tiếng với người nhà, để họ chuẩn bị tâm lí cho tốt.” Dừng lại, sau quay đầu nói, “Y tá trực, đem cho tôi một dây chuyền.”
Y tá lưu động khó hiểu hỏi: “Dây chuyền để làm gì ạ?”
Chu Thái Bình trả lời: “Tôi muốn truyền một đường từ tĩnh mạch tới tâm nhĩ phải của bệnh nhân, để nhịp tim có thể nhận được sự điều tiết từ máy móc bên ngoài, xem có ích hay không… Đây là biện pháp cuối cùng, nếu vô dụng, hãy tuyên bố tử vong.”
“… Vâng.”
Sau một lát, phòng phẫu thuật đột nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi: “Bác sĩ Chu, tim anh ta đã đập.”
Trên đồ thị tim đập của máy theo dõi xuất hiện một chập sóng mãnh liệt, sau đó, nhịp tim dần dần đập ổn định, tần suất hô hấp cũng bắt đầu khôi phục, trị số huyết áp chậm rãi bình thường trở lại… Người đàn ông sắp chết đang nằm trên giường phẫu thuật, dường như đột nhiên lại có sinh lực.
Y tá trưởng nhìn đồ thị của máy theo dõi, thán phục nói: “Vậy mà lại có thể cứu sống, đây quả thực là một kỳ tích.”
Chu Thái Bình quay đầu nhìn máy theo dõi, xác nhận các hạng mục đều có dấu hiệu bình thường, mới thở phào nhẹ nhõm thật dài, “Có thể cứu sống là chuyện tốt.” Im lặng một hồi, lại nói tiếp: “Đúng rồi, mau gọi Tiểu Trương quay lại.”
Tiểu Trương vừa ra khỏi phòng phẫu thuật đã bị gọi quay trở lại, khó hiểu hỏi: “Bác sĩ Chu, có chuyện gì thế ạ?”
Chu Thái Bình trả lời: “Ông cụ An có bệnh tim, nếu thông báo tình trạng nguy kịch cho ông ấy biết, e rằng ông ấy sẽ ngất xỉu tại chỗ mất. Chúng ta còn chưa cứu khỏi hoàn toàn một người ở đây, như thế lại phải cứu thêm một người nữa ư.”
Y tá trưởng hỏi: “Vậy anh định nói như thế nào đây?”
Chu Thái Bình suy nghĩ một lát rồi nói: “Cấp cứu thành công, nhịp tim lẫn hô hấp đều khôi phục bình thường, chỉ cần vượt qua nguy hiểm thì có thể sẽ sống sót, trước tiên phải khéo léo ăn nói với ông cụ An đã.”
Ý tá trưởng thoáng im lặng, “Vậy thương tổn trên người anh ta thì sao?” Quay đầu lại nhìn người đàn ông toàn thân bị thương đang nằm trên giường, tuy đã quen nhìn đủ mọi loại bệnh tật nhưng vẫn có chút không chịu nổi, y trả lời: “Hai chân bị gãy xương nghiêm trọng, sau này sẽ phải nhờ bác sĩ ngoại khoa xương phẫu thuật tiếp, cho dù phẫu thuật có thành công thì có thể đi lại được hay không cũng không dám chắc chắn…”
Chu Thái Bình khẽ thở dài, “Chuyện này chỉ cần nói rõ cho bố bệnh nhân biết là được, tim của ông An không được khỏe, không thể chịu thêm kích động khác.” Chu Thái Bình xoay người cởi bỏ áo khử trùng, quay đầu lại nói thêm, “Hãy đưa bệnh nhân vào phòng theo dõi đặc biệt, không ai được phép vào thăm. Bên phía người nhà, tôi sẽ ra nói chuyện với họ.”
***
Khi Chu Thái Bình từ phòng phẫu thuật đi ra, quả nhiên mấy người nhà của An gia đang lo lắng ngồi đợi ở bên kia, ông nội An Quang Diệu và người bố An Úc Đông đều có mặt, quản gia Ngô Bá của An gia nghiêm nghị như cột cờ cũng đang đứng bên cạnh. Vừa thấy y đi ra, ông cụ An liền lập tức chống gậy đứng lên, khàn khàn giọng hỏi: “Thái Bình, tình hình thế nào rồi?”
Chu Thái Bình khẽ mỉm cười: “Ông yên tâm, đã cứu sống rồi ạ, nhịp tim và hô hấp đều đã khôi phục bình thường, chỉ cần vượt qua nguy hiểm thì sẽ không còn vấn đề quá lớn nào nữa đâu ạ.”
Rốt cục ông cụ An cũng thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt tay Chu Thái Bình mà nói: “Cảm ơn cháu… Cảm ơn cháu Thái Bình, Tiểu Lạc của nhà ông có thể được cứu sống, tất cả là nhờ có cháu đấy.”
Chu Thái Bình vỗ nhẹ lên tay ông cụ an ủi, quay đầu sang đưa mắt ra hiệu với An Úc Đông đang ngồi ở bên cạnh, An Úc Đông lập tức hiểu ý, đứng dậy đỡ lấy người cha cao tuổi của mình, nói: “Bố ơi, bố đã đợi ở đây hơn nửa đêm rồi, về nhà nghỉ ngơi trước đã đi ạ.”
“Nghỉ ngơi cái gì? Ta có thể an tâm nghỉ ngơi được sao?!” Ông cụ An sa sầm mặt, quay đầu lớn tiếng chất vấn, “Mấy cái thằng hỗn láo kia đâu rồi? Anh chúng nó đang cấp cứu trong phòng phẫu thuật kia kìa, mấy thằng chúng nó đến giờ còn chưa thấy tung tích là làm sao hả?”
An Úc Đông cười có chút xấu hổ, “Con vừa mới gọi điện thoại cho chúng nó, chúng nó nói đều có việc, không thể tới ngay được…”
Ông cụ An cau mày ngắt lời, “Có chuyện gì quan trọng hơn so với việc anh chúng nó phải đi cấp cứu?”
An Úc Đông thấp giọng giải thích: “An Nham đang tham dự tuần lễ thời trang ở Paris, tạm thời không thể bỏ đi được. Triển lãm tranh của An Mạch ở New York chưa kết thúc, còn An Trạch đang chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, ba đứa chúng nó hiện tại đều không thể về nước ngay được ạ…”
Ông cụ An đập mạnh cây gậy xuống sàn nhà, “Gọi chúng nó trong vòng 3 ngày phải cút về đây ngay cho ta!”
An Úc Đông vội đỡ lấy ông, “Bố, đừng kích động… Con sẽ giục chúng nó trở về. Tiểu Lạc đã được cứu sống rồi, hẳn là không có vấn đề gì nữa, nếu có thì con sẽ xử lý, bố hãy về nhà nghỉ ngơi trước, được không ạ?”
Lúc này ông cụ An mới gật đầu, “Được, ta về nhà trước.” Đi được hai bước ông cụ quay đầu lại, “Khi nào An Lạc tỉnh lại, nhớ phải báo cho ta biết trước tiên.”
An Úc Đông vội gật đầu: “Nhất định ạ.”
Cuối cùng cũng khuyên nhủ được ông bố lớn tuổi rời đi, An Úc Đông lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn Chu Thái Bình, nghiêm túc nói: “Thái Bình, cháu nói thật cho chú biết đi, rốt cục An Lạc như thế nào?”
Chu Thái Bình thu lại khuôn mặt mỉm cười, thấp giọng trả lời: “Tinh hình có thể không được lạc quan lắm đâu chú ạ.”
An Úc Đông nói: “Không sao, cứ nói thẳng.”
Chu Thái Bình suy nghĩ một hồi mới nói: “Tuy tính mạng đã được giữ lại, nhưng hai chân của anh ấy bị thương vô cùng nghiêm trọng, xương đùi bên phải ban đầu được phán định đã bị vỡ vụn, sau này có thể đi lại bình thường được hay không thì không thể nói chính xác.”
An Úc Đông nhíu mày, “Ngoại trừ gãy xương còn thương tổn nào nữa không?”
“Những thương tổn bên ngoài cũng không có vấn đề quá lớn.” Chu Thái Bình thoáng dừng lại, “Chủ yếu là bị gãy xương, nếu sau này chỉ có thể ngồi xe lăn, cháu sợ tâm lý anh ấy sẽ không chấp nhận được.”
An Úc Đông im lặng trong chốc lát, sau mới nói: “Chuyện này tạm thời đừng nói cho bố chú biết, ông cụ có bệnh tim, chú sợ ông kích động quá lại xảy ra việc… Về phần đôi chân bị thương của An Lạc, hãy mời bác sĩ chỉnh hình tốt nhất đến trị liệu, cố gắng hết sức giữ lại đôi chân cho anh nó.”
Chu Thái Bình gật đầu: “Cháu hiểu rồi ạ, cháu sẽ liên hệ với khoa chỉnh hình, chờ anh ấy ổn định sẽ tái phẫu thuật.”
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online. com
An Úc Đông khẽ thở ra, “Được, vậy cháu đi làm việc đi, hôm nay thực sự cảm ơn cháu rất nhiều.”
Chu Thái Bình khẽ cười, “Vâng ạ. Chú cũng về đi, chỗ này không còn việc gì nữa, khi nào anh ấy tỉnh dậy cháu sẽ báo cho chú biết.”
An Úc Đông gật đầu, cùng quản gia xoay người đi khỏi.
Chu Thái Bình bấy giờ mới quay về phòng nghỉ, rót một cốc nước nóng, ngồi xuống ghế sofa xoa xoa huyệt thái dương. Vừa mới định nhắm mắt giảm chút mệt nhọc thì điện đoại di động trong túi áo đột nhiên vang lên.
Tên người gọi đến hiện thị —— An Trạch.
Chu Thái Bình mở điện thoại, một giọng nói trầm thấp truyền sang, ngữ điệu bình thản, vô cùng ngắn gọn mà hỏi: “Anh trai em thế nào rồi?” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.